TUYỆT KỸ CỨU TÔNG MÔN - THỨC THỨ NHẤT: CHƠI XỎ LÁ

Hai tông môn hợp tác, Liễu Uẩn đi phía trước dẫn đoàn. KFC đã ăn uống no say nhìn thấy bóng người quen thuộc lập tức vỗ cánh bay phạch phạch lại. Nó tìm một vị trí thoải mái, ghé vào lòng Diệp Kiều đánh một giấc.

Con chíp bông này bay được luôn?

Diệp Kiều nhớ rõ, trước đó không lâu nó còn là một con gà con, chỉ biết đuổi bắt vòng quanh cây với mình.

Mộc Trọng Hi sáp lại: "Hẳn là nó kiếm được không ít tinh thạch. Ăn nhiều như thế chắc là phải có gì thay đổi chứ nhỉ?"

Thời gian đã qua một ngày kể từ lúc bọn họ đánh nhau với Nguyệt Thanh Tông. Diệp Kiều xem xét một vòng, đánh giá công tâm: "Béo hơn."

Lúc trước nhìn sao cũng thấy giống gà nhưng hiện tại những đặc điểm của Phượng Hoàng đã dần xuất hiện. Con chim non với bộ lông vũ đỏ rực diễm lệ, đuôi phượng hơi rũ xuống, nhìn chung chỉ có một từ để diễn tả "đẹp", nhưng hơi mập.

Chu Hành Vân xách KFC lên lắc lắc, nhận xét: "Chờ nó tỉnh lại, chắc cảnh giới cũng tăng lên kha khá."

Thần thú hẳn cũng giống yêu thú, dễ đột phá cảnh giới hơn loài người rất nhiều, ngủ một giấc là đột phá xong. Còn tu sĩ phải vượt qua lôi kiếp và kỳ bình cảnh.

Thấy đám người Trường Minh Tông chụm lại nhìn KFC, đám người Bích Thủy Tông cũng tò mò xúm lại xem.

"Phượng Hoàng?" Tư Diệu Ngôn nhìn màu lông vũ đỏ rực và đuôi phượng xinh đẹp, nàng suy đoán nó là một loại thần thú.

Giới tu chân hiện tại gần như đã tuyệt tích các loại thần thú. Nếu một thần thú nào đó xuất hiện, phải báo ngay cho năm đại tông môn, sau đó năm đại tông môn sẽ họp bàn với tám đại gia tộc. Nếu đó thật sự là thần thú, e rằng sẽ xuất hiện không ít chuyện lùm xùm sóng gió.

"Gì? Nói cái gì? Đùa à?" Minh Huyền lớn tiếng: "Nhìn cho kỹ vào, đây là gà! LÀ GÀ!"

Chỉ cần bọn họ khăng khăng đây là gà thì ai dám bảo bọn họ che giấu Phượng Hoàng?

Tư Diệu Ngôn ngớ người nhìn hắn hét vào mặt. Nàng lúng túng ừ một cái. Tuy biết Trường Minh Tông không có bình thường nhưng đôi lúc vẫn bị bọn họ làm giật mình, hoảng sợ.

"Ừm, gà của mọi người... cũng đẹp đấy." Nàng ngại ngùng.

Hai tông môn nghỉ ngơi một chút, Tư Diệu Ngôn phát cho bọn họ một ít đan dược. Diệp Kiều ngắm nghía các viên đan tròn nhỏ xinh trong bình sứ. Nàng đưa bình lại gần mũi ngửi một lúc.

Mùi hương nhẹ nhàng thanh mát bay ra từ miệng bình.

"Đại tông môn có khác." Mắt nàng sáng rực.

Minh Huyền cũng bắt chước đưa bình lên mũi ngửi ngửi, sau đó hắn huých tay Diệp Kiều: "Học hỏi đi." Xem mùi đan dược đan tu người ta luyện kìa.

Một đống viên dị dạng của Diệp Kiều, ai có thể liên tưởng nổi nàng là đan tu.

Chu Hành Vân chưa từng thưởng thức trình độ kh ủng bố của đan dược Diệp Kiều luyện chế nên không rõ thực hư, nhưng thấy hai sự đệ trề môi chê bai, hắn lầm tưởng là Diệp Kiều thường luyện đan thất bại.

Hắn do dự một lát, cuối cùng cố gắng làm tròn chức trách đại sư huynh, dùng thất bại của người khác an ủi tiểu sư muội: "Đan tu bị nổ đan lô là chuyện bình thường."

"Tam sư huynh cũng bị nổ đan lô sao?" Diệp Kiều giương mắt nhìn hắn. Hình như lần trước Tiết Dư bị nổ đan lô là vì bị mùi bún mắm của đan dược nàng luyện chế làm thúi điếc mũi.

Chu Hành Vân lập tức xổ hết lịch sử đen tối của Tiết Dư: "Đúng vậy, lúc sư đệ vừa mới nhập môn, ngày nào hắn cũng bị nổ đan lô, tóc của hắn bị dựng đứng, người ngợm đen thui như bị sét đánh."

Mỗi lần Tiết Dư nổ đan lô là mỗi lần tông môn bị chấn động như động đất.

Diệp Kiều: "..."

Chà, nàng chưa bao giờ bị nổ đan lô.

Diệp Kiều suy đoán, bởi vì đan tu chính thống thường dùng đan lô, mà đan lô không giống với nồi. Nàng luyện đan không bị nổ, có khi là vì luyện trong nồi.


Nàng thầm quyết tâm, sau khi bí cảnh lần này kết thúc, nàng sẽ đi chợ đêm mua một lò đan lô về luyện thử.

Bích Thủy Tông chia đan dược rất hào phóng, nào là đan Thanh Tâm, đan Hồi Linh, còn có cả các loại đan dược trị thương.

Đại tông môn đúng là rộng rãi mà. Bốn người Diệp Kiều liếc nhìn nhau, bốn cặp mắt khắc 6 chữ "bé ngốc, đan nhiều, bào được".

Hỏa Diệm Sơn không giống các bí cảnh khác.

Các yêu thú trong này đều hành động theo bầy, chỉ số thông minh thấp nhưng tu vi không thấp. Liễu Uẩn không thèm bày bất kỳ sách lược hay kế hoạch nào, cứ chỉ huy bọn họ tiến lên đánh đấm một cách mù quáng.

Lắm lúc Diệp Kiều muốn nói lại thôi: "Thật ra chúng ta có thể dùng cách khác."

Dưới góc nhìn của nàng, đám yêu thú này có chỉ số thông minh thấp, chỉ cần dùng một chút mưu mẹo là xử lý được.

Nhưng Liễu Uẩn thì không nghĩ thế, hắn cứ một hai bắt bọn họ phải đánh nhau với một đám yêu thú.

Cách làm này vừa phí thời gian, lại còn tốn tinh lực.

Liễu Uẩn nhìn nàng. Hắn cho rằng Diệp Kiều đang khiêu khích chính mình nên lập tức đáp trả: "Bớt bớt cái mồm lại, ta tự biết mình nên làm gì."

Đại hội tông môn không chỉ có tông môn mới tỏa sáng, mà còn có các đệ tử hừng hực nhiệt huyết tuổi trẻ. Có ai không muốn thể hiện bản thân, vang danh giới tu chân?

Mấy tháng ngắn ngủi, Diệp Kiều đã nổi rần rần trên khắp diễn đàn, ngay cả người vốn nổi tiếng từ trước đó như Diệp Thanh Hàn cũng bị nàng thay thế. Liễu Uẩn nghi ngờ, Diệp Kiều đang cố ý thể hiện bản thân.

"..."

Diệp Kiều tặc lưỡi nhẹ một cái.

Rồi hiểu!

Nàng đã nhìn ra, các đệ tử chân truyền của đại tông môn lâu lâu cũng hơi chướng khí, không thích bị người khác nghi ngờ quyết định của mình.

Mộc Trọng Hi đi theo sau, hai tay đặt sau gáy, lẩm bẩm: "Nhưng cứ theo tiến độ của mi, đến tết công gô, chúng ta vẫn còn xếp chót bảng."

"Gấp cái gì." Liễu Uẩn nhìn các đệ tử khác bắt đầu bất mãn nhìn mình: "Hôm nay chỉ mới ngày thứ hai thôi mà. Bọn ta có đan dược, bọn mi có thực lực, vị trí đầu bảng và nhì bảng chắc chắn sẽ thuộc về chúng ta."

Minh Huyền nói thầm, bọn này chỉ muốn cắn ké miếng đan, không có nhu cầu đứng ké vị trí chót bảng.

Nếu không phải đang ở thế cắn ké thuốc, hắn đã muốn bùng kèo liên minh cây khế này.

"Trường Minh Tông bị gì thế?"

Số liệu trên bảng xếp hạng vẫn nhích nhẹ nhưng không bằng tốc độ của các trận đấu trước. Thậm chí còn có xu hướng lùi dần đều.

Sang ngày thứ ba, thành tích ba tông môn đang suýt sao nhau. Nguyệt Thanh Tông đứng nhất, Vấn Kiếm Tông đứng nhì, Thành Phong Tông đứng ba.

Mà Trường Minh Tông- người bọn họ xem là đối thủ đáng gờm lại bị đôn xuống bị trí thứ tư.

Dựa theo thực lực của bọn họ, đáng lẽ không nên xuất hiện tình huống này. Tống Hàn Thanh nhạy bén nhận ra vấn đề. Hắn ngẫm nghĩ một lát rồi nói ra suy luận của mình: "Ta nghĩ sau khi Vân Thước bị loại, Bích Thủy Tông có khả năng sẽ đi ôm đùi Diệp Kiều."

Tuy nghe có vẻ hơi mất mặt, nhưng xác suất xảy ra tình huống này là khoảng 90%.

Hiện tại Trường Minh Tông đã không còn là Trường Minh Tông dễ bắt nạt của ngày xưa. Nếu Tư Diệu Ngôn là một người thông minh, chắc chắn sẽ liên thủ với Diệp Kiều.

Ba đại tông môn chạm mặt nhau, mặt ai cũng uể oải, tinh thần mệt mỏi.


Tống Hàn Thanh thì ổn hơn một chút. Lúc trước bọn họ hợp tác với Bích Thủy Tông, kiếm được kha khá đan dược nhưng không đủ để trụ đến bây giờ. Đến ngày thứ ba, bọn họ đã hoàn toàn gục ngã trước cái nóng thiêu đốt của bí cảnh.

"Đám người Trường Minh Tông sao thế? Bị đôn xuống vị trí thứ tư rồi." Sở Hành Chi tặc lưỡi. Theo lý thuyết, có mặt Diệp Kiều, bọn họ không nên ở vị trí áp chót mới đúng.

Tống Hàn Thanh nói: "Dẫn theo một đám phù tu vướng tay vướng chân, đương nhiên tiến độ bên Trường Minh Tông sẽ có vấn đề."

Vừa bảo vệ đan tu vừa phải giết yêu thú, bọn họ không xếp thứ tư mới lạ.

"Nhưng Diệp Kiều đâu phải người dễ bị người khác ảnh hưởng?" Trong ấn tượng của Chúc Ưu, Diệp Kiều là một người đáng gờm, có thể cân được mọi thứ.

Tần Hoài từng tiếp xúc với Diệp Kiều, hắn suy tư gì đó rồi cười nhạt: "Nếu chỉ mỗi tông môn nàng ta thì mọi chuyện đã khác."

Đại đạo chí giản, vô dục tắc cương. Một mình Diệp Kiều có thể bay nhảy mọi nơi, chơi chiêu mọi cách nhưng tổ đội cùng tông môn khác thì mọi chuyện không còn đơn giản nữa. Nàng ta phải lấy đại cục làm trọng.

Tần Hoài suy đoán vấn đề có lẽ là ở Bích Thủy Tông.

Hai tông môn hợp tác với nhau, cần một người chỉ huy. Nhưng cả bọn đều là đệ tử chân truyền, chưa chắc ai đã phục ai. Có khả năng hai bên còn xảy ra mâu thuẫn gì đó.

...

Ở diễn biến bên kia.

Bọn họ vừa phải tìm kiếm yêu thú theo các đánh dấu trên bản đồ, vừa chịu đựng nhiệt độ trong bí cảnh. Quan trọng nhất, người dẫn đoàn là Liễu Uẩn. Suốt cả quá trình, hắn đều đâm đầu đi đại, không hề lên kế hoạch đối phó, xử lý yêu thú.

Diệp Kiều nhắc trước: "Nếu tình hình cứ thế này, sớm muộn gì cũng thua."

Hôm nay đã là ngày thứ ba, nàng đang muốn đứng nhất ở đại hội tông môn nha. Chỉ cần thắng đại hội tông môn, nàng sẽ hốt được một triệu linh thạch của sòng bạc, và rồi nàng sẽ giàu có, sẽ trở thành đại gia.

Diệp Kiều hỏi: "Không thể để ta dẫn đoàn sao?"

"Một đứa tu vi Trúc Cơ như mi?" Vẻ mặt Liễu Uẩn không kiên nhẫn: "Đâu ra tự tin mình có thể dẫn đoàn!"

Miểu Miểu kéo áo hắn: "Tam sư huynh..."

Liễu Uẩn chưa từng làm nhiệm vụ cùng bọn họ nên đương nhiên chưa được chứng kiến bản lĩnh xoay chuyển cục diện của Diệp Kiều.

Miểu Miểu nhắc nhở: "Diệp Kiều rất lợi hại."

Trong lúc trò chuyện, bọn họ dần dần tiếp cận đích đến. Dòng nham thạch nóng rát, gần đó còn xuất hiện một đám đen đen gì đó.

Sau khi lại gần hơn, bọn họ mới phát hiện, các đám đen đen ấy chính là bầy yêu thú đang tụ lại với nhau. Số lượng nhiều kinh người. Kích thước của chúng cỡ một nắm tay.

"Kiến lửa! Chúng sống gần những nơi cực nóng, sống theo bầy." Mặt Minh Huyền trở nên nghiêm trọng, giọng nói mang đầy ý cảnh giác: "Chúng rất nhạy cảm với mùi hương nên sẽ xác định vị trí kẻ địch dựa vào khứu giác. Chúng ta mau tản ra, đừng để chúng vây lại."

Một con kiến lửa, chuyện đơn giản nhưng một bầy kiến thế này, câu chuyện từ đơn giản thành ác mộng.

"Sao huynh biết?" Mộc Trọng Hi nghệch mặt hỏi.

Minh Huyền cười nhạo hắn: "Xem nhiều sách không vô dụng đâu."

Bàn về bí cảnh này, Tiết Dư còn hiểu hơn hắn nhiều. Trước khi thi đấu, Tiết Dư đã xem rất nhiều sách ghi chép về Hỏa Diệm Sơn, Minh Huyền chỉ vô tình nhìn phớt qua và nhớ được mà thôi.


"Huynh dọn dẹp tàng thư các cũng nhiều mà có thấy huynh đọc sách bao giờ đâu." Mộc Trọng Hi không vui, bắt đầu phản kích: "Huynh và sư muội còn đốt tàng thư các!"

Minh Huyền cười lạnh: "Kẻ suốt ngày cúp học xuống núi chơi không có tư cách nói huynh đây!"

Mộc Trọng Hi: "Nói như thể lần trước bị nhốt tập thể không có huynh vậy!"

"..."

Hai người sôi nổi tổn thương nhau, bóc mẽ tính nết nhau, khán giả bên ngoài tròn mắt hóng hớt.

"Quá ghê gớm! Đốt tàng thư cát, bị trưởng lão nhốt, phạt dọn tàng thư các, bình thường Trường Minh Tông đều nhốn nháo như thế à?"

"Hèn chi thân thiết như thế, thì ra là tình chiến hữu cùng gây tội, cùng chịu phạt."

Tư Diệu Ngôn nhìn bầy kiến đang bu lại gần, lại nhìn đám người Trường Minh Tông đang v3 vãn mắng yêu nhau. Nàng nhìn Diệp Kiều bằng ánh mắt cầu xin giúp đỡ: "Hiện tại chúng ta nên làm gì đây?"

Kiến lửa sống ở nơi có nhiệt độ cực nóng, nghĩa là bọn chúng sẽ kháng lửa. Một bầy kiến lửa đông đúc thế này, nên đối phó thế nào đây? Xử lý không khéo là chết chùm cả đám.

"Hỏi sư đệ mi đi." Chu Hành Vân chẳng thèm ngẩng đầu, giọng điệu lạnh nhạt: "Bên đây chỉ là Trúc Cơ quèn, nào dám lên tiếng."

Lời Liễu Uẩn nói, bọn họ đều nghe rõ ràng.

Nếu có cơ hội, đương nhiên phải đáp trả lại.

Liễu Uẩn: "..."

Hắn mím môi, cố gắng chỉ huy tác chiến để lấy lại mặt mũi: "Minh Huyền và Diệp Kiều bày trận, Bích Thủy Tông tìm xem trong túi không gian có đan dược nào quấy nhiễu khứu giác của kiến lửa. Còn kiếm tu thì ra ngoài giải quyết yêu thú."

Đám đan tu lục lọi túi không gian một hồi vẫn không tìm thấy bất kỳ viên đan nào có thể làm nhiễu khứu giác kiến lửa.

Kiến lửa được thế xông lên, trận pháp Khiên Chắn sắp bị bao phủ hoàn toàn. Minh Huyền đau đầu: "Chúng nó có thể ăn mòn trận pháp. Mau lên! Chốc nữa trận pháp sẽ bị phá."

Tình huống càng lúc càng nguy cấp, mọi người hoang mang, lo sợ, đồng loạt nhìn về phía Diệp Kiều.

Cô nàng lại phải hốt hụi chót -Diệp Kiều: "..." Lúc này đã nhớ đến nàng?

Nàng cúi đầu lục túi, sau đó móc ra đan dược nàng tự luyện, rồi lần lượt chia cho mọi người.

"Bọn mi năm người, mỗi người ngậm một viên."

"Ấy, đừng có nhả ra!"

Mắm tôm, sầu riêng, loại nào có mùi "thơm" đặc sắc, nàng đều lấy hết ra ngoài.

"..."

Mùi khăm khắm tỏa ra, mặt ai cũng đặc sắc như bảy sắc cầu vòng.

Bọn họ dám cá, mức độ "thơm" phức thế này đừng nói là kiến lửa có khứu giác nhạy cảm, ngay cả người đứng cách xa khu vực này cả trăm mét cũng có thể ngửi được.

Người biết chuyện sẽ hiểu đây là cách bọn họ đối phó với yêu thú, người không biết sẽ nghĩ một đám đệ tử chân truyền tụ lại ăn c*t với nhau.

Tư Diệu Ngôn ngửi mùi sầu riêng của đan dược, mặt trắng bệch, yếu ớt thương lượng: "Chỉ cầm thôi, được không?"

Diệp Kiều nghĩ một lát, nói: "Cũng được."

Lúc nàng chia đan dược cũng không nghĩ nhiều đến thế, cái gì có mùi đặc sắc đều lấy ra, nên những mùi kỳ lạ này quyện vào nhau, tạo ra mùi hương càng kỳ dị.

Kiến lửa bên ngoài trận pháp, ngửi được mùi bên trong, hơi thở của chúng lập tức hỗn loạn. Liễu Uẩn cũng bị cái mùi kỳ quặc này huân đến khó thở: "Mi muốn làm gì? Bọn ta muốn mi nghĩ cách chứ không khiến mi chọc điên đám kiến lửa."

Diệp Kiều trừng mắt nhìn hắn: "Đang nghĩ cách đây ạ!"

Nàng lại lấy năm lá bùa từ túi không gian ra, hỏi các đan tu: "Bọn mi đều có đan lô mà hả?"


"Có!" Miểu Miểu nhanh chóng trả lời.

Đan tu không có đan lô thì sao có thể xưng là đan tu?

"Được rồi." Diệp Kiều chia bùa cho mọi người, nói nhanh: "Đây là bùa Phong Ấn, lát nữa mọi người lấy đan lô ra sau đó trốn vào đó. rồi dán bùa Phong Ấn lên nắp đan lô của mọi người đề phòng kiến lửa bò vào."

Đắt xắt ra miếng, đan lô đắt cũng có lý do của nó. Một đan lô mấy trăm ngàn linh thạch, có thể so với pháp khí thượng phẩm. Đương nhiên dư sức kháng lại hàm răng sắc nhọn của kiến lửa.

Khi Diệp Kiều đưa mấy viên đang thum thủm cho đám người Bích Thủy Tông, Chu Hành Vân tranh thủ ngửi ngửi một chút. Thật ra hắn thấy mùi này cũng đâu đến nỗi.

"Đực mặt ra đó làm gì? Nhanh lên!"

Tư Diệu Ngôn vội vàng làm theo.

Liễu Uẩn trợn mắt há mồm, hắn chưa từng nhìn thấy cách làm này: "Một đám người chúng ta nấp trong đan lô có hợp lý không vậy?"

Diệp Kiều cảm thấy rất hợp lý. Nếu không phải vì nàng nghèo không có tiền mua đan lô, nàng cũng muốn chui vào đó hấp dẫn hỏa lực. Có thể nằm lười thì việc gì phải tốn sức chiến đấu?

Dưới sự chỉ huy của Diệp Kiều, năm người Bích Thủy Tông nấp vào đan lô, dán bùa Phong Ấn lên trên, sau đó thoải mái nắm lười bên trong.

Việc còn lại giao cho bốn người Trường Minh Tông.

Đan tu nằm bên trong đan lô hấp dẫn hỏa lực là đủ, đám kiến lửa bên ngoài phải có người giải quyết.

Minh Huyền, Mộc Trọng Hi, Diệp Kiều, Chu Hành Vân nhìn đan lô mà ghen tị ê răng. Bọn họ cũng muốn chui vào đó.

"..."

Bên trong đan lô là không gian khá kín, đám người bị mùi mắm tôm, sầu riêng huân đến điếc mũi.

Diệp Kiều dùng Thanh Phong Quyết chém yêu thú, đôi lúc nghỉ tay một chút, nàng còn có tâm trạng tán dóc: "Mùi vị thế nào?"

Tư Diệu Ngôn: "Ngửi hồi lâu thì thấy cũng thơm."

Miểu Miểu cũng nhận xét: "Cảm giác đan này cũng dễ ăn."

Khí linh nồng đậm, chỉ là hình dáng và mùi hương hơi lạ. Nàng rất muốn nếm thử viên đan này.

Minh Huyền: "Mấy người có nhận thức được mình đang nói gì không hả?"

Viên đan vừa xấu vừa thúi như vậy mà bảo là dễ ăn? Đan tu mấy người ngửi mùi đó lâu quá nên điên hết rồi hả?"

Cuối cùng, dưới nỗ lực của bốn người, đám kiến lửa đã bị diệt hơn phân nửa.

Liễu Uẩn xà nẹo trong đan lô hồi lâu, khi nghe được lời tiểu sư muội, hắn lấy hết can đảm nếm thử một chút. Sau khi cảm nhận được khí linh nồng đậm của đan, chàng trai gật đầu tán thưởng: "Mùi vị đúng là khá tốt."

Chỉ cần hiệu quả tốt, với đan tu mà nói, đó chính là đan dược tốt.

Mùi vị khá tốt...

Khá tốt...

Diệp Kiều được khen, đắc ý nhét một viên đan Hồi Linh vào miệng: "Đương nhiên rồi, quê tôi rất ghiền mùi này nhé."

Vừa khéo Thẩm Tử Vi đi ngang qua, ngửi được mùi thơm thum thủm này, hắn rùng mình một cái.

Sau khi nghe đối thoại của hai tông môn, hắn lại càng nổi da gà.

Mẹ ơi! Sao k1ch thích quá vậy? Bích Thủy Tông và Trường Minh Tông rủ nhau ăn c*t?

_____

Thụy Vũ: Gần tết, công việc khá bận rộn, mình sẽ cố gắng ra đều hơn TT^TT


Bình luận

Truyện đang đọc