TUYỆT ĐỐI CƯNG CHIỀU

Cuối cùng thì Ngu Trĩ Nhất cũng mở mắt, người mà cô thấy đầu tiên sau hai lần vượt qua nguy hiểm đều là Thời Dịch.

Cô gái nhỏ vô cảm khẽ run đôi bờ mi, giống như bươm bướm khẽ khàng đập cánh.

Vết thương trên mặt được băng bó, chỉ để lộ đôi mắt to tròn thu hút người khác nhất. Ngày trước mọi người đều thấy đôi mắt long lanh lúng liếng vô cùng sinh động, nhưng giờ đây lại trống rỗng vô thần.

Thời Dịch ngồi bên cạnh, yên lặng nhìn cô chăm chú.

Hai người im lặng hồi lâu. Sau, cậu cúi xuống, cơ thể hơi chúi về phía trước, nhẹ giọng nói với cô: “Sao em phải làm thế này?”

Ngu Trĩ Nhất nhắm mắt lại, không dám nhìn cậu.

Thời Dịch không định bỏ qua cho cô, tiếp tục nói: “Trước đây em chỉ cau mày một cái là anh đã sợ em khó chịu, em rơi nước mắt thì anh liền đầu hàng.”

“Bây giờ em nhẫn tâm với chính mình như vậy, muốn chết đi, làm vậy là muốn để cho anh khổ sở không sống nổi sao?”

“Anh đối tốt với em như vậy mà em lại đáp trả anh như thế này à?”

Cô vẫn nhắm mắt coi như không thấy, cũng không nói gì.

Thời Dịch nâng tay đặt xuống bên tay không bị thương của cô, dịu dàng xoa nắn mu bàn tay ấy, trong giọng nói không hề có ý trách móc: “Nhất Nhất, em đúng là không có lương tâm.”

Cô từ từ mở mắt, lệ nóng dâng tràn viền mi: “Em xin lỗi.”

Có cảm giác tiêu tan rất nhỏ truyền đến từ mu bàn tay.

Đôi bàn tay ấm áp kia nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, cậu bất chợt cười rộ lên: “Nếu em đã biết lỗi thì anh sẽ cho em một cơ hội sửa sai, về nhà với anh nhé!”



Đưa Ngu Trĩ Nhất về khu nhà thì sẽ khiến cô không ngừng nhớ đến ký ức đau khổ, nên Thời Dịch thương lượng với mẹ đưa cô vào thành phố.

Căn nhà trong thành phố mà nhà họ Thời mua đã sắm sửa tươm tất, lúc trước đã rục rịch chuyển đồ, bây giờ vào ở luôn cũng không có vấn đề gì.

Căn nhà này có ba phòng ngủ, một phòng khách, phòng bếp và nhà vệ sinh cũng có riêng, đối với một gia đình 3 người mà nói thì diện tích như này là khá rộng rãi.

“Vừa khéo, phòng ngủ còn trống bên trái có thể để cho Nhất Nhất ở, chà chà, lúc trước mẹ bảo mua một căn ba phòng ngủ một phòng khách đúng là sáng suốt.” Lúc Ninh Tố Nhã chính miệng đồng ý đưa Ngu Trĩ Nhất về nhà, thì cô đã quyết định sẽ chăm sóc thật tốt cho cô gái nhỏ, sẽ không vì chuyện này mà nảy sinh khúc mắc.

Cô sửa sang lại căn phòng, lấy màu chủ đạo là vàng nhạt và hồng phấn. Sau khi bày biện hết các đồ dùng sinh hoạt cần thiết, Ninh Tố Nhã đặt một chậu hoa nhỏ trong phòng, nhìn qua càng có sức sống hơn.

Giải quyết xong xuôi, Ninh Tố Nhã chống tay thưởng thức bố cục của căn phòng, tự cảm thấy vô cùng hài lòng.

Cô quay người lại, thấy con trai đang nắm tay cô gái nhỏ đứng ngoài cửa, vội vẫy tay với hai đứa: “Nhất Nhất vào nhanh đi, xem xem có thích phòng này không?”

“Nếu con thấy chỗ nào không hợp thì cứ nói với cô, cô đổi cho con luôn.”

Đoán chừng là trong lòng đã chấp nhận chuyện “nuôi một cô bé”, nên trong lòng cũng có cảm giác sung sướng như nuôi con gái, Ninh Tố Nhã lại càng để tâm hơn.

Ngu Trĩ Nhất xúc động không thôi, nhỏ nhẹ nói lời cảm ơn: “Cảm ơn cô Ninh ạ, cháu thích lắm.”

Căn phòng được tỉ mỉ bày trí trông càng ấm áp.

Cô gái nhỏ vẫn còn mất tự nhiên, khác hẳn với dáng vẻ thoải mái khi sang chơi trước đây.

Ninh Tố Nhã chua xót trong lòng nhưng không thể hiện ra, chỉ cười bảo: “Hai đứa cứ ngồi chơi đi, cô đi nấu cơm trưa.”

Ra đến ngoài cửa, cô mới lắc đầu thở dài.

Rõ ràng là người lớn làm sai, nhưng cuối cùng vẫn là đứa trẻ vô tội phải gánh chịu hết thảy.

Bây giờ mọi người đều rất cẩn thận khi đối mặt với Ngu Trĩ Nhất, sợ cô bị dọa, chuyện này lại khiến cho cô không thể thoải mái nổi.

Thời Dịch thì sao?

Lúc nên dạy dỗ thì cậu sẽ chỉ ra chỗ sai của Ngu Trĩ Nhất, cũng không coi Ngu Trĩ Nhất là người ngoài.

“Vừa nãy dẫn em đi hết một vòng rồi, em đã nhớ chưa?”

“Nhớ rồi ạ.”

“Vậy được rồi, em có thấy máy lọc nước bên ngoài không? Lấy giúp anh cốc nước nhé.”

Cô gái nhỏ nhận lệnh, lập tức đi ra ngoài. Cô biết chỗ đặt máy lọc nước, cũng biết cốc uống nước riêng của từng người, làm chuyện nhỏ này chẳng hề tốn sức.

Cô cầm cốc đựng hơn phân nửa nước quay về phòng đưa cho Thời Dịch.

Thời Dịch tự nhiên nhận lấy cốc nước, tay kia thì nhẹ nhàng vỗ lên đầu cô, lại tựa như thuận miệng khen: “Nhất Nhất của chúng ta ngoan quá.”

Khóe miệng của cô gái nhỏ hơi nhếch lên.

Tuy chỉ khẽ nhếch lên trong chốc lát nhưng Thời Dịch vẫn nhìn thấy.

Đối với Ngu Trĩ Nhất thì bây giờ cô đang vô cùng thiếu thốn sự tự tin. Suy nghĩ của cô đơn giản như vậy, chỉ là muốn được người khác khen ngợi mà thôi.

Khi còn ở bệnh viện, bác sĩ đã từng làm trắc nghiệm tâm lý cho Ngu Trĩ Nhất, từ sự quan sát của Thời Dịch thì có thể biết được biểu hiện uất ức của cô vô cùng rõ ràng.

Tâm tình suy sụp, khó có thể tập trung sự chú ý, có đôi khi gọi cô mấy tiếng mà cô cũng không đáp lại, không phải là cô cố ý bỏ lơ.

Thiếu đi sự tự tin, cảm giác mình không còn giá trị tồn tại, thậm chí không có hi vọng rõ ràng nào vào tương lai.

Quan trọng nhất là cô đã từng tự sát.



Ngày nào Thời Dịch cũng đôn đốc việc ăn uống của cô, Ngu Trĩ Nhất cũng ngoan ngoãn nghe theo, cố hết sức để mình ăn thêm nhưng cô ăn không nhiều, cơ thể vẫn gầy gò yếu đuối, nắm vào tay cô mà chỉ thấy toàn xương.

“Cứ như thế này thì không ổn, càng chăm lại càng gầy.” Ninh Tố Nhã nghĩ mọi cách để nấu vài món dinh dưỡng nhưng cũng không có tác dụng mấy.

Nhìn Ninh Tố Nhã mỗi lần đặt đồ ăn làm xong đến trước mặt mình, Ngu Trĩ Nhất thật sự rất rất muốn ăn hết sạch sẽ, nhưng dạ dày của cô không cho phép. Có một lần cô lén ép mình nuốt thức ăn xuống, sau đó lại vào nhà vệ sinh nôn ra.

“Đứa trẻ này thật là…Mẹ thà rằng con bé đừng nghe lời như thế!” Ninh Tố Nhã không kìm được nước mắt, cũng không còn dám nhắc Nhất Nhất ăn nhiều nữa.

Thế nhưng mấy ngày này vẫn có chuyện khiến họ thấy vui mừng, Ngu Trĩ Nhất đã không còn ý nghĩ tự sát nữa.

Mỗi lần Thời Dịch nắm tay cô đều sẽ nhấc lên xem vết sẹo đã dần mờ đi.

Ngu Trĩ Nhất luôn cam đoan với cậu: “Anh, em sẽ không làm chuyện điên rồ nữa đâu.”

Lần đó là vì cô quá mệt mỏi, thực ra dù cho là cái đêm chạy đi cầu cứu hay là bây giờ theo Thời Dịch về nhà, những lựa chọn này đều chứng tỏ ý chí muốn sống của cô.

Cô không muốn chết, chỉ là không còn vui vẻ được như trước nữa mà thôi.

Thời Dịch nhận dược câu trả lời mong muốn, trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm hơn. Chỉ cần cô còn sống thì những thứ khác đều có thể từ từ đến.

“Sau này không cần nhắc lại nữa, tim của anh không tốt, không chịu được kinh hãi đâu.” Cậu cố ý vỗ ngực, dùng ngữ điệu nhẹ nhàng trêu đùa.

Cô gái nhỏ khẽ nâng mi mắt, ánh mắt dời đến vị trí trái tim cậu, từ từ đặt tay phải lên, nhỏ nhẹ nói: “Anh đừng đau lòng, Nhất Nhất sẽ ngoan ngoãn.”

Cô đứng bên bờ vực, có người vào thời khắc cuối cùng đã xuất hiện kéo cô lại, khiến người đang lung lay chực chờ sụp đổ là cô bị kéo về khu vực an toàn, vậy nên cô vẫn còn sống.

Khi đó cô đã biết, trên thế giới vẫn còn có người không hề bỏ rơi cô.



Vết thương trên mặt đã kết vảy, Ninh Tố Nhã và Thời Dịch đưa Ngu Trĩ Nhất đến bệnh viện tháo băng, lúc ra cửa Thời Dịch đội một cái mũ màu đen cho cô.

Lúc tháo băng ra Ngu Trĩ Nhất rất căng thẳng, từ đầu đến cuối cô không dám nhìn vào bất kỳ đồ đạc nào có thể phản chiếu lại hình dáng của mình.

Bác sĩ kê đơn thuốc mới cho cô, từ khi đi ra ngoài thì cô luôn cúi đầu rất thấp, mặc dù cho mũ che khuất nhưng cô vẫn vô thức lấy tay che mặt mình.

Vết thương đang khép vảy, chỗ sẹo trên khuôn mặt nhìn thấy rất rõ ràng.

Sau khi về đến nhà, cô vội đi luôn vào phòng.

Thời Dịch theo sát phía sau, thấy cô gái nhỏ ngồi ở đầu giường, cúi gằm xuống, hai tay đặt trên đầu gối run rẩy không ngừng.

Cô không chịu bỏ mũ ra, bởi vì đây là lớp bảo vệ cuối cùng của cô.

“Nhất Nhất.” Cậu ngồi quỳ xuống, từ góc độ ấy thì có thể trông thấy rõ mặt của cô.

Ngu Trĩ Nhất vội vàng xoay mặt đi, còn lấy tay che lại.

Bây giờ cô rất xấu, so với lúc quấn đầy băng trắng còn xấu hơn!

Thời Dịch: “Bây giờ không để cho anh nhìn nữa rồi à, sau này cũng không muốn nhìn thấy anh nữa hả?”

Đương nhiên không phải…

Trong lòng Ngu Trĩ Nhất phản bác, nhưng ngoài miệng lại tự hạ thấp chính mình: “Xấu lắm.”

“Sao thế được.” Trong mắt cậu ánh lên nét cười dịu dàng: “Nhất Nhất chỉ bị thương thôi, đến khi lành rồi thì vẫn sẽ xinh đẹp giống như trước đây, à không đúng, người ta vẫn bảo con gái mười tám tuổi sẽ thay đổi rất lớn, Nhất Nhất của chúng ta sau này sẽ còn đẹp hơn nữa.”

Cô hơi sững sờ, bàn tay che mặt cũng từ từ hạ xuống.

Nhưng như thế vẫn chưa đủ.

Thời Dịch chọc vào cái mũ trên đầu cô: “Thích mũ của anh đến thế à? Không muốn trả?”

Cô gái nhỏ bị trêu đỏ ửng mặt mày, gỡ mũ xuống nhét vào trong ngực cậu: “Trả lại cho anh là được chứ gì! Đồ keo kiệt!”

Đây là lần đầu tiên cô để lộ ra tâm tình của chính mình từ lúc về nhà Thời Dịch.

Nhưng cô cũng vì chuyện này mà buồn thương: “Sau này không còn đáng yêu nữa rồi.”

Thời Dịch đứng lên, lấy cái mũ đen trong tay đội lại cho cô, rồi nhanh chóng nắm tay cô, kiên định nói rằng: “Em đáng yêu lắm, xứng đáng được yêu thương.”

Đến ngày đi làm.

Ninh Tố Nhã phải đến công ty, chỉ có Ngu Trĩ Nhất và Thời Dịch ở nhà.

“Chiều nay nhớ lấy thịt trong tủ đông ra để rã đông nhé, dạo này bố con muốn ăn cháo thịt, con nhớ đúng giờ nấu đấy.” Ninh Tố Nhã giao việc cho Thời Dịch.

Bây giờ tình hình của Ngu Trĩ Nhất đã khá hơn, Thời Dịch cũng thả lỏng hơn nhiều, cậu ngồi đọc sách trong phòng Ngu Trĩ Nhất, rồi lại chơi game, đến xế chiều thì thấy hơi mệt, lấy điện thoại đặt báo thức rồi ngả xuống giường ngủ.

Cô gái nhỏ ngồi bên bàn đọc sách khẽ khàng ngoảnh lại, cầm lấy điện thoại tắt báo thức đi.

Cô mở cửa phòng, ra ngoài đeo tạp dề lên nhanh chóng làm xong hết những việc Ninh Tố Nhã giao.

Lúc đi ngang qua bồn rửa tay chợt thấy mình trong gương, mấy vết thương trên mặt nhìn mà giật mình.

Cô vội vàng che nửa mặt lại, không dám nhìn nữa.

Hôm nay Ninh Tố Nhã tan làm sớm, ghé vào siêu thị mua ít hoa quả về.

Lúc cô mở cửa nhà thì cảm giác trong nhà có gì đó không giống như bình thường.

Sàn nhà sạch hơn, đồ trong nhà gọn gàng, nhìn kỹ lại, ngay cả đôi giày mà cô thuận tay để ngay bên ngoài tủ giày bảo là hôm nay  tan làm về rồi giặt cũng đã được giặt sạch phơi bên ngoài ban công.

Ninh Tố Nhã đi vào phòng bếp, thấy cháo đã được nấu xong, còn cả đồ ăn được rửa sạch sẽ, lại có cả gia vị nấu ăn được đổ đầy vào lọ đựng.

Quái lạ…

Con trai cô mặt nào cũng ổn chỉ trừ mỗi cái không biết nấu ăn, những việc chu đáo thế nào không thể nào là cậu làm được.



Ngu Trĩ Nhất vừa đứng lên ghế để lau kính cửa sổ, chợt có người bế ngang cô xuống.

Ngu Trĩ Nhất quay người lại thì nhìn thấy khuôn mặt đen xì của Thời Dịch.

“Em trèo cao thế làm gì?”

“Em… em dọn dẹp phòng giúp anh.”

“Ai cho em quét dọn phòng cho anh?”

“Em xin lỗi” Cô giật mình, vội vàng xin lỗi giải thích: “Nhưng mà anh yên tâm, em không làm loạn đồ của anh đâu, đồ ở đâu thì vẫn được đặt nguyên chỗ ấy.”

Thời Dịch thở dài đỡ trán: “Ý của anh không phải thế.”

Lúc đang muốn giải thích thì Ninh Tố Nhã gõ cửa đi vào, thấy hai đứa trẻ đang đứng bên cửa sổ thì nghi ngờ hỏi: “Hôm nay hai đứa lau nhà hả? Mấy món trong phòng bếp là…”

Mới nói được một nửa, cô để ý thấy cái khăn trong tay Ngu Trĩ Nhất và chậu nước bên chân, bỗng hiểu ra.

Mà Thời Dịch cũng nắm được tin tức từ lời của mẹ.

Cậu đi ra ngoài xem những việc tốt mà Ngu Trĩ Nhất làm, tức đến nỗi bật cười: “Thế nên em lén lút tắt báo thức của anh, rửa đồ nấu cơm, quét dọn nhà cửa?”

“Anh đưa em về nhà là để em làm những việc này à?”

Ngu Trĩ Nhẩt không rõ thái độ của cậu nên không biết trả lời như nào.

“Sao con lại nói như thế!” Ninh Tố Nhã chê trách đẩy con trai ra chỗ khác, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai của Ngu Trĩ Nhất: “Nhất Nhất à, ý anh muốn bảo là giờ con ở nhà thì không cần làm những việc này, con xem giờ con làm hết rồi thì anh sẽ không phải làm gì cả, nuôi phí cả cơm!”

“Sau này con cứ để anh làm hết đi.” Ninh Tố Nhã chỉ vào con trai.

Thời Dịch trề môi khi bị mẹ chê bai, kéo cô gái nhỏ về phía mình: “Mẹ, để con nói chuyện với em ấy.”

“Được thôi, mẹ ra ngoài trước.” Ninh Tố Nhã rất tri kỷ đóng cửa phòng lại.

Thời Dịch dựa lưng vào cửa, chắn lại lối ra duy nhất của cô gái nhỏ, truy hỏi cô: “Có thể nói với anh suy nghĩ trong lòng em không?”

“Anh, em sợ…” Cô hít sâu một hơi, cúi gằm xuống, hạ giọng: “Em sợ sẽ thành sự ràng buộc của mọi người, sợ rằng sau này anh và cô chú sẽ hối hận khi đưa em về nhà.”

Cô hiểu rõ không thể ngang nhiên đòi người khác phải làm gì cho mình, nếu như không đánh đổi gì đó, cô thật sự sẽ là phiền phức cho người khác.

Cuối cùng thì vẫn là sự tự ti trong lòng nổi dậy, đối mặt với Thời Dịch xuất sắc, cô lại bắt đầu căng thẳng: “Nhất Nhất có thể làm rất nhiều việc, việc nào không biết làm cũng có thể học, em không muốn khiến anh thất vọng.”

Thời Dịch nhếch miệng: “Dường như em vẫn không hề để ý đến lời anh nói.”

“Anh nói lại một lần nữa, em nghe cho rõ vào.”

“Nếu như người đó là Ngu Trĩ Nhất, không cần gắng sức lấy lòng, anh cũng sẽ thiên vị cô ấy mọi lúc mọi nơi, em hiểu chưa?”

Bình luận

Truyện đang đọc