TUYỆT THẾ THIẾU GIA RỬA HẬN



Lý Nghiêm Chấn mặt tỉnh queo.

Bây giờ nghĩ lại, kể ra ông ta cũng tự cảm thấy bội phục bản thân mình hết mức. Lá gan của ông ta quả thực rất to, dám ngang nhiên quay lưng, phản bội lại toàn bộ tập đoàn Triệu Thị thế lực đình đám như vậy.

“Thưa quý vị khán giả, cuộc họp báo của Triệu Thị đã kết thúc. Nhưng hiện tại chúng ta đang chứng kiến một sự việc mang tính chất chấn động dư luận. Vì vậy, đài truyền thông quốc gia PTM của chúng tôi xin phép tiếp tục phát sóng trực tiếp!”

Phóng viên đài PTM nhanh chóng chớp thời cơ, bật máy mà tiến hành phát sóng ngay trực tiếp cuộc tranh cãi nảy lửa này.

Thuộc hạ của Triệu Tư Mỗ cũng không chịu để yên, lập tức lao đến trừng mắt đe dọa, yêu cầu tất cả đám phóng viên phải tắt hết toàn bộ máy quay

Lý Nghiêm Chấn nuốt một ngụm nước bọt, đứng trên khán đài cao, tiếp tục dùng micro nói vọng xuống:

“Phiền chủ tịch Triệu hãy giải thích cho chúng tôi biết thi thể của mười hai công nhân này vì sao lại bị chôn vùi dưới độ sâu mười mấy mét, hơn nữa người nhà của họ còn không hề hay biết đến sự mất tích đột ngột này?!”

Triệu Tư Mỗ đã nổi điên thật sự.

Lão ta bất chấp hình tượng của mình, lao vọt lên đến bên cạnh Lý Nghiêm Chấn, dùng tay đấm mạnh vào mặt ông ta mà gằn giọng đe dọa:

“Thằng khốn này! Mày dám phản bội tao? Mày quên chính tao là người đã cứu vớt cái tòa soạn thối tha đang trên bờ vực phá sản của mày lên được như bây giờ hay sao?”

Lý Nghiêm Chấn bị đánh một vố đau, tức mình đứng phắt dậy, cũng trừng mắt lại mà đáp:

“Tập đoàn Triệu Thị và tòa soạn Vương Chủng chính thức tuyệt giao. Triệu Tư Mỗ, ông không cần hỏi lý do vì sao, tôi sẽ không trả lời đâu!”


Nói xong, Lý Nghiêm Chân hùng hổ bước xuống dưới khán đài, để mặc Triệu Tư Mỗ đứng im như thóc ngâm trên bục, ánh mắt vẫn không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh hoàng.

“Khốn nạn! Mau trả chồng lại cho tôi!”

“Ối dời ôi là dời, con ơi là con!”

“...”

Từ phía ngoài cửa, hàng loạt người nhà của các nạn nhân cũng đổ dồn về đây, kêu gào khóc lóc thảm thiết, có người còn nằm dài ra mà ăn vạ, đòi trả lại công lý cho người thân của mình bằng được.

Khung cảnh trong Triệu Thị lúc này hỗn loạn vô cùng, người người chen chúc, xô đẩy nhau, hòa lẫn tiếng khóc than ai oán.

Thực sự khiến đầu óc người ta muốn nổ tung!

.....

“Cố tổng, anh có muốn đến Triệu Thị ngay bây giờ hay không?”

Tiêu Bách Thần ngồi vắt chân trên ghế tựa, hả hê nhìn màn hình máy tính đang phát sóng trực tiếp tình hình Triệu Tư Mỗ lúc bấy giờ.

Nhìn lão ta chật vật, khó khăn lắm mới thoát khỏi sự bao vây, kìm kẹp của đám phóng viên mà Tiêu Bách Thần không nhịn nổi, bật cười ha hả.

Tư Mãn Thanh, nam thư ký riêng của anh vẫn đứng yên lặng bên cạnh, chờ đợi câu trả lời của chủ tịch mình.

Tiêu Bách Thần chỉ cười nhạt mà đáp:

“Không! Chúng ta chỉ ngồi chờ xem phía bên họ Triệu sẽ đứng ra giải quyết chuyện này như thế nào!”

Vừa lúc đó, cánh cửa phòng vụt mở.

Gia Huy cùng với gương mặt tươi tỉnh ung dung bước vào, đoạn đưa mắt ra hiệu cho Tư Mãn Thanh đi ra ngoài.

Anh nhìn Tiêu Bách Thần, chậm rãi rót một ly rượu vang, cười cười nói:

“Một đòn này của anh, kể ra cũng khiến Triệu Thị lung lay đấy!”

Tiêu Bách Thần khẽ nhướn đôi lông mày, trằm giọng mà đáp:

“Triệu Tư Mỗ mưu mô quỷ quyệt, chắc chắn lão ta sẽ xử lý vụ này một cách êm xuôi thôi. Tuy nhiên, sau sự việc này lão ta sẽ chột dạ một phen. Ít ra, cổ phiếu Triệu Thị sẽ tụt dốc một vài phần!”

Nghe anh nói, Gia Huy cũng gật gù tán thành.

Đoạn anh sực nhớ ra một điều gì đó, vội cất giọng hỏi tiếp:

“Sau lần này, anh tính bước gì tiếp theo?”

Tiêu Bách Thần lắc đầu, nở nụ cười đầy ma mị.

“Anh sẽ tiến hành từ từ các bước, khiến cho Triệu Tư Mỗ phải sống không bằng chết, còn hơn cả một con chó!”


Đây chỉ màn dạo đầu mà thôi!

......

“Mẹ kiếp! Lũ người nhà kia vẫn chưa chịu bỏ đi hả?”

Triệu Tư Mỗ đi đi lại lại trong văn phòng, vớ được cái gì là đập tan cái đấy, hai mắt vằn lên những tia đỏ quạch.

Triệu Đình Khiêm dựa lưng vào tường, thản nhiên mà đáp:

“Bọn chúng đã gọi cảnh sát tới, quyết điều tra bằng được nguyên nhân cái chết. Con chỉ e, đám người này sẽ không chịu buông tha cho chúng ta.”

Triệu Tư Mỗ cũng không chịu ngồi yên nhìn Triệu Thị lung lay như thế. Lão ta đấm mạnh tay xuống bàn, hừ lạnh nói:

“Thằng khốn Lý Nghiêm Chấn kia cùng người nhà của hắn, con phải giải quyết càng sớm càng tốt cho cha. Còn vụ việc này, cha sẽ tự mình đứng ra xử lý!”

Ngừng một lát, lão cầm điện thoại lên, gọi một cuộc:

“Lão Phương, sự việc lần này, bộ tư lệnh phái ai đảm nhiệm?”

“Hê hê, được, được! Vậy thì quá tốt. Phương Quảng, tôi tin tưởng vào ông!”

Triệu Tư Mỗ cúp máy, nở nụ cười mãn nguyện.

Triệu Thị của lão, đừng hòng bất cứ kẻ nào có thể đe dọa được!

......

Cộc...cộc...cộc...

“Ông Triệu, có người của cục cảnh sát thành phố đến tìm ông!”

Ngoài cửa phòng vang lên tiếng nói của thư ký Lan Anh, cô đã làm việc cho Triệu Tư Mỗ hơn năm năm nay.

Năm người cảnh sát mặc sắc phục, trên tay cầm theo sổ sách ghi chép, hông giắt súng, gương mặt lạnh lùng bước vào bên trong.

Triệu Tư Mỗ vô cùng bình thản, ngả lưng ra sau ghế, điềm tĩnh hỏi:

“Các vị đến đây là để điều tra về cái chết của mười hai nhân viên Triệu Thị, có phải không?”

Đội trưởng đội cảnh sát thành phố Tứ Châu là Địch Hào Nam, vốn là một người vô cùng chính trực, không ham hư vinh.

Do vậy đối với những người giàu có, nhiều tiền như Triệu Tư Mỗ đây anh cũng chỉ coi lão ta như một kẻ bình thường khác.

Địch Hào Nam gật nhẹ đầu, mở sổ sách ra, ung dung đáp:

“Mong ông Triệu hợp tác để chúng ta có kết quả điều tra sớm nhất. Xin hỏi ông, cái chết của mười hai nhân viên này xảy ra vào khoảng thời gian khi nào?”

“Khoảng một năm trước!”


Triệu Tư Mỗ cũng rất hợp tác, trả lời nhanh gọn.

Địch Hào Nam đánh mắt ra hiệu cho những người còn lại ghi chép cẩn thận, sau đó tiếp tục hỏi:

“Họ gặp tai nạn thiệt mạng, ông Triệu có biết hay không?”

Trước câu hỏi này, Triệu Tư Mỗ vẫn rất thản nhiên. Lão bày ra bộ mặt buồn bã, nghẹn ngào nói:

“Tôi hoàn toàn không biết gì về cái chết của họ. Một năm trước, tôi tiến hành thực hiện dự án khai thác quặng vàng tại Ấn Độ. Để khai thác được mỏ quặng này, tôi đã cử ba mươi nhân viên, sử dụng trực thăng riêng để bay sang Ấn Độ.”

“Xin ông tiếp tục nói!”

Triệu Tư Mỗ nhấp một ngụm trà, ánh mắt đầy phức tạp, buồn rầu trả lời:

“Dự án này sẽ diễn ra trong năm ngày. Ngày đầu tiên, mọi việc đều suôn sẻ, chúng tôi làm việc với hiệu suất gấp đôi dự tính ban đầu. Tuy nhiên, đến sớm ngày thứ hai, khi ban lãnh đạo mở cuộc triệu tập công nhân thì mười hai người này đã hoàn toàn mất tích.”

Ồ!

Địch Hào Nam tỏ vẻ ngạc nhiên, sửng sốt, chăm chú lắng nghe.

“Trước sự mất tích của họ, phía bên Triệu Thị không có tiến hành các bước tìm kiếm hay sao?”

“Có chứ! Chúng tôi đã cử người tìm kiếm trong phạm vi hơn năm cây số đổ lại, thế nhưng tung tích của họ hoàn toàn là một ẩn số. Hừ, lúc đầu có mười ba người cùng mất tích. Nhưng nửa buổi chiều, một trong số đó là Ân Tích đã trở về. Hỏi ra thì mới biết bọn họ vì trông thấy quặng có rất nhiều vàng, nhất thời nổi lòng tham nên đã rủ nhau đêm đến lén lút đi đào trộm. Ân Tích vì sợ bị tôi trừng phạt nên đã không dám đi theo nữa mà bỏ về trước!”

“Vậy ông giải thích sao về việc ông không báo cho người nhà của họ, mà lại để đến hôm nay khi người ta đào được thi thể mười hai người kia ông mới báo cáo?”

Vị nữ cảnh sát ngồi bên cạnh Địch Hào Nam lên tiếng.

Triệu Tư Mỗ cười khẩy, muốn vòng vo dẫn dụ lão ta, đâu có dễ như thế.

“Trong bản hợp đồng làm việc giữa tập đoàn Triệu Thị cùng các nhân viên đã ký, có điều hai, khoản ba như sau:

Nếu nhân viên tự ý bỏ việc hoặc không hoàn thành nhiệm vụ được giao, ảnh hưởng đến tính mạng của mình, Triệu Thị hoàn toàn không đứng ra chịu trách nhiệm!”

“Bọn họ đã đóng dấu vân tay ký kết, chấp nhận thỏa thuận, vậy thì hà cớ gì chúng tôi phải đứng ra giải quyết? Nhảm nhí!”

------------------




Bình luận

Truyện đang đọc