ÚC CỦA TÔI TRỞ VỀ

Biên tập: Bột
Dường như tất cả tình cảnh liên quan đến bức di thư đó lại như hiện rõ trước mắt mà không bị lãng quên chút nào.

Cô còn nhớ lúc nhận bức thư mỏng ấy từ tay Từ Thừa Vận, tay cô đã run lên một cách mất khống chế.

Cô còn nhớ câu nói tóm gọn nguyên nhân hi sinh của chú Từ: Lúc diễn tập gặp phải phần tử cực đoan nên trúng đạn ngoài ý muốn, bị thương nặng không cứu được.

Trong khoảnh khắc đó, cô thấy như cả người bị ngã vào hầm băng. Mỗi tấc thịt, mỗi đoạn xương, thậm chí là cả mỗi dây thần kinh của cô đều như bị băng nhọn xuyên qua. Dây thần kinh bị cắt đứt rồi cũng đau tới mức không muốn sống nữa.

Sau khi ngây ngốc rất lâu rất lâu, nước mắt của cô mới tràn ra như vòi nước mất không chế.

Tiếp đó trái tim lại như bị kim đâm vào đau đớn đến tột cùng.

Từ đầu tới cô đều lắc đầu như con rối bị lên dây cót chỉ thực hiện một động tác lặp đi lặp lại. Có điều lát sau dây cót đã dừng lại rồi mà cô vẫn không dừng.

Vì cô không tin đó là sự thật, không tin rằng Từ Úc đã hi sinh.

Cô nhớ nửa tháng trước Từ Úc còn tươi cười kể rằng trung đoàn cảnh sát vũ trang chỉ đích danh anh tham gia diễn tập chống khủng bố đột kích.

Cô nhớ rõ anh còn đắc ý nói với mình rằng anh là học sinh đầu tiên được trung đội nêu danh tham gia diễn tập, có thể nói là tiền lệ xưa nay chưa từng có.

Tô An Hi còn cười nhạo trung đội bổ nhiệm người học y như anh làm gì?

Từ Úc hơi cãi lại vẻ khinh thường của Tô An Hi rằng nếu lên chiến trường thật, sự thiết yếu của quân y chiếm tỷ lệ lớn lắm đấy.

Tô An Hi hiểu chuyện này, nhưng cô vẫn không hiểu vì sao ngàn chọn vạn tuyển lại trúng vào Từ Úc.

Dù không hiểu nhưng cô vẫn dặn anh đừng có để mất mặt, nếu không sẽ thực sự trở thành tiền lệ xưa nay chưa từng có đấy.

Từ Úc bảo cô cứ yên tâm đi, bên trên đã bổ nhiệm rồi còn nói anh rất có năng lực.

Sau đó anh còn chế giễu Tô An Hi rằng nếu sau này quân hàm của anh có cao hơn cô thì cũng đừng có không thoải mái. Anh muốn cô hiểu rõ sự thật này sớm một chút, dù sao năng lực không phải chỉ dựa vào đọc sách mà có được.

Dù lúc đó Tô An Hi hừ mũi khinh thường nhưng đúng là Từ Úc nói rất có lý. Người vừa vào trường quân đội chưa đầy nửa năm đã được chỉ định tham dự buổi diễn tập quân sự lớn như thế đúng là tiền lệ xưa nay chưa từng có.

Cô cũng mừng cho anh.

Vì địa điểm diễn tập và chi tiết quá trình đều phải giữ bí mật nên ngày Từ Úc đi, Tô An Hi còn xin nghỉ để tiễn anh đến cửa trường, sau đó cùng chờ xe với anh.

Ngày đó Từ Úc lẳng lặng nhìn Tô An Hi, muốn nói lại thôi mãi rồi mới nói một câu: “Tô An Hi, anh sẽ trở về, em phải chờ anh.”

Tô An Hi gật đầu, không chỉ có Từ Úc luyến tiếc cô mà cô cũng rất luyến tiếc anh. Nhưng vì tương lai của anh mà cô phải trở thành một người bạn gái hiểu chuyện.

Vì thế cô lườm anh rồi còn giả vờ nhẹ nhõm mà nói: “Sao lại làm như sinh ly tử biệt thế, có đi bao lâu đâu.”

Từ Úc hơi cong khóe miệng, sau một lúc trầm ngâm như sắp xếp lại câu chữ, anh mới thầm thở ra một hơi rồi nhìn Tô An Hi: “Em nhớ dù không có anh ở đây cũng phải ăn cơm ngon, ngủ thật kĩ, sinh hoạt cho tốt, biết chưa?”

“Biết rồi.” Tô An Hi thấy hôm nay Từ Úc dài dòng kinh khủng. Cô nhìn thoáng qua xe đang chờ anh rồi bĩu môi nói: “Đi nhanh lên, đừng để họ chờ.”

Từ Úc gật đầu rồi nhìn Tô An Hi thật sâu, yết hầu hơi di chuyển lên xuống. Sau đó anh quay người bước ra ngoài, nhưng mới đi được hai bước đã quay đầu lại rồi bước nhanh đến chỗ Tô An Hi.

Anh đưa đôi mắt thâm trầm nhìn cô chăm chú, sau đó nói rõ từng câu từng chữ: “Tô An Hi, chờ anh trở về.”

Tô An Hi cười cười, nắng chiều nhẹ nhàng và rực rỡ hắt lên người bọn họ, cô đứng thẳng rồi chào anh theo kiểu quân đội: “Đồng chí Từ Úc, em chờ anh chiến thắng trở về.”

Cuối cùng Từ Úc cũng cười, anh cũng đưa tay phải ra chào theo kiểu quân đội tiêu chuẩn rồi trầm giọng chắc chắn: “Nhất định.”

Sau đó anh thả tay xuống và quay người bước thẳng tới xe cảnh sát vũ trang mà không ngoảnh lại nữa. Tô An Hi cứ nhìn bóng lưng anh biến mất trước mắt mình, rồi lại đưa mắt nhìn xe cảnh sát vũ trang rời đi.

Tô An Hi không biết lúc ấy Từ Úc chỉ gượng cười, lại càng không ý thức được ý nghĩa sâu xa trong câu chờ anh về của Từ Úc.

Câu nói sinh ly tử biệt lúc ấy của cô vậy mà lại thành thật.

Mãi đến rất lâu về sau khi biết được sự thật và hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, cô mới nhớ đến sự khác lạ ngày đó của Từ Úc rồi bỗng nhiên hiểu ra tất cả. Thì ra anh luyến tiếc vì anh biết mình không về được.

Thế nhưng lúc cô đọc bức di thư kia, cô đã thực sự cho rằng anh chết rồi, rốt cuộc cũng không trở về được.

Nội dung bức di thư rất đơn giản, cũng giống như phong cách ngang ngược trước nay của anh vậy. Mà nội dung trong đó gần giống với những lời anh nói với cô trước khi đi.

Tô An Hi:

Lúc anh không ở bên, không được khóc, không được không ăn không ngủ. Đồng ý với anh, nhớ phải sinh hoạt thật tốt.

Thật xin lỗi, Tô An Hi. Anh yêu em

Cô cũng không nhớ mình trải qua khoảng thời gian đó thế nào, cô chỉ nhớ rằng mình khóc đến ngất xỉu, cũng từng nghĩ đến việc tự sát, sau đó bị trầm cảm cấp độ cao rồi gầy rộc người đi, cả người vừa tiều tụy lại vừa tiêu cực.

Người nhà, bạn bè và các bậc bề trên đều cố gắng mềm nắn rắn buông với cô. Khi thời gian qua đi, cô cũng dần tiếp nhận được sự thật rằng Từ Úc sẽ thực sự không trở về nữa.

Nhưng mà ngay sau đó, anh lại trở về.

Trở về với chiến công hiển hách.

Sau một năm, người được cho là đã ‘hi sinh’ lại xuất hiện trước mặt mọi người, trừ Từ Thừa Vận ra thì tất cả mọi người đều nghĩ rằng mình gặp ma.

Ngày đó tiết trời lạnh lẽo lạ thường nhưng vẫn chậm chạp không đổ tuyết, nhưng tiết trời ấy vẫn có thể khiến con người ta đông cứng tay chân.

Từ Úc đi đường mệt nhọc nhưng về tới đã đến nhà tìm Tô An Hi trước. Có điều vì tính bí mật của nhiệm vụ mà anh không thể nói quá nhiều.

Anh chỉ nói với cô rằng vì phải chấp hành nhiệm vụ bí mật cấp quốc gia nên mới có chuyện di thư, anh cũng không còn cách nào khác. Đó là quân lệnh mà anh là quân nhân, vì thế nhất định phải chấp hành theo.

Nhưng điều anh không ngờ đến là Tô An Hi không vui đến phát khóc hay tức giận mắng to mà chỉ bình tĩnh nói với anh: “Từ Úc, để em yên tĩnh đi.”

Từ Úc từng trải qua chuyện sinh tử, mà anh cũng có trách nhiệm của đàn ông, anh biết Tô An Hi đang giận chuyện gì. Vì thế cô nói cô muốn yên tĩnh, anh sẽ cho cô thời gian.

Nhưng dù sao cũng là người yêu nhau, sau những nỗ lực không ngừng của Từ Úc, hai người lại hòa hảo như lúc ban đầu.

Từ Úc hiểu trong lòng Tô An Hi như có cây gai, nhưng anh lại không biết mức độ uất ức của cô. Anh cho là mấy ngày này cô luôn lo được lo mất, hai người cũng luôn cãi nhau vì mấy chuyện nhỏ nhặt, sau đó lại làm hòa.

Thời điểm họ chia tay là năm sau, lúc đó Từ Úc muốn gia nhập đội cảnh sát vũ trang biên phòng.

Lúc này Tô An Hi không hay biết chuyện mới bùng nổ, có nói gì cô cũng không để Từ Úc đi.

Lúc đầu Từ Úc còn nhẫn nại giải thích với cô rằng đã đồng ý với chiến hữu rồi, cũng đã nhận được lệnh điều đi biên thùy. Quân lệnh như sơn, anh nhất định phải đi.

Tô An Hi lại không nghe anh giải thích, cô chỉ cho anh chọn ở lại hoặc rời đi.

Gió lạnh ở bờ sông táp lên mặt người ta tới đau nhức nhưng vẫn không thể sánh bằng sự đau lòng của Tô An Hi. Cô đã mất đi anh một lần rồi, cô không thể lại để anh đi nữa.

Nhưng với Từ Úc thì đây chính là cố tình gây sự, anh nắm chặt lấy bả vai Tô An Hi rồi lớn tiếng nói: “Em cũng là quân nhân, em phải hiểu chức trách của quân nhân là phục tùng mệnh lệnh. Em có thể đừng cố tình gây sự thế này không?”

“Em cố tình gây sự?” Hốc mắt Tô An Hi đỏ bừng, mọi cảm xúc bị đè nén bao lâu cũng chợt bộc phát: “Em từ bỏ Thanh Hoa vì anh mà cũng gọi là cố tình gây sự? Anh đi nằm vùng phải giả chết, không nói lời nào đã gửi di thư về, em không biết gì mà cũng gọi là cố tình gây sự? Anh về rồi nhưng không được nói gì với em, mở miệng thì nói phải giữ bí mật, em không hỏi nữa mà cũng gọi là cố tình gây sự? Bây giờ anh muốn đi, vì chiến hữu mà tới núi cao đất xa cũng không bàn bạc một câu mà chỉ thông báo cho em biết, bây giờ em để anh chọn mà cũng là cố tình gây sự?”

“Tô An Hi, cuối cùng em cũng thừa nhận em hối hận khi bỏ Thanh Hoa vì anh, em hối hận.” Từ Úc cứng ngắc mà buông tay xuôi xuống bên người, sau đó anh tự cười giễu một tiếng.

Nước mắt của Tô An Hi đã đảo quanh nhưng cô vẫn cố nén lại, đã bị buộc nói đến mức này nên cô cũng không cam lòng yếu thế: “Phải, em hối hận đấy.”

Từ Úc cười lạnh, nụ cười này còn khiến người ta lạnh lẽo hơn cơn gió rét thấu xương ngoài kia, sau đó anh xoay người rời đi.

“Từ Úc.” Tô An Hi ở phía sau gọi to.

“…” Anh dừng lại nhưng không xoay người, cũng không đáp lại.

Tô An Hi đi đến trước mặt anh, cô ngẩng đầu nhìn anh bằng đôi mắt đầy quật cường: “Hôm nay anh nhất định phải chọn rời đi hay ở lại.”

Từ Úc cũng nổi nóng thật rồi, một lát sau, anh khẳng định: “Quân lệnh như sơn, nhất định phải đi.”

Ngọn lửa hi vọng cuối cùng của Tô An Hi cuối cùng cũng bị dập tắt, tim cô dường như cũng ngưng lại, vậy mà cả người đã dần bình tĩnh.

“Vậy được.” Cô gật đầu, lời nói ra lại cực kỳ bình tĩnh: “Chúng ta chia tay.”

Từ Úc rũ mắt nhìn về phía cô, lúc này cô đang nghiến chặt răng, nghiêng đầu không nhìn anh, biểu cảm kia cũng kiên quyết đến vậy.

“Em nói gì?” Anh sợ rằng mình nghe nhầm, ngọn lửa trong lòng lại như đang bùng nổ.

Tô An Hi đối mắt với Từ Úc rồi nói ra từng chữ một: “Em nói chúng ta chia tay đi.”

“Em nghiêm túc?” Anh xác nhận lại.

Tô An Hi sắp bật khóc rồi nhưng vẫn không cho mình được khóc lên. Cô gật đầu, tỉnh táo tới chính mình cũng thấy khó tin.

“Chia tay đi.”

“Được.”

Từ Úc nói xong cũng vòng qua Tô An Hi rồi rời đi mà không quay đầu lại, anh đây là tức giận mà rời đi.

Nếu lúc ấy anh quay đầu nhìn lại sẽ thấy Tô An Hi ngồi sụp trên mặt đất mà khóc tới không dậy nổi.

Lúc đó là sự tức giận của thiếu niên, cả hai đều cảm thấy đối phương thật ích kỉ mà không hiểu được sự khó xử của đôi bên, lại càng không đặt mình vào hoàn cảnh của người kia mà suy nghĩ.

Hiểu lầm chồng chất cộng thêm nói lời trái lòng mình dẫn đến cái kết cuối cùng là chia tay.

Nói cho cùng thì lúc đó bọn họ cũng còn rất trẻ.



Tô An Hi liếc nhìn Từ Úc, chuyện năm đó như mới ngày hôm qua nhưng thực tế thì đã qua 9 năm rồi.

Từ Úc dập tắt thuốc lá, sau đó đôi chân dài dần khoanh lại trên tảng đá, ngón tay thon dài của anh đưa ra giật một cọng cỏ rồi ngậm trong miệng.

Sau đó anh nhàn nhạt mở miệng: “Anh ấy là Ngô Lượng, là cảnh sát lùng bắt. Lúc anh mới trà trộn vào tập đoàn buôn lậu thuốc phiện Tam Giác Vàng lớn nhất vẫn thường đối đầu với anh ấy. Sau ba tháng, anh mới phát hiện anh ấy là cảnh sát nằm vùng.”

“Anh ấy là bố của Ngô Du?” Tô An Hi không nhịn được mà hỏi lại.

“Ừm.” Từ Úc gật đầu rồi nhìn cần câu đang rủ xuống sông kia: “Anh ấy cũng là người đã dạy anh câu cá. Anh ấy nói việc bọn anh làm cũng giống như câu cá, phải kiên nhẫn, bình tĩnh, có phương pháp và kĩ xảo. Sau này khi anh ấy hi sinh rồi, anh vẫn bị nhiễm thói quen câu cá này.”

Sắc trời tối dần, phía chân trời cũng dần ám thêm sắc màu ảm đạm, giọng Tô An Hi cũng nhẹ nhàng hơn như sợ quấy rầy bầu không khí này.

“Vậy là anh ấy chắn cho anh nên mới hi sinh?”

Bờ môi cắn cọng cỏ của Từ Úc dừng lại, một lúc lâu sau anh mới trả lời: “Ừm.”

Bình luận

Truyện đang đọc