TÙY HỨNG - THIÊN DIỆN QUÁI

Hoắc Mộ Vân nhìn chằm chằm cái chữ ‘À’ kia của Trang Chu một lúc lâu.

Chỉ riêng một chữ kia, cô có cảm giác có một loại ý tứ ‘Nhìn thấu nhưng không nói toạc’ ra.

Hoắc Mộ Vân suy nghĩ kỹ trong chốc lát, cuối cùng cũng không hiểu được thâm ý cụ thể đằng sau chữ này.

Cô không rảnh đi truy cứu đến cùng, vội vàng ăn xong bữa sáng, thu dọn một chút rồi rời khỏi biệt thự của Trang Chu.

Bán kết vòng tuyển chọn người dẫn chương trình của《 Cuộc sống chân thật 》là vào buổi chiều lúc hai giờ. Hoắc Mộ Vân trở về trường học, ngoài ý muốn, cả hai người Triệu Việt và Trần Phương Phỉ đều ở đây.

Vừa nhìn thấy cô tiến vào, Triệu Việt hưng phấn nhào lên, “Nhị à, thật sự rất cảm ơn cậu, bạn cùng phòng tốt nhất Trung Quốc nha!!”

Hoắc Mộ Vân không rõ lý do, không hiểu ra sao nhìn cô.

“Đoàn phim! Đoàn phim《 Thương Thần 》!! Thông báo bảo tớ đi thử vai?”

Hoắc Mộ Vân cũng vui mừng cho Triệu Việt, “Thật vậy sao? Khi nào thì đi?”

Cô nói tiếp, “Tớ nói với cậu rồi, với kỹ năng diễn xuất của cậu, tuyệt đối không thành vấn đề.”

Trần Phương Phỉ vỗ bả vai Triệu Việt, nói, “Tớ cũng đọc nguyên tác rồi, các phương diện của nữ chính đều sát với tình hình thực tế của cậu, quả thật chính là được cân đo đong đếm tạo ra cho cậu.”

“Đúng vậy, cậu căn bản không cần khẩn trương, làm chính mình là được rồi.”

Trong lòng Triệu Việt có hơi lo lắng, có hơi không tự tin, “Tớ thật sự có thể chứ?”

“Tuyệt đối không thành vấn đề, cậu phải tin tưởng chính mình.”

Hai người Hoắc Mộ Vân và Trần Phương Phỉ động viên tinh thần cô ấy, Triệu Việt cười cười, “Được, nếu tớ có thể vào vòng trong, tớ mời các cậu đi ra ngoài xõa một chút.”

Triệu Việt nhướng mày với Hoắc Mộ Vân, trêu chọc nói, “Nhờ (do) cậu ra mặt, thuyết phục Trang Chu lão sư ổn thỏa.”

Trần Phương Phỉ mập mờ hỏi cô, “Ngày hôm qua hai người thật sự là không phát sinh chút gì sao?”

Cơ hội tốt thế này, vậy mà cứ bị bỏ lỡ như vậy, đáng tiếc.

Hoắc Mộ Vân ủ rũ cụp đuôi, “Có thể xảy ra chút gì chứ?”

“Hoàn toàn khác với tưởng tượng của tớ, hôm nay tỉnh ngủ, ngoại trừ cảm giác say rượu đau đầu, thân thể không hề có cảm giác khác thường nào.”

Hai cô bạn tốt sửng sốt, “Hả? Cảm giác khác thường?”

“Cậu muốn cảm giác gì?” Triệu Việt khó hiểu mà hỏi.

Vẻ mặt của Hoắc Mộ Vân hồn nhiên, “Trong phim truyền hình không phải đều là say rượu sẽ phát sinh tình một đêm sao? Sau đó, ngày hôm sau tỉnh dậy eo đau lưng đau thân mình sẽ giống như bị xe rượt qua hay sao?”

Triệu Việt, Trần Phương Phỉ: “???”

Hai người các cô khiếp sợ mà nhìn Hoắc Mộ Vân, biểu tình giống như là bị sét đánh một hồi vậy.

“Nhị à, cậu vẫn còn là Nhị mà chúng tớ quen biết hay không?”

Trần Phương Phỉ thậm chí còn duỗi tay sờ sờ cái trán của cô, “Không phải là ngày hôm qua cậu uống đến hỏng đầu óc rồi đấy chứ?”

Hoắc Mộ Vân vỗ vào tay cô ấy, “Tớ nói thật!”

Cô thở dài, bắt đầu hoài nghi chính mình, “Tớ không có mị lực như vậy sao?”

“Sao có thể, nếu tớ là đàn ông khẳng định đã sớm không khống chế được rồi.”

“Đúng vậy, có đôi khi cái ánh mắt kia của cậu, tớ cũng muốn nhào vào cậu.”

Hoắc Mộ Vân chớp mắt mấy cái, “Cái ánh mắt gì của tớ.”

“Là cái loại ánh mắt câu dẫn này, giống như là muốn câu hồn người ta vậy.”

Hoắc Mộ Vân: “……..”

Cái so sánh gì thế này, cô cũng không phải hồ ly tinh.

Cô xem thường liếc hai người bạn tốt một cái, khẽ hừ, “Tớ mới khinh thường dùng chiêu này, tớ muốn lấy vẻ đẹp bên trong của tớ đi cầm tù Trang Chu.”

“Cố lên!”

“Cậu có thể!”

Hoắc Mộ Vân: “……..”

——

Vòng thi thứ hai vào buổi chiều tiến hành đặc biệt thuận lợi, khi Hoắc Mộ Vân đi ra từ tổ tiết mục thì còn có chút không chân thật mà véo cánh tay cánh tay mình một chút.

Cô vốn tưởng rằng tổ tiết mục sẽ bảo cô trở về chờ thông báo. Nào biết, đến khi thi đấu bán kết chấm dứt, tổ tiết mục dặn dò chú ý hạng mục công việc phía sau, khi mọi người chuẩn bị rời đi, giám khảo chấm thi trực tiếp bảo cô chờ một lát.

Hoắc Mộ Vân ngẩn người, đứng tại chỗ ngơ ngác một lát.

Vị giám khảo ấy đưa cô đi lên lầu, Hoắc Mộ Vân yên lặng đi theo phía sau, bỗng dưng nghe thấy vị giám khảo bên cạnh ấy nói, “Tổng giám của chúng tôi muốn gặp cô.”

Cô kinh ngạc. Mãi đến khi bước vào văn phòng trên lầu cô mới sâu kín hoàn hồn.

Cô nhìn người đàn ông trung niên ngồi sau bàn làm việc, hơi hơi gật đầu, “Chào ngài.”

“Hoắc Mộ Vân?” Lý Kiến Dân đánh giá cô trong chốc lát.

“Đúng vậy, là tôi.” Hoắc Mộ Vân không kiêu ngạo không siểm nịnh.

“Xin chào, tôi là Lý Kiến Dân, tổng giám của truyền hình Cam.”

“Chào Lý tổng.” Hoắc Mộ Vân vẫn không hiểu ông ấy muốn gặp cô rốt cuộc là vì cái gì.

Lý Kiến Dân tỏ ý ra hiệu với cái ghế bên cạnh, “Mời Hoắc tiểu thư ngồi.”

Mặc dù cô thụ sủng nhược kinh, nhưng tốt xấu gì là người gặp qua sự việc lớn của đời người.

Trên mặt Hoắc Mộ Vân nhàn nhạt ung dung nói lời cảm ơn sau đó ngồi xuống.

Ánh mắt xem xét của Lý Kiến Dân từ trên người cô rời đi, “Hoắc tiểu thư có biết Hoắc Gia ở Nguyên Thủy không?”

Mặc dù là hỏi, nhưng ngữ khí của ông rất chắc chắn.

Cô sửng sốt, “Hoắc gia?”

“Đúng vậy, Hoắc gia.” Lý Kiến Dân nhìn thông tin hồ sơ đang đặt trên bàn của cô, “Tôi thấy Hoắc tiểu thư cũng là người ở Nguyên Thủy.”

“Mạo muội hỏi một câu, Lý tổng hỏi Hoắc gia để…..?” Hoắc Mộ Vân không biết rốt cuộc Lý Kiến Dân muốn biểu đạt cái gì.

Lý Kiến Dân cũng không che giấu, “Không có gì, lão thái gia của Hoắc gia Hoắc Kỳ là ân sư của tôi.”

Hoắc Mộ Vân: “…….”

Cô há miệng, không khỏi lên tiếng xác nhận, “Ông nội của tôi?”

Lý Kiến Dân nhìn về phía cô, “Xem ra suy toán của tôi là chính xác.”

Dòng họ ở Nguyên Thủy này, chỉ có chứa thế gia Hoắc gia.

Hoắc Mộ Vân vốn có chút tâm tư nhỏ nhảy nhót nhất thời rớt xuống đáy vực.

Xem ra, Lý tổng giám là vì ông nội của cô.

Quả nhiên.

“Hoắc lão thái gia mấy năm gần đây thế nào?”

Cô nhấp môi, nhẹ giọng trả lời, “Ông nội tuổi đã lớn, hai năm này thân thể không bằng lúc trước nữa.”

Lý Kiến Dân thở dài, “Rất nhiều năm chưa gặp mặt ông ấy, hôm nào tôi chắc chắn sẽ đi Nguyên Thủy đến nhà thăm hỏi.”

Hoắc Mộ Vân cười cười, “Làm phiền Lý tổng giám nhớ mong, tôi thay ông nội cảm ơn ngài trước.”

“Sao Hoắc tiểu thư lại nói vậy, làm đệ tử của ông lão, đi thăm hỏi cũng là điều nên làm.”

Cô cong khóe môi, lễ phép cười khẽ.

Lý Kiến Dân cầm lấy tư liệu thi đấu trên bàn làm việc, nói tiếp vào đề tài chính, “Hoắc tiểu thư, về kết quả cuối cùng của trận đấu bán kế đã ra rồi.”

Hoắc Mộ Vân sửng sốt trong phút chốc. Cô bỗng nhiên có chút không hiểu Lý Kiến Dân nói những lời này là có ý gì.

“Bất luận là từ thành tích của trận đấu, hay là hiện trường biểu diễn hoặc là trong việc làm khuấy động bầu không khí, các phương diện biểu hiện của Hoắc tiểu thư đều rất thích hợp với chương trình của chúng tôi.”

Lý Kiến Dân cười cười, “Chương trình tống nghệ mà, mục đích chính là vì muốn mang đến niềm vui cho người xem, khi đối mặt với chuyện bất ngờ xảy ra, người chủ trì phải phải xử sự không hoảng loạn, lấy bất biến ứng vạn biến, giải quyết linh hoạt.”

Ông lập tức mở miệng hỏi, “Chúng tôi rất hài lòng với Hoắc tiểu thư, không biết cô có ý kiến gì không.”

Hoắc Mộ Vân sửng sốt trong nháy mắt rồi hoàn hồn, do dự một lát, “Lý tổng giám, có câu không biết có nên nói hay không.”

“Cứ nói đừng ngại.”

“Chương trình lựa chọn tôi, nguyên nhân là bởi vì ông nội của tôi sao?” Câu trả lời này đối với cô là rất quan trọng.

Lý Kiến Dân bỗng nhiên nở nụ cười, “Hoắc tiểu thư hiểu lầm rồi, chương trnhf của chúng tôi tuyển người có nguyên tắc của mình.”

Ông nhìn về phía Hoắc Mộ Vân, “Thông tin hồ sơ của cô là người bên dưới vừa mới trình lên sau khi có kết quả thi đấu bán kết.”

Hoắc Mộ Vân trầm mặc, trình trọng cường điệu, “Tôi hy vọng nhờ vào năng lực của chính bản thân mình.”

“Đó là đương nhiên.” Lý Kiến Dân chỉ chỉ vào logo sống động của《 Cuộc sống chân thật 》ở trên tường, “Tôi sẽ không tự đào hố chôn mình, phá hỏng chiêu bài của chính mình.”

Có câu trả lời của Lý Kiến Dân, trái tim đang chìm xuống đáy vực của Hoắc Mộ Vân bỗng nhiên sống lại.

Cô cười cười, “Cảm ơn Lý tổng giám đã cho tôi cơ hội này.”

Hai người lại hàn huyên thêm vài câu chuyện ngoài lề, thời điểm Hoắc Mộ Vân đang muốn đi, Lý Kiến Dân bỗng nhiên lại hỏi, “Chắc là cô cũng rất quen thuộc với Trang Chu nhỉ?”

Theo ông biết, ở Nguyên Thủy, Trang gia và Hoắc gia là thế giao, quan hệ của hai nhà vẫn luôn không tệ, thường hay qua lại.

Hoắc Mộ Vân sửng sốt, cân nhắc một lát, uyển chuyển mà đáp, “Cũng được thôi, có vấn đề gì hay sao?”

“Không có gì, chỉ đơn thuần tò mò về con người cậu ấy thôi.”

“Hả?” Hoắc Mộ Vân có chút khó hiểu.

“Chương trình của chúng ta đã từng mời Trang Chu lão sư làm khách quý đặc biệt, nhưng đều bị trợ lý của cậu ấy từ chối.”

Hoắc Mộ Vân chớp mắt, “Phải không?”

Kỳ thật là cô biết, Trang Chu luôn không tham gia hoạt động tống nghệ nào hết, chỉ chuyên tâm đóng phim.

Lúc này cô càng cảnh giác hơn, cười khẽ trả lời, “Chúng tôi có quen biết, nhưng không phải rất quen thuộc.”

Hoắc Mộ Vân nghiêm trang, “Chú Trang Chu là trưởng bối, trước kia ngày lễ ngày tết khi hai nhà tụ họp ngẫu nhiên có thể thấy mặt chú ấy một chút, hiện giờ công việc của chú bận, tôi cũng không quay về Nguyên Thủy thường xuyên, đã rất nhiều năm chưa gặp nhau.”

Lý Kiến Dân sáng tỏ mà gật đầu.

Từ tòa cao ốc đi ra, cô cẩn thận hồi tưởng lại một vài lời nói của Lý Kiến Dân, trong lòng cũng có suy đoán.

Ông ấy đây là muốn để Trang Chu bán cho cô một cái ân tình sao?

May mắn là cô đủ cơ trí, phản ứng rất nhanh nhạy.

Hoắc Mộ Vân cong khóe miệng lên cười cười, trong lòng cô bỗng nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, có chút vui sướng mà lấy điện thoại từ trong túi ra mở lên.

Khởi động máy lên đã nhận được tin nhắn Wechat của Trang Chu đầu tiên,【 Vẫn chưa thi xong vòng hai sao? 】

Hoắc Mộ Vân nhìn thời gian, cô hơi giật mình.

Bất tri bất giác đã sắp đến năm giờ chiều, Hoắc Mộ Vân nhìn thấy tin nhắn được gửi đến từ một tiếng trước của Trang Chu, vội vàng trả lời,【 Vừa đi ra khỏi tòa cao ốc. 】

Trang Chu rất nhanh đã nhắn hỏi cô,【 Cảm giác thế nào? 】

【 Vô cùng tốt! 】Hoắc Mộ Vân rạo rực,【 Em trúng tuyển rồi. 】

【??? Nhanh vậy đã có kết quả rồi hả? 】

Hoắc Mộ Vân gõ một loạt ký tự, lại xóa đi rất nhanh, cô thu âm nói lại chuyện vừa rồi với Trang Chu một lần.

Sau đó, có chút xoắn xuýt không biết làm thế nào mà hỏi,【 Anh nói, có phải ông ấy vì nể ân tình của ông nội em với ông ấy nên mới tuyển em đấy chứ. 】

Trang Chu bật cười,【 Em lại không tin tưởng chính mình như vậy. 】

Hoắc Mộ Vân:【 Không phải nha, em cũng cảm thấy hôm nay em biểu hiện rất tốt, nhưng mà, nhanh như vậy đã có kết quả, làm cho em có hơi không ngờ được. 】

【 Suy nghĩ nhiều rồi. 】Trang Chu giải thích,【 Đối với nhân tài, mọi người đều tích cực nắm chặt.】

Hoắc Mộ Vân sau khi được khen, tâm tình đặc biệt sung sướng, cô còn kể chuyện vừa rồi Lý Kiến Dân hỏi thăm chuyện của anh cũng nói một lần với Trang Chu.

Trang Chu:【 Em trả lời như thế nào? 】

【 Em thông minh cỡ nào chứ, em chỉ sợ ông ấy tranh thủ mối quan hệ của chúng ta, cho nên em nói em không thân với anh. 】

Trang Chu:【??? Ông ta tin? 】

【 Tin nha. 】Hoắc Mộ Vân trả lười,【 Thời khắc quan trọng vẫn phải dựa vào kỹ năng diễn xuất, may mắn là em xuất thân chính quy, không làm khó được em. 】

Trang Chu gửi đến một đoạn ghi âm giọng nói, anh cười khẽ một tiếng, giọng nói không nhanh không chậm mà nhắc nhở cô,【 Em mở weibo xem hot search trước đi, đợi đến khi em xem xong rồi nói tiếp. 】

Hoắc Mộ Vân khó hiểu, cô nghi hoặc mở ứng dụng ra, đến khi nhìn thấy tiêu đề hot search trên bảng xếp hạng liền nhất thời sửng sốt.

# Bạn gái thứ N của Trang Chu xuất hiện ở biệt thự #

# Thân phận của bạn gái Trang Chu #

——

Lời tác giả: Đến đây đến đây, scandal bạn gái đến đây.

Bình luận

Truyện đang đọc