TƯƠNG TƯ THÀNH BỆNH

Thẩm Nhu nhìn anh lúc cười lúc khóc.

Cô gật đầu, nước mắt từng giọt rơi trên cánh tay Tư Minh Cẩm vô cùng nóng hổi khiến anh nhìn mà đau lòng.

Đưa tay lau nước mắt cho cô, Tư Minh Cẩm cười cười, “Ai không biết còn tưởng anh bắt nạt em.”

Lúc này Thẩm Nhu mới ngừng khóc, khịt mũi một cái hỏi Tư Minh Cẩm, “Anh khát không? Đói bụng không?”

“Em đi rót nước cho anh trước rồi đi mua đồ ăn cho anh nhé.”

Thẩm Nhu nói xong định đứng dậy, cổ tay lại bị giữ lại.

Phía sau truyền tới tiếng cười nhẹ bất đắc dĩ của Tư Minh Cẩm, “Em vẫn chưa trả lời anh… có đồng ý hay không?”

Tất nhiên là Thẩm Nhu đồng ý.

Cô quay đầu lại, xẩu hổ nhìn Tư Minh Cẩm một cái, trịnh trọng gật đầu.

Tư Minh Cẩm lại không chịu buông tha cho cô, muốn nghe chính miệng cô trả lời, “Nói chuyện.”

Thẩm Nhu, “… Em đồng ý.”

Lấy kết hôn là tiền đề, đồng ý kết giao với Tư Minh Cẩm, cuộc mua bán này dù sao cô cũng là người có lời đúng không?

Sao lại không đồng ý được chứ?

Trong lúc Thẩm Nhu cho rằng cả đời này mình không thể gặp được một người khiến cô yêu đậm sâu được nữa thì Tư Minh Cẩm xuất hiện.

Nếu cô không đồng ý thì thật sự là không biết điều chút nào.

Bởi vì, trên thế giới này sẽ không có Tư Minh Cẩm thứ hai nữa.

Nghe được câu trả lời, cuối cùng Tư Minh Cẩm cũng an lòng.

Thấy dáng vẻ kiên định của anh, Thẩm Nhu có chút buồn cười.

Trước khi gặp Tư Minh Cẩm, chưa có ai quý trọng cô như thế, chưa có ai xem cô là bảo bối cả.

Môi mím lại cười nhẹ, cô rót nước cho Tư Minh Cẩm rồi đưa ly nước tới bên miệng anh.

Thật ra sức khỏe Tư Minh Cẩm đã được hồi phục, ít nhất thì sức lực uống nước vẫn có.

Nhưng anh thích dáng vẻ khẩn trương của Thẩm Nhu vì mình, có thể cảm nhận được cô để ý tới mình.

Thẩm Nhu cho anh uống nước xong mới cầm điện thoại ra ngoài, muốn tới quán cháo cạnh bệnh viện mua đồ ăn cho anh.

Cô vừa ra khỏi cửa, Tư Minh Cẩm đã lấy điện thoại mới mua ra gọi cơm hộp.

Thẩm Nhu thích ăn cay như vậy, cũng không thể để cô chịu ấm ức ăn cháo chung với anh được.



Quế Thành trong đêm, nhiệt độ so với Tuyết Thành cao hơn nhưng vẫn có chút lạnh.

Thẩm Nhu mặc áo lông vội vàng vào quán cháo ngay cạnh bệnh viện gọi cháo gà cho anh, còn gọi thêm một cái bánh bao. Thẩm Nhu gọi cho mình một suất cháo thịt nạc trứng muối, sau đó bảo ông chủ giúp cô đóng gói dưa muối.

Cô không dám mua nhiều lắm, sợ ăn không hết lãng phí.

Lúc cô trở về phòng bệnh, nhìn thấy một người đàn ông trung niên xuất hiện ở ngay hành lang.

Người đàn ông đứng trước cửa phòng bệnh Tư Minh Cẩm, qua cửa kính thủy tinh muốn nhìn vào bên trong.

Người kia Thẩm Nhu chưa từng gặp bao giờ, liệu có phải là người quen của Tư Minh Cẩm, muốn tới thăm anh hay không?

Nhưng nếu thực sự là người quen, tới thăm anh… sao lại không vào phòng bệnh?

Nghĩ vậy, Thẩm Nhu mang theo đồ ăn đi qua.

Sau khi đến gần, cô lễ phép mở miệng, “Xin hỏi, chú tìm ai vậy ạ?”

Người đàn ông trung niên kia như bị dọa sợ, lảo đảo lùi về sau hai bước mới quay đầu nhìn Thẩm Nhu.

Khuôn mặt kia có nét giống với Tư Minh Cẩm, Thẩm Nhu nhìn đến giật mình, trong đầu xẹt qua vài ý niệm lại bị cô nhanh chóng bác bỏ.

Thu hồi vẻ kinh ngạc, Thẩm Nhu cười với người đàn ông, “Ngại quá, dọa đến chú rồi.”

“Chú tới thăm Tư Minh Cẩm sao?”

Trước đó, ở bệnh viện nhân dân Tuyết Thành bác sĩ có nói, là một người đàn ông trung niên đưa Tư Minh Cẩm đến bệnh viện.

Lúc ấy Thẩm Nhu còn suy nghĩ, đợi tới khi tìm được người đàn ông đó, nhất định phải cảm ơn thật tốt.

Bây giờ nhìn người đàn ông sắc mặt kích động phía trước, cô bỗng liên tưởng tới gì đó, lại hỏi tiếp, “Xin hỏi… là chú cứu Tư Minh Cẩm ở Mộc Bạch Sơn đúng không?”

Người kia từ đầu đến cuối không nói câu nào, bị Thẩm Nhu truy vấn, cuối cùng xoay người bỏ chạy.

Thẩm Nhu gọi lại nhưng ông không có chút ý tứ nào là muốn dừng cả.

Vì thế Thẩm Nhu đuổi theo.



Cầu thang thoát hiểm.

Trước chỗ rẽ tầng một, Thẩm Nhu gọi người kia lại.

Cô đã mệt đến mức thở hồng hộc, người kia lại không có vẻ gì là mệt mỏi cả, vừa nhìn đã biết là thường xuyên rèn luyện, cơ bắp trên người có thể nhìn ra rõ ràng, dáng người và tuổi tác nhìn không tương xứng.

Người đàn ông quay đầu, hai bên tóc mai đã bạc lại khiến Thẩm Nhu ý thức được ông ít nhất cũng 50 tuổi.

Đèn trong hành lang vụt tắt.

Đột nhiên rơi vào bóng tối, lúc này Thẩm Nhu mới sinh ra vài cảm giác nguy cơ.

Sao cô có thể lỗ mãng chạy theo người ta đến đây được? Nếu như đối phương là người xấu, chỉ so vóc người này thôi thì cô có thể tự bảo vệ mình được không?

Trong lúc Thẩm Nhu đang nghĩ ngợi lung tung, người đàn ông ho nhẹ một tiếng, đèn cảm ứng lại sáng.

Sầu lo trong lòng cô lúc này mới biến mất, nhìn về phía người đàn ông, lễ phép mở miệng, “Ngại quá, cháu chỉ muốn hỏi chú là chú quen Tư Minh Cẩm đúng không? Là tới thăm anh ấy đúng không?”

“Nếu như vậy, chú đi cùng cháu vào phòng bệnh đi.”

Đã đến rồi, sao còn không vào.

Người đàn ông trung niên nhìn Thẩm Nhu, một lúc sau thở dài, giọng điệu nặng nề khàn đặc, “Không cần đâu, nó không muốn gặp tôi.”

Thẩm Nhu sửng sốt.

Từ trong lời nói của ông, cô có thể xác định được hai điều

Thứ nhất, người đàn ông này biết Tư Minh Cẩm.

Thứ hai, quan hệ giữa hai người còn không phải là ít.

“Không biết chú xưng hô thế nào ạ?” Thẩm Nhu hỏi.

Người đàn ông há miệng thở dốc, khuôn mặt quanh năm suốt tháng đày gió tuyết Mộc Bạch Sơn nồng đậm bi thương.

Một hồi lâu sau, đối phương mới nghẹn ngào nói, “Tôi họ Tư…”

Ngoại trừ họ cũng không có thêm gì nữa.

Nhưng chỉ bằng họ này, Thẩm Nhu đã đoán được gì đó, cô có chút không thể tin nổi.

Cho tới bây giờ, cô vẫn như cũ không hiểu rõ tình huống trong nhà Tư Minh Cẩm.

Chỉ biết anh không phải phú nhị đại, quan hệ với chủ tịch tập đoàn Tạ thị vô cùng thân thiết, chỉ thế thôi.

Trước mắt, người đàn ông họ Tư trước mặt hoàn toàn nâng lên sự tò mò với thân thế Tư Minh Cẩm của Thẩm Nhu.

Cô hỏi, “Xin hỏi… quan hệ của chú và Tư Minh Cẩm là thế nào?”

Ánh mắt Tư Văn Bình run lên, nghiêng người nhìn về phía bậc thang, nhất thời không nói gì.

“Bố con” hai từ này, ông nói không nên lời.

Tư Minh Cẩm nhất định sẽ không thừa nhận mình có một người cha như ông.

“Cô gái à, chú kể cho cháu một chuyện, câu chuyện về người cháu yêu kia.”

Người Thẩm Nhu yêu, tất nhiên là Tư Minh Cẩm không thể nghi ngờ.

Cho nên cô lên tiếng, tỏ vẻ mình nguyện ý nghe.

Vì thế người đàn ông lại lâm vào trong hồi ức, những sai lầm phạm phải khi còn trẻ, còn cả tự tay hủy hoại hạnh phúc như thế nào… ông nói từng cái cho Thẩm Nhu.

Nghe thấy chuyện bố của Tư Minh Cẩm vô tình gây nên cái chết cho mẹ anh thì Thẩm Nhu ngây dại, cả người cô lạnh lẽo, không thể tưởng tượng nhìn người đàn ông trước mặt, theo bản năng lui về phía sau.

Người đàn ông bạo lực gia đình… là đáng sợ nhất.

“Đừng lo, đã qua mười mấy năm rồi, chú biết chú đã sai như thế nào.”

“Cháu là người Tư Minh Cẩm yêu sâu đậm, chú sẽ không gây thương tổn với cháu.”

Giọng nói người đàn ông khàn khàn, không dám nhìn Thẩm Nhu một cái, từ đầu đến cuối chỉ nhìn xuống bậc thang.

Thẩm Nhu nhẹ nhàng thở ra, nhưng sự sợ hãi trong đáy lòng cô lại không thể biến mất.

Người đàn ông trước mặt mặt mũi hiền lành, ai nhìn cũng không thể tin nổi hồi còn trẻ lại phạm phải một sau lầm lớn như vậy.

Bởi vì vô tình giết người, Tư Văn Bình chịu hình phạt mười năm tù giam.

Lúc ông ra tù thì Tư Minh Cẩm mới 16 tuổi.

Ông cũng từng tới trường học muốn gặp anh, ở đó, ông gặp được Tạ Thành Quân.

— Trước khi mẹ Tư Minh Cẩm kết hôn từng thích thầy giáo dạy dương cầm của mình.

Tư Văn Bình biết, người vợ ông, Lục Uyển yêu không phải ông.

Hôn nhân của bọn họ là kết quả bố mẹ bức bách.

Sau khi Lục Uyển gả cho ông, ngày ngày không hề vui vẻ dù bà đã sinh Tư Minh Cẩm.

Cuộc sống của Tư Văn Bình cũng liên tiếp xảy ra vấn đề, vì thế ông bắt đầu uống rượu, mê rượu, cũng thích cảm giác say rượu vô lý phát tiết trên người Lục Uyển.

Ông mắc bệnh đa nghi, thường xuyên cảm thấy Lục Uyển đội mũ xanh* cho mình, thậm chí còn nghi ngờ Tư Minh Cẩm có phải con ruột mình hay không.

(*cắm sừng)

Con người mà, nát đến một điểm nhất định sẽ không thể cứu nổi nữa.

Tư Văn Bình cho rằng cả đời mình vẫn sẽ nát như vậy cho đến khi ông vô tình giết chết Lục Uyển.

Thời gian chuộc tội ở trong tù, mỗi ngày với ông đều như dày vò, không có rượu hay ma túy, cảm giác tội lỗi luôn quấn lấy ông, hối hận, đau khổ vĩnh viễn hành hạ ông.

Ngày qua ngày, năm qua năm, năm tháng cuối cùng cũng bào mòn hết lệ khí của ông, khiến ông tiếp nhận một sự thật rõ ràng.

Tạ Thành Quân nói ông không xứng làm chồng, cũng không xứng làm cha.

Bảo ông cách xa Tư Minh Cẩm một chút, tốt nhất là cả đời đừng xuất hiện trước mặt Tư Minh Cẩm.

Tư Văn Bình biết con trai hận mình thế nào, cũng biết cả đời này con trai sẽ không tha thứ cho ông.

Vậy nên ông cũng không dám gặp Tư Minh Cẩm nữa.

Nếu không phải gặp Tư Minh Cẩm suýt chết ở Mộc Bạch Sơn, có lẽ cả đời này ông cũng không xuất hiện trước mặt anh nữa.

Ông biết mình không xứng.

Cho nên một mình ông vào sâu trong Mộc Bạch Sơn, mượn hoàn cảnh thiên nhiên ác liệt mà trừng phạt chính mình.



Nghe xong chân tướng sự việc, sợ hãi ở đáy lòng Thẩm Nhu chậm rãi biến mất.

Nhưng cô giống như Tư Minh Cẩm, không thể tha thứ cho người đàn ông trước mắt.

Cô đau lòng cho Tư Minh Cẩm.

Không nghĩ tới từ năm 6 tuổi anh đã bị đè nặng nhiều chuyện như thế.

Mẹ mất, nhất định anh đã rất đau khổ.

Nhất định rất hận bản thân đã giữ lại mẹ, khiến mẹ bị giam giữ trong căn nhà như ngục tù kia.

Bảo sao hồi còn đi học, tất cả mọi người đều nói tính tình anh quái gở, nhất định là trong một thời gian dài, anh cũng không tin tưởng thế giới này còn tồn tại tình cảm tốt đẹp.

Bất kể là tình thân, tình bạn hay tình yêu.

Trong lòng Thẩm Nhu càng thêm khó chịu, cô cắn môi, khom người một cái thật sâu với Tư Văn Bình, “Chú Tư, cảm ơn ân cứu mạng của chú với Tư Minh Cẩm.”

“Chú cứu anh ấy, cháu rất cảm kích.”

“Nhưng rất xin lỗi, cháu giống như Minh Cẩm, không hi vọng chú lại xuất hiện trong thế giới của anh ấy.”

“Cho dù vật đổi sao dời, nhưng thời gian cũng không thể xóa đi tất cả.”

Thẩm Nhu nói rõ từng câu từng chữ, ánh mắt nhìn Tư Văn Bình vô cùng quyết tuyệt.

Cô sẽ không để ông gặp Tư Minh Cẩm, cũng không hi vọng xa vời bố con hai người có thể hòa hợp lại với nhau.

Bởi vì Thẩm Nhu biết, đó là chuyện không thế nào.

Chỉ cần Tư Minh Cẩm gặp lại Tư Văn Bình, quá khứ bi thảm kia sẽ quấn lấy anh, cả đời này anh cũng không thể vui vẻ hạnh phúc.

“Chú yên tâm, cháu sẽ đối với Tư Minh Cẩm thật tốt, chú và dì không cho anh ấy một gia đình ấm áp hạnh phúc thì cháu cho anh ấy.”

Lời nói của Thẩm Nhu dừng lại ở đây.

Cháo sắp nguội rồi, cô không thể ở lại thêm nữa.

Trước khi cô đi, lại khom người một cái nữa.

Cảm ơn ông đã cứu mạng Tư Minh Cẩm.

Sau khi Thẩm Nhu đi, người đàn ông đứng trong hành lang yên tĩnh hồi lâu.

Ngọn đèn lại tối đi lần nữa, ông giơ bàn tay thô ráp lên lau nước mắt trên hai má, nơi bị đông cứng trên mặt lại bắt đầu đau.



Hai ngày nay, Tư Minh Cẩm cảm thấy Thẩm Nhu có chút kì lạ.

Nhưng cụ thể ở chỗ này thì anh lại không thể nói rõ ràng.

Tóm lại là, cô thường xuyên nhìn anh chằm chằm, cũng không còn vẻ ngại ngùng như trước nữa mà trong mắt lại bao hàm cảm xúc nói.

Mỗi khi Tư Minh Cẩm hỏi, Thẩm Nhu luôn cười nói không có gì.

Dần dà, Tư Minh Cẩm cũng không hỏi nữa.

Anh không thích ép buộc Thẩm Nhu làm chuyện gì cô không muốn.

Hai ngày sau, Tư Minh Cẩm đã có thể xuất viện.

Tạ Thành Quân và Tô Thành Húc tới đón anh, Thẩm Nhu cũng vô cùng vui mừng.

Sau khi đưa đồ về nhà, đoàn người cùng nhau đi ăn tối, Thẩm Nhu uống chút rượu, lúc tan cuộc mặt đã hơi đỏ, ánh mắt cũng trở nên mơ màng xinh đẹp.

Lúc trở về, Tư Minh Cẩm thay cô thắt dây an toàn, sau đó một đường nghe Thẩm Nhu ca hát, tâm tình sung sướng không nói nên lời.

Chuyến đi Mộc Bạch Sơn lần này khiến anh cảm thấy rất có giá trị.

Tai qua nạn khỏi hạnh phúc suốt đời, lời này đúng là có thể tin.

Thẩm Nhu hát đã mệt, tựa vào ghế nghỉ ngơi.

Một lát sau, cô quay đầu nhìn Tư Minh Cẩm, khóe môi cong lên cười thành tiếng.

Tư Minh Cẩm cũng bị cô chọc cười, bất đắc dĩ nói, “Cười ngốc gì đấy.”

Thẩm Nhu cười, “Vui vẻ mà, chúc mừng anh xuất viện.”

Lúc đợi đèn đỏ, Tư Minh Cẩm bớt chút thời gian nhìn cô, đưa tay xoa tóc cô, “Sao lại trở thành đứa ngốc vậy chứ.”

Ngữ khí vừa dịu dàng lại cưng chiều, Thẩm Nhu cảm giác mình sắp chết trong sự dịu dàng của anh, nhịn không được ôm mặt che giấu hoa si của mình.

Tư Minh Cẩm mím môi cười, một đường không nói gì.

Mãi cho đến khi xe dừng hẳn dưới cửa tiểu khu, anh mới chậm rãi cởi dây an toàn, không nhịn được nữa nghiêng người qua, vén tóc mái Thẩm Nhu lên, trịnh trọng hôn lên trán cô.

Thẩm Nhu bị hôn ngây dại.

Một lúc lâu sau cô mới phản ứng lại đẩy Tư Minh Cẩm ra, mở cửa xe chạy như bay vào trong, thân ảnh kia đủ để nói cô còn chưa chuẩn bị tốt.

Tư Minh Cẩm nghĩ, có lẽ anh lại dọa đến cô rồi.

Vốn dĩ Tư Minh Cẩm cho rằng, Thẩm Nhu đã chạy về nhà trốn, ít nhất thì sáng sớm mai mới bằng lòng gặp anh, không nghĩ tới vừa ra khỏi thang máy đã thấy Thẩm Nhu đứng cuối hành lang tựa vào cửa nhà anh.

Hai tay cô đút trong túi áo, cúi thấp đầu xuống không biết đang nghĩ gì.

Nghe thấy tiếng bước chân, Thẩm Nhu nhanh chóng ngẩng đầu nhìn qua, thấy Tư Minh Cẩm, cô đứng thẳng lại, khẩn trương sờ cổ của mình, hai má vẫn đỏ bừng say lòng người.

Tư Minh Cẩm đến gần, ánh mắt đã hoàn toàn dính vào người Thẩm Nhu không rời nổi.



Gió đêm từ cửa sổ hành lang thổi vào lành lạnh.

Thẩm Nhu khép lại áo khoác xoay mặt nhìn Tư Minh Cẩm.

Người đàn ông cuối cùng cũng vững chân đứng trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống, cười như gió xuân, “Đang đợi anh?”

“Không xấu hổ?”

Giọng điệu anh trêu ghẹo.

Mặt Thẩm Nhu đỏ lên nhưng vẫn kiên trì nghênh đón xuân tình của anh, ánh mắt chân thành, “Bố em nói, có qua có lại mới toại lòng nhau.”

Nụ cười Tư Minh Cẩm cứng đờ, có chút mơ màng, đúng lúc này, Thẩm Nhu chủ động tiến lên.

Cô nắm lấy tay áo anh, đẩy thân hình cao lớn của anh tựa vào cửa nhà.

Không đợi Tư Minh Cẩm kịp phản ứng, Thẩm Nhu trực tiếp kiễng chân, hôn lên đôi môi mỏng của người đàn ông.

Không phải là chuồn chuồn đạp nước như Tư Minh Cẩm suy nghĩ, mà là cường thế công thành đoạt đất, xâm chiếm từng tấc của anh.

Cảm xúc mềm mại kích thích toàn bộ thần kinh của anh, động tác của cô lại vô cùng trúc trắc, trong lúc vô tình trêu chọc đến anh.

Tư Minh Cẩm cười, thật sự không vừa mắt với kỹ thuật hôn môi của cô.

Anh cúi đầu, hai tay giữ lấy eo và gáy Thẩm Nhu, chuyển thủ thành công, dùng sức làm nụ hôn này sâu hơn.

Lần đầu tiên hôn Thẩm Nhu, không thể để cô thất vọng được.

Hai người nhiệt tình nóng bỏng, lại hồn nhiên không biết thang máy cách đó không xa từ khi nào xuất hiện thêm một người.



Giang Trì Ý cũng không nghĩ đến, có một ngày, Thẩm Nhu chạy theo anh ta mười năm lại nhiệt tình hôn một người đàn ông khác.

Anh ta theo lời mẹ Trần Thục Ngọc mang canh gà nhân sâm tới cho Thẩm Nhu.

Hôm nay hai nhà Giang Thẩm cùng nhau ăn cơm, Thẩm Nhu không về nhà, Trần Thục Ngọc liền bảo Giang Trì Ý đưa canh đến cho cô.

Trong đêm đông lạnh lẽo, quãng đường xa như vậy, Giang Trì Ý ôm canh nóng bắt xe tới đây.

Dọc đường đi, anh ta suy nghĩ, chờ gặp được Thẩm Nhu nhất định phải nói chuyện với cô thật tốt, kéo quan hệ cứng ngắc kia lại gần một chút, thậm chí anh ta còn tưởng tượng tới việc Thẩm Nhu sẽ mời mình vào nhà uống chén trà nóng.

Nhưng Giang Trì Ý tuyệt đối không nghĩ đến, sau khi thang máy mở ra, anh ta lại nhìn thấy một màn như vậy.

Thẩm Nhu đè Tư Minh Cẩm lên cửa hôn nồng nhiệt, cô thậm chí… còn chưa bao giờ, chưa từng nhiệt như lửa đối với anh ta.

Trái tim Giang Trì Ý đau xót, giống như có hàng trăm hàng vạn con kiến đang gặm nuốt trái tim mình, toàn thân đau nhức.

Anh ta nắm chặt lấy bình giữ nhiệt, muốn xông tới tách hai người kia ra, nhưng trên chân lại nặng cả ngàn cân, nửa tấc cũng không bước nổi.

Giang Trì Ý nghĩ tới những lời trước đây nhân viên trong công ty nói, nói Cố Thiến gửi cho Thẩm Nhu một bức ảnh chụp… là bức ảnh anh ta và Cố Thiến ái muội nằm trên giường… Lúc ấy, nhiều lắm Giang Trì Ý cũng chỉ cảm thấy tức giận.

Bây giờ anh ta như lọt vào báo ứng.

Thì ra, nhìn người mình thích thân thiết âu yếm cùng người khác là cảm giác tê tâm phế liệt như vậy.

Anh ta đau muốn chết.

Nhưng cái khiến Giang Trì Ý không cam lòng lại là, anh ta bây giờ, đến cả tư cách tiến lên ngăn cản Thẩm Nhu cũng không có.

Người Thẩm Nhu yêu vốn nên là anh ta…

Là anh ta mới đúng!

Bình luận

Truyện đang đọc