TUYỆT SẮC ĐAN DƯỢC SƯ: QUỶ VƯƠNG YÊU PHI

Tống Nhiên đang chuẩn bị giới thiệu Mộ Như Nguyệt với viện trưởng, nhưng không đợi hắn kịp mở miệng đã bị một màn kế tiếp làm cho ngây ngẩn.

"Ngươi là viện trưởng của Trung Châu học phủ?" Mộ Như Nguyệt tươi cười nói, "Đại danh của ngươi đúng là như sấm bên tai, ta ở Thánh cảnh cũng đã nghe nói đến tên của ngươi, bây giờ thấy, quả là khí độ phi phàm khiến người ta khó có thể bỏ qua."

Khuôn mặt già nua như vội về chịu tang của viện trưởng sau khi nghe lời này lập tức tươi cười, vẻ mặt hưởng thụ vuốt vuốt chòm râu trắng tuyết của mình, cười ha hả nói: "Nha đầu, bổn viện trưởng thật sự nổi tiếng như vậy?"Mộ Như Nguyệt chớp chớp mắt: "Đương nhiên, những người khác so với ngươi đều kém quá xa, ta đã sớm sùng bái ngươi rồi, lần này đến Trung Châu học phủ chính là vì muốn thấy phong thái của lão nhân gia ngài."

Tống Nhiên hoàn toàn trợn tròn mắt.

Vừa rồi hắn chỉ tùy tiện nói vài câu mà thôi, ai biết nha đầu này cho là thật, lấy cái tính tình băng lãnh của nàng mà có thể nói ra những lời làm người ta nổi da gà như vậy?

Đừng nói là đại danh của viện trưởng, trước khi tới Trung Châu, nha đầu này phỏng chừng Trung Châu học phủ là gì cũng không biết, còn có thể trợn mắt nói xạo....

Mộ Như Nguyệt đè nén sóng cuộn biển gầm trong dạ dày, nếu không phải vì đan thư và Tiểu Bạch, làm sao nàng có thể nói ra những lời mà bản thân nàng cũng cảm thấy ghê tởm như vậy?

"Ha ha ha!" Viện trưởng vui vẻ cười ha hả, "Nha đầu, không tồi, lời ngươi nói lão nhân ta đặc biệt thích, đúng rồi, lần này tìm ngươi tới là vì đan thư..."

"Viện trưởng, gốc dược liệu kia của ngươi sao lại bị héo?"

Không đợi viện trưởng nói hết câu, Mộ Như Nguyệt đã ngắt ngang.

Một câu này tựa như chọc vào chỗ đau của viện trưởng, hắn nước mắt lưng tròng nói: "Đây là ngân diệp ta thích nhất, cũng không biết tại sao lại thế này, sáng sớm nay liền phát hiện nó bị khô héo, aiz, thôi, không nói tới chuyện đó nữa, nha đầu, chúng ta vẫn nên nói chuyện đan thư đi...."

Đáng tiếc, lần này hắn vừa nói tới hai chữ đan thư lại bị lời nói kế tiếp của Mộ Như Nguyệt chặn họng.

"Viện trưởng, có lẽ ta có thể cứu sống nó." Ánh mắt Mộ Như Nguyệt hơi lóe sáng, khóe môi cong lên.

Viện trưởng hơi sững sờ, ánh mắt không dám tin trừng mắt Mộ Như Nguyệt: "Ngươi... ngươi vừa nói cái gì? Ngươi nói ngươi có thể cứu sống ngân diệp?"

Hắn không nghe lầm chứ?

Trong nháy mắt, cái gì đan thư, cái gì mệnh lệnh của sư tổ đều bị hắn quăng ra sau đầu, hiện tại trong lòng hắn chỉ có một ý nghĩ, chính là cứu sống ngân diệp của hắn.

"Bất quá ngươi phải đáp ứng một yêu cầu của ta." Mộ Như Nguyệt mỉm cười nhìn viện trưởng.

Viện trưởng lập tức kích động, hung hăng gật đầu: "Đừng nói một yêu cầu, một trăm yêu cầu ta cũng đáp ứng ngươi, mau giúp ta cứu sống ngân diệp đi, đây là dược liệu ngàn năm a, cũng là tâm can bảo bối của ta, mỗi ngày không nhìn thấy nó là không ngủ yên được, lần này không biết tại sao lại bị khô héo!"

Mộ Như Nguyệt không nhiều lời nữa, chậm rãi đi tới chỗ ngân diệp.

Nàng đặt tay lên phía trên ngân diệp bị khô héo, trong chốc lát một cỗ nguyên khí bắt đầu khởi động, hóa thành ánh sáng nhàn nhạt bao phủ gốc dược liệu...

Trái tim viện trưởng vọt lên tới cổ họng, không chớp mắt nhìn chằm chằm gốc dược liệu dưới tay Mộ Như Nguyệt, hơi chần chờ nói: "Cái kia... Nha đầu, thật sự được không?"Mộ Như Nguyệt không trả lời hắn, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng.

Ánh sáng xanh biếc từ lòng bàn tay nàng phủ xuống cây dược liệu, phiến lá khô héo từ từ hiện lên ánh sáng huỳnh quang, rồi sau đó, viện trưởng nhìn thấy một cảnh tượng khiến hắn cả đời khó quên, kinh ngạc trợn to mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc