TUYỆT ĐỐI DỊU DÀNG

Hạ Sí hôn mê ba ngày, rốt cuộc cũng tỉnh lại rồi!

Thời phu nhân vừa kinh ngạc vừa kinh hỉ, lập tức đi đến gần mép giường, “Hạ Hạ?”

Bà chỉ mới gọi tên cô, nhưng cô gái nằm trên giường lại bỗng nhiên bắt đầu khóc, không phát ra âm thanh, chỉ là nước mắt không ngừng rơi.

“A, A Ngộ!” Thấy tình huống không ông, Thời phu nhân cuống quít đánh thức Thời Ngộ.

Anh đột nhiên mở mắt ra, xoay người đi đến bên mép giường.

Hai tay Hạ Sí đều có kim tiêm đâm qua, hiện tại anh không dám tùy ý chạm vào lung tung, ngón tay nhẹ nhàng dán lên mặt cô, muốn lau khô nước mắt cho cô.

Hạ Sí lại bỗng nhiên giãy giụa muốn đứng dậy, không để ý đến sự đau đớn trên người cũng muốn ôm chặt lấy người, sợ anh biến mất ngay trước mắt mình.

“Tri Tri, em bị thương, tạm thời không thể cử động lung tung được.” Thời Ngộ vừa có ý định kéo cô ra, đối phương lại bắt đầu giãy giụa. Lo lắng cho miệng vết thương của cô, Thời Ngộ chỉ có thể thỏa hiệp, trấn an nói: “Đừng sợ, anh ở đây.”

Hai bàn tay bị kim tiêm đâm qua muốn vòng qua bả vai Thời Ngộ, nhưng lại bởi vì cơ thể đau đớn, chỉ có một bàn tay đặt lên được. Tay phải miễn cưỡng đặt trước ngực Thời Ngộ, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào, lại há miệng cắn vào tay mình, lúc nước mắt rơi xuống cũng cố ý giấu tiếng khóc đi.

Thời phu nhân ở bên cạnh vô tình phát hiện ra hành động của cô, bị dọa sợ không nhẹ, “A Ngộ, con bé đang cắn tay.”

Thời Ngộ sửng sốt, cho dù bận tâm đến sức khỏe và cảm xúc của cô cũng không thể tùy ý để cho cô giày vò chính mình, mạnh mẽ giữ chặt hai tay cô lại, cánh tay mảnh khảnh giống như chỉ nắm chặt lấy xương cốt.

Cô không nghe lời như vậy, không coi trọng thân thể của mình, Thời Ngộ không khỏi tức giận, nhưng khi nhìn vào đôi mắt ướt át kia lại giật mình, những lời trách móc cứ như tắc lại trong cổ họng, sự chua xót lan tỏa ra từ đầu lưỡi, “Tri Tri, e ngoan một chút.”

Cúi đầu nhìn hai tay bị giữ chặt lại, Hạ Sí trầm mặc không nói gì.

Bầu không khí tế nhị, Thời phu nhân chủ động rời khỏi phòng bệnh, để lại không gian cho hai người. Trong phòng có thiết kế chuông báo, nếu bên trong cần giúp đỡ, người bên ngoài thể nhận được thông báo ngay lập tức.

Đối với Hạ Sí mà nói, nỗi đau thật sự không nằm ở trên cơ thể, mà ở trong lòng.

Bà rất hiểu loại cảm giác này……

Trong phòng bệnh.

“Nếu lại làm tổn thương chính mình nữa, anh sẽ tức giận.” Thấy Hạ Sí yên tĩnh lại, Thời Ngộ mới dần dần buông tay ra, rút khăn giấy lau nước mắt trên mặt cho cô, “Muốn gì thì hay nói cho anh biết.”

Giọng nói dừng ở bên tai, Hạ Sí nghe được rõ ràng, cô nhíu mày, sau một lúc lâu, mới chậm rãi mở cánh môi khô khốc ra, “Đau.”

Giọng nói kiều diễm run rẩy, giọng mũi rất nặng.

Thấy Thời Ngộ nâng cổ tay của mình lên, nhìn chằm chằm vào dấu vết vừa rồi cắn vào, cô đã chủ động vươn về phía trước, làm cho chỗ có dấu răng lộ ra trong mắt Thời Ngộ, “Đau.”

Dấu vết vẫn chưa tiêu tan, nhưng cũng không cắn vào miệng vết thương. Không thể thắng nổi ánh mắt cầu xin kia, Thời Ngộ cúi đầu xuống, giống đang  dỗ dành một đứa trẻ nhẹ nhàng thổi vào chỗ kia, “Về sau ngoan ngoãn nghe anh nói được không?”

“Ừm.”

Cô trả lời, nhưng lại không hành động.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Thời Ngộ nắm lấy cổ tay của cô nhẹ nhàng xoa hai cái, “Tri Tri nghe lời, anh sẽ giúp em khỏe lại nhanh hơn, sẽ không đau nữa.”

“Ừm.”

Giờ phút này cô lại ngoan ngoãn đến kỳ lạ.

Thời Ngộ dỗ dành cô nằm xuống, kiểm tra lại miệng vết thương một lần nữa, ánh mắt chạm đến cái chân bị băng gạc trắng quấn lấy kia, anh tạm thời không đề cập tới.

Vốn nghĩ rằng Hạ Sí tỉnh lại phát hiện ra vết thương ở chân sẽ khó có thể tiếp nhận, nhưng không ngờ, cô thế mà một câu cũng không hỏi đến. Giống như chỉ là một đứa trẻ đánh mất đi cảm giác an toàn trong lòng, rất cần được an ủi.



Sau Hạ Sí ngủ, ý tá đưa thuốc mới đến, Thời Ngộ đã hứa phải chăm sóc cô, tất cả mọi chuyện đều tự tay làm, cũng không bao giờ nhờ vả người khác.

Thời phu nhân ở lại một lúc lâu, Thời Ngộ cũng thấy biết ơn công sức của mẹ, “Hai ngày nay mẹ vất vả rồi.”

“Mẹ cùng lắm cũng chỉ chạy qua chạy lại thêm hai chuyến, có gì mà vất vả……” Thời phu nhân là tận mắt nhìn thấy con trai chăm sóc bạn gái như thế nào, chỉ là người bên ngoài nhìn thấy cũng cảm thấy mệt mỏi, hết lần này tới lần khác Thời Ngộ nói không mệt, nhất định phải tự mình đợi đến khi Hạ Sí tỉnh lại.

Sự thật cũng đúng như lời anh nói, nếu Hạ Sí tỉnh lại không nhìn thấy anh, sẽ sợ hãi.

“Mấy ngày nay con gầy rất nhiều, mẹ biết con quan tâm Hạ Hạ, nhưng đừng ép mình quá chặt.”

“Vâng ạ, con biết rồi, cảm ơn mẹ.”

*

Từ nữ sĩ vẫn luôn đợi tin tức nghe nói con gái đã tỉnh lại, vội vàng từ một gian phòng bệnh khác chạy tới, muốn thăm con gái, lại bị ngăn lại.

“Người bệnh đang nghỉ ngơi.”

Người ngăn cản vẫn là y tá lúc trước, Từ nữ sĩ lại không chịu cứ như vậy rời đi, cho đến Thời Ngộ tự mình ra ngoài gặp bà, vẫn duy trì cách nói giống y tá, “Xin lỗi, sức khỏe của Tri Tri còn chưa khôi phục, không chịu nổi kích thích, xin ngài thông cảm.”

Chịu không nổi kích thích……

Từ khi nào mà người thân đến thăm lại biến thành kích thích, lồng ngực Từ nữ sĩ đau đớn, mất mát lùi xuống một bước, nặng nề hỏi: “Thời Ngộ, có phải cậu không muốn để cho vào thăm Hạ Hạ đúng không?”

Không ngờ, lần này anh trả lời không chút do dự: “Đúng vậy.”

Từ nữ sĩ mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Bà đối với Thời Ngộ không tính là xa lạ, dù sao cũng là người con gái mình thích, bà cũng đã tự tìm hiểu sơ qua bằng các cách khác nhau. Loại lời nói thẳng thắn này, không nên được nói ra từ trong miệng Thời Ngộ, nhưng giờ phút này, lại mang theo mục tiêu rõ ràng.

Trong lòng Từ nữ sĩ có hổ thẹn, chỉ đành nhượng bộ, “Diệc Thần muốn gặp chị gái, cái này cũng không được?”

“Xin lỗi.”

Nhớ lại tình trạng của con gái khi được đưa vào bệnh viện, Từ nữ sĩ căng thẳng, thăm dò hỏi: “Hạ hạ con bé…… Chính con bé nói không muốn gặp chúng ta sao?”

Thời Ngộ rũ mắt, trả lời: “Không phải chính miệng cô ấy nói ra, nhưng tôi sẽ không lấy cô ấy ra để mạo hiểm.”

Nghe thấy đây là chủ ý của Thời Ngộ, Từ nữ sĩ thở phào nhẹ nhõm từ đáy lòng, tiếp tục nói, “Tôi biết mọi người đang trách tôi, nhưng Hạ Hạ vì bảo vệ em trai nên tình nguyện để cho mình bị thương, làm sao con bé lại không muốn gặp em trai chứ?”

“Có lẽ, là sợ nhớ lại chuyện không vui.” Giọng điệu nhạt dần, thái độ của Thời Ngộ lại vô cùng kiên quyết.

Từ nữ sĩ ăn canh đóng cửa, hết lần này tới lần khác sự tức giận cũng không thể phát ra, làm mẹ, lại đánh mất đi sự tự tin ở trước mặt người đã cứu mạng con gái mình.

Nếu không phải tên biến thái Thẩm Mộ kia cố ý tra tấn, ép bà phải chọn một trong hai, căn bản là sẽ không biến thành như vậy……

Trong lòng Từ nữ sĩ sinh ra phẫn uất, hận không thể chạy tới phòng chăm sóc đặc biệt ICU đâm hai dao vào người Thẩm Mộ ngay lập tức, cũng khiến cho anh ta phải trải nghiệm cảm giác bị dao cắt là như thế nào!



Sau đó, ngày nào Từ nữ sĩ cũng đến, còn mang theo đồ ăn thích hợp cho người bệnh bổ dưỡng, bất kể đối phương có nhịu nhận lấy hay không, đều kiên trì không ngừng.

Sự việc đã xảy ra, bà có nói nhiều hơn nữa cũng không thể khiến người ta tin tưởng rằng lúc đó mình thật sự nghĩ tới, lựa chọn con gái. Chỉ có thể lấy hành động ra để chứng minh, để cho con gái nhìn thấy lời xin lỗi của mình.

Một ngày, hai ngày, ba ngày, kết quả vẫn là như thế.

Miệng vết thương của Thẩm Diệc Thần không nặng, đã được xuất viện, An Lan được giữ lại để chăm sóc đứa trẻ, thời gian Từ nữ sĩ ở bệnh viện càng dài hơn.

Những lời Thời Ngộ nói chưa từng thay đổi, bảo Từ nữ sĩ không cần phiền phức như vậy. Mà khi anh lại lần nữa “tự mình làm chủ” chặn Từ nữ sĩ ở ngoài cửa, bị Hạ Sí phát hiện.

Đợi Từ nữ sĩ đi rồi, Thời Ngộ khôi phục lại dáng vẻ bình thường, Hạ Sí lại nhìn chằm chằm anh không ngừng, “A Ngộ, anh nói dối.”

“Hửm?”

“Rõ ràng là chính em nói.”

Là chính cô nói, không muốn gặp mẹ và em trai, lại không nghĩ tới, Thời Ngộ sẽ giúp cô giấu giếm.

“Vì sao lại muốn làm như vậy?” Cô hỏi một cách khó hiểu.

Bàn tay ấm áp đặt lên đỉnh đầu nhẹ nhàng xoa hai cái, Thời Ngộ thở dài, trực tiếp nói cho cô biết, “Sợ em hối hận.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Người thân của Hạ Sí vốn đã rất ít, người duy nhất trong nhà đối xử chân thành với cô có lẽ chỉ có người em trai cùng mẹ khác cha kia. Mặc dù ngoài miệng Hạ Sí chưa bao giờ nói ra, nhưng trong lòng lại rất để ý đến người thân, bằng không cũng sẽ không vì em trai là để cho mình rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.

Anh có thể cho Hạ Sí rất nhiều rất nhiều tình yêu, nhưng, hai loại cảm tình này trước sau vẫn có sự khác nhau.

“Có phải em đã làm sai rồi không?”

Hạ Sí cúi đầu xuống, không thể nhấc lên nổi.

Thời Ngộ ngước mắt lên.

“Anh hỏi, là điểm nào?”

“Luôn ôm hy vọng vào những chuyện không có khả năng, còn vì sự quan tâm của mình đối với đứa trẻ kia mà tự biến mình thành người tàn tật.” Hạ Sí cúi đầu nhìn vào chân, bỗng nhiên cảm thấy bản thân của hiện tại không khác gì tàn tật.

Cuối cùng hai chữ thật sự khó nghe, Thời Ngộ không vui nhíu mày nói, “Không được nói bậy, chỉ là bị thương, qua một khoảng thời gian nữa sẽ khôi phục lại khỏe mạnh.”

Còn về phần, cô hối hận vì đã cứu Thẩm Diệc Thần sao?

Điều đó cũng không hẳn.

“Em sẵn sàng bảo vệ em trai, là bởi vì em dũng cảm tốt bụng, yêu quý người thân.” Thời Ngộ khom lưng, ngón tay ấm áp phủ lên mu bàn tay lạnh lẽo của Hạ Sí, chắc chắn nói cho cô biết, “Tri Tri không sai.”

Yêu thương em trai không sai, dũng cảm phản kháng không sai, sai, chỉ có những người đã làm tổn thương cô mà thôi.

Hạ Sí mím môi, “Bọn họ muốn gặp em, thì cứ để cho bọn họ đến đây đi.”



Ngay khi nhận được điện thoại, cảm xúc của Từ nữ sĩ tăng vọt, ngay lập tức bảo Thẩm Diệc Thần thay quần áo, cùng nhau đến bệnh viện.

Nghe nói có thể gặp chị gái, Thẩm Diệc Thần quên sạch vết thương trên tay mình không còn một mảnh.

“Mẹ ơi, chị hết bệnh rồi sao?”

Lúc trước không được gặp mặt, Từ nữ sĩ chỉ có thể lấy cớ nói “Chị gái cần phải có không gian yên tĩnh, không thể quấy rầy” mới làm cho sự quan tâm của Thẩm Diệc Thần dành cho chị gái tạm thời nhịn xuống. Hiện giờ đã được cho phép, đương nhiên là gấp đến mức không chờ nổi.

Nói đến cũng thần kỳ, có lẽ là bởi vì ngày đó đã chịu đả kinh quá lớn, Thẩm Diệc Thần sau khi làm loạn hai lần, thế nhưng cũng dần dần quên đi cơn ác mộng kia.

Cậu chỉ hiểu được, chị gái bị bệnh nặng, đang nằm trong bệnh viện.

Cậu muốn chăm sóc chị gái, nhưng tuổi cậu còn nhỏ, chỉ có thể giao những việc này cho bác sĩ chuyên nghiệp, hy vọng bọn họ có thể giúp chị gái sớm khôi phục sức khỏe, về nhà, mỗi ngày đều có thể gặp mặt.

Bệnh viện.

“Chị ơi!” Trong khoảnh khắc vừa mới đẩy cửa phòng bệnh ra, Thẩm Diệc Thần liền xông vào, thiếu chút nữa trực tiếp nhào lên, may mà Bạch Phỉ nhanh tay ngăn lại.

Bạch Phỉ vừa mới vào phòng chưa được bao lâu đã bị hành động của Thẩm Diệc Thần dọa sợ, “Ôi trời! Không thể nhào đến như vậy!”

Chân Hạ Sí còn bị thương kìa!

“Tiểu Bạch, làm phiền cậu rồi.”

“Không có việc gì không có việc gì, đây cũng không phải tớ xin nghỉ phép, cũng rất rảnh rỗi, có thể đến cùng câu cũng thật tốt.” Mấy hôm trước Bạch Phỉ mới biết được Hạ Sí xảy ra chuyện lớn như vậy, ngay khi nhận được tin tức liền chạy đến bệnh viện, hôm nay đã là lần thứ ba, vừa vặn gặp phải cặp mẹ con này.

Ba người gặp mặt không thích hợp người ngoài ở đây, Bạch Phỉ buông đồ vật trong tay xuống, xa cách chào hỏi với Từ nữ sĩ, quay đầu lại nói với Hạ Sí: “Tớ đi ra ngoài trước một lát, có việc cứ trực tiếp gọi tớ.”

Ngụ ý, cô ấy ở gần đây, sẽ không đi xa, có thể gọi cô ấy bất cứ lúc nào.

Bạch Phỉ cũng là được người ta nhờ vả.

Thời Ngộ phải chăm sóc Hạ Sí lâu, luôn có một vài chuyện anh phải tự mình xử lý, không thể không rời đi. Hơn nữa anh còn cố ý dặn dò, người bên cạnh Hạ Sí không thể rời đi quá xa, nếu Bạch Phỉ phải đi, cũng phải nói trước với anh, để anh bảo những người khác đến đổi.

Cũng không biết, a người bên trong kia, sẽ nói chuyện gì?

Trong phòng bệnh, Thẩm Diệc Thần vẫn nhiệt tình với Hạ Sí như trước, hơn nữa biết chị giá “sinh bệnh”, biểu hiện lại càng ngoan ngoãn hơn, còn dùng giọng điệu của trẻ con trêu chọc cô vui vẻ.

Có thể thấy được nụ cười thơ ngây thuần khiết trên mặt em trai, Hạ Sí chỉ cảm khóe mắt chua xót.

Có một số người, trời sinh đã mang theo ánh hào quang, vĩnh viễn có người bảo vệ nụ cười của họ, thậm chí là ông trời cũng đối đãi với họ đặc biệt nhân từ, cố tình làm cho họ quên mất những ký ức không tốt đẹp kia.

Cô cũng không ghen ghét với em trai, chỉ là có chút hâm mộ, có chút chua xót.

Thế cho nên, bất luận như thế nào cũng không cười nổi, cho dù là giả vờ cũng không làm được.

Thẩm Diệc Thần đi tới đi lui bên cạnh giường bệnh của cô, lúc lấy đồ không cẩn thận chạm vào làm đổ ly nước, nước đổ hết xuống đất, sắc mặt Từ nữ sĩ đột biến, nhìn về phía con trai hét lên một tiếng.

Bà dùng ánh mắt vô cùng cẩn thận nhìn con gái, “Hạ Hạ, không có việc gì đâu, con có còn muốn uống nước không? Mẹ lại rót cho con một ly khác nhé?”

Ý thức được mình đã phạm sai lầm Thẩm Diệc Thần ở phía sau cũng xin lỗi, chẳng qua lời xin lỗi của cậu và thái độ của Từ nữ sĩ không giống nhau.

Khi nghe thấy động tĩnh, Bạch Phỉ đã vọt vào ngay.

Hạ Sí nghiêng đầu, ánh mắt dần dần trống rỗng, cũng không nhớ rõ ba người còn lại trong phòng bệnh đã làm cái gì, nói cái gì.

*

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Gần đây cảm xúc của Hạ Sí lại trở nên khó nắm bắt.

Lúc bác sĩ kiểm tra thân thể không cẩn thận đụng vào miệng vết thương của cô, cô có thể cắn răng nhịn xuống, cũng có thể sẽ đột nhiên trở mặt tức giận.

Sau đó, mỗi ngày Từ nữ sĩ đều dẫn Thẩm Diệc Thần đến đây thăm cô, An Lan cũng có đến hai lần, cô ấy chủ yếu phụ trách thông báo lại tình trạng sức khỏe của Hạ Sí với cô Aaliyah.

Bị thương gân động cốt một trăm ngày, khôi phục đi lại không khó, nhưng nếu muốn hoàn thành động tác múa ở độ khó cao như lúc trước, chỉ sợ… Cuộc thi múa năm nay sẽ bị ảnh hưởng.

Cô Aaliyah lo lắng về điều này nên đã nổi giận qua điện thoại. Chân của nghệ sĩ múa, yếu ớt lại quý giá, bình thường đều phải thấp thỏm bảo vệ, lại không ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đã đến mức độ cần phải nhập viện.

Sau khi mất mát, cô Aaliyah không thể không nhận ra sự thật Hạ Sí đã bị tổn thương, dù hối hận thế nào cũng vô ích, chỉ có thể dặn dò cô chăm sóc bản thân thật tốt, sớm khôi phục.

Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, Hạ Sí trầm mặc ngồi ở đầu giường, nhìn không có tinh thần gì.

Khi nghe nói chân Hạ Sí bị thương, An Lan cũng sợ đến chết, cô ấy đã chuẩn bị an ủi, nhưng lại phát hiện Hạ Sí không giống như các nghệ sĩ múa khác, lo lắng cho vết thương ở chân mình.

Trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí ngưng đọng, căn phòng trôi qua yên tĩnh, An Lan mím môi, nói: “Hạ Hạ, em đừng lo lắng, cuộc thi múa năm nay còn vài tháng nữa, em nhất định có thể bắt kịp!”

“Ừm.” Nghe người bên ngoài trấn an cổ vũ, phản ứng của Hạ Sí rất bình thản.

Dường như cô ấy hiểu Hạ Sí không có ý định nói chuyện, An Lan cũng không tiến lại gần. Cô nhìn đồng hồ, chờ Từ nữ sĩ dẫn theo con trai đến, liền đứng dậy rời đi.

Thẩm Diệc Thân đã thu thập rất nhiều chuyện cười kể cho chị gái nghe, nhưng vẫn không thể đổi được một nụ cười của Hạ Sí. Thẩm Diệc Thần suy nghĩ một chút, quyết định gãi đúng chỗ ngứa, dùng điện thoại di động của mẹ tải về mấy trò chơi nhỏ mà trước đó Hạ Sí tìm cho cậu cảm thấy thú vị để cùng chơi.

Vừa mới bắt đầu, Hạ Sí cự tuyệt, Thẩm Diệc Thần kiên trì không ngừng, đặt tay lên cánh tay cô nhẹ nhàng lay động, có chút ý tứ làm nũng, “Chị ơi, chúng ta cùng nhau chơi trò chơi đi.”

“Rất phiền.”

Hạ Sí nhíu mày lại, bỗng nhiên đẩy tay Thẩm Diệc Thần ra, ngay cả điện thoại di động cũng rơi trên mặt đất.

Thấy vậy, Từ nữ sĩ vội vàng tiến lên, rồi lại không thể nói được Hạ Sí, bảo con trai nhanh chóng nhặt điện thoại di động lên, kéo người ra, “Chị gái không muốn chơi trò chơi.”

Bỗng nhiên, đầu giường truyền đến giọng nói của Hạ Sí.

“Hai người không cần lại đến nữa.”

“Hạ Hạ, em trai con không phải cố ý……” Từ nữ sĩ có chút sốt ruột, túm lấy tay con trai, đẩy đến bên cạnh mép giường, “Nhanh xin lỗi chị gái.”

“Chị ơi em rất xin lỗi.”

Tiếng xin lỗi này, lại làm cho Hạ Sí bịt lỗ tai lại, nhắm mắt không muốn nhìn, “Hai người đi đi, không cần đến nữa, tôi không muốn nhìn thấy hai người.”

Bỗng nhiên cô hét lên một tiếng, Từ nữ sĩ và Thẩm Diệc Thần ngay lập tức bị dọa sợ.

Dường như có gì đó không ổn, tình huống của Hạ Sí giống như…… Từ nữ sĩ bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, thầm nghĩ trong lòng không hay rồi.

Đúng lúc Thời Ngộ trở về, Từ nữ sĩ đang muốn tìm cơ hội nói chuyện với anh, lại thấy Hạ Sí lôi kéo anh không buông tay, khuôn mặt nhỏ nhắn đều vùi vào trong đôi bàn tay rộng lớn kia của Thời Ngộ.

Giờ phút này Hạ Sí khẳng định sẽ không thả người, Từ nữ sĩ chỉ có thể từ bỏ, tính toán khác tìm thời gian thích hợp lại bàn bạc.



Đến tối, một nữ y tá bước vào và nói rằng cô ấy sẽ thay thuốc cho cô.

“Thời Ngộ đâu rồi?” Cô biết tất cả các bác sĩ và y tá của bệnh viện này đều biết Thời Ngộ.

Y tá Chu vừa mới nhận ca, cũng nghe nói chuyện thời gian này, nghĩ đến nam thần mình theo đuổi lại thích một cô gái có tình huống tồi tệ như vậy, ngược lại cảm thấy không xứng, “Bác sĩ Thời thật ra rất bận, Hạ tiểu thư nên thông cảm một chút.”

Nghe được giọng điệu quan tâm thân thiết của y tá, Hạ Sí có hơi muốn nổi giận.

Nhưng cô biết, ý tá nói không sai, cô hẳn là nên ngoan một chút, giảm bớt phiền toái cho Thời Ngộ.

Cho đến khi y ta kia rời đi, Hạ Sí rốt cuộc không nhịn được nữa, nâng cổ tay lên, há miệng ra cắn vào.

Dường như cô không cảm nhận được đau đớn, trong miệng không ngừng đọc đi đọc lại một câu, muốn lừa gạt suy nghĩ của mình, làm cho bản thân mình bình tĩnh hơn một chút.

“Tri Tri phải ngoan, nếu không……” 

“Nếu không, sẽ không còn ai muốn mày nữa.”

——————–

Tác giả có điều muốn nói:

……

Tôi thề tôi thực sự muốn viết một bài viết ngọt ngào và đường, không biết tại sao nó sẽ trở thành như thế này o(╥﹏╥)o

Bình luận

Truyện đang đọc