TUYỆT ĐỐI CƯNG CHIỀU

Thế này…                

Này này…

Này này này!!!

Cái giọng điệu với động tác này không thể nào là hành động của anh trai với em gái phải không?

Lần này chắc không phải do cô tự ảo tưởng đâu nhỉ?

Ngu Trĩ Nhất hé miệng, mấp máy môi nhưng lại không thể nói nổi một từ hoàn chỉnh. Một lát sau, cô lắp bắp nói: “Được, được phép nhớ em.”

Lời vừa thốt ra, Ngu Trĩ Nhất bắt đầu gào rú trong lòng: Aaaa, mình đang nói gì thế này! Phải nhân tiện hỏi cho rõ ràng chứ!

Bên tai vang lên tiếng cười khẽ, trong giọng nói đượm vẻ chọc ghẹo: “Ừm, cảm ơn Nhất Nhất nhà ta đã cho phép nhé.”

Ngu Trĩ Nhất xụ mặt: “Cái này có gì tốt mà cảm ơn chứ!”

“Vì muốn danh chính ngôn thuận.” Ngón tay Thời Dịch vuốt nhẹ gò má cô như đang âu yếm.

Hình bóng cô phản chiếu trong đôi mắt cậu, đôi đồng tử trong veo đẹp không tả xiết. Cô vẫn luôn biết cặp mắt đào hoa kia quyến rũ đến nhường nào!

“Anh nhớ em không phải là chuyện đương nhiên sao?”

“Em nói rất đúng, để bồi thường cho Nhất Nhất nhà mình phải chịu khổ mười ngày, anh quyết định…” Thời Dịch cố ý kéo dài âm cuối, không nói tiếp, sống mũi cao cọ lên gò má cô, mang đến sự ám muội không thể nói rõ.

Rõ là người kia toàn làm những chuyện không theo lẽ thường, nhưng lại cứ dừng ở bước cuối cùng, khiến cô sợ chẳng dám có hành động bồng bột.  

“Bên đấy có ai không?” Một sinh viên cầm chổi và đồ hốt rác đi đến.

Ngu Trĩ Nhất giật thót như thể người làm chuyện xấu bị phát hiện. Thời Dịch lấy mũ quân đội trong tay Ngu Trĩ Nhất rồi đội lên đầu cô, kéo cô vào sát bên người che chở rời đi.

Ngu Trĩ Nhất chợt thấy trong lồng ngực dâng lên nỗi ưu tư khó tả, sắp xông ra ngoài.

Chỉ còn một chút nữa thôi!

Thân hình Thời Dịch cao ráo, đứng bên ngoài gần như có thể che kín cô gái nhỏ, người khác nhìn vào cũng không trông thấy.

“Vừa mới về trường, có đói không, anh dẫn em đi ăn.”

Ngu Trĩ Nhất lắc đầu, mân mê vạt áo: “Em muốn về phòng thay quần áo trước, ở chỗ kia không được tắm rửa đàng hoàng.”

Khi nãy gặp được Thời Dịch vui quá mà quên mất mình còn chưa rửa mặt chải đầu, cô nghĩ giờ chắc chắn trông mình vừa xấu vừa hôi, mất mặt quá.

Nghĩ như thế trong lòng cô lại hối hận cùng cực, bởi vì đứng trước mặt người mình thích thì chỉ muốn khoe ra những điểm tốt nhất của mình thôi.

Thời Dịch hiểu được.

Con gái đều rất để ý hình tượng, chuyện này cũng không khó đoán.

“Vậy em về phòng trước đi, chiều nay anh còn có lớp, chắc là không thể chờ em sửa soạn xong. Nếu em đói thì nhớ đặt đồ ăn trước, chiều tối anh sẽ dẫn em đi ăn đồ ngon.”

“Vâng, em biết rồi.” Bấy giờ cô vô thức lùi lại một bước, giữ khoảng cách với Thời Dịch.

Thời Dịch nhạy bén nhận ra hành động của cô, chợt thấy buồn cười: “Nhất Nhất nhà anh thơm lắm.”

“Đùng!”

Câu nói như quả bom có tính sát thương cực lớn rơi vào tai.Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Đến khi Ngu Trĩ Nhất chạy về phòng thì bạn cùng phòng đều đã về đến nơi.

“Ơ, nãy cậu bảo muốn về trước, đến khi bọn tớ về lại chẳng thấy đâu, còn đang thấy lạ ấy.” Chung Tịnh Huyên đã cởi đồ rằn ri thay quần áo bình thường.

Ngu Trĩ Nhất để đồ trong tay xuống giường: “Ban nãy gặp bạn nên tớ về muộn chút.”

“Cậu quen nhiều bạn ở trường này thế.”

“Ừa, bạn học cấp ba của tớ khá nhiều người học ở đây.”

Ngu Trĩ Nhất rửa tay, ngó vào phòng vệ sinh.

Chung Tịnh Huyên giải thích: “Nghê Nghê đang tắm trong đó.”

“Vậy à.” Thế thì cô gội đầu trước.

Lúc các cô về đã gần đến giờ vào học buổi chiều, bốn người lần lượt tắm rửa cũng tốn khá nhiều thời gian.

Đến khi sửa soạn xong xuôi đã qua hai tiếng đồng hồ.

Đi học quân sự về không muốn làm gì nữa, các cô gọi đồ ăn cùng một quán, ăn xong thì nằm vật ra như chết.

Cho tới buổi chiều, Ngu Trĩ Nhất nhận được tin nhắn tan học của Thời Dịch.

Cô nhanh chóng thay một bộ quần áo khác, buộc tóc đuôi ngựa tràn đầy sức sống, tiếp đó ngồi trước gương vẽ lông mày, tô một lớp son mỏng, chỉnh trang từ đầu đến chân một lúc.

Chung Tịnh Huyên ở giường đối diện nghe thấy động tĩnh bèn thò đầu ra khỏi màn: “Cậu muốn ra ngoài à?”

“Ừ, lát nữa tớ đi ăn.”

“Mua giúp tớ một phần cơm được không? Hôm nay tớ chả muốn làm gì hết.”

“Tớ chưa biết khi nào về.”

“Thôi vậy.”

“Cơ mà tớ có thể nhắn tin cho các cậu xem có cần mua nữa không.”

“Được đấy, cảm ơn nha.”

Lúc Ngu Trĩ Nhất xuống cầu thang bất giác dồn chân chạy nhanh hơn.

Thời Dịch đứng dưới khu ký túc xá của con gái, mọi người đi qua nhìn thấy nhưng cũng không thấy lạ, lên đại học thì được tự do yêu đương, rất nhiều cậu con trai đều đến đây đợi bạn gái.

Người lạ không quá để ý đến diện mạo của chàng trai kia, thế nhưng Kha Tuyết và bạn cùng phòng đi về lại đúng lúc bắt gặp cậu.

“Cái cậu kia hình như là Thời Dịch?”

“Thời Dịch đến ký túc xá nữ làm gì nhỉ, đi đi, qua đấy xem xem.”

Ngay lúc Kha Tuyết nắm tay cô bạn muốn đi tới, lại thấy bóng một nữ sinh chạy ra từ khu ký túc, dừng chân bên chàng trai, dáng vẻ hai người vô cùng thân thiết, không rõ nói gì với nhau rồi cùng rời đi.

Kha Tuyết không tiến lên tìm hiểu thêm.

Cô học cùng lớp với Thời Dịch, từ trước đến giờ chưa từng thấy Thời Dịch thân thiết với cô gái nào.

Kha Tuyết không yên lòng, len lén hỏi thăm Hà Úy Nhiên: “Gần đây Thời Dịch có hẹn hò với ai không?”

“Không có.” Hà Úy Nhiên kiêm chức “ông tơ” cũng khá tận tâm: “Từ lúc nhập học chưa thấy Thời Dịch hẹn hò với ai, lúc bình thường cũng không thấy gọi điện.”

Hà Úy Nhiên vừa nói xong thì ngay tối hôm đó đã bị vả mặt!

Đến tối Thời Dịch trở về, từ chối chơi game với các cậu, lấy tai nghe ra không biết nói chuyện với người nào.

Hà Úy Nhiên dỏng tai nghe lỏm, mãi đến khi Thời Dịch xưng là “anh trai”  thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhóm sinh viên học quân sự đợt một về trường vào ngày 18 tháng 9, cũng chính là thứ ba.

Để ăn mừng Ngu Trĩ Nhất hoàn thành đợt học, Khương Mịch Nhĩ mời cô đi ăn một bữa vào thứ tư.

“Nhất Nhất, cuối cùng cậu cũng về rồi, tớ kìm nén chuyện này trong lòng lâu lắm rồi, nói với người khác thì người đó lại không hiểu, mà tớ không dám nói với Lê Thiếu Chu và Thời Dịch.”

“Sao vậy?”

Khương Mịch Nhĩ ghé vào tai cô thì thầm: “Sau khi cậu đi học quân sự thì tớ mới phát hiện ra, có một chị năm hai tên là Nhan Hi, chị ấy chính là beauty blogger Hi Miêu đó!”

Sợ Ngu Trĩ Nhất không nhớ ra, cô nàng cố ý bổ sung: “Chính là cái người giới thiệu truyện của cậu ấy!”

Ngu Trĩ Nhất dụi tai: “Tớ biết rồi.”

“Hả?” Khương Mịch Nhĩ đờ người.

Ngu Trĩ Nhất kể lại chuyện chị Nhan Hi đến thăm cô trong kỳ học quân sự cho Khương Mịch Nhĩ nghe.

Khương Mịch Nhĩ đập tay: “Duyên phận rồi!”

Vì Ngu Trĩ Nhất phải nộp điện thoại nên có nhiều thông tin chưa kịp cập nhật, chẳng ngờ quanh co lòng vòng lại xảy ra nhiều chuyện như thế.

“Cũng không biết Hi Miêu có nói cho Thời Dịch chuyện tiểu thuyết không nhỉ?” Khương Mịch Nhĩ thuận miệng nhắc đến lại như ném một quả lựu đạn vào trong lòng Ngu Trĩ Nhất.

“!!!” Thế thì đáng sợ quá đi mất!

Các cô quay về trường học bắt đầu cuộc sống sinh viên đại học.Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Ban Liên chi ngành ngôn ngữ Trung cùng với cán bộ các lớp nhân dịp thời gian tự học buổi tối đến các lớp tuyển người, Nhan Hi cũng ở trong số đó.

Nhan Hi mới nhậm chức đội phó của đội văn nghệ, Ngu Trĩ Nhất chọn phỏng vấn luôn vào đội văn nghệ.

Đội văn nghệ của Hội sinh viên cần chiều cao phù hợp, mà bề ngoài cũng phải ưa nhìn, Ngu Trĩ Nhất hoàn toàn đạt tiêu chuẩn.

Cô từng ở trong đội diễu hành của đại hội thể thao hồi cấp ba, đã đặc biệt bồi dưỡng khí chất, sau đó vẫn luôn tập luyện theo vài cách đơn giản, đến giờ đã đạt được kết quả như mong đợi.

Vòng phỏng vấn thứ nhất kết thúc, Ngu Trĩ Nhất chờ đến khi những ứng viên khác ra về, mới đến gần Nhan Hi.

“Chị ơi, giờ chị có rảnh không ạ? Em có mấy lời muốn nói với chị.”

Nhan Hi ngoảnh sang nhìn, thấy là cô thì nhoẻn miệng cười: “Chị rảnh lắm!!!”

Nhan Hi là một độc giả chuyên đọc tiểu thuyết, thấy tác giả tiểu thuyết mình thích xuất hiện, trong lòng không khỏi có đôi chút kích động.

Còn Ngu Trĩ Nhất lại là một fan thường xem những video dạy trang điểm của Nhan Hi, khi thấy beauty blogger mình thích đứng trước mặt mình, mà người kia còn biết tâm sự của mình, trong lòng xao động mãnh liệt.

Nói tóm lại, đây là duyên phận kỳ diệu giữa hai con người có chút tiếng tăm ở hai lĩnh vực khác nhau mà lại cùng yêu mến đối phương!

Ngu Trĩ Nhất chủ yếu muốn biết lúc Nhan Hi nhìn thấy Thời Dịch thì có để lộ chuyện tiểu thuyết không?

Nhan Hi lắc đầu: “Không đâu, chị đọc chương mới là biết hai đứa vẫn chưa đến bước đó.”

Biết được đáp án, Ngu Trĩ Nhất thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó hai người bắt đầu ngồi nói chuyện phiếm.

Ngu Trĩ Nhất tò mò: “Hồi đó tiểu thuyết của em chẳng có mấy người đọc, sao chị lại thấy được thế?”

Nhan Hi nghiến răng: “Nói đến chuyện này thì chị có ấn tượng đậm sâu lắm đấy!”

“Hôm ấy chị bị tên chó trúc mã chọc tức không ngủ nổi, muốn đọc truyện giết thời gian, mở app ra thì thấy chương mới nhất của truyện, lướt xuống dưới lại thấy để tag thanh mai trúc mã, thế là ấn vào xem thử.”

Tối hôm đó, cô mới biết được trúc mã nhà người ta ấm áp đến như vậy! Không phải chỉ có trên phim mà có thật ở ngoài đời.

Nghĩ đến trúc mã đáng đánh nhà mình, lại so với anh chàng trúc mã nhà người ta, đúng là khác nhau một trời một vực.

Cô thấy cuốn truyện này khá thú vị nên tiện tay đăng lên weibo, không ngờ có một ngày cô lại gặp được nam nữ chính trong truyện!

Giữa con gái với nhau mà muốn tạo mối quan hệ thân thiết rất đơn giản, chỉ cần có cùng một chủ đề là được!

Ngu Trĩ Nhất muốn học trang điểm, Nhan Hi tò mò câu chuyện giữa cô và Thời Dịch, hai người có niềm yêu thích chung vậy là quan hệ gần gũi thêm không ít.

Thứ năm, ngày 20 tháng 9.

Ba người Ngu Trĩ Nhất, Khương Mịch Nhĩ và cả Nhan Hi tụ tập, leo lên sân thượng khu ký túc nữ cùng bàn kế sách.

Ngu Trĩ Nhất giơ hai ngón tay lên cường điệu thời gian: “Còn hai ngày nữa.”

Nhan Hi gật đầu phụ họa: “Sinh nhật 18 tuổi ấy à, cực kỳ quan trọng luôn.”

“Muốn làm thì phải làm cho ra trò!” Khương Mịch Nhĩ không có tế bào yêu đương lên tiếng, tính tình cô nàng thích là nhích, hễ có tình cảm là phải lập tức thổ lộ: “Tớ khuyên cậu nên tỏ tình ngay và luôn!”

Nhan Hi cũng thấu hiểu tâm tư cẩn thận rụt rè không dám đánh tiếng phá vỡ mối quan hệ khi yêu thầm của Ngu Trĩ Nhất: “Thế có được không?”

Có khi nào thẳng thắn quá không…

“Rốt cuộc hai cậu phát triển đến bước nào rồi?”

Ngu Trĩ Nhất ấp úng, tỉ mỉ kể ra vài chuyện không viết vào tiểu thuyết cho hai người kia.

Nhan Hi che miệng: “Cậu ta còn hôn em rồi! Rõ như thế rồi em còn do dự gì nữa?”

Khương Mịch Nhĩ giơ hai tay tán thành: “Xông lên luôn đi!”

“Tớ cũng cảm thấy anh ấy thích mình, nhưng mà tớ…” Cái kiểu cảm xúc vẫn còn thiếu một chút chút, thật sự không thể diễn tả được.

Khương khờ khạo lại đưa ra đề nghị: “Tớ thấy cậu nhát quá, hay là cậu luyện tập một chút, đến lúc ấy thì xông lên hỏi thẳng cậu ta, có muốn làm bạn trai em không!”

Nói xong còn cố ý làm biểu cảm hung dữ uy hiếp.

Một chân Nhan Hi đạp lên bờ gạch lan can, hai tay chống nạnh cười rũ rượi: “Em có chắc đây không phải bọn thổ phỉ cướp dâu?”

Khương Mịch Nhĩ: “Em thấy động tác bây giờ của chị khá giống thổ phỉ cướp dâu đấy.”

Ngu Trĩ Nhất rối rắm ôm mặt, bực bội nhăn nhó: “Này, hai người đến đây là để giúp em nghĩ cách cơ mà?”

“Tỏ tình dễ ấy mà, chỉ là một câu nói thôi.” Để tiếp thêm can đảm cho Ngu Trĩ Nhất mà Khương Mịch Nhĩ đã huy động hết số tế bào yêu đương có cũng như không của mình.

Khương Mịch Nhĩ ngoảnh sang nháy mắt với Nhan Hi, Nhan Hi bắt được tín hiệu, vỗ tay phụ họa: “Đúng vậy, chỉ là tỏ tình thôi mà, một câu nói là xong, dễ cực!”

Sợ cô không tin, hai từ cuối thậm chí còn nâng đề xi ben lên.

Ngu Trĩ Nhất đảo qua nhìn hai người: “Nói thì nhẹ nhàng lắm, lúc làm mới thấy khó!”

Khương Mịch Nhĩ nhanh lẹ vội xua tay: “Không khó tí nào.”

Cô kéo Nhan Hi sang một bên, thì thầm mấy câu.

Hai người quay lại đứng trước mặt Ngu Trĩ Nhất. Khương Mịch Nhĩ ho khan: “Chỉ tỏ tình thôi đúng không? Để bọn này làm mẫu cho cậu xem!”

Cô nàng nháy mắt như muốn chuột rút đến nơi với Nhan Hi, Nhan Hi trịnh trọng gật đầu: “Đúng thế, để bọn chị làm mẫu cho em xem.”

Sau đó hai người chị nhìn em, em nhìn chị, cuối cùng Nhan Hi “xả thân vì nghĩa”: “Chờ tí, để chị đây gọi điện tỏ tình.”

Ngu Trĩ Nhất mở to mắt, cảm thấy khó mà tin nổi.

Trước khi gọi điện Nhan Hi bồi thêm: “Nhưng mà chị làm mẫu cho em việc mạnh dạn tỏ tình thôi nhá, còn phần kết quả thì đừng học theo chị.”

Dứt lời, Nhan Hi mở danh bạ, cái tên “Chó Giang” ở ngay trên đầu, hơn nữa số lượng cuộc gọi cũng nhiều nhất.

Cô đang chuẩn bị ấn nút gọi thì Khương Mịch Nhĩ ngây thơ đứng bên ngờ vực hỏi: “Cái tên này nghe như kẻ thù của nhau ấy.”

Ngu Trĩ Nhất yếu ớt biện hộ: “Tớ thấy kẻ thù thì sẽ không gọi điện cho nhau nhiều như thế đâu.”

Nhan Hi vẩy tay áo: “Cái đồ trúc mã suốt ngày gây sự này của chị cũng chẳng khác kẻ thù là bao.”

Ba người túm tụm lại.

Ấn nút gọi, còn mở cả loa ngoài.

Sau khi vang lên hai tiếng tút tút chờ thì có người bắt máy.Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Có gì nói nhanh.” Có việc thì nói thẳng luôn.

Nhan Hi: “…”

Cô không nói gì, hai kẻ bên cạnh cũng không tùy tiện mở miệng.

Nhưng chàng trai dường như không mấy kiên nhẫn ở đầu dây bên kia cũng không thật sự cúp máy, còn yên lặng chờ mười giây rồi chủ động hỏi: “Nhan Hi? Câm rồi à?”

“Giang Trì Châu, anh…” Hai người bên cạnh đang nhìn chăm chú khiến lời muốn nói ra lại thành: “Em thích anh, mình yêu nhau đi!”

Giang Trì Châu: “Mê sảng à?”

Nhan Hi cúp máy luôn!

Sau đó còn giận dữ chọc chọc vào tên danh bạ với hai cô em: “Đấy em xem, tên chó má này!”

Chủ yếu bọn họ đang làm mẫu cho Ngu Trĩ Nhất rằng tỏ tình dễ lắm, chỉ cần nói một câu thôi.

Tiếp theo đến lượt Khương Mịch Nhĩ.

Khương Mịch Nhĩ nhớ đến người anh em tốt của mình, thế là gọi điện cho Lê Thiếu Chu.

Cậu chàng đang chơi game hăng say thấy có cuộc gọi điện, bực đến độ muốn rít lên, nhưng lúc thấy là Khương Mịch Nhĩ gọi thì hấp tấp thoát ra, bắt máy.

“Sao vậy, tự dưng lại gọi điện cho tớ?”

Khương Mịch Nhĩ chỉ chăm chăm hoàn thành nhiệm vụ, mở miệng nói: “Tớ thích cậu, tớ…”

Còn chưa nói xong, Lê Thiếu Chu dùng sóng 12G nhanh như chớp đáp lại: “Tớ cũng thích cậu, mình yêu nhau đi!”

Ngu Trĩ Nhất:???

Nhan Hi:???

Khương Mịch Nhĩ: Hình như chuyện này có gì đó sai sai?

Một lát sau Giang Trì Châu gọi đến, Nhan Hi bắt máy.

Cô nghe thấy tiếng thở dốc trong điện thoại: “Anh thở gì mà khiếp thế?”

“Vừa chạy xuống cầu thang.”

“Rảnh rỗi sinh nông nổi.”

Giang Trì Châu kệ cô cà khịa, trái lại nhắc tới cuộc gọi trước: “Lời lúc nãy em nói là thật à?”

Dưới ánh mắt chân thành của Ngu Trĩ Nhất và Khương Mịch Nhĩ, Nhan Hi đành phải gắng gượng tiếp tục diễn trò: “Đương nhiên! Còn thật hơn cả vàng!”

Giang Trì Châu sảng khoái đáp lời: “Được, anh đồng ý.”

Nhan Hi: “Hay là lát nữa mình chia…” tay?

Dường như Giang Trì Châu đoán được cô nàng muốn nói gì, gọn gàng dứt khoát chặt đứt đường lui của cô: “Dám chia tay anh, chặt chân!”

Thứ sáu, ngày 21 tháng 9.

Thời Dịch đã nhắc trước ngày sinh nhật có hẹn, Kha Tuyết đành “thua keo này bày keo khác”, sắp xếp buổi chúc mừng sinh nhật trước một ngày, cũng chính là tối thứ sáu.

Kha Tuyết nhờ vả Hà Úy Nhiên giúp đỡ, cậu ta lấy danh nghĩa bạn cùng phòng rủ 2 người còn lại trong phòng nhiệt tình mời Thời Dịch đi hát karaoke chúc mừng vào thứ sáu.

Lần này Thời Dịch không từ chối.

Ai ngờ lúc trên đường đến nơi hẹn thì gặp ngay Khương Mịch Nhĩ đang đi chơi cùng bạn.

Khương Mịch Nhĩ chào cậu: “Thời Dịch? Khéo ghê ha, chẳng ngờ gặp cậu ở đây.”

Thời Dịch đáp lại lời chào: “Đúng dịp thật.”

Cậu nhìn trong đám bạn của cô không thấy bóng dáng Lê Thiếu Chu bèn thuận miệng dặn dò: “Vào trong này tốt nhất là không uống rượu.”

“Không đâu không đâu.” Cô cũng không thích rượu.

Thời Dịch xã giao tốt, nhưng rất ít khi chủ động trò chuyện với con gái, nên bạn cùng phòng không khỏi để ý đến: “Ai vậy? Hoa đào của anh Dịch à?”

“Trông thì thấy quan hệ giữa hai người cũng khá thân thiết nhỉ.”

“Này bạn gì ơi, bọn tôi chuẩn bị tổ chức sinh nhật cho anh Dịch, bạn đi cùng không?”

Khương Mịch Nhĩ vô thức hỏi: “Sinh nhật Thời Dịch vào ngày mai cơ mà?”

Ngày nào Ngu Trĩ Nhất cũng nhắc đi nhắc lại với các cô nên đã hình thành phản xạ tự nhiên.

Nhưng việc này lại khiến người khác hiểu nhầm cô gái này vậy mà hiểu rõ Thời Dịch đến thế.

Họ đáp: “Bọn tôi tổ chức trước cho cậu ấy.”

Khương Mịch Nhĩ gật đầu: “Vậy được, các cậu đặt phòng nào đấy, lát nữa tôi sang chơi cùng.”

Anh chàng kia nhanh nhẹn nói số phòng, Hà Úy Nhiên muốn cản cũng không kịp.

“Đi thôi.”

Vào phòng mới phát hiện Kha Tuyết đã ngồi chờ từ lâu, hơn nữa còn dẫn theo hai cô bạn khác.

Hà Úy Nhiên không đoán được suy nghĩ của Thời Dịch, đích thân đứng ra hòa hoãn: “Càng đông càng vui mà.”

Thời Dịch cười mỉm, cảm ơn lời chúc mừng của các bạn, cũng không thể hiện biểu cảm khó chịu hay bài xích.

Quả nhiên cậu là người am hiểu chuyện giao tiếp.

Kha Tuyết thấy vậy cũng thả lỏng hơn.

Chờ người đang hát hát xong, Kha Tuyết liền cố ý đổi chỗ đến gần Thời Dịch.

Thời Dịch im lặng chỉ sang một chỗ khác, ý bảo cô đừng đến gần mình.

Kha Tuyết nghiến răng, để giảm bớt bầu không khí gượng gạo nên xui Hà Úy Nhiên bưng bánh gato ra.

Lúc cắt bánh, Khương Mịch Nhĩ vừa hay đi vào: “Anh Dịch, sinh nhật vui vẻ nhé.”

Bình thường Thời Dịch không hay nói chuyện với con gái, nhưng đối với bạn của Ngu Trĩ Nhất thì cậu vẫn luôn duy trì một khoảng cách phù hợp. Vì vậy cậu thuận tay đưa một miếng bánh gato cho Khương Mịch Nhĩ.

Kha Tuyết cảm thấy có nguy cơ ngay tức khắc.

Nghe Hà Úy Nhiên nói, lúc vừa mới đến Thời Dịch còn “đặc biệt quan tâm” cô gái này.

Nhưng Khương khờ khạo vẫn vô tư như thường, chỉ là nhìn trong phòng toàn người lạ thì thắc mắc: “Cậu tổ chức sinh nhật trước mà sao không gọi Nhất Nhất?”

“Không biết các cậu ấy định tổ chức sinh nhật cho tớ, đến một lúc thôi.” Về phần Ngu Trĩ Nhất thì đương nhiên cậu sẽ dành trọn cả ngày sinh nhật để ở cùng cô.

Vì có người hát hò nên trong phòng khá ầm ĩ, động tác trò chuyện giữa Khương Mịch Nhĩ và Thời Dịch trong mắt Kha Tuyết như là đang cố ý tiếp cận.

Khương khờ khạo rốt cuộc phát hiện Kha Tuyết nhìn chòng chọc mình, cô nàng cũng chẳng e dè nhìn chằm chằm lại.

Kha Tuyết: “…”

Cô nàng Khương Mịch Nhĩ đang ra oai với cô đấy à?

Khương Mịch Nhĩ cũng cao ráo đấy, nhưng không trắng bằng cô, đường nét khuôn mặt hơi góc cạnh, sao Thời Dịch lại thích kiểu con gái như thế này?

Kha Tuyết thầm so sánh mình và Khương Mịch Nhĩ một phen, tự cảm thấy có phần thắng nhiều hơn.

Khương Mịch Nhĩ không cố ý nán lại lâu, cầm lấy miếng bánh ăn xong liền đi.

Kha Tuyết thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng cô ả không biết rằng sau khi Khương Mịch Nhĩ ra ngoài, đứng ở cửa gọi điện cho cái người chân chính uy hiếp được mình!



Thiếu nữ đứng bên cửa sổ ngẩng đầu ngắm bầu trời, tâm tư bay xa thật xa.

Màn hình điện thoại gần đó liên tục phát sáng, tầm mắt Ngu Trĩ Nhất đảo sang, dứt khoát úp màn hình xuống bàn.

Đôi mắt nhắm lại, không nhìn thấy cảnh vật bên ngoài khiến suy nghĩ càng tập trung hơn.

Giọng nói của cô bạn thân Khương Mịch Nhĩ cứ vang lên không ngừng trong đầu cô.

“Nhất Nhất, tớ thấy Thời Dịch và vài cậu bạn đi vào phòng karaoke đó! Trong đấy ngoài bọn con trai thì còn ba đứa con gái!”

“Bọn họ thật sự tổ chức sinh nhật cho Thời Dịch, tớ còn được ăn một miếng bánh gato đây này.”

“Nhất Nhất, cậu có muốn đến không?”

Mình có muốn đến không?

Đây cũng là vấn đề dằn vặt Ngu Trĩ Nhất nãy giờ.

Sinh nhật chính thức của Thời Dịch vào ngày mai, tròn 18 tuổi là đã trưởng thành.

Sinh nhật quan trọng như vậy, cậu và bạn bè đi hát hò chúc mừng mà tuyệt nhiên không gọi cô đi cùng.

Ngu Trĩ Nhất cuốn lọn tóc quanh ngón tay, buồn bã lẩm bẩm: “Vì sao năm nay lại không gọi mình cùng đón sinh nhật chứ…”

Người mà năm nào cũng kề cạnh, ngay khi cô quyết định bày tỏ tâm ý thì đột nhiên gạt cô sang một bên.

Trong lòng khó tránh khỏi buồn tủi.

Nhưng dù như thế cô vẫn không kìm được cầm chiếc túi xách ở giữa bàn lên.

Cắt bánh gato, hát hò, uống rượu xong kế tiếp chính là tiết mục tỏ tình mà Kha Tuyết sắp xếp.

Kha Tuyết là kiểu người một khi đã thích ai thì phải lập tức giành lấy, thế nên vừa mới khai giảng được một tháng, cô ả đã nóng lòng muốn tỏ tình với Thời Dịch.

Cô tự cho rằng sự sắp xếp ngày hôm nay rất hoàn hảo.

Tuy sự xuất hiện chốc lát của Khương Mịch Nhĩ khiến cô thấy không thoải mái, nhưng giờ Khương Mịch Nhĩ đã đi rồi, trông sang Thời Dịch cũng không quá để tâm đến.

Cuối cùng cô chọn bài “Bong bóng tỏ tình”, một bài hát về tình yêu ngọt ngào, nếu mời một chàng trai cùng song ca trong bầu không khí phù hợp thế này thì tâm tư gần như đã lộ rõ.

Kha Tuyết cầm mic, trong khúc nhạc dạo vang lên tươi cười nhìn về phía Thời Dịch: “Tớ muốn mời một bạn trai ở đây cùng hát bài này với tớ.”

Hà Úy Nhiên lập tức nhốn nháo: “Hôm nay là sinh nhật Thời Dịch, để Thời Dịch hát đi!”

Kha Tuyết hài lòng đưa một cái mic khác cho Thời Dịch: “Được đó, tớ muốn mời Thời Dịch cùng tớ…”

Ngay thời điểm mấu chốt, một giọng nữ trong trẻo cắt ngang bầu không khí: “Không được!”

Bầu không khí vốn đang lắng xuống bị người đột nhiên xông vào phá vỡ, mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Thời Dịch ngồi mép sô pha nhẹ nhàng nâng mắt, ngồi thẳng người dậy một cách tự nhiên.

Hà Úy Nhiên vẫn là người mở lời trước: “Bạn này là…?”

Mọi người hai mắt nhìn nhau, đều tỏ vẻ không biết.

Ngu Trĩ Nhất căng thẳng đến độ vặn xoắn quai xách của túi quà trong tay.

Vừa nãy xảy ra chuyện gì vậy?

Trong đầu cô chỉ nghĩ đến sinh nhật, tỏ tình, thế nên nghe thấy Khương Mịch Nhĩ nói có một cô gái khác muốn tỏ tình với Thời Dịch, không kìm được xông vào.

Sau đó thì sao?

Xung quanh toàn người xa lạ, nơi náo nhiệt như này khiến cô trông càng thêm lạc lõng.

Thế là cô lùi dần về sau: “Mình, đi, đi nhầm phòng.”

Đương nhiên Thời Dịch không cho cô cơ hội chạy trốn.

Cậu đứng lên tự bao giờ, tiến về phía cô: “Em chạy gì mà chạy?”

Ngu Trĩ Nhất: Em chột dạ tất nhiên phải chạy rồi!

Đã hết khúc nhạc dạo mà chẳng ai cầm mic hát. Hà Úy Nhiên đứng dậy: “Cô bạn này là?”

“Bạn nhỏ nhà tôi.” Thời Dịch tự nhiên ôm vai cô gái, tư thế vô cùng thân thiết.

“Nào, giới thiệu một chút, đây là Hà Úy Nhiên…” Thời Dịch nói một lượt những người cậu quen, coi như là giới thiệu để họ biết mặt.

Ngu Trĩ Nhất nhớ kỹ tên từng người, bình thản chào hỏi: “Chào các cậu, mình là Ngu Trĩ Nhất.”

Trong chốc lát họ cũng không rõ rốt cuộc “bạn nhỏ nhà tôi” là quan hệ gì.

Trực giác mách bảo Kha Tuyết khi nãy cô đã nghĩ nhầm rồi.

Khương Mịch Nhĩ không phải sự uy hiếp mà Ngu Trĩ Nhất mới chính là sự uy hiếp lớn nhất.

Cô ả huých nhẹ Hà Úy Nhiên, nhắc cậu giúp đỡ làm cầu nối.

Hà Úy Nhiên khẽ than thở, chìa cái mic còn lại: “Anh Dịch, bài lúc nãy còn chưa hát, ông hát cùng đi.”

Thời Dịch khoát tay từ chối: “Các cậu cứ hát, tôi ngồi nghe.”

Ngu Trĩ Nhất liếc mắt là biết Kha Tuyết thích Thời Dịch, cái ánh mắt đó cô hiểu quá rõ. Nếu như đến muộn một chút thôi thì đã có người hát tình ca với Thời Dịch rồi.

Cô gái nhỏ hơi phồng má, trong lòng sủi bọt chua lăn tăn: “Anh, có phải em làm phiền anh không?”

“Sao lại thế được.”

“Nhưng anh chẳng bảo với em anh muốn tổ chức sinh nhật sớm, em còn nghĩ là…” Còn nghĩ là cậu đã bỏ cô lại.

“Bị gọi đi một lúc, anh không tiện từ chối.” Dù sao cũng sẽ ở chung với nhau trong bốn năm tới, cũng không thể làm phật ý bạn cùng phòng.

“Vậy mai thì sao ạ?” Cô hỏi dò.

“Ngày mai…hm, không phải là ở cùng với Nhất Nhất nhà mình sao?” Cậu cố ý khống chế tốc độ nói và giọng điệu.

Đây chẳng gì lời âu yếm nỉ non bên tai khiến Ngu Trĩ Nhất đỏ mặt lan xuống tận cổ.

Cô nắm chặt túi quà trong tay, quyết định mai mới tặng cho cậu, đến lúc ấy rồi…tỏ tình với cậu luôn!

“Em ăn tối chưa?” Thời Dịch hỏi.

Ngu Trĩ Nhất thành thật lắc đầu: “Chưa ạ.”

“Để anh xem, vẫn còn bánh gato, em ăn trước cho đỡ đói nhé.”

Bọn họ mua bánh khá to, nhưng thực ra đám con trai không ăn, mà con gái lại chẳng ăn mấy.

Thành ra cái bánh giờ còn hơn một nửa, Thời Dịch kiên nhẫn lấy dao nhựa gạt hết lớp kem bên ngoài, cắt phần cốt bánh, ở giữa phần nhân bánh có một lớp thạch dừa, ăn vừa ngon lại không ngán.

Sau khi đưa bánh cho Ngu Trĩ Nhất, cậu lại đi tráng cốc đổ trà sữa ra, khi Ngu Trĩ Nhất đang chăm chú ăn thì cậu sẽ đưa cốc đến bên miệng cô, nhắc nhở: “Uống ngụm nước đi.”

Cằm mấy người bạn cùng phòng như muốn rơi thẳng xuống đất.

Đây?

Đây là diễn xuất ở đâu ra vậy?

Thời Dịch có điện thoại, trong phòng ồn ào nên cậu cầm di động ra ngoài: “Anh ra ngoài nghe điện thoại.”

Kha Tuyết suýt chút nữa nghiến nát răng.

Không dám phá vỡ hình tượng trước mặt Thời Dịch, cô ả chọn một sách lược đi đường vòng, ra tay trước với Ngu Trĩ Nhất.

“Hì, cậu cũng học trường bọn tớ à?”

“Ừ, mình học bên ngành ngôn ngữ Trung.”

“Trông cậu với Thời Dịch thân thiết nhỉ, khi nãy có một bạn tên là Khương Mịch Nhĩ đến trước cậu, cũng nói là bạn của Thời Dịch, cậu có quen không?”

“Có quen, cậu ấy là bạn cấp ba của mình.”

Kha Tuyết gật đầu tỏ ý đã biết.

Thì ra bọn họ đều là bạn học cấp ba.

Rốt cuộc Kha Tuyết để ý đến túi quà bên cạnh Ngu Trĩ Nhất, cô đoán bên trong chính là quà sinh nhật chuẩn bị cho Thời Dịch.

Cô gái nào cũng sẽ có tư tưởng ganh đua trong lòng khi đối mặt với tình định, từ bản thân cho đến các thứ khác đi kèm.

Gia đình Kha Tuyết thuộc dạng khá giả, nếu không thì chẳng thể vung tay tiêu số tiền lớn bao phòng karaoke được.

Quà cô ta chuẩn bị cho Thời Dịch cũng phải hơn một nghìn tệ(1), có điều vẫn chưa lấy ra vì muốn đợi đến thời khắc Thời Dịch đón sinh nhật thật sự mới tặng.

(1)Khoảng gần 4 triệu tiền Việt

Cô ả cho rằng Ngu Trĩ Nhất cũng có suy nghĩ giống mình, thế là chủ động nói đến quà sinh nhật: “Đây là quà cậu tặng Thời Dịch à?”

“Tớ muốn ngó món quà bên trong một chút quá đi mất!”

Kha Tuyết vừa nói vậy, mấy cô bạn cũng nhân cơ hội hùa theo: “Tiểu Tuyết, cậu yên tâm đi, quà của cậu chắc chắn tốt nhất!”

“Đúng vậy đó, giày thể thao tận hơn hai nghìn tệ(2), đám con trai ai mà chẳng thích.”

(2)Khoảng hơn 7 triệu tiền Việt

Kha Tuyết che miệng cười: “Không đáng bao nhiêu, quà quý ở tấm lòng.”

Tình địch ép sát từng bước, Ngu Trĩ Nhất cũng không cam chịu tỏ vẻ yếu kém: “Đây đúng là quà mình tặng cho Thời Dịch.”

Âm thanh bài hát vừa mới tắt khiến giọng cô liền trở nên vô cùng rõ ràng.

Thời Dịch đi vào đúng lúc nghe thấy: “Quà gì thế?”

Kha Tuyết cười nói: “Bọn mình đang nói chuyện phiếm thôi, Ngu Trĩ Nhất bảo có chuẩn bị quà cho cậu đó.”

Bọn họ tạm tắt âm thanh, đám con trai cũng nhìn sang.

Việc đã đến nước này cũng không cần giấu diếm nữa, Ngu Trĩ Nhất mở quà ra. Trong hộp nhung đen sang trọng là một chiếc đồng hồ nhìn trông có giá trị không nhỏ.

Kha Tuyết hơi biến sắc.

Con gái mà tặng đồng hồ đeo tay cho con trai thì ai cũng có thể hiểu được hàm ý trong đó, chính là muốn bày tỏ tình cảm.

(3)Ở bên Trung Quốc, tặng đồng hồ đeo tay tượng trưng cho việc tỏ tình. Tặng đồng hồ là muốn cùng người mình yêu sánh bước từng phút từng giây, mãi mãi bên nhau.

Thế nhưng Kha Tuyết lại xuyên tạc sang ý nghĩa khác: “Chiếc đồng hồ này đẹp thật đấy, người ta hay nói tặng đồng hồ như tặng từng giây từng phút, tượng trưng cho tình bạn lâu dài.”

Tình bạn?

Cô chả muốn làm bạn dài lâu với Thời Dịch đâu!

Ngu Trĩ Nhất dứt khoát đưa túi quà cho Thời Dịch: “Tặng anh này!”

Lúc ấy mọi người đều để ý đến chiếc đồng hồ, ai còn tâm tư chú ý sang túi đựng quà? Nhưng riêng Thời Dịch liếc nhìn là thấy một tấm thiệp màu hồng để ở trong.

Tặng một chiếc thiệp hồng làm quà?

Thời Dịch nhìn thoáng qua đồng hồ, rồi mở tấm thiệp ra.

Nội dung trong thiệp…

Quả là không nên thẳng thắn quá.

Thiếu niên khẽ nhướn cặp mắt đào hoa quyến rũ: “Tặng anh đồ đắt như vậy đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Gương mặt cô gái nhỏ ửng đỏ ấp úng: “Người ta…tính toán bao lâu nay rồi đó!”

===

Tác giả nói ra suy nghĩ: Hahahaaaa, cuối cùng cũng viết đến tình tiết mà tui yêu thích rồi, thử đoán xem đoạn sau sẽ viết như nào đi!!

Nhất Nhất: Không ngờ tới phải không? Mình còn kết hợp cả hai đó! (Ý là vừa quà vừa thiệp đó các má =))))

Anh giai: Không ngờ tới phải không? Bạn nhỏ nhà tôi tỏ tình với tôi rồi đấy.

Bình luận

Truyện đang đọc