TƯỞNG TÍCH MỘ HÀN

Sau đó, Tế Trần nói cho ta biết tiền căn hậu quả mọi chuyện.

Năm đó thái tử có một trai một gái, nhi tử đó là Cố Hạo, nữ nhi chính là ta, nói cách khác đương kim Thánh Thượng thật ra là ca ca ruột của ta.

Lúc Cố Hồng dùng tội mưu phản hạ lệnh tru sát thái tử, Cố Hạo mới bảy tuổi, ta thì vừa được sinh ra.

Ngày đó thừa tướng Chu Lễ và hình bộ thượng thư Lục Chính đều là người chính trực trung nghĩa, thề sống chết hiếu trung với tiên đế, Cố Hồng mưu triều soán vị đại nghịch bất đạo, nhưng đáng tiếc sức lực nhỏ bé không thể phản kháng, đành phải đi đường vòng cứu quốc, liều mạng bảo vệ huyết mạch của tiên đế, dù sao núi xanh còn đấy không lo không có củi đốt, quân tử báo thù mười năm chưa muộn!

Vì thế Chu thừa tướng cùng Lục đại nhân trước khi thái tử bị tru sát đã liều chết đưa ta và ca ca bí mật đi quy ẩn, vì giảm nhỏ mục tiêu lẫn lộn tầm nhìn, Chu thừa tướng và Lục đại nhân chia binh làm hai đường chạy trốn, về sau thay tên đổi họ ẩn trong giang hồ, chỉ vì chờ một thời cơ báo thù cho tiên hoàng, làm tận chức trách của một vị thần tử.

Hồi ấy ca ca ta đi theo Chu thừa tướng, còn ta thì được Lục đại nhân mang đi, âm thầm liên lạc, ước định ngày sau tín vật nhận nhau chính là chiếc khóa Trường Mệnh kia.

Tế Trần là nhi tử của Chu thừa tướng, tầm tuổi ca ca Cố Hạo của ta.

Tế Trần nói, chính biến là lúc Cố Hạo đã nhớ được sự việc, mối huyết hải thâm thù này tất nhiên là khắc cốt ghi tâm, trong 17 năm ấy Cố Hạo không có một ngày nào là ngủ yên, thù này một ngày không báo, hắn vẫn sẽ bất an.

Vì báo thù, hắn trả gấp bội người thường, lúc còn nhỏ, người khác học tập kinh luân sử thi thì hắn cũng học, người khác đi ngủ hắn lại đi luyện võ công học mưu lược chính pháp; sau khi lớn lên, Cố Hạo bắt đầu bí mật chuẩn bị nuôi dưỡng thế lực cho mình, âm thầm hội tụ liên lạc với thủ hạ cũ năm đó của tiên đế và thái tử, gian khổ trong này người bên cạnh không thể cảm nhận được.

Đương nhiên trong lúc đó Chu thừa tướng cũng trả giá không kém, ông quan tâm để ý đến Cố Hạo thậm chí còn hơn cả nhi tử của mình.

Mà ta thì khác, lúc ta được mang đi chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, ngoài ăn uống đi ngoài ra thì chuyện gì cũng không hiểu, lại thêm ta chỉ là một bé gái, cho nên Lục đại nhân định chờ ta lớn lên có nhận thức mới nói cho ta biết chuyện này. Thế nhưng theo tuổi tác lớn dần, Lục đại nhân và phu nhân càng ngày càng không nỡ nói những việc này cho ta biết, bọn họ coi ta như con ruột mà nuôi lớn, thà rằng để cho ta không rành thế sự cũng không muốn để ta đau khổ sống qua ngày.

Ẩn nhẫn ngủ đông suốt mười bảy năm, cuối cùng bọn họ cũng chờ được đến ngày Cố Hồng bệnh tình nguy kịch, nhưng Cố Hồng cũng không phải người đần độn, từ lúc lão ngồi trên long ỷ đã lòng mang hoài nghi, vẫn luôn phái người âm thầm điều tra hành tung của Chu thừa tướng và Lục thượng thư. Mười bảy năm sau, cuối cùng lão cũng đã tra ra, nhưng hình như đã có hơi muộn. Mười bảy năm thời gian, Cố Hạo như mặt trời mới lên, đã sớm có được lực lượng cùng dũng khí bễ nghễ thiên hạ, quần lâm thiên hạ, đối với hắn mà nói chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Hai phe bắt đầu chính thức giao thủ, bắt đầu chém giết, Cố Hồng phái một lượng lớn sát thủ đuổi giết Chu thừa tướng và Lục đại nhân. Chu thừa tướng bên kia thực lực hùng hậu, hoàn toàn không sợ đuổi giết, nhưng tình huống của phụ thân ta bên này lại không quá lạc quan, thế lực đơn bạc không chịu nổi một kích, vì thế Cố Hồng quyết định bắt sống ta để uy hiếp Cố Hạo.

Song Cố Hồng đã xem nhẹ sự trung thành cùng ngông nghênh của cha nương ta, bọn họ thà làm ngọc vỡ cũng không chịu làm ngói lành, Cố Hồng cô đơn ngồi trên long ỷ đã lâu nên quên mất sức mạnh của tình thân lớn cỡ nào, lão vĩnh viễn không thể tưởng tượng nổi cha ta lại dùng tính mạng của cả nhà ta để đổi lấy một mình ta.

Cứ như vậy, ta còn sống, lưng gánh ân tình mãi mãi không thể báo đáp.

Chu thừa tướng và Cố Hạo biết được cả nhà Lục đại nhân bị giết thì phẫn hận không thôi, trong cơn đau đớn vẫn ôm một tia hi vọng ta còn sống. Vì thế Chu thừa tướng đặc biệt lệnh cho con trai của mình lên đường tìm kiếm tung tích của ta. Về sau, Tế Trần ngẫu nhiên gặp được ta, lại trong lúc vô tình thấy được chiếc khóa Trường Mệnh kia.

Sau đó, cuối cùng Cố Hạo cũng báo được thù, đoạt giang sơn của mình, người đời nói Cố Hồng đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, nhưng nguyên do trong đó có thể nghĩ ra.

.......

—hết chương 17—

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc