TUYỆT KỸ CỨU TÔNG MÔN - THỨC THỨ NHẤT: CHƠI XỎ LÁ


Dùng người của Huyền Vân Tông cản chân Nguyệt Thanh Tông, trong khoảng thời gian ngắn, ba người sẽ thong thả, không gặp phiền toái gì.
Trong đại bí cảnh rất dễ gặp được yêu thú cấp bậc cao.

Ba người vừa đi không lâu đã đụng phải mấy con chuột sọc trắng đỏ chui lên từ mấy cái hang nhỏ.

Con này bự hơn chuột bình thường rất nhiều, kích thước ngang với một con chó.

Hàm răng bén nhọn, dáng vẻ biến dị xấu xí.
Có lẽ nó ngửi được mùi của con mồi, đôi mắt đỏ rực, tư thế như chực chờ lao tới.
Diệp Kiều sờ cánh tay đang nổi da gà.

Từ nhỏ đến lớn, thứ nàng ghét nhất chính là chuột.
"Cẩn thận." Đoạn Hoành Đao hơi khựng lại: "Đó là chuột lửa lông trắng.

Răng chúng có độc, tuy tu vi không cao nhưng số lượng nhiều.

Cực kỳ khó xử lý!"
Chuột là loài sinh sản quanh năm, mỗi lứa đẻ trên dưới chục con, nên số lượng nhiều cũng là điều dễ hiểu.
Hắn vừa dứt lời, mấy con chuột lửa lông đỏ đã nhe răng lao đến.

Mộc Trọng Hi rút kiếm chém mấy con, lát sau lại có thêm hai con nhào đến.
Đoạn Hoành Đao có pháp khí phòng ngự nhưng vẫn không chống chịu nổi khả năng gặm nhấm của chúng.

Hắn nhìn tình thế trước mắt mà nhức đầu.
Diệp Kiều rút kiếm đánh lùi mười mấy con.

Nhưng loại sinh vật này đánh hoài không hết, đánh chết một đợt lại xuất hiện tiếp theo.

Nàng vừa tránh lũ chuột vừa chú ý đến hang bọn chúng.

Nàng phát hiện mỗi cái hang chuột kích thước chỉ đủ cho một con chui ra chui vào.

Chúng chui ra hang cũng theo quy luật nhất định.

Quy luật này giúp chúng xuất hiện từng đợt, tránh việc bị các tu sĩ dùng đại chiêu đồ sát toàn quân.
Thông minh đấy!
"Có búa không?" Diệp Kiều hỏi Đoạn Hoành Đao.
"Có."
Vũ khí gì khí tu cũng có.

Hắn nhanh chóng lấy ba cây búa ra, lần lượt chia cho mình và hai người kia.

Sau đó thuận tiện khởi động pháp khí phòng ngự ngăn cản một đợt công kích của chuột lửa lông trắng.

Nhìn đám chuột bên ngoài, Đoạn Hoành Đao rùng mình.

Thế này thì đánh tới khi nào?
Đương lúc hắn tuyệt vọng trong lòng, Diệp Kiều đột nhiên hỏi: "Từng đập chuột đất chưa?"
"Gì?"
Chuột đất gì cơ?
Diệp Kiều: "Xử xong đám chuột bên ngoài, canh lúc chúng chưa kịp bò ra đợt tiếp theo, chúng ta sẽ đứng cạnh hang của chúng."
"Nghe muội chỉ huy." Nàng chỉ vào ba cái hang cách đó không xa: "Tứ sư huynh, huynh canh ba cái hang bên kia, Đoạn Hoành Đao, cậu qua bên này."
Lúc này Diệp Kiều đã tính ra quy luật ra vào hang của chúng.

Đầu tiên nàng chia người đứng canh gần cửa hang của chúng, và dặn dò cẩn thận để chắc chắn rằng đập phát nào là dính phát đó.
Đoạn Hoành Đao vẫn thấy hơi sợ: "Thật sao? Cô đừng gạt tôi nhé."
Nhỡ như Diệp Kiều nhớ lầm thứ tự, hắn bị lũ chuột gặm luôn thì sao?
Mộc Trọng Hi lên tiếng thúc giục: "Yên tâm, sư muội của tôi chỉ cần nhìn qua là sẽ không quên.

Việc nhỏ thế này với muội ấy dễ như ăn bánh."
Hắn hoàn toàn tin tưởng Diệp Kiều, không hề nghĩ đến việc nếu thất bại sẽ ra sao.
Đoạn Hoành Đao là một người nhát gan.

Hắn nhìn ánh mắt chắc chắn của Mộc Trọng Hi, miễn cưỡng gật đầu: "Được rồi."
Dù sao cũng đi theo hai người Trường Minh Tông rồi, không tin Diệp Kiều thì còn biết tin ai bây giờ?
Ba người giải quyết xong đám chuột xung quanh, sau đó nhanh chóng đi đến vị trí Diệp Kiều chỉ định, bắt đầu "đập chuột đất".
Mấy con chuột lửa lông trắng chui ra hang, còn chưa kịp nhe răng nhào tới thì bị một búa đập mạnh vào đầu.
Nó choáng váng lắc lắc cái đầu, sau đó ngã phịch xuống đất, bất động.
Một người canh ba cái hang, đập chuột một hồi đập đến quen tay.
Không bao lâu sau, đám chuột còn lại bên trong hang đã bị đập cho hôn mê.
Đoạn Hoành Đao cầm búa đập hơn nửa giờ, mệt đến không nhấc nổi tay.

Hắn nằm sõng soài trên đất, thở hổn hển: "Mấy thứ này có thể dùng làm tài liệu luyện khí.

Hoặc đem bán, cũng được giá lắm."
Dù sao cũng là yêu thú xuất hiện trong đại bí cảnh, giá cả chắc chắn không thấp.
Diệp Kiều nhìn con chuột bự còn hơn con chó, hơi khựng lại nhưng vẫn không ghét bỏ, nhanh nhẹn bỏ chúng vào túi không gian.

Tuy nàng không biết luyện khí nhưng vẫn có thể trữ hàng để bán.
Ở giới tu chân, tiền không phải tất cả nhưng không có tiền là không có gì cả.
Đoạn Hoành Đao nhìn Diệp Kiều.

Hắn rất khâm phục trí nhớ của nàng.

Sao nàng ấy có thể vừa chiến đấu vừa quan sát đánh giá tình hình xung quanh một cách chính xác thế được?
Hơn nữa, điều làm hắn khiếp sợ là nàng còn có thể ghi nhớ quy luật xuất hiện của chuột lửa lông trắng.
Ăn gì mà thông minh thế?
Đoạn Hoành Đao ngứa miệng muốn lôi kéo người đầu quân cho tông môn nhà mình: "Diệp Kiều, tôi thấy cô rất thích hợp làm khí tu."
Trí nhớ này, không làm khí tu cũng uổng.
Mộc Trọng Hi bất mãn: "Ê ê ê! Đây là tiểu sư muội của tông môn tôi, ai muốn đi làm mấy thứ luyện khí đầy mùi mồ hôi kia."
Đoạn Hoành Đao cười lành: "Luyện khí đầy mùi mồ hôi? Huynh có biết một chiếc pháp khí của chúng tôi bán giá bao nhiêu không?"

Mắt thấy hai người sắp chuyển từ cãi vả sang ẩu đả, Diệp Kiều đưa ngón trỏ lên môi: "Mọi người có nghe thấy tiếng gì không?"
"Gì?"
Diệp Kiều thả thần thức ra, cẩn thận kiểm tra xung quanh.

Rất nhanh sau đó, nàng phát hiện có một con gà tây lông đỏ đang nằm dưới gốc cây.
Mắt nàng sáng lên: "Ố la la."
Có thịt ăn!!!
Con gà tây kia cũng dạn, nhìn Diệp Kiều cả buổi sau đó sải cảnh chạy trốn.
Diệp Kiều nhào đến muốn bắt nó để nướng ăn.

Tựa như nhận ra ác ý nồng đậm của nàng, con gà tây hoảng sợ đập cánh.

Vì không bay được nên nó chạy vòng ra sau gốc cây, ý đồ chơi trò chạy vòng quanh cây với nàng.
"Thông minh đấy.".

||||| Truyện đề cử: Yêu Thầm Vợ Cũ |||||
Đáng tiếc là vô dụng!
Diệp Kiều cầm chặt con gà, cười đắc ý: "Muốn chạy đi đâu?"
Gà tây giãy một hồi vẫn không thoát khỏi tay nàng.

Mộc Trọng Hi nhìn con vật nằm trong tay Diệp Kiều, nhướng mày hỏi: "Một con chim màu đỏ.

Hơi nhỏ!"
Diệp Kiều nuốt nước miếng: "Phải, hơi nhỏ nhưng mà nướng ăn thì vẫn được chứ nhỉ?"
Gà tây giận dữ, lại bắt đầu giãy giụa.
Đoạn Hoành Đao cẩn thận xem xét gà tây.

Hắn đi rèn luyện bên ngoài khá nhiều, cũng xem như có kiến thức nhiều hơn hai người.
Hắn trầm ngâm một lát, nói: "Nó không phải là gà bình thường, mà là yêu thú."
Con gà tây kiêu ngạo ngẩng đầu, chờ đợi Diệp Kiều tâng bốc.
Không ngờ nàng lại trề môi: "Yêu thú? Có yêu thú nào lại có hình dạng thế này?"
Gà tây tức giận, nó rướn cổ canh lúc Diệp Kiều không để ý, mổ lên tay nàng.

Lực mổ rất mạnh, như đại biểu cho sự phẫn nộ trong nó.

Đầu ngón tay bị mổ của Diệp Kiều chảy ra một giọt máu, nàng nhíu mày: "Cậu xem, mổ thế này thì chắc chắn là gà rồi."
Vừa dứt lời, một luồng ánh sáng hồng hiện lên.
Khế ước được thiết lập thành công!
Sự tình phát triển quá đột ngột, hai đương sự sững sờ.
Gà tây giận dữ.

Ngay từ đầu nó không muốn khế ước với cái người này.


Đúng là nó đến đây để tìm chủ nhân nhưng người nó coi trọng là cô gái mặt áo màu lam nhạt, là thủy linh căn cực phẩm, thiên phú siêu tốt, trên người lại có khí vận của Thiên Đạo.
Kết quả, thần xui xẻo gõ cửa, nó rơi vào tay con bé xảo quyệt này.

Đã vậy còn bị nó lập khế ước.
A a a, đúng là đỉnh cao của sự nhục nhã!!!!
Nó tức giận, bổ nhào lên đùi nàng, cánh nó quặp vào chân Diệp Kiều và bắt đầu mổ.
Tinh thần Diệp Kiều cũng sụp đổ.

Nàng điên cuồng lắc chân ý đồ hất văng con gà này: "A a a a, thứ xấu xí này, mau buông ta ra!"
Hiển nhiên, chủ tớ hai người đều chê nhau.

Nói cách khác, một người một thú đều xem thường nhau.
Nhìn tình huống phát triển theo hướng quỷ dị, khó đỡ, Đoạn Hoành Đao sốc nhẹ.

Hắn xem như từng trải việc đời, nhưng cũng không ngờ được câu chuyện còn có thể diễn biến như thế.
Hắn chỉ tay về phía con gà: "Cô và nó đã lập khế ước.

Trừ phi một trong hai người mất, nếu không thì không thể giải trừ khế ước."
Nói đi thì cũng nói lại, bình thường các tu sĩ khi chọn yêu thú để khế ước đều sẽ cẩn thận lựa chọn, ai lại giống nàng, khế ước với yêu thú như một trò đùa...
Diệp Kiều hít sâu một hơi, uể oải cúi đầu: "Nó bay được không?"
Người ta thì khế ước với Thú Tầm Bảo, Kỳ Lân, nhìn rõ ngầu.

Đến lượt nàng, thứ nàng khế ước lại là một con gà.
Đoạn Hoành Đao: "E là không."
Diệp Kiều nảy sinh ý định bất thiện, xúi giục: "Nó béo ủm thế này.

chúng ta đem kho đi? Hai người nghĩ làm gà kho ngon hơn hay làm gà nướng ngon hơn?"
Đoạn Hoành Đao nghe nàng miêu tả, nhịn không được nuốt nước miếng: "Đem kho đi, tôi thích ăn mặn..."
À không, không đúng! Sao hắn lại lệch ray chính đạo rồi!
"Không được đâu, Diệp Kiều!" Đoạn Hoành Đao nói: "Tôi cảm thấy nó không phải là gà đâu.

Hơn nữa, nó chỉ là con non, có bao nhiêu thịt đâu, phải nuôi thêm mấy tháng nữa đã!"
Gà tây: "???"
Ủa alo, mấy người có còn là con người không?
Đoạn Hoành Đao nói xong thì phát hiện mình càng nói càng bậy.

Hắn che mặt: "Ý tôi là...!chúng ta không thể nướng nó.

Hiện tại cô và nó xem như liên kết thành một thể.

Nếu nó chết, cô cũng sẽ bị phản phệ."
Diệp Kiều chỉ nói cho sướng miệng, không tính đem con gà này làm thịt kho thật.
Nàng thở dài: "Bỏ đi, cứ nuôi thử xem sao."
Quả nhiên mỗi người mỗi số.

Yêu thú nữ chính cưỡi là Thanh Loan, một con chim lông màu xanh lơ tuyệt đẹp, tiên khí phấp phới.

Còn nàng? Người ta cưỡi thú cưỡi ngầu lòi, còn nàng đứng phía sau cưỡi gà mà con gà này còn đứng không nổi!
"Người xưa có câu: Sức yếu phải lo trước, hay là mi bay thử một cái ta xem?" Nàng cầm nhánh cây chọt chọt nó.
Nàng đã nghèo đến không còn mồng tơi để rớt, sao lại phải nuôi thêm một con yêu thú chỉ biết ăn chứ? Này gọi là gì? Yêu thú bá đạo cưỡng ép yêu thương?
Gà tây tức anh ách.
Tên nhân loại vô nhân đạo! Nhiều tu sĩ muốn lập khế ước với nó còn không có cửa.


Mà nàng ta lại trề môi chê!!!
Mộc Trọng Hi vươn tay bắt lấy con gà.

Hắn nhìn dáng vẻ ủ rũ của sư muội, nén cười, cố gắng an ủi: "Con này vẫn còn non.

Tốc độ trưởng thành của yêu thú rất chậm, cần phải có thiên linh địa bảo nuôi dưỡng.

Gái mười lăm đẹp như trăng rằm, biết đâu sau này nó trưởng thành lại đẹp."
Còn tốn tiền nuôi? Diệp Kiều đứng phắt dậy: "Khỏi khỏi, muội vẫn nên ngẫm xem kho hay nướng thì ngon hơn."
Đoạn Hoành Đao: "..."
Hắn thò tay vào túi không gian, lấy một chiếc hộp ra: "Đây là đồ mà tôi để dành, vốn định dùng để luyện khí.

Cô đút nó ăn thử xem."
Diệp Kiều mở hộp ra.

Một luồng nhiệt nóng ập đến, nàng hoảng sợ: "Đây là cái gì?"
"Tinh thạch lửa." Đoạn Hoành Đao giải thích: "Dùng để luyện khí hoặc cho yêu thú ăn."
Diệp Kiều nhướng mày.

Nàng biết thứ này.
Trong cốt truyện, đại bí cảnh cũng bất ngờ mở ra.

Trong bí cảnh này, Vân Thước sẽ lập khế ước với Thú Tầm Bảo, sau đó nó sẽ dẫn nàng ta đến quặng tinh thạch lửa.

Và nàng ta sẽ chia đều chiến lợi phẩm với Vấn Kiếm Tông.

Nhờ sự dung túng và mưu mẹo của Diệp Thanh Hàn, nàng ta được chia hơn một nửa quặng tinh thạch.
Cũng nhờ vào lượng tinh thạch lửa này mà sau này Vân Thước đã thành công tạo quan hệ và mua chuộc được rất nhiều người.
Kết quả, cả giới tu chân đều ca tụng tiểu sư muội của Nguyệt Thanh Tông lương thiện, hào phóng.
"Tinh thạch lửa thường sinh ra ở nơi cực nóng." Đoạn Hoành Đao cầm một viên tinh thạch đút cho gà tây ăn: "Ông bà gánh lắm mới tìm được nơi có quặng này."
Diệp Kiều nhéo con gà tây: "Có vẻ như tôi biết ở đâu có tinh thạch này."
"Ở đâu?" Mộc Trọng Hi lập tức phấn chấn hỏi.
"Lát nữa sẽ dẫn mọi người đi." Nói xong nàng cúi đầu nhìn gà tây.

Hai mắt người nhìn hai mắt thú, bốn mắt nhìn nhau "đắm đuối".

Một lúc sau, nàng lên tiếng: "Tôi đặt tên cho mi nha.

Gà tây? Mi thấy hay không?"
Nó điên cuồng mổ vào người nàng.
Được rồi.

Ra là không thích.
Diệp Kiều chỉ có thể đổi tên khác.

Nàng nhìn nó nghiền ngẫm cả buổi, một suy nghĩ chợt lóe lên: "Mi là gà, thế thì gọi là KFC?"
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng nàng có cảm giác con gà này nghe hiểu tiếng người.
Nàng bình tĩnh mở miệng bắt đầu xạo sự: "Ở quê ta, chỉ có những thiên tài khí phách mới xứng được đặt tên này thôi.

Người bình thường không có tư cách được nhận tên này.".


Bình luận

Truyện đang đọc