TƯƠNG TƯ THÀNH BỆNH

May mà lớp trưởng kịp thời ra mặt giảng hòa.

Mặc kệ như thế nào mà nói, hôm nay cũng là ngày họp lớp, không thể vì quan hệ của bốn người bọn họ mà làm hỏng không khí được.

“Đều ngồi đi, ngồi đi.”

Thẩm Nhu từ đầu đến cuối kéo cánh tay Tư Minh Cẩm, hai người ngồi cạnh nhau.

Chỗ ngồi bên cạnh Cố Thiến cũng để lại cho Giang Trì Ý, mọi người tự giác ý thức được việc đặt hai người họ cạnh nhau, dù sao thì con cũng đã sắp sinh rồi.



Cả ngày nay Thẩm Nhu mệt nhọc, thật sự là rất đói bụng.

Sau khi ngồi xuống bắt đầu vung đũa ăn ngấu nghiến, mọi người nhìn đến há hốc mồm.

Mà Tư Minh Cẩm ngồi cạnh còn vô cùng cưng chiều, từ đầu đến cuối cầm tờ giấy trong tay, mắt nhìn chằm chằm Thẩm Nhu, chỉ cần thấy miệng cô dính nước sốt hay gì đó sẽ yên lặng thay cô lau đi.

Tóm lại cảm giác cho người bên ngoài nhìn chính là, Tư Minh Cẩm rất yêu chiều Thẩm Nhu, là loại yêu chiều như đặt người kia ở đầu quả tim của mình.

Nhất là các bạn nữ trong lớp, có người hâm mộ ghen ghét, thậm chí bắt đầu nhỏ giọng thảo luận Tư Minh Cẩm đẹp trai dịu dàng đến thế nào.

Giữa những câu chữ mang theo sự kinh ngạc, ai có thể nghĩ tới, người tính cách quái gở như Tư Minh Cẩm sẽ có một mặt như vậy chứ.

Thẩm Nhu đến cùng có tài đức gì, có thể được một người như Tư Minh Cẩm yêu thương?

Ánh mắt của mọi người thường xuyên dừng trên người Thẩm Nhu và Tư Minh Cẩm, đêm nay, Thẩm Nhu hoàn toàn trở thành tâm điểm của mọi người.

Điều này khiến trong lòng Cố Thiến cảm thấy vô cùng khó chịu.

Tuy rằng cô ta thật sự hi vọng tất cả mọi người biết quan hệ của mình và Giang Trì Ý, biết đứa bé trong bụng mình là của Giang Trì Ý, nhưng trước mắt đặt Giang Trì Ý và Tư Minh Cẩm cạnh nhau so sánh là biết ai hơn ai kém.

Trước kia Cố Thiến cảm thấy, mình bỏ qua Giang Trì Ý chính là bỏ lỡ mất một khối tuyệt thế trân bảo, cho nên cô ta hao hết tâm tư muốn tìm anh ta trở về.

Nhưng bây giờ cũng xem như đã tìm về, cô ta lại phát hiện, Giang Trì Ý căn bản không phải là bảo bối gì cả, anh ta cũng chỉ là chiếc giày mà Thẩm Nhu vứt bỏ mà thôi.

Chính mình lại đần độn nhặt anh ta về, lại coi anh ta là bảo bối.

Điều khiến cô ta tức nhất là, từ tận đáy lòng, cô ta thật sự coi Giang Trì Ý là bảo bối.

Cô ta đúng là, thật sự… đã rung động với Giang Trì Ý.

Giang Trì Ý lại bắt đầu uống rượu giải sầu, Cố Thiến an vị bên cạnh theo bản năng đưa tay kéo áo anh ta, nhỏ giọng nói, “Trì Ý, anh uống ít thôi.”

Lúc trước bị thủng dạ dày suýt chút nữa mất nửa cái mạng, sao còn không nhớ chứ?

Cố Thiến có lòng tốt, Giang Trì Ý lại hất tay cô ta ra, lạnh nhạt nhìn một cái rồi châm biếm, “Liên quan gì tới cô.”

Người phụ nữ ngu ngơ tại chỗ, nhiệt độ quanh thân bỗng dưng biến mất, đến trái tim cũng rét lạnh vô cùng.

Khóe mắt có gì đó nóng hổi trượt xuống, Cố Thiến hồi hồn, nhanh chóng cúi đầu lau nước mắt đi.

Nhưng sự khó chịu trong lòng cô ta có xua thế nào cũng không tan nổi.

Không khí trên bàn ăn vẫn luôn kỳ lạ.

Thẩm Nhu và Tư Minh Cẩm ân ân ái ái, trong lúc vô tình vung ‘cơm tró’ khắp nơi, Giang Trì Ý uống rượu khó chịu, ai hỏi chuyện anh ta cũng không nói, trong mắt hiện rõ vẻ bi thương nhìn Thẩm Nhu, Cố Thiến bên cạnh đỏ mắt, phụ nữ mang thai tâm trạng vốn đã không tốt, cũng không có khẩu vị gì, giống như một người oán phụ.

Cũng bởi vì bốn người bọn họ, buổi họp lớp này trở nên vô cùng xấu hổ.

Sau khi cơm nước xong mọi người nhất trí tan cuộc, hoạt động sau bữa cơm cũng hủy bỏ hết.

Tư Minh Cẩm nắm tay Thẩm Nhu chào hỏi lớp trưởng rồi đi trước một bước.

Đợi bọn họ vừa đi, Giang Trì Ý uống nhiều rượu cũng theo sau, nhìn dáng vẻ hình như muốn đuổi theo Thẩm Nhu.

Lớp trưởng đứng dậy kéo Giang Trì Ý lại, quay đầu nhìn Cố Thiến bụng đã to, “Trì Ý này, chuyện qua đã lâu, cậu cũng đừng chấp nhất.”

“Cố mỹ nhân của chúng ta cũng đã tới tay cậu, cậu còn cái gì không vừa lòng?”

Giang Trì Ý say khướt cắn răng nở nụ cười châm chọc, “Vừa lòng? Sao tôi phải vừa lòng?”

“Đúng là hồi còn đi học tôi thích Cố Thiến, nhưng mà con mẹ nó cũng là quá khứ rồi.”

“Cố Thiến kiêu ngạo bao nhiêu, hồi đó ông đây còn theo đuổi cô ta, ánh mắt cô ta đặt lên đỉnh đầu, bây giờ ông đây không thích cô ta nữa không được sao?”

“Con mẹ nó đều là do tôi bị mù rồi, người bên cạnh không cần, lại đi theo đuổi những thứ hư vô mờ mịt kia…”

Một câu nói này, anh ta tự giễu bản thân, trào phúng bản thân đã làm mất Thẩm Nhu.

Thật ra hôm nay họp lớp, mọi mặt của Tư Minh Cẩm đều đã đánh thức Giang Trì Ý.

Anh ta biết trước đây mình ngu ngốc đến thế nào mới khiến Thẩm Nhu đau lòng buông tay.

Nếu lúc trước anh ta đối với Thẩm Nhu giống Tư Minh Cẩm hôm nay, nâng niu cô trong lòng bàn tay, sủng ái yêu thương khiến mọi người hâm mộ… Vậy liệu Thẩm Nhu có rời khỏi anh ta không?

Nói đến cùng, đi đến bước đường như ngày hôm nay đều vì anh ta có mà không biết quý trọng.

Giang Trì Ý nghĩ, nếu… nếu như bây giờ anh ta thay đổi, liệu còn cơ hội nữa không?

Nếu anh ta đối với Thẩm Nhu so với Tư Minh Cẩm còn tốt hơn, liệu cô có đồng ý trở lại bên cạnh anh ta không?

Dù sao so với Tư Minh Cẩm, anh ta và Thẩm Nhu quen biết nhau sớm hơn, cũng hiểu đối phương hơn, quan trọng là, nếu Thẩm Nhu lựa chọn anh ta, trưởng bối cũng vẫn sẽ yêu thương cô.

So với những thứ Tư Minh Cẩm có thể cho cô, Giang Trì Ý cảm thấy mình có thể cho cô còn nhiều hơn thế.

Nếu như về sau Thẩm Nhu sợ đau không muốn mang thai sinh con, anh ta cũng không lo lắng chút nào, con đường gian nan nguy hiểm đó đã có Cố Thiến đi thay cô rồi.

Giang Trì Ý bị suy nghĩ của mình vực dậy.

Trong lòng anh ta đã có quyết định, hất tay lớp trưởng ra, nghiêng ngả chạy ra ngoài, từ đầu đến cuối không hề quay lại nhìn Cố Thiến dù chỉ một cái.

Cố Thiến vẫn luôn nhìn anh ta, cho dù lệ rơi đầy mặt, ánh mắt dần trở nên mơ hồ… Cô ta vẫn như cũ không rời mắt khỏi Giang Trì Ý.

Mãi cho đến khi Giang Trì Ý biến mất, Cố Thiến không biết anh ta đi đâu, cô cũng muốn đi theo, nhưng bụng quá nặng, cơ thể cô ta không thể chịu đựng nổi.

Hơn nữa Cố Thiến rõ ràng, nếu cô ta đuổi theo Giang Trì Ý, dù cho trên đường có xảy ra chuyện gì, người đàn ông kia nhất định sẽ không để ý tới cô ta.

Đến lúc đó, cô ta sẽ mất nhiều hơn được.



Sau khi Tư Minh Cẩm và Thẩm Nhu lái xe đi cũng không trở về Sơn Thủy Nhất Sắc.

Vừa rời khỏi khách sạn, trời đã đổ mưa.

Mà đêm mưa này lại trùng khớp với đêm mưa trong trí nhớ Thẩm Nhu.

Chính là ngày năm ngoài cô và Giang Trì Ý tham gia buổi họp lớp của bọn họ, cũng là ngày cô và Tư Minh Cẩm trùng phùng.

Thẩm Nhu nhìn người đàn ông bên ghế lái nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu mới mở miệng, “Bảo bối, em có một vấn đề vẫn muốn hỏi anh.”

Tư Minh Cẩm bên cạnh vẫn đang tra bản đồ, muốn tìm một nơi ngâm chân, đưa Thẩm Nhu đi thả lỏng, giảm bớt mệt nhọc.

Cho nên lúc nghe thấy Thẩm Nhu nói cũng không ngẩng đầu, theo bản năng đáp, “Em hỏi đi.”

Rồi sau đó, trong xe rơi vào im lặng.

Thật lâu sau, Tư Minh Cẩm mới tìm được một nơi ngâm chân, quay đầu ngay ngã tư phía trước.

Anh ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Nhu một cái, cong môi, “Không phải có gì cần hỏi sao?”

Thẩm Nhu gật đầu, chẳng qua cô vẫn đang chuẩn bị, không biết nên hỏi như thế nào.

Cô muốn hỏi lần trước họp lớp, cô đi nhờ xe anh, sao anh lại biết cô đang tới tháng?

Còn im lặng không lên tiếng vào siêu thị mua băng vệ sinh, khăn giấy và trà sữa nóng cho cô nữa…

Cô rất mơ hồ, lúc trước ngay cả Giang Trì Ý là vị hôn phu còn không nhớ được chu kỳ của cô, sao Tư Minh Cẩm lại biết được?

Chẳng lẽ, anh có khả năng đặc biệt?

Thẩm Nhu suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng đỏ mặt mở miệng, “Ừm… lúc trước sao anh biết em tới tháng vậy?”

“Cái gì?” Người đàn ông mắt nhìn thẳng lái xe, lúc tới ngã tư quay đầu mới nhìn Thẩm Nhu một cái, “Em nói chuyện năm ngoái?”

Tất cả những chuyện xảy ra vào ngày hôm đó, Tư Minh Cẩm vẫn luôn ghi nhớ như mới hôm qua.

Trên bàn cơm, Thẩm Nhu ngồi cạnh Giang Trì Ý, thân thể nhỏ bé nhưng vẫn phải thay Giang Trì Ý tiếp rượu khiến Tư Minh Cẩm nhìn đến đau lòng.

Có lẽ là từ ngày hôm đó, Tư Minh Cẩm đã có thêm vài phần dũng khí đối với cô.

Muốn đoạt lấy Thẩm Nhu từ tay Giang Trì Ý, muốn yêu thương chăm sóc cô, muốn dành tất cả những gì tốt nhất trên thế giới này cho cô.

Cho nên Tư Minh Cẩm mới dừng xe ở ven đường, vụng trộm nhìn chằm chằm Thẩm Nhu đang không bắt được xe.

Khi đó, anh còn đang do dự xem có nên đột ngột xuất hiện trong thế giới của Thẩm Nhu, ngang ngược cắm rễ sinh trưởng, tranh thủ nở hoa hay không.

Là trận mưa kia thay Tư Minh Cẩm ra quyết định.

Lúc anh nhìn thấy Thẩm Nhu phải dầm mưa không gọi được xe, phải chạy tới tán cây tránh mưa thì đau lòng, không khống chế được dừng xe cạnh cô, mất khống chế mà quan tâm cô một câu.

Thật ra, sau khi Tư Minh Cẩm mở miệng, trái tim vẫn luôn treo ở cổ họng.

Anh nghĩ, nếu Thẩm Nhu từ chối, anh nên làm thế nào?

May mà Thẩm Nhu không từ chối, cô lựa chọn bước lên xe của anh.

Có trời mới biết khi ấy trong lòng Tư Minh Cẩm vui vẻ đến mức nào, nhưng trên mặt vẫn phải tỏ vẻ bình tĩnh không dám biểu lộ ra ngoài.

Sợ rằng Thẩm Nhu coi mình là tên biến thái.

Thẩm Nhu gọi một tiếng kéo suy nghĩ của Tư Minh Cẩm trở về.

Người đàn ông mím môi, đôi môi cong cong, giọng nói rất nhẹ, “Thật ra là anh đoán, cũng đánh cược vài phần.”

Thẩm Nhu chớp mắt không hiểu, “Đánh cược gì cơ?”

Tư Minh Cẩm nhìn cô một cái, ý cười sâu hơn, “Đêm đó sau khi lên xe anh thấy em vẫn luôn che bụng, sắc mặt cũng không được tốt.”

“Cho nên anh đoán em bị đau bụng.”

“Lúc ấy nghĩ một là em đến kỳ sinh lý, hai là… ăn đồ không tốt nên đau bụng.”

Cho nên Tư Minh Cẩm dừng xe ở siêu thị nhỏ bên cạnh, vào siêu thị mua băng vệ sinh và khăn giấy.

Về phần cốc trà sữa kia, là vì đêm đó trời đổ mưa lành lạnh, anh muốn cho Thẩm Nhu ấm áp.

Cho nên, có đánh cược vài phần.

Thẩm Nhu nghe xong, sắc mặt đỏ bừng lại nhịn không được muốn cười, “Em còn tưởng anh có siêu năng lực gì cơ.”

Nghĩ tới đây, Tư Minh Cẩm nhớ ra gì đó, hỏi Thẩm Nhu, “Dì cả của em có phải tới hai ngày này không?”

Nghe anh nhắc nhở,Thẩm Nhu giật mình nhớ tới mình sắp tới tháng, vội vàng mở lịch ra xem thử, là ngày hôm qua.

Kỳ lạ, trước nay đều rất chuẩn mà.

Bình luận

Truyện đang đọc