TƯƠNG VỌNG ĐÀO HOA

- Mộng Khuê! Nàng làm sao vậy?

Mộng Khuê khí sắc vẫn còn chưa hồi phục, khuôn mặt nàng vẫn còn xanh xao lại vì tức giận có chút ửng hồng lên bên má. Nàng cau mày một lúc, mới hờn dỗi nói ra:

- Ngươi thật là hồ đồ. Ngươi sao có thể đấu lại với A Khoa mà dám mạnh miệng ra ứng chiến? A Khoa là dũng sĩ đệ nhất ở bản này. Ngay cả hổ huynh ấy cũng có thể dùng tay không vật ngã. Ngươi...ngươi thật là không muốn sống nữa hay sao?

Anh Ngọc nghe khấu khí gấp gáp vì lo lắng của Mộng Khuê, nàng cảm thấy ấm lòng vô cùng. Mộng Khuê quan tâm nàng như vậy, nàng ấy nghĩ cho nàng, lo lắng cho nàng, nàng còn gì vui hơn nữa đây? Anh Ngọc bước đến, nắm chặt tay Mộng Khuê, trấn an nói:

- Nàng yên tâm. Ta mặc dù không có sức khỏe đè trâu vật hổ như hắn. Nhưng ta cũng không có ngu ngốc mà đi đấu võ tay đôi với hắn. Ta tự có cách của ta để thắng hắn. Khó khăn lắm ta mới có thể cùng nàng hòa hảo thế này. Làm sao cũng không thể để cho nàng bị bất cứ ai cướp đi được nữa!

Mộng Khuê nhìn bộ dáng si tình đáng hận của người kia, nàng vừa thương vừa giận, khẽ đánh một cái lên vai Anh Ngọc nói:

- Ngươi thì có bản lĩnh gì. Nếu ngươi có chuyện gì....ta....ta cũng không gả cho ai. Ngươi vốn không cần ra mặt đấu với người khác!

Anh Ngọc yêu chết Mộng Khuê lúc này. Nàng bạo dạn rướn người hôn lên trán Mộng Khuê nói:

- Vì nàng, vì tương lai của chúng ta, ta nhất định thắng. Nếu mà để thua mất nàng, dù hắn không gϊếŧ ta, ta cũng không sống nổi đâu. Mộng Khuê nàng biết không, ta mà không có nàng, ta thật không muốn làm người!

Anh Ngọc bày tỏ nồng nàn, Mộng Khuê vừa xúc động vừa yêu thương nàng vô cùng. Hai người nhìn nhau, thật không cần phải dùng lời nói. Trải qua bao nhiêu sóng gió mới có thể thản nhiên đối diện thế này, nếu chỉ vì một người ngoài xen vào lại không thể vượt qua các nàng làm sao mà cam tâm cho đặng? Mộng Khuê lần đầu tiên chủ động. Nàng ngước lên nhìn thẳng vào mắt Anh Ngọc, rồi thẹn thùng từng chút từng chút chạm môi lên mặt Anh Ngọc. Chính nàng cũng không biết tại sao nàng lại muốn làm hành động này. Thực sự là rất thẹn nhưng mà cũng thực muốn thể hiện chút tâm ý với người mình yêu.

Anh Ngọc được nàng hôn, sướng đến ngất ngây, không nói nổi lên lời chỉ trơ một bộ mặt ngốc nghếch ra với Mộng Khuê. Mộng Khuê cho rằng nàng đang cười trêu mình, vừa ngượng và thẹn liền giận dỗi, khẽ nhéo Anh Ngọc một cái rồi cúi mặt xuống thật sâu. Nhìn biểu tình này của Mộng Khuê, thật sự nhu thuận, dịu dàng đáng yêu quá đi mất. Anh Ngọc ngồi chống tay lên cằm nhìn nàng si mê đến mức Mộng Khuê thẹn quá, phải đánh đuổi nàng ra khỏi phòng.

Anh Ngọc ra bên ngoài, liền nhìn thấy đám tráng niên trong bản đang bàn nhau sẽ ăn mừng thế nào khi A Khoa chiến thắng. Anh Ngọc chợt phì cười. Nhưng sau đó tự nhìn lại mình, nàng bắt đầu suy nghĩ phải nghiêm túc ứng phó trận chiến này. Nàng đi đến tìm Cầm Thiên, nhờ Cầm Thiên đưa đến cho nàng bốn người thợ rèn.

Chỉ có ba ngày, nàng vốn không có khả năng học võ hay luyện thần công gì cho kịp. Nghĩ đi nghĩ lại, cần nhất chính là vũ khí hộ thân. Nàng nhớ trong đêm binh biến, Vĩnh Thuận đế áp đảo mấy trăm thủ hạ của Lê Duy Minh bằng súng hỏa. Nàng nghiệm ra không có công phu nào địch hơn được so với súng hỏa. Cũng may khi còn ở kiếp trước những năm Anh Ngọc còn đi học, nàng rất nghiêm túc học tốt bộ môn quân sự và đặc biệt rất hứng thú với cấu tạo của súng hỏa, hơn nữa còn thử bắn qua đạn thật vài lần. Lúc này, nàng nghĩ đến thực là súng hỏa, nhưng cũng tự biết kĩ năng bản thân tích lũy được không đủ để tạo ra một cây súng hỏa hoàn chỉnh trong thời gian ngắn như thế này. Hơn thế nữa, súng hỏa còn cần đến đạn dược. Mà đạn dược muốn chế được vừa khó vừa cần phải có hỏa dược. Hỏa dược chính là vật cấm được triều đình quản lí rất nghiêm ngặt, muốn có được còn khó hơn xin tiên đơn trên trời. Vì vậy, Anh Ngọc suy nghĩ, rồi bắt đầu thiết kế ra một thứ vũ khí đặc biệt. Nàng vẽ ra những chi tiết tương tự như lò xo, chốt bắn như trong cấu tạo súng nhưng nàng lại dựa theo cấu tạo của nỏ săn thêm thắt vào vài chi tiết ưu việt hơn, tạo thành một chiếc nỏ siêu lực nhất. Nàng có thể đeo nỏ vào cổ tay, trên nỏ có thể gắn được hơn mười mũi tên. Nhờ vào chốt đẩy bằng lò xo, nàng có thể bắn liên tục mười phát với lực bắn cực nhanh, mạnh và chuẩn. Thứ này không thể sánh bằng súng hỏa nhưng hiệu quả phải cao hơn với tên hay nỏ thông thường khác rất nhiều. Nàng cầm nỏ trên tay, cảm thấy tự tin hơn rất nhiều. Nhưng cuộc chiến ba ngày nữa không chỉ là cuộc chiến cho bản thân nàng mà nàng phải còn vì hạnh phúc của nàng và Mộng Khuê mà đấu, nàng tuyệt đối không thể bại.

Nghĩ đi nghĩ lại, nàng cần phải có thêm độc dược. Nàng nhớ lại các công thức độc dược mà nàng đã đọc được trong sách bách độc kì thư của Mạnh thái y để lại nhưng trong đó nàng chỉ có thể chế ra ba loại phấn độc là loại nàng đã từng dùng trong trận binh biến của Lê Duy Minh. Những loại độc dược khác do nguyên liệu không thuộc những vị thuốc nằm trên lãnh thổ Thiên Nam nên nàng không rõ đó loại cây cỏ, độc dược gì, không làm sao điều chế ra được. Còn ba loại độc dược kia đều là phấn độc. Nếu dùng phấn độc trong thi đấu, không những không được quang minh chính đại huống hồ chi muốn tung phấn độc nhưng nếu trực diện ra chiêu với một cao thủ như A Khoa, nàng cũng không tự tin sẽ tung trúng hắn. Ngộ nhỡ thắng không được, còn thua một cách vô sỉ thì chết rồi còn phải mang nhục vì cả dùng thủ đoạn mà cũng không thắng nổi người ta. Bí bách quá, Anh Ngọc ngồi chui vào một góc ngồi cú rủ ôm đầu. Cầm Thiên đã từng nói, công phu và thể lực của A Khoa rất tốt. Ngay cả Cầm Thiên dù có luyện thêm mười năm cũng không phải là đối thủ của A Khoa nên y cũng không thể giúp nàng. Điều duy nhất y có thể là trong trận đấu, y sẽ không để cho A Khoa thừa cơ hội gϊếŧ nàng. Nhưng nếu thật nàng không thắng, có lẽ Mộng Khuê đành về tay A Khoa theo qui tắc của người Phồn An.

Anh Ngọc tức chết đi được. Lúc này, nàng thực muốn gọi Phạm Nghị đưa đại quân lên san bằng cái bản này. Nhưng nàng thừa biết, đấy chỉ có thể là ý nghĩ của nàng. Ngay từ đầu, Phạm Nghị vốn không nghe lệnh chủ soái chỉ có hư danh là nàng. Hơn nữa, bản này là lãnh địa dân tộc của Cầm Thiên. Nàng và Cầm Thiên là bằng hữu, dù rất không thích người dân của tộc của y cũng không thể ra triệt hạ bọn họ. Huống hồ nữa là bây giờ Phạm Nghị và Cầm Thiên ra mặt hợp tác với nhau trong trận chiến bình loạn Phồn An, cũng đã thắt tình hữu nghị. Nàng mới chính là chủ soái hữu danh vô thực đã bị gạt qua một bên từ lâu. Ai lại đứng ra vì nàng, lại còn vì nàng mà đưa đại quân đến giúp nàng tranh đoạt nữ nhân chứ?

Càng nghĩ, Anh Ngọc càng ảo não. Nếu nàng thua mất cho A Khoa nàng thật không thể làm người được nữa. Nàng nhìn qua bên kia, gian bên kia là nơi A Khoa tụ tập cùng dân bản luyện võ. Nàng ở bên này, chỉ có thể suy nghĩ làm sao có cách nào mà một kẻ không có võ lực như nàng mà vẫn có thể đánh thắng hay không? Đang lo lắng phiền não đến khốn khổ, nàng lại bị một người ném viên đá trúng bên ngực trái. Tức thì nàng không cử động được. Nàng hoảng hốt nhìn lại. Ra lại là Linh Lan. Nàng tuy rằng đã hòa giải với Linh Lan nhưng thực một chút cũng không thích vị tứ sư thúc này. Nàng cau mày nhìn Linh Lan hỏi:

- Tứ sư thúc, người lại muốn gì? Tại sao...

Nàng xoay người mấy lần đều không cử động được. Sực nghĩ đến một chuyện, đang bực mình nàng liền đổi sang vẻ mặt tươi cười lấy lòng với Linh Lan nói:

- Tứ sư thúc, người biết điểm huyệt đạo sao? Người chỉ dạy cho ta có được không?

Linh Lan mỉm cười, khinh miệt lườm nàng nói:

- Ngươi muốn dùng thủ pháp điểm huyệt để thắng A Khoa sao? Đừng nói ngươi muốn học điểm huyệt, không đến một năm thì sẽ không học nổi. Mà dù ngươi học nổi, với bản lĩnh của ngươi đừng nghĩ có thể chạm đến huyệt trên người của A Khoa. Mà dù cho ngươi có chạm đến cũng không thể điểm huyệt được hắn.

Anh Ngọc thất vọng, tiu nghỉu cúi đầu xuống, trong lòng không phục nói:

- Ta biết ta vô dụng nhưng dù có xá bỏ cái mạng này cũng không thể thua được!

Nàng vừa nói, vừa giơ chiếc nỏ gắn trên cổ tay lên, vẻ mặt đầy quyết tâm. Linh Lan khẽ cười, nói:

- Muốn ta giúp ngươi không?

Anh Ngọc ngước lên nhìn nàng, sau đó lại lo lắng hỏi:

- Người có điều kiện gì?

Linh Lan nhìn lên bầu trời sau đó nhìn thẳng ra phía trước, không đối mắt với Anh Ngọc mà buông ra từng lời:

- Ta muốn mảnh bạch ngọc của phụ thân ngươi để lại.

Anh Ngọc ngẩn người một lúc, sau đó nhẹ thở dài, lấy miếng ngọc ra, nhìn lên, nói:

- Người vẫn không quên được phụ thân? Người giữ miếng ngọc này, đối với tam sư thúc mà nói... tam sư thúc hẳn sẽ rất khó chịu.

Linh Lan cười nhạt, cầm lấy miếng ngọc trên tay Anh Ngọc. Nàng nhìn lại một lần thật kĩ sau đó tung mạnh nó ném thẳng vào vách tường đá. Miếng ngọc vỡ tan. Anh Ngọc ngạc nhiên nhìn nàng, Linh Lan khẽ mỉm cười:

- Đi theo ta!

Dứt lời, Anh Ngọc liền cảm thấy sau hông mình bị nhấc lên, chân nàng không chạm đất, bị kéo đi vun vút hướng lên đỉnh núi. Linh Lan khinh công rất tốt, nàng đi nhanh đến mức Anh Ngọc còn chưa nhận ra phương hướng đã thấy mình lên đến đỉnh cao nhất của núi rồi. Linh Lan dẫn nàng vào một lối mòn nhỏ. Nhưng lối đi này thật lạ, giữa rừng rậm, rất ít người đi đến nơi đây nhưng nơi đây không có cỏ hoang, chỉ có một loại cỏ duy nhất. Đi thêm một đoạn, Linh Lan dừng lại, chỉ về phía trước nói với Anh Ngọc:

- Ngươi đã từng xem qua bách độc kì thư rồi phải không?

Anh Ngọc ngớ người ra, không biết nên nói sao. Có khi nào Linh Lan đưa nàng lên đây vì biết nàng đã xem qua cuốn độc thư kí kíp của nàng ta nên muốn tính sổ với nàng đây không?

Thấy nàng chần chừ không đáp, Linh Lan ghét bỏ lườm lườm nàng mắng:

- Hừ! Có thì nói có, không thì nói không. Ngươi và Trần Quân Bảo không phải phụ tử nhưng quả thật rất giống nhau. Đều là loại không lòng dạ không ngay thẳng, nham hiểm khó dò!

Anh Ngọc cắn răng. Còn phải là do nàng quá sợ Linh Lan đấy thôi. Nàng oán hận trong lòng nhưng cũng gật đầu một cái. Dù sao cũng thật đã đọc thuộc sách của nàng ta. Mấy ngày nay vì chuyện quyết đấu, nàng cũng âm thầm chế độc trong phòng. Linh Lan cũng ở chung một gian nhà với nàng, nói với Linh Lan không có xem sách kia thì chỉ có chọc tức nàng thêm mà thôi. Linh Lan nhìn bộ dáng của nàng, thật sự ghét bỏ vô cùng. Nhưng nàng cũng thật kiên nhẫn, ra vẻ rộng lượng nói:

- Chúng ta vốn không có ân oán nhưng vì nghĩ rằng ngươi là con của Trần Quân Bảo, làm ngươi bị trúng thiên độc kì trùng cũng mất đi nửa tính mạng rồi. Lần này ta giúp ngươi, xem như ta bồi thường cho ngươi. Bên trong đó là tử tinh nhật nguyệt hoa. Ngươi đã từng đọc kì thư, ngươi hẳn biết đó là gì rồi chứ?

Anh Ngọc tròn mắt nhìn vào cánh đồng hoa bên trong. Thật sự cả một cánh đồng đều nở hoa màu tím, trên đóa hoa lại phảng phất dưới nắng trông như những ngôi sao tím thật đẹp. Anh Ngọc nhìn đến mê đắm, không tự chủ muốn bước lên thật gần để ngắm cho thật thỏa. Nhưng nàng chợt nhớ lại một chuyện liền sựng người quay sang nhìn Linh Lan hỏi:

- Tử tinh nhật nguyệt hoa một khi ngửi phải thì sẽ toàn thân sẽ bị mất hết sức lực. Nếu ngửi quá nhiều, không đến ba canh giờ sẽ đông cứng toàn thân, tê tái mà chết. Sư thúc, ngươi bảo ta qua đó để chịu chết?

Linh Lan khinh thường lắc đầu bỏ đi, chỉ để lại một câu:

- Ta đã đưa ngươi đến đây, chỉ cho ngươi thuốc quí. Ngươi có bản lĩnh thì lấy, không có gan thì mặc kệ ngươi. Ta cũng không quản, cũng không ép ngươi.

Anh Ngọc định nói thêm thì đã thấy Linh Lan bỏ mặc nàng mà đi rất xa. Anh Ngọc thở dài. Tử tinh nhật nguyệt hoa có thể điều chế thành một loại nhuyễn cốt mê hương, là cực phẩm trong độc dược không dễ gì tìm được. Nhưng phải mạo hiểm mới lấy được nó. Liệu rằng chạm vào nó rồi, nàng có mạng rời khỏi đây không mới tính đi.

Nghĩ đi nghĩ lại, Linh Lan muốn nàng chết thì lúc nãy trên đường lên núi cứ tiện tay ném nàng một phen là xong rồi, sao phải tốn công đưa nàng đến đây rồi để nàng chịu chết? Có thể là nàng ta muốn giúp nàng thật. Như vậy, nàng vẫn còn e ngại thì đúng là hèn kém khiến người ta xem thường thật.

Anh Ngọc nghĩ xong, liền cứng rắn đứng dậy, hít một hơi thật sâu rồi đi nín thở, đi len vào giữa rừng cây tử tinh nhật nguyệt hoa hái liền một bó. Tử tinh hoa này mùi hương thật nồng nàn quá. Dù nàng có nín thở vẫn cứ nghe mùi phảng phất xông lên mũi. Nàng cố hết sức nín thở, quyết không thể hít vào hương hoa độc hại này. Nếu không, nàng mà bị mùi độc hoa làm bất động, xem như phải chết tại đây thôi. Hái được một bó to, nàng liền ôm lấy chạy trở về lối đi, đặt bó hoa xuống rồi chạy đến một góc thông thoáng, hít thở một tràng. Hít thở xong, nàng quay lại nhìn bó hoa thì giật mình. Bó hoa tử tinh kia nàng khó khăn lắm mới lấy được tự nhiên biến thành màu đen. Hỏng mất rồi! Nàng như phát điên quay lại ôm lấy bó hoa lên. Vì gấp gáp mà quên mất không thể ngửi mùi hoa này. Nàng hít vào mấy hơi, mới giật mình nhớ ra. Hoảng hốt, nàng đang định buông vội bó hoa kia xuống. Nàng thật không cam tâm như vậy mà chết tại đây. Nàng còn có Mộng Khuê. Nàng thật sự không muốn buông bỏ nàng ấy như vậy!

Anh Ngọc hoảng quá, rối quá thật sự muốn quẳng bó hoa mà chạy thật nhanh xuống núi. Nhưng nàng chợt nhận ra một chuyện. Nàng vừa rồi đã ôm lấy hoa, cũng ngửi mùi nó mấy lần, tại sao nàng lại không hề hấn gì? Đây có thật là tử tinh nhật nguyệt hoa mà bách độc kì thư đã nói? Nàng trấn tỉnh, ngắt một cánh hoa đưa lên gần mũi ngửi. Thật sự mùi thơm rất nồng nhưng nàng hoàn toàn không hề cảm thấy bản thân có triệu chứng nào khác thường. Nàng nhớ lại trong sách có ghi cách hóa giải chất độc của tử tinh hoa này phải gồm có rất nhiều loại thảo dược phức tạp. Chợt nàng nhớ ra một vật, vội lấy trong người ra túi hương mà trước đây Ngô Tố Liên nữ đại phu đã từng trân trọng tặng cho nàng. Nàng mỉm cười mừng đến ra nước mắt. Thật sự là ông trời giúp nàng. Ngô Tố Liên vậy mà vô tình tặng cho nàng lại là thuốc giải của tử tinh nhật nguyệt hoa. Có thuốc giải này rồi, nàng cứ tha hồ nhảy vào giữa luống hoa tử tinh cũng không lo trúng độc.

Vui mừng quá, Anh Ngọc chạy vào hai tay liên tục ngắt lấy ngắt để những cành hoa tử tinh rực rỡ. Nàng nhớ đến trong sách đã có nói hoa tử tinh dược lực tốt nhất là lúc đúng giờ thìn hái xuống và tuyệt đối không được để xuống đất. Anh Ngọc nhớ đến cách lưu giữ mùi hoa tốt nhất chính là chưng cất thành nước hoa. Nàng thích thú khi nghĩ đến mình sẽ có một loại nước hoa mê hương rất thích hợp dùng để tự vệ. Nghĩ đến thôi đã vui đến cười không dừng được. Thời khắc này, nàng mới chân chính tin rằng nhân gian huyền diệu, thật sự có rất nhiều thứ con người không thể nào tìm hiểu đến, không thể nào tin nổi. Cầm lọ nước hoa tử tinh xuống núi, nghĩ đến trận chiến ngày mai với A Khoa, Anh Ngọc tự tin vạn phần.

Bình luận

Truyện đang đọc