“Cái gì? Tư Kiệt còn sống?”
Nếu Mã Hoa nghe thấy, chắc bà ta cũng sẽ đội mồ sống dậy vì sốc!
Tiêu Bách Thần nhướn mày, nở nụ cười hả hê nhìn về phía đám người trước mặt.
Triệu Hinh đờ đẫn nhìn anh, không tin vào những gì xảy ra trước mắt.
“Anh Cố?”
Nghe thấy ồn ào bên ngoài, Triệu Nhạc bèn bước ra ngoài xem. Thấy người phía trước là Cố Trường Lục mà cô đã gặp, Triệu Nhạc có chút bối rối.
Nhất là khi cô nghe thấy cha và chị gái mình không ngừng kêu tên Tư Kiệt.
Triệu Nhạc gật đầu chào anh, đoạn quay sang Triệu Tư Mỗ mà phủ định:
“Cha, anh ấy là Cố Trường Lục, chủ tịch tập đoàn Long Thế!”
Nghe thấy cái tên Cố Trường Lục này, Triệu Tư Mỗ càng thêm sửng sốt hơn gấp bội.
Tiêu Bách Thần ném kính về phía thuộc hạ, hai tay chắp ra sau hông, nở nụ cười quái dị:
“Triệu Nhạc, Cố Trường Lục là Tư Kiệt, mà Tư Kiệt cũng là Cố Trường Lục. Tôi chính là Tư Kiệt!”
Xoảng!
Ly nến thắp hương Triệu Tư Mỗ đang cầm trên tay cũng nhanh chóng rơi xuống đất, vỡ vụn thành nhiều mảnh.
Tiêu Bách Thần lễ phép nhìn lão, hỏi thử:
“Cha vợ, à quên, ông Triệu, tôi có thể vào thắp cho bà Triệu một nén nhang được hay là không?”
Triệu Tư Mỗ cắn răng, không muốn mất mặt trước gần trăm quan khách, liền gật nhẹ đầu.
Chờ cho khách đã về hết, cả gia đình Triệu Tư Mỗ cùng Tiêu Bách Thần ngồi đối diện nhau, không ai muốn mở lời trước.
Triệu Hinh trông thấy người chồng cũ của mình vẫn còn sống, hơn nữa khí thế lại bất phàm, oai vệ, giàu sang không kém gì nhà họ Triệu, thâm tâm có chút ngổn ngang.
Tô Thạc Hiên thừa hiểu tâm tính của người đàn bà đa đoan này. Thấy mối khác ngon hơn, cô ta sẵn sàng có thể vứt hắn đi giống như quẳng một mớ giẻ rách.
“Hinh Hinh, em nên nhớ ai mới là người đàn ông của em!”
Triệu Hinh bĩu môi, không thèm liếc Tô Thạc Hiên lấy một cái.
“Cậu...chính là Cố Trường Lục?”
Mặc dù trong đầu Triệu Tư Mỗ đã ngầm thừa nhận nhưng vẫn muốn hỏi lại Tiêu Bách Thần một lần nữa cho chắc.
Anh để tay buông hờ hững trên gối, cười thầm:
“Phải. Tư Kiệt là Cố Trường Lục, mà Cố Trường Lục cũng là Tư Kiệt. Tôi nhắc lại lần cuối cùng cho ông biết. Triệu Tư Mỗ, chắc ông không thể ngờ đâu nhỉ?”
Bàn tay Triệu Tư Mỗ nắm chặt, chỉ muốn đấm cho Tiêu Bách Thần một cái hả lòng hả dạ.
Triệu Đình Khiêm cười gằn:
“Mặc dù anh còn sống, nhưng anh nên nhớ anh và Triệu Hinh đã ly hôn. Một xu cắc của nhà họ Triệu anh cũng đừng hòng mong nhận được!”
Nghe Triệu Đình Khiêm khua môi múa mép, Tiêu Bách Thần chỉ muốn phá lên cười sảng khoái.
Anh ung dung nói chậm rãi từng tiếng:
“Triệu lão gia, nay tôi đích thân đến là để nói cho ông biết, cái chết của Mã phu nhân không liên quan gì đến Long Thế chúng tôi. Nếu bên các ông còn muốn lôi Long Thế vào cuộc, tôi sẵn sàng lập đơn khởi kiện ông ngay lập tức!”
“Mày...mày...”
Triệu Tư Mỗ tức đến tím mặt.
Thế nhưng hiện tại, người đàn ông đang ngồi trước mặt lão ta đây không còn là Tư Kiệt yếu đuối, hèn nhát như ngày trước nữa.
Tiêu Bách Thần nhếch miệng cười khẩy, sau đó đứng dậy phủi áo bước ra về. Trước khi đi anh còn không quên đưa mắt liếc nhìn Triệu Nhạc một lần nữa.
Từ đầu đến cuối cô không nói một lời, chỉ lặng lẽ đứng ở bên cạnh linh cữu của mẹ.
Nhìn Tiêu Bách Thần cùng đoàn xe sang đi khuất, Triệu Hinh vội quay sang cha, thì thầm mà nói:
“Cha thấy chưa? Ngay từ đầu con đã bảo Tư Kiệt không phải dạng phế vật tầm thường!”
Long Thế càng ngày càng lớn mạnh.
Triệu Tư Mỗ e sợ, với sức phát triển như vũ bão này, chắc chắn có ngày Long Thế sẽ hạ bệ Triệu Thị, không sớm thì muộn.
Lão ta đưa mắt nhìn Triệu Hinh đầy ẩn ý. Dù sao thì Triệu Hinh và Tiêu Bách Thần cũng từng là vợ chồng với nhau cơ mà?
Đây cũng là ý muốn của Triệu Hinh.
Do vậy, cô ta bước về phía Triệu Nhạc, cất giọng nhẹ nhàng hỏi em gái:
“Trước đây Tư Kiệt có đưa cho em danh thiếp của anh ta phải không?”
Triệu Nhạc cẩn thận gật đầu.
Hai mắt Triệu Hinh lóe sáng. Cô ta cười tươi, đưa tay về phía em gái cười thầm:
“Vậy thì đưa cho chị danh thiếp của anh ta đi, chị có chút việc muốn bàn!”
Khóe môi Triệu Nhạc khẽ cong.
“Chị muốn nối lại tình cảm với anh ấy sao?”
Trước câu hỏi có phần khinh bỉ của em gái, Triệu Hinh tức đến lộn ruột. Thế nhưng cô ta vẫn phải làm ngơ:
“Không. Em cứ đưa đây cho chị. Mau lên!”
Triệu Nhạc với tay vào trong túi áo, rút ra tấm danh thiếp mà Tiêu Bách Thần đưa cho lúc trước, không quên dặn dò:
“Chị à, anh ấy...đã có vợ rồi!”
Giọng nói của Triệu Nhạc phảng phất chút buồn. Tư Kiệt còn sống. Đó là điều cô cảm thấy may mắn nhất.
Thế nhưng...
Triệu Nhạc bất ngờ nhớ tới cái khoác tay, ôm ấp ấm áp của anh dành cho cô gái xinh đẹp đi cùng hôm trước...
“Vợ à!”
Vợ à?
Triệu Nhạc cúi đầu, cười buồn.
......
Trên chiếc xe sang quý hiếm phiên bản giới hạn, Tiêu Bách Thần vừa lắc lư chai rượu Champion, vừa lim dim nghe điệu nhạc Ballad nhẹ nhàng.
A Hào có chút lo lắng, cất giọng hỏi anh:
“Cậu chủ làm thế này, ngộ nhỡ Triệu Thị sẽ giở trò bỉ ổi khác sau lưng thì thế nào?”
Khuôn mặt anh tuấn của Tiêu Bách Thần khẽ động:
“Lão ta từ xưa đến nay còn điều gì mà lão không dám làm đâu. Cú lội ngược dòng này sẽ khiến Triệu Tư Mỗ rơi vào khủng hoảng. Hãy cứ chờ xem!”
Reng...reng...
Một số máy lạ gọi tới.
Tiêu Bách Thần lười biếng bấm nút nghe.
Đầu dây bên kia ngập ngừng một lúc rồi mới nói:
“Tư...Tư Kiệt, tôi có chuyện muốn gặp anh. À, tôi là Triệu Hinh!”
“Triệu Hinh?”
Tiêu Bách Thần hỏi ngược lại.
Triệu Hinh nín nhịn tự tôn, nắm chặt điện thoại:
“Phải, xin anh cho tôi một cái hẹn!”
“Được! Ngay bây giờ đi!”
Quán cà phê ven rìa thành phố...
Triệu Hinh ăn mặc thanh lịch, trang điểm tương đối đơn giản, lặng lẽ nhâm nhi tách cà phê.
Thấy Tiêu Bách Thần đã đến, cô ta đưa tay vuốt vuốt tóc, điệu bộ vô cùng dịu dàng.
Anh ngồi thẳng lưng, trực tiếp vào vấn đề chính:
“Nói đi, cô hẹn tôi ra đây để làm gì?”
Nhìn Triệu Hinh yểu điệu thục nữ như thế này, quả thực Tiêu Bách Thần có chút không quen.
“À...!”
Triệu Hinh xoay xoay tách cà phê, đầu hơi cúi thấp:
“Thực ra... Sau khi anh mất tích, em đã... đã rất đau lòng!”
“Ồ!”
Tiêu Bách Thần có chút ngạc nhiên.
Triệu Hinh cắn cắn môi, nói tiếp:
“Em và cha đã cho người tìm anh rất lâu, nhưng hoàn toàn không có kết quả. Nay gặp được anh thế này, quả thật có phúc!”
“Có phúc ư?”
Tiêu Bách Thần cong môi cười khẩy.
“Chẳng phải cha con các người luôn mong ngóng từng ngày tôi chết đi cơ à?”
“Tư Kiệt, mọi chuyện không phải như anh nghĩ!”
Triệu Hinh bất ngờ đưa tay nắm chặt lấy bàn tay Tiêu Bách Thần, lắc đầu lia lịa.
“Chúng ta đã từng là vợ chồng. Tư Kiệt, em... và anh, chúng ta có thể làm lại từ đầu!”
Tiêu Bách Thần rút mạnh tay ra khỏi bàn tay nhơ nhuốc của cô ta, đoạn cầm ly trà, đổ lên tay mình, sau đó dùng giấy thấm.
Triệu Hinh nhìn thấy hai mắt vằn đỏ, tức giận đến điên người.
Tuy nhiên, vì lợi ích trước mắt, cô ta vẫn cố gắng nín nhịn.
“Chúng ta đã- ly- hôn!”
Tiêu Bách Thần gằn mạnh từng chữ.
Triệu Hinh vẫn chưa hề muốn bỏ cuộc. Cô ta lại chồm người về phía anh lần nữa, đôi mắt long lanh ngấn lệ mà nói tiếp:
“Anh và em cũng đã phát sinh quan hệ vợ chồng. Anh phải chịu trách nhiệm!”
“Phát sinh quan hệ vợ chồng? Nhân đây tôi cũng nói thẳng cho cô một sự thật về buổi tối hôm đó. Triệu Hinh, mong cô đừng sốc quá mà ngất ra đây!”