TÙY HỨNG - THIÊN DIỆN QUÁI

Hoắc Mộ Vân nhìn người đàn ông đang ngồi trên sô pha xem tin tức, cô ở trên giường như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, cảm thấy có chút ngượng ngùng mở miệng hỏi: “Trang Chu ca, không thì em ngủ ở sô pha, anh ngủ trên giường?”

Nhìn thế nào cũng thấy cái sô pha này không thể chứa được một người thân mình cao lớn như anh.

Nằm trên đó cũng quá ngột ngạt.

Trang Chu ngẩng đầu lên từ điện thoại sâu kín nhìn lại đây, “Ở trong mắt em, anh không thân sĩ như vậy sao?”

“Hửm? Có ý gì?” Đột nhiên Hoắc Mộ Vân có chút khó hiểu với lời anh vừa nói ra.

“Để một cô gái như em ngủ ở trên sô pha, truyền ra ngoài vậy không phải anh bị người ta cười chết?”

Khuôn mặt Hoắc Mộ Vân có chút xấu hổ, “Chẳng lẽ loại chuyện này còn muốn nói ra ngoài sao?”

Khó mở miệng cỡ nào chứ!

“Loại chuyện này là loại chuyện gì? Vì sao lại không thể nói?” Trang Chu thẳng thắn hỏi lại.

Cô vội vàn sửa sai: “Không phải, ý của em là….”

Hoắc Mộ Vân cố gắng tìm từ nửa ngày, cuối cùng cũng không nghĩ ra một lời giải thích hợp lý.

Trang Chu cười cười, ý định buông tha cho cô, “Đừng nghĩ mấy thứ linh tinh nữa, thời gian không còn sớm, mau ngủ đi, sáng sớm ngày mai Trình Bân sẽ đến đón em về trường học.”

“A.” Hoắc Mộ Vân nhẹ nhàng thở ra, trực tiếp nằm xuống cái chăn.

Tuy rằng mắt cô đang nhắm, nhưng đại não tư duy lại vô cùng nhanh nhạy.

Cô nghe được rõ ràng âm thanh Trang Chu đứng lên từ sô pha, sau đó bước chân trầm ổn hữu lực biến mất ở phòng tắm, không bao lâu sau, bên trong vang lên tiếng nước từ vòi sen.

Anh đang tắm rửa.

Thần kinh Hoắc Mộ Vân căng chặt, cả người nằm hết sức căng thẳng. Mãi đến khi tiếng nước bên trong phòng tắm dần dần biến mất, cô mới thả lỏng người.

Cơn mệt mỏi đột nhiên đánh úp, Hoắc Mộ Vân bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Trang Chu tắm rửa xong đi ra liền nhìn đến cô gái nhỏ trên giường một chân đè lên chăn, tư thế ngủ một chút cũng không nhã nhặn.

Bước chân anh dừng một chút, sau đó đi về phía chiếc giường lớn.

Trang Chu rũ mắt, đứng ở bên giường nhìn từ trên cao xuống trong chốc lát, sau đó xoay người đem chăn từ dưới chân cô nhẹ nhàng rút ra, lại giúp cô đắp chăn lên một lần nữa.

Mời vừa xoay người, người còn chưa đi đến sô pha, tiểu nha đầu ở trên giường đột nhiên trở mình, sau đó đè cả cái chăn dưới thân.

Trang Chu hơi suy sụp, quay trở lại về phía sau, có chút bó tay đứng ở bên giường.

Do dự một lát, lúc này mới bất đắc dĩ duỗi tay ra bế tiểu nha đầu trên giường.

Vóc dáng của cô không thấp, người cao một mét sáu mươi bảy sau khi ôm lấy lại thấy nhẹ nhẹ, ấn đường Trang Chu nhíu lại, liếc cô vài lần.

Rời xa nhà là không chịu quản thúc, anh có thể tưởng tượng được cô bé này mỗi ngày ở thành phố ăn những thực phẩm rác rưởi gì.

Khẳng định mỗi ngày đều không ăn cơm tử tế.

Chờ sau khi giúp tiểu nha đầu đắp chăn xong, Trang Chu chỉnh nhiệt độ máy sưởi xuống thấp chút, anh chờ cho người trên giường an phận rốt cuộc cũng xuống dưới nằm ở trên sô pha, dần dần đi vào giấc ngủ.

Nửa đêm, những bông tuyết lưa thưa xen lẫn những giọt mưa rét lạnh rơi xuống, bên ngoài gió bắc gào thét, thời tiết cực kỳ xấu.

Có thể là do tính chất công việc, giấc ngủ của Trang Chu vẫn luôn không sâu, nghe thấy tiếng gió bên ngoài ban công liền mơ hồ tỉnh lại, anh nương theo ánh sáng mỏng manh bên ngoài cửa sổ nghiêng đầu nhìn thoáng qua trên giường.

Vẫn tốt, không lại đá chăn.

Một đạo tia chớp đột nhiên xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong gian phòng, thân thể của cô gái trên giường cứng đờ, sau đó nhẹ nhàng kéo chăn bịt kín đầu. Không bao lâu sau, một âm thanh sấm sét cùng với tia chớp vang lên.

Đông lôi cuồn cuộn, thanh âm nghe cực kỳ dọa người.

Hoắc Mộ Vân hoàn toàn không còn buồn ngủ, cô theo bản năng duỗi tay ra với lấy con gấu bông bằng nhung, trong tay nắm được khoảng không, cô mới mơ hồ nhớ đến chính mình đang ở nơi nào.

Giây tiếp theo, một tiếng sấm vang vang vọng giữa bầu trời đêm, Hoắc Mộ Vân run run một chút, cô ngồi dậy dựa vào đầu giường, nương theo ánh sáng cực nhanh của tia chớp mơ hồ nhìn thấy bóng dáng người ở trên sô pha.

Hoắc Mộ Vân ôm chặt chăn, thanh âm run rẩy gọi, “Trang Chu ca.”

Người đàn ông trên sô pha sửng sốt, sau đó, ánh sáng của đèn pin điện thoại soi sáng một khoảng không gian rất nhỏ.

“Làm sao vậy? Sợ sao?” Trang Chu đứng dậy, đi đến một bên đầu giường bật đèn bàn.

Ngọn đèn sáng lên, sự sợ hãi trong lòng cô thoáng dịu đi một ít. Nghĩ đến một người trưởng thành như mình mà lại sét đánh, trên mặt nhiều ít có chút xấu hổ, cô lắc đầu, “Không sợ, chỉ là đột nhiên tỉnh.”

Ánh mắt của Trang Chu kỹ càng đánh giá cô trong chốc lát, “Thật sự không sợ.”

Hoắc Mộ Vân kiên định lắc đầu.

Anh nhìn thời gian trên di dộng rồi nói, “Còn sớm, lại ngủ tiếp đi.”

Cô vẫn ngồi trên giường không nhúc nhích, ánh mắt không ngừng dính vào Trang Chu, một lát sau cô gái nhỏ giọng nói, “Vậy anh cũng ngủ tiếp đi.”

Trang Chu ‘ừ’ một tiếng, lại duỗi tay tắt đèn bàn đi.

Anh vừa mới di chuyển thân mình, bên ngoài lại đột nhiên liên tiếp vang lên tiếng sấm sét, bước chân còn chưa nâng, cổ tay bỗng nhiên bị một bàn tay nhỏ bé mềm mại nắm lấy.

“Đừng đi, anh đừng đi.” Giọng nói Hoắc Mộ Vân hình như khẽ run.

Bước chân của Trang Chu dừng lại, thân hình cứng đờ chốc lát.

“Trang Chu ca, em sợ.” Hoắc Mộ Vân vừa nói đồng thời nắm cổ tay Trang Chu lại siết chặt hơn một chút. Ngửa đầu nhìn thẳng vào anh.

Trang Chu xoay người nhìn cô, cô gái nhỏ da trắng tuyết ngưng, trong bóng tối, con ngươi trong cặp mắt đen láy ngập nước kia phá lệ trong suốt.

Xúc cảm mềm mại mịn màng trên cổ tay, ánh mắt anh âm trầm, cảm xúc trong con ngươi mịt mờ không rõ, một lúc sau, Trang Chu đến bên giường ngồi xuống, nhẹ giọng trấn an cô, “Ngủ đi, anh không đi.”

Hoắc Mộ Vân chậm rãi buông cổ tay của anh, cô giương mắt nhìn trộm anh một cái, đắn đo một lát, nhỏ giọng nói, “Nếu không, em chia anh cho anh một nửa giường.”

Trang Chu giật mình ngây ngẩn cả người, trong đôi mắt thâm trầm là ý vị không rõ nhìn cô.

“Anh đừng hiểu lầm.” Hoắc Mộ Vân vội vàng giúp bản thân mình giải thích. “Em, em chỉ là….”

Hoắc Mộ Vân nửa ngày cũng chưa nói ra được nguyên nhân.

Ngón tay của cô xoắn lấy cái chăn, tâm tình phức tạp.

Cô ngủ đến hỏng đầu óc rồi sao? Làm sao lại đột nhiên đưa ra yêu cầu như vậy chứ.

Trang Chu trầm mặc trong nháy mắt, sau đó vơ lấy chiếc gối trên sô pha, lướt qua cô, tự nhiên mà nằm bên kia chiếc giường.

Giữa hai người cách nhau một khoảng rộng rãi. Trang Chu quay đầu nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh, “Ngủ đi, anh không đi, ở cùng em.”

Anh vừa mới giúp cô dém chăn đàng hoàng, thoáng chốc một đợt tia chớp đánh ập đến, đêm tối lại sáng như ban ngày.

Trang Chu nhíu nhíu mày, ngay trước khi âm thanh tiếng sấm dữ dội vang lên đã gắt gao cầm lấy tay nhỏ bé của Hoắc Mộ Vân, “Đừng sợ, sét đánh thôi.”

Hoắc Mộ Vân ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh, chờ âm thanh kinh thiên động địa trên bầu trời qua đi, cô cắn cắn môi, lấy đủ dũng khí hỏi, “Em có thể ôm một cánh tay của anh đi ngủ không?”

“Hửm?” Trang Chu sửng sốt một chút, liếc khuôn mặt nhỏ nhắn có hơi trắng bệch của cô, kìm lòng không được mà đưa một cánh tay ra về phía cô, “Có thể, ôm đi.”

Hoắc Mộ Vân một câu cũng không nói, đưa tay ra ôm chặt lấy cánh tay kia, cô còn cảm thấy mỹ mãn mà dùng sườn mặt cọ cọ nơi cánh tay.

Bàn tay hơi lạnh của Trang Chu vô ý đụng tới chỗ ngực mềm mại, cả người anh cứng đờ một chút, một lát sau, anh bất động thanh sắc thu lại cánh tay từ bên ngoài về, không nghĩ tới tiểu nha đầu ngay lập tức lại gắt gao kéo trở về.

“Bé con.” Âm thanh của Trang Chu hơi khàn khàn, thấp giọng gọi cô.

Hoắc Mộ Vân tìm lại được cảm giác an toàn, rất nhanh liền nhắm mắt lại, cô mơ mơ màng màng nói, “Trang Chu ca, tay anh thật lạnh nha, em giúp anh ủ ủ.”

Dứt lời, cô ôm lấy cánh tay anh kề sát ngực hơn một chút.

Trong đầu Trang Chu ‘oành’ một tiếng nổ tung, trong con ngươi ngập tràn kinh ngạc cùng khiếp sợ. Anh quay đầu nhìn thoáng qua cô gái nhỏ đang ngủ say, có chút bất đắc dĩ đem cánh tay kia đặt ở trên mắt mình.

Phi lễ chớ nhìn.

Anh hít sâu, cố gắng điều chỉnh nhịp tim đang đập loạn nhịp một chút, hơi hơi nhắm mắt lại,buộc chính mình trấn tĩnh lại.

Bên ngoài gió tuyết đan xen, sấm sét ầm ầm.

Cô gái nhỏ ngủ đặc biệt không an ổn, dần dần, cô dịch chuyển dựa vào anh ngày càng gần, sau khi tìm được nguồn nhiệt, cô dứt khoát trực tiếp ôm lấy.

Trang Chu gần như đã dán sát bên mép giường, trong lòng, một cục tròn tròn nhỏ xinh dính chặt lên ngực anh, hương thơm ngọt ngào kích thích thần kinh của anh, giờ phút này các dây thần kinh trong cơ thể và trong đầu anh đều kéo căng đến sít sao.

Trong lúc ngủ mơ, Hoắc Mộ Vân cảm thấy gấu bông hôm nay có chút cứng, cô than thở một tiếng, trực tiếp nhấc chân gác lên.

Thân thể Trang Chu đột nhiên cứng đờ.

Có người một đêm mộng đẹp, có người một đêm không ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau khi Hoắc Mộ Vân tỉnh lại thì thần thanh khí sảng, cô duỗi thắt lưng, mở mắt thấy rõ khung cảnh xung quanh liền ngẩn người.

Hình ảnh tối hôm qua cô lôi kéo Trang Chu rõ ràng ngay trước mắt, Hoắc Mộ Vân thoắt một cái từ trên giường ngồi dậy, phải sau một lúc lâu mới hoàn hồn.

Trong phòng im lặng, độ ấm bên cạnh đã lạnh xuống, người không ở đây.

Hoắc Mộ Vân nhìn thấy tờ giấy mà Trang Chu để ở trên tủ đầu giường cho cô.

—– Tỉnh thì nhắn Wechat cho anh.

Cô không trì hoãn, vội vàng cầm lấy điện thoại gửi cho Trang Chu một tin nhắn.

Sau đó là điện thoại của cô vang lên, Hoắc Mộ Vân nhìn tên người gọi đến là Trang Chu, không chút do dự liền nghe điện thoại.

“Tỉnh?” Có lẽ Trang Chu đang ở bên ngoài, cô còn có thể nghe được tiếng gió rất khẽ từ đầu bên kia điện thoại, “Em rửa mặt trước, một lát nữa anh sẽ bảo Trình Bân đi qua đón em về trường.”

“A.” Giọng nói của Hoắc Mộ Vân mang theo chút chút khàn khàn khi mới ngủ dậy, cô ho nhẹ một tiếng hỏi, “Anh đang làm việc sao?”

“Đang ở bên ngoài, có một hoạt động.” Bỗng nhiên Trang Chu lại nói thêm, “Có bảo người mua quần áo mới cho em đặt ở trên sô pha, em thay đi, ở bên ngoài rất lạnh.”

Hoắc Mộ Vân kinh ngạc, “Mua cho em sao?”

Trang Chu cười ra tiếng, “Nếu không thì để em mặc áo ngủ nghênh ngang đi về chắc?”

Vành tai cô ửng đỏ, có chút thẹn thùng xoa xoa lỗ tai.

Trang Chu thật tri kỷ, ngay cả tất cũng đã mua giúp cô, ngoài ra có quần bó bình thường cô thích mặc, còn có cái áo lông cừu màu trắng vừa vặn.

Lúc cô đang xem tờ giá niêm yết được gắn trên quần áo, Trang Chu bỗng nhiên lại gửi một tin nhắn.

Trang Chu: [Quần áo là dựa theo số đo của em mà mua, không biết số đo nội y của em cho nên không mua.]

Nhìn đến đây thì hai má Hoắc Mộ Vân tự nhiên bắt đầu nóng lên.

Cô vội vàng nhắn lại hai chữ ‘Cảm ơn’, sau đó nhanh chóng thoát khỏi Wechat.

Chờ cô rửa mặt xong, đúng lúc Trình Bân lại đây gõ cửa.

Khi đến gần cổng trường Trung Hí, trợ lý Trình nhận một cuộc điện thoại, sau đó sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, cậu nhìn Hoắc Mộ Vân một cái qua gương, bộ dáng muốn nói lại thôi.

Hoắc Mộ Vân nhận thấy được tầm mắt của cậu, quay đầu hỏi, “Là Trang Chu ca sao?”

“Không phải, là Đào ca.”

Hoắc Mộ Vân biết người này, anh là người đại diện tên Lý Đào của Trang Chu. Nhìn sắc mặt của trợ lý Trình có lẽ đã xảy ra chuyện gì, vì thế cô mở miệng nói, “Vậy dừng xe bên lề đường đi, trường học ở ngay phía trước không xa.”

Trình Bân kiên trì đưa cô đến cổng trường, đợi Hoắc Mộ Vân vừa xuống xe, cậu ta liền nhanh chóng lái xe đi.

Mặt đường ẩm ướt trơn trượt, Hoắc Mộ Vân đổ mồ hôi giùm cậu. Cô không biết đã xảy ra chuyện gì, không hiểu ra sao.

Đến lúc cô đi tới cửa ký túc xá, người còn chưa vào lại đột nhiên nghe thấy âm thanh nói chuyện kích động của bạn cùng phòng.

Triệu Việt và Trần Phương Phỉ nhìn thấy cô liền bắt đầu chia sẻ tin hot với cô.

“A a a! Ai nha cậu đã trở lại! Mau đến xem! Anh trai lại lên hot search!”

Bước chân Hoắc Mộ Vân dừng lại, có chút kinh ngạc.

Lại lên hot search? Tần suất này đủ cao nha.

Triệu Việt: “Ca ca tốt a, ánh mắt nhìn thẳng này, còn háo sắc nữa.”

Trần Phương Phỉ: “Ca ca cũng là người đáng thương, cách hai ngày lại không biết tên của sao nữ nào cọ nhiệt độ.”

Triệu Việt: “A a a, tớ cũng muốn cọ cọ một chút, dù chỉ là lộ cái mặt thôi cũng được.”

Hoắc Mộ Vân hoàn hồn, bình tĩnh một cách bất thường mà hỏi một câu, “Lần này lại là nữ minh tinh nào vậy?”

Triệu Việt và Trần Phương Phỉ trầm mặc, khẽ ‘hừ’ một tiếng, vô cũng khinh thường mà nói, “Đường Diệu Diệu.”

Hoắc Mộ Vân phản ứng trong chốc lát, “Đường Diệu Diệu? Là Đường Diệu Diệu ở ký túc xá chúng ta sao?”

Triệu Việt giở giọng khinh bỉ, “Còn có thể có mấy người Đường Diệu Diệu?”

Hoắc Mộ Vân chớp mắt mấy cái, đột nhiên nhớ đến ngày hôm qua Trang Chu hỏi cô về chuyện của Đường Diệu Diệu.

Hóa ra nguyên nhân ở chỗ này…..

Hoắc Mộ Vân thu lại suy nghĩ, giương lên một nụ cười, trêu chọc nói, “Chẳng lẽ anh của hai cậu không mệt chắc? Cùng hết người này đến người kia lên hot search.”

Ba ngày hai bữa lại đổi phụ nữ, ứng phó được hết không?

——

Tác giả có lời muốn nói:

Trang Chu: “Anh không có phụ nữ khác.”

Hoắc Mộ Vân: “Bạn gái tin đồn cũng tính.”

Hết chương 6.

Bình luận

Truyện đang đọc