TƯỞNG TÍCH MỘ HÀN

Ta nằm trong chăn trằn trọc cả một đêm không ngủ được, trong lòng xoắn xuýt nghi hoặc không thôi, Tế Trần rốt cuộc là ai? Vì sao hắn lại nói nhất định sẽ bảo vệ ta an toàn? Làm sao hắn biết có người muốn giết ta?

Tế Trần còn dặn dò ta chuyện này không được nói cho bất kỳ kẻ nào, nếu không ta sẽ gặp nguy hiểm tính mạng.

Ta vốn là người bình thường đến không thể bình thường hơn, mỗi ngày đều trải qua cuộc sống hết sức bình đạm, sao bây giờ lại cửa tan nhà nát? Tại sao ta lại bị người ta đuổi giết? Từ lúc sinh ra đến giờ, trong 17 năm qua ta chưa từng gặp vấn để nào khó giải quyết khiến cho ta cực kì thấp thỏm lo âu như vậy.

Cuối cùng, ta quyết định nói chuyện này cho Mộ Hàn, để nàng giúp ta phân tích thử xem sao.

Hai ngày sau Mộ Hàn đang trên phố mua bông, vì thế ta chạy như điên như dại đuổi theo nằng nặc đòi đi cùng nàng, chuẩn bị tìm cơ hội nói cho nàng biết chuyện này.

Tiết trời đang vào giữa hè, mặt trời nóng bỏng nhô cao, ta đầu đầy mồ hôi ôm một đống đồ đi theo sau lưng Mộ Hàn, khổ không thể tả!

“Bà chủ! Không phải nói tới mua bông sao? Sao tỷ lại mua lắm đồ vậy?” Ta bi thương cằn nhằn.

“Chính ngươi tự nguyện đi theo ta xách đồ còn trách ai?” Mộ Hàn thích ý lắc quạt tròn trong tay.

“Bà chủ, chúng ta đi uống trà đi?” Ta thành khẩn cầu xin.

Mộ Hàn xoay người lườm kẻ đã sớm phơi nắng đến héo úa là ta, nói: “Được rồi.”

Ở trong quán trà, ta vừa đưa một ly trà tới bên miệng, không biết bóng người xuất hiện từ đâu đột nhiên hất đổ chén trà của ta, trong lòng ta bỗng phừng phừng lửa giận! Phẫn hận ngẩng đầu nhìn thử mới thấy là hai đứa nhỏ, lòng lại mềm đi hơn nửa, sau đó bắt đầu đau đầu.

Một cô bé nhút nhát rúc vào sau lưng một bé trai, mím môi nhìn ta. Lúc này bà chủ quán trà đi ra, lớn tiếng răn dạy: “Nói với các ngươi bao nhiêu lần rồi, không cho đùa giỡn trong tiệm cơ mà! Muốn bị ăn đánh đúng không!”

Bé trai vội đứng ra: “Là ta đụng phải khách, không liên quan đến muội muội.”

Lúc này cô bé sau lưng hắn nhỏ giọng nói: “Là ta, không phải ca ca.”

Hốc mắt ta đột nhiên chua xót, bởi vì ta nhớ tới ca ca của ta.

“Không sao đâu, là ta không cẩn thận làm đổ trà, không liên quan gì đến hai đứa nhỏ.” Ta nói với bà chủ trong tiệm.

“Trẻ con không hiểu chuyện, ngài đừng để ý.” Bà chủ quán trà cười nói, nói xong lại lôi hai đứa bé đi mất.

Lúc này Mộ Hàn cười nói: “Hôm nay sao dịu dàng thế? Ôn Noãn táo bạo hung hăng đi đâu rồi?”

Ta cười khổ, ký ức quay trở về năm ta năm tuổi.

Ca ca ta tên Ôn Dung, lớn hơn ta năm tuổi, từ nhỏ đã thích bắt nạt ta, cướp đồ ăn vặt của ta, có một lần nương mua một con gà trên phố, hai cái đùi chia cho ta và ca ca mỗi người một cái, kết quả ca ta động tác rất nhanh, ta vừa mới bẻ đùi gà xuống, hắn đã nhả xong xương rồi.

Ta cẩn thận che chở đùi gà của mình, từ trong mắt ca ta, ta có thể nhìn thấy sự tha thiết thèm muốn cái đùi gà trong tay ta, ta mới vừa há miệng, còn chưa cắn được miếng thịt nào thì ca ta đã nhanh tay cướp mất đùi gà trên tay ta rồi!!

Ta há miệng đòi khóc, muốn dựa vào tiếng khóc tê tâm liệt phế để tranh thủ lòng đồng tình từ nương, sau đó để nương đứng ra trách phạt ca ca, nhưng ta đã xem nhẹ độ mặt dày của ca ta, không đợi nương ta ra tay, hắn đã co cẳng chạy xa!

Ta không phục, khóc chạy theo ra đến cửa, chỉ vì một cái đùi gà mà ca ta để ta chạy đuổi suốt hai con phố!

Ta đuổi theo khóc hô, nhưng ca ta lại thờ ơ, vừa chạy còn không quên phe phẩy đùi gà trong tay hắn, vẻ mặt vô cùng đắc ý, về sau chạy đến nơi nào ta cũng không chú ý nữa, chỉ cảm thấy người càng lúc càng nhiều, mắt thấy đùi gà cũng cách ta càng lúc càng xa, trong lòng ta vô cùng lo lắng, vì thế càng chạy càng nhanh, ai ngờ thoáng không để ý va phải sạp bán trứng bên cạnh, mấy trăm quả trứng gà cứ thế vỡ nát trước mặt ta!

Ta không có chút đề phòng nào, cũng không có chút băn khoăn nào, cứ thế gây rắc rối... Vỏ trứng gà cùng hỗn hợp trứng bên trong phủ kín mặt đường, đối mặt với một mảnh bừa bãi trước mắt, ta bị dọa cho hồ đồ! Da đầu tê dại, mím môi sợ hãi nhìn ông lão nổi giận đùng đùng mắng mỏ.

Nước mắt đảo quanh hốc mắt ta, lần này thật sự gây họa rồi.

“Đứa trẻ nhà ai đây?!” Ông lão kia quát ta, “Không có nương quản sao?”

Hai mắt ta rưng rưng nói không nên lời.

Ông lão kia đi đến nắm lấy cánh tay ta: “Đi, đi tìm nương ngươi! Bồi thường tiền trứng cho ta!”

Ta sợ tới mức lập tức òa khóc!

“Ông buông muội muội ta ra!” Là tiếng của ca ta!

Ta dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn ca ta: “Ca ca, ca ca!”

Ca ta nhặt một quả trứng gà còn chưa vỡ trên đất ném về phía ông lão kia, quả trứng cứ thế nát nở hoa trên mặt ông ấy.

Sau đó, ông cụ vẫn tìm đến gặp nương ta...Hùng hổ thêm mắm dặm muối kể lại chuyện xảy ra trên chợ cho nương ta nghe.

Kết quả là, nương ta đền gấp đôi số tiền trứng, sau đó ca ta bị nương đánh một trận, còn ta không bị đánh, bởi vì ca ta ôm đồm hết mọi chuyện vào mình, cắn chết nói là sạp trứng do hắn làm đổ.

Lần đó nương ta giận thật, đánh cho ca ta ba ngày đều phải nằm úp mà ngủ.

Ta áy náy cộng thêm cảm động. Vào lúc đêm xuống, ta lén đến phòng bếp trộm nửa con gà còn lại cho ca ta.

“Ca, ca thật tốt!” Ta hiến dâng nửa con gà kia cho hắn.

“Không sao đâu không sao đâu, nếu thật lòng muốn cảm ơn ca, sau này muội tặng hai cái đùi gà cho ta là được.” Ca ta gặm thịt gà miệng đầy bột ớt nói.

Ta gật đầu lia lịa, “Được!”

...

Bất tri bất giác nước mắt cứ thế chảy khỏi hốc mắt, ca ca ở trong nhà thì bắt nạt ta nhưng ra ngoài lại bảo vệ ta đã không còn, mặc cho trong trí nhớ của ta có bao nhiêu ấm áp hay hạnh phúc thì ca ca mãi không thể xuất hiện được nữa.

Ca, A Noãn rất nhớ huynh...

“Sống cho tốt, vì phụ mẫu ngươi, vì ca ca ngươi, hơn cả là vì chính ngươi.” Mộ Hàn mỉm cười nhìn ta.

Ta rưng rưng gật đầu.

Mộ Hàn nhìn vào khoảng không, thở dài: “Con ta hiện tại cũng sắp mười tuổi rồi, chắc cũng bướng bỉnh không kém ca ngươi hồi ấy đâu.”

“Nên là?” Ta khó hiểu.

Mộ Hàn cười khổ: “Một tháng sau khi sinh hắn, ta bèn rời đi, hiện giờ việc duy nhất mà một người mẫu thân như ta có thể làm chính là tự tay làm mấy bộ y phục cho hắn thôi.”

........

—hết chương 10—

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc