Editor: Matcha Latte
"Cục cưng đâu?"
Chuyện đầu tiên Hạ Sí muốn làm sau khi tỉnh dậy chính là gặp con mình, cô vô cùng mong chờ nhưng cũng có chút lo lắng.
Quá trình sinh nở đã tiêu tốn quá nhiều sức lực của cô, sau khi em bé ra ngoài, cô không chịu nổi nữa mà ngất xỉu, ngủ suốt một ngày.
Nhớ lại tiếng khóc nỉ non của cục cưng, Hạ Sí kích động đến độ muốn khóc.
Không biết nó là trai hay gái, không biết nó có khỏe mạnh hay không, cô chỉ cần biết, bé cưng mình cẩn thận bảo vệ chín tháng trời cuối cùng cũng bình an chào đời.
"A Ngộ bé con đâu rồi?"
Thấy cô lại muốn bất chấp đứng dậy, Thời Ngộ trực tiếp đè người xuống: "Đừng lộn xộn, cục cưng rất tốt."
Vừa dứt lời, tấm màn bên cạnh giường bệnh được vén lên, lộ ra một chiếc cũi.
Khi Hạ Sí ngủ say, Thời Ngộ trông coi cô, bà Thời vừa rồi ở bên cạnh canh chừng nhóc con ngủ trong nôi, nghe thấy giọng nói của Hạ Sí, bà liền kéo màn lên.
Thời Ngộ bước tới, cẩn thận bế con lên rồi đến bên cạnh Hạ Sí, còn giới thiệu: "Là con gái, con bé rất khỏe mạnh."
Là con gái, con bé rất khỏe mạnh.
Con bé rất khỏe mạnh...
Hạ Sí khẽ cắn môi, phồng má, trên mặt mang theo ý cười mà nước mắt lưng tròng, không một từ ngữ nào có thể diễn tả tâm trạng lúc này của cô.
Cô chỉ biết, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy đứa bé này, chỗ trống trong tim cô tức khắc được lấp đầy, nặng trĩu, không còn cái cảm giác mờ mịt, trống rỗng không nắm bắt được nữa.
“Sao con bé lại nhắm mắt?” Hạ Sí nhìn chằm chằm con gái mình, ngây ngốc hỏi một câu.
Thời Ngộ dở khóc dở cười: "Bé cưng đang ngủ mà."
Khi ngủ đương nhiên phải nhắm mắt rồi.
"À..."
Hóa ra là vậy.
Đang ngủ à.
Hạ Sí nghiêng đầu chăm chú nhìn cục cưng không chớp mắt, cô không nỡ nhìn đi chỗ khác, cảm thấy con gái mình là em bé xinh đẹp đáng yêu nhất trên đời!
Cô thực sự không nhịn được hỏi: "Em muốn ôm con bé một cái."
Sau khi xác nhận tình trạng cơ thể của Hạ Sí, Thời Ngộ đỡ cô ngồi lên, đặt một chiếc gối mềm sau lưng cô.
Hạ Sí và Thời Ngộ sợ đánh thức cục cưng nên nói chuyện hay làm gì cũng cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể.
Mãi đến khi tận tay ôm con vào lòng, Hạ Sí vẫn chưa thể xua tan được tâm trạng kích động của người lần đầu làm mẹ.
Tư thế bế con của hai vợ chồng đều rất nhuần nhuyễn, bởi vì trước khi bé cưng chào đời đã cố ý học qua, còn nắm giữ không ít mẹo giao tiếp với trẻ sơ sinh.
Nhìn con gái nhỏ bé nằm trọn trong ngực mình, lòng Hạ Sí mềm nhũn đến rối bời, không khỏi vươn tay, từ từ lại gần, đồng thời rút ngắn khoảng cách, trong lòng vẫn có chút hồi hộp xen lẫn hưng phấn.
Cuối cùng! Ngón tay ấm ấm mềm mềm nhẹ nhàng chạm vào quả đấm nhỏ đang nắm chặt của đứa trẻ.
Bé con vốn đang nhắm mắt ngủ dường như có cảm ứng, nắm đấm khẽ mở ra, vô thức ôm lấy ngón tay đưa tới của Hạ Sí.
"Con bé, con bé, con bé..." Ngay lúc đó, Hạ Sí vốn đã quen với sóng gió lại kinh ngạc đến mức không thốt nên lời!
"Cục cưng tên gì thế anh?"
“Niệm Chi, Thời Niệm Chi.” Đây là cái tên Thời Ngộ nghĩ xong từ lâu.
Thời Niệm Chi.
Thời Ngộ nhớ Hạ Sí.
Tiểu Niệm Chi đang say giấc giống như nghe hiểu, từ từ mở mắt ra, đôi mắt đen láy trong veo sáng ngời.
Lúc nhìn thấy mẹ mình, khóe môi bé con hơi nhếch lên, đôi mắt cong cong, lộ ra nụ cười đầu tiên trên đời này.
“Con bé cười?” Hạ Sí hoài nghi mình nhìn nhầm: “A Ngộ, con bé đang cười với em kìa.”
“Đúng vậy, Niệm Chi chắc hẳn rất thích em.” Thời Ngộ ôm bả vai cô, cũng nhìn nụ cười của con gái.
Mới làm bố, nội tâm anh cũng rung động không kém gì Hạ Sí, mỗi một cử chỉ, một biểu cảm nhỏ của con gái cưng đều khiến họ hạnh phúc.
"Niệm Chi ~"
Hai mẹ con trời sinh đã có tình cảm thân thiết, Hạ Sí không ngừng trêu ghẹo con gái mà Tiểu Niệm Chi cũng chưa từng khóc lần nào, cực kỳ ngoan ngoãn nằm trong lòng Hạ Sí.
Nếu nói, tình yêu của Thời Ngộ đã ghép nối hoàn chỉnh lại tấm gương tan vỡ của cô, thì sự ra đời của đứa trẻ này lại mang đến khả năng chữa lành, phục hồi toàn bộ vết thương cô từng chịu.
Cô nhẹ nhàng áp lên mặt con gái: "Tiểu Niệm Chi, cảm ơn con đã bình an đến với bố mẹ.
Sau này bố mẹ sẽ đối xử với con thật tốt."
Cô muốn mang tất cả những thứ mình đã mất đi, những thứ mình cầu mà không được dành hết cho bé con của mình.
Khoảnh khắc cục cưng cười với cô, Hạ Sí như thật sự nhìn thấy một thiên thần nhỏ thuộc về mình đang hạ xuống bên người.
*
Bốn năm sau.
Một bóng người nhỏ nhắn phản chiếu trong gương được đặt ngay ngắn trên bàn trang điểm, sau đó ngón tay mềm mại đặt lên mép bàn chậm rãi tiến lại gần.
Đôi chân nhỏ giẫm lên ghế đẩu, đứng vững, rồi duỗi tay với tới vị trí để son môi trên bàn trang điểm.
"Màu hồng này."
"Màu cam này."
"Màu đỏ..."
Sau một phen hao hết sức lực, cuối cùng cũng tìm được rồi!
“Chính là cái này!” Cô bé mở nắp ra xác định đúng là màu đỏ xong mới chậm rãi vịn bàn trang điểm bước xuống đất, sau khi đứng vững liền lấy khăn giấy ướt ra lau sạch sẽ dấu chân trên ghế, đem cây son kia quay về phòng mình.
Cô nhóc vừa cất son môi vào ba lô nhỏ, chợt nghe bên ngoài có tiếng gọi: "Niệm Chi, chuẩn bị đi thôi con."
Tiểu Niệm Chi vội vàng ôm lấy ba lô, chạy ra khỏi phòng.
Dưới lầu.
Bên cạnh Thời Ngộ đặt một chiếc vali màu đen, trông có vẻ phải đi xa nhà.
“Bố!” Tiểu Niệm Chi vừa đi vừa đeo ba lô ra sau lưng, thấy bố đã đứng đợi ở cửa.
Tiểu Niệm Chi ngồi trên ghế đẩu ở huyền quan [1], lấy đôi giày da nhỏ màu nâu ra mang vào.
Kiểu giày mũi tròn làm tăng thêm vẻ tinh tế và dễ thương cho đôi chân nhỏ.
[1] Trong phong thủy học, huyền quan là một khu vực sảnh trống ở gần cửa ra vào và kết nối với phòng khách, có thể coi là khoảng đệm của phòng khách.
Nói đơn giản, huyền quan là nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách, có ý nghĩa như một tấm rèm, một bức bình phong cho phòng khách.
Năm nay bé được bốn tuổi, đã tự học cách thay quần áo và mang giày, không cần bố mẹ trợ giúp.
Mang giày xong, cô bé đứng dậy, cất ghế về chỗ cũ, rồi ngẩng đầu vươn tay ra với bố mình: "Xong rồi ạ."
Đây là tư thế “đợi dắt tay”.
Thời Ngộ đụng nhẹ ngón tay con gái nhắc nhở: "Niệm Chi kiểm tra lại lần nữa xem con có quên cái gì không?"
Tiểu Niệm Chi cúi đầu, nhìn sang bên trái, linh cảm chợt lóe lên: "A! Ly nước của con!"
“Đi lấy đi.” Thời Ngộ kiên nhẫn đợi cô bé kiểm tra hết những thứ cần mang theo, không hề thúc giục nửa lời.
Tiểu Niệm Chi từ nhỏ đã được giáo dục kỹ lưỡng, phải nhớ kỹ đồ đạc của mình, học được cách sắp xếp ngăn nắp.
Nhưng mẹ lại không cần như thế, vì bố sẽ giúp mẹ.
Mọi thứ đã sẵn sàng, Thời Ngộ nắm tay con gái, đi ra sân bay.
Sau khi lên máy bay, Tiểu Niệm Chi có chút phấn khích, bởi vì cô bé sẽ sớm được gặp lại mẹ mình.
"Bố ơi, phải bay bao lâu nữa mới được gặp mẹ ạ?"
“Khoảng hai tiếng nữa.” Thời Ngộ giúp bé con cởi ba lô xuống, để vào ngăn chứa hành lý xách tay, nghiêm túc trả lời vấn đề của con gái.
Nhận được đáp án, Tiểu Niệm Chi vẫn không hiểu được khái niệm hai tiếng là thế nào.
Trong trí nhớ của cô bé, mẹ thỉnh thoảng sẽ đi xa nhà vài ngày, sau đó bố sẽ dẫn cô bé đến những nơi khác nhau, ngồi trong đại sảnh rộng rãi cùng rất nhiều người xem mẹ khiêu vũ.
Mặc dù vẫn chưa hiểu ý nghĩa sâu xa trong đó, nhưng Tiểu Nam Chi biết: Mẹ khiêu vũ rất đẹp!
Mọi người đều khen ngợi mẹ, vỗ tay cho mẹ, vậy có nghĩa là mẹ rất ưu tú.
Tiểu Niệm Chi dựa vào người bố nói đủ thứ chuyện, nửa chừng thì bắt đầu buồn ngủ, hai mắt híp lại ngủ thiếp đi.
Thời Ngộ tháo dây buộc tóc cho con gái, giúp bé cưng tựa được thoải mái.
Tiểu Niệm Chi ngủ yên bên cạnh bố, đến khi cô bé mở mắt ra lần nữa thì máy bay đã hạ cánh.
Tiểu Niệm Chi dụi mắt, mái tóc xõa tung hơi rối, Thời Ngộ lại lấy dây buộc tóc ra, khéo léo buộc thành hai chùm cho cô bé.
Về đến khách sạn, Thời Ngộ nhắc con gái: “Những thứ không cần mang theo con có thể để lại trong phòng."
Tiểu Niệm Chi lắc đầu, mở ba lô, lấy ra một thỏi son.
Thời Ngộ vô cùng kinh ngạc hỏi: "Con đang cầm cái gì vậy?"
Anh nhận ra đó là son môi, nhưng sao nó có thể ở trong ba lô của con gái anh được?
“Đây là vũ khí bí mật của con ạ!” Tiểu Niệm Chi chỉ biết bọn họ có thể sử dụng mọi thứ trong nhà, vì vậy bé cũng có thể dùng son môi của mẹ.
Thời Ngộ không hỏi bé tại sao lại tự tiện lấy đồ của mẹ, chỉ hỏi: "Tại sao lại là vũ khí bí mật?"
"Bởi vì..." Tiểu Niệm Chi nhìn xung quanh, tìm thấy một chiếc gương soi toàn thân, cầm thỏi son chạy đến trước gương, viết một chữ "I" lên má phải, chữ "U" lên má trái, cuối cùng vẽ một trái tim màu đỏ trên cái mũi cao thẳng.
Nhìn thấy mình đã vẽ xong trong gương, Tiểu Niệm Chi đầy mong đợi quay đầu lại, đối mặt với bố, chỉ vào mặt mình: "Bố xem này."
“Đây là bất ngờ Niệm Chi chuẩn bị cho mẹ sao?” Thời Ngộ khẽ nhíu mày, cười như không cười.
“Vâng ạ!” Cô bé chạm nhẹ đầu mũi, ngón tay dính một vết đỏ, nụ cười trên mặt càng thêm ngọt ngào: “Đây là vũ khí bí mật của Niệm Chi.”
Không biết học cái cách này cũng như từ ngữ ở đâu, nhưng anh có thể hiểu được tấm lòng chân thành của con gái.
“Đẹp lắm, mẹ nhìn thấy chắc chắn sẽ rất vui.” Thời Ngộ ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn cục cưng nhà mình, bắt đầu dịu dàng dạy dỗ: “Nhưng mà, hôm nay Niệm Chi lấy son của mẹ có phải đã quên nói trước với bố mẹ rồi không?"
Câu hỏi này khiến Tiểu Niệm Chi cau mày, suy nghĩ hồi lâu mới hỏi: "Không phải đồ trong nhà đều dùng được hết hay sao ạ?"
"Đồ trong nhà có thể dùng, nhưng mà đồ của bố mẹ và Niệm Chi có những thứ khác nhau, ví dụ như kem đánh răng dành cho trẻ em của con nè, bố mẹ đâu có dùng được đúng không?" Thời Ngộ cố gắng đưa ra ví dụ đơn giản nhất.
Tiểu Niệm Chi chậm rãi gật đầu: "Bố mẹ là người lớn, Niệm Chi là con nít, không giống nhau!"
Thời Ngộ xoa đầu con gái: "Nếu Niệm Chi muốn thứ gì đó trong phòng của bố mẹ, không phải là không được, nhưng lần sau nhớ nói trước với bố hoặc mẹ nhé, nhớ không?"
"Nhớ ạ."
Tiểu Niệm Chi từ nhỏ đã ngoan ngoãn, lời người khác dặn dò, cô bé sẽ không quên.
-
Buổi chiều, một người đàn ông trưởng thành phong thái bất phàm dẫn theo một cô bé con đi vào cửa hàng bán hoa.
Không lâu sau, một lớn một nhỏ mỗi người đều cầm một bó hoa, hài lòng rời đi.
Người đàn ông mặc một chiếc áo gió mỏng màu be, toàn thân lịch lãm.
Mà cô bé bên cạnh anh mặc chiếc áo len lông cừu mềm mại với váy xếp ly màu vàng, khoác một chiếc áo cardigan ngắn màu hạnh nhân, trên đôi giày da nhỏ là đôi tất cotton trắng viền ren.
Ngoại trừ cặp mắt đào hoa ngấn nước ra thì Tiểu Niệm Chi hoàn toàn được kế thừa dung mạo của mẹ, giống như đúc Hạ Sí khi còn nhỏ.
Con bé chỉ cần chớp chớp mắt với bạn mấy cái, mỉm cười, bạn chắc chắn sẽ không nhịn được mà giơ tay đầu hàng.
Hai bố con, con gái cầm một bó hoa nhỏ, bố ôm một bó hoa lớn.
Tiểu Niệm Chi từ lâu đã quen với chuyện này, bố nói rằng đây là nghi thức cảm [2] cần phải duy trì mỗi khi gặp mẹ!
[2] Nghi thức cảm: là cách trực tiếp nhất để con người thể hiện cảm xúc bên trong của họ
Dù vẫn chưa hiểu được "nghi thức cảm" là cái gì, nhưng bé biết mỗi lần như vậy mẹ bé đều rất vui.
Những chuyện có thể làm mẹ vui vẻ, Niệm Chi đều sẽ cố gắng làm!
Tiểu Niệm Chi theo bố đến hàng ghế đầu của hội trường, bé nghe thấy rất nhiều người gọi tên mẹ mình, Tiểu Niệm Chi cũng cất cao giọng, sau đó hít một hơi thật sâu.
Thôi vậy, bây giờ bé có gọi mẹ cũng không nghe thấy.
Tiểu Niệm Chi lại với tay vào ba lô, móc ra một món bảo bối —— tai thỏ!
Đây là tai thỏ nhận được lúc nhà trẻ dẫn các bạn nhỏ đi làm hoạt động, nó có thể chuyển động, còn có thể phát sáng.
Tiểu Niệm Chi nghĩ khi bé cài cái tai thỏ này lên đầu, ánh sáng tỏa ra chói lóa thì mẹ sẽ có thể nhìn thấy bé sớm hơn.
Nhưng mà khi bé đeo tai thỏ lên liền phát hiện một vấn đề nan giải mới, đó là...!bé chỉ có một cái tai thỏ thôi, nếu mẹ không nhìn thấy bố thì phải làm sao đây?
Mẹ thích bố nhất...
Do dự một lúc, Tiểu Niệm Chi gỡ tai thỏ trên đầu xuống, ra hiệu cho người bên cạnh: "Bố cài đi ạ."
Thời Ngộ cầm một góc cái cài của cô bé, mỉm cười: "Nó nhỏ quá, chỉ có trẻ con mới đeo được thôi."
Đôi tai thỏ lại quay về đầu của Tiểu Niệm Chi, bé dịch cái mông nhỏ tới chỗ của bố.
Cô nhóc ngồi ở vị trí của mình, cố gắng sát lại gần Thời Ngộ, ngón tay gãi gãi lòng bàn tay bố mình, ấm ấm.
Lúc hai cha con đang tương tác thì ánh sáng và âm nhạc trong hội trường chợt thay đổi.
MC bước lên sân khấu, khai mạc chương trình, Tiểu Niệm Chi ỉu xìu dựa vào cánh tay bố, mãi cho đến khi tiếng nhạc quen thuộc truyền vào tai bé.
Thỉnh thoảng, Hạ Sí cũng luyện nhảy ở nhà, Tiểu Niệm Chi sẽ ngồi bên cạnh xem, yên lặng không quấy rầy, nhưng bé nhớ rõ tiếng nhạc và các động tác.
Tiểu Niệm Chi vểnh tai, lập tức ngồi thẳng lên.
Đèn sân khấu nhấp nháy.
Vũ công ở trung tâm ngồi trên sàn, đứng lên trong tư thế vũ đạo tao nhã, dưới ánh đèn, cô mặc một chiếc váy đỏ, da trắng như tuyết, lạnh lùng mà diễm lệ, mang đến hiệu ứng thị giác cực mạnh.
“Là mẹ!” Tiểu Niệm Chi nhìn không chớp mắt, cho đến khi vũ khúc kết thúc.
Tiếng vỗ tay không ngớt, Tiểu Niệm Chi cũng vỗ tay.
Từ nhỏ, bé đã tin chắc mình chính là fan trung thành nhất của mẹ!
Bàn tay nhỏ bé hăng say vẫy vẫy, ngay cả MC trên sân khấu nói gì bé cũng không nghe thấy, chỉ một lòng nhìn chằm chằm mẹ mình đang đẹp rạng ngời trên sân khấu cho đã mắt.
Ánh đèn trong thính phòng chuyển động liên tục, fans hâm mộ reo hò không ngớt, Tiểu Niệm Chi bịt tai lại, đằng sau chợt có đôi bàn tay ấm áp đặt lên, là bố đang giúp bé cản lại âm thanh ồn ào của thế giới bên ngoài.
Vào khoảnh khắc rất được mong đợi đó, chùm ánh sáng chiếu vào người hai bố con bé, ngừng di chuyển.
“Woaa, là một fan nhỏ chân chính nha!” Lúc này, Tiểu Niệm Chi mới nghe rõ giọng nói của MC.
Buổi biểu diễn hôm nay khác với cuộc thi vũ đạo khắt khe trước đây.
Ban tổ chức thông qua cô Liêu Vân mời Hạ Sí làm khách mời đặc biệt.
Cô Liêu Vân vì trả nhân tình mà đồng ý làm người truyền lời một lần, mà Hạ Sí đồng ý tham gia hoạt động lần này là vì đền ơn dạy dỗ của bà.
Sau khi sinh con gái, cô chỉ dùng hai năm để hồi phục hoàn toàn, rồi quay lại sân khấu với trạng thái ban đầu, tiếp tục tạo nên huyền thoại Hạ Sí.
Cho đến thời điểm hiện tại, độ nổi tiếng của cô đã rất cao.
Hạ Sí hiển nhiên cũng rất bất ngờ.
Thị lực của nhân viên điều khiển ánh đèn sân khấu này không tệ, thoáng một cái mà đã bắt được anh xã yêu dấu và con gái bảo bối của cô rồi.
Người ngoài đều biết chuyện Hạ Sí đã lấy chồng, sinh con, nhưng cô chưa từng công khai mặt mũi người nhà.
Bởi vậy lúc nhìn thấy Thời Ngộ và Thời Niệm Chi, khán giả cũng không biết.
Có điều, nhan sắc của hai cha con nhà này xuất hiện trên màn ảnh rộng cũng đủ khiến các khán giả khác kích động không thôi.
Bọn họ đều nhìn thấy những chữ cái bày tỏ tình yêu được vẽ trên mặt Tiểu Niệm Chi, nhưng không chú ý gì khác, hơn nữa hôm nay Hạ Sí lên sân khấu trang điểm rất đậm, cho nên khán giả mới không phát hiện ngũ quan của Tiểu Niệm Chi giống Hạ Sí như tạc.
MC hỏi: "Bạn nhỏ này, cháu có thích điệu múa của chị Hạ Sí không?"
“Thích ạ.” Giọng cô bé trong trẻo, lanh lảnh, lại mang đậm vẻ ngây thơ của trẻ con, lời nói chân thật hơn bất cứ ai.
Trên màn hình, khuôn mặt phúng phính của Tiểu Niệm Chi ửng hồng, thấy mẹ trên sân khấu cũng nhìn mình, bé ngượng ngùng quay mặt sang một bên.
“Cô bé trông có chút thẹn thùng nha.” MC trêu ghẹo, cũng không định để fan nhí đáng yêu này đi: “Bé có gì muốn nói với chị Hạ Sí không?"
Lại bị nhiều người vây xem, Tiểu Niệm Chi thẹn thùng đến mức nói không nên lời.
Bé quay lại nhìn bố, thấy bố mỉm cười gật đầu với mình.
Nhận được sự cổ vũ của bố, Tiểu Niệm Chi một lần nữa đối mặt với ống kính, đôi mắt trong vắt ngập nước mở to, ngón tay chỉ chỉ gò má mình, sau đó hai tay đưa lên đầu, làm một hình trái tim ngọt ngào.
"Yêu mẹ ạ."