ÚC CỦA TÔI TRỞ VỀ

Biên tập: Bột
Ánh trăng sáng trong treo trên nền trời đêm màu xanh mực, ánh trăng tỏa sáng cũng nhiễm thêm một phần ánh sáng xanh yên tĩnh mà thanh lãnh. Mà ánh sáng thanh sạch ấy lại bị nhân gian khói lửa và thành thị phồn hoa này che khuất mất.

Trên đường đi đến bãi đỗ xe, Tô An Hi ngẩng đầu nhìn lên rồi nhéo vào bàn tay lớn bọc lên tay mình kia. Sau khi thấy Từ Úc bên cạnh nhìn mình, cô mới bĩu môi ra hiệu anh nhìn lên trời.

“Anh có thấy trăng ở thành phố Phương Tuyền vẫn to và tròn hơn không.” Cô hỏi.

Từ Úc gật đầu: “Thành phố Phương Tuyền thuộc khu vực cao nguyên, với tay cũng hái được sao, thế nên mặt trăng cũng tự nhiên to và sáng hơn Du Giang nhiều. Tô An Hi, kiến thức địa lý của em đủ để biết chuyện này chứ!”

Tô An Hi bất đắc dĩ một tiếng, cô kéo Từ Úc đi về phía thang máy trong bãi đỗ xe, sau đó nghiêng đầu liếc anh rồi bật cười: “Thật ra từ bé đến giờ anh vẫn không có tí tế bào lãng mạn nào cả, em nói mặt trăng, anh lại nghĩ sang địa lý.”

“Dù anh không lãng mạn nhưng em vẫn thích hết đúng không?” Từ Úc cười lưu manh một tiếng. Lãng mạn đúng là không tồn tại trên người anh thật, trước nay anh vẫn là kiểu người khô khan.

“Ai bảo?” Hai người bước vào thang máy, Tô An Hi ấn xuống tầng B1 rồi cố ý nhíu mày, chậm rãi dạy dỗ ‘Từ Không Lãng Mạn’: “Phụ nữ ai cũng thích lãng mạn, thích được đàn ông dỗ ngon dỗ ngọt.”

Tô An Hi vừa nói xong thì thang máy “đinh” một tiếng. Cửa thang vừa mở ra, Từ Úc đã dắt tay cô đi ra ngoài, vừa đi còn vừa trả lời câu kia của cô: “Đàn ông chót lưỡi đầu môi chỉ để lừa phụ nữ thôi.” Cuối cùng anh rũ mắt nhìn Tô An Hi: “Em thích như thế à?”

“Ừ, thích chứ!” Tô An Hi cố tình gật đầu thật mạnh. Thật ra cô rất ghét đàn ông một bụng lời ong tiếng ve nhưng vẫn cố ý trêu Từ Úc.

Từ Úc cong môi rồi híp mắt, sau đó buông tay cô ra: “Chìa khóa xe.”

Tô An Hi cười rồi lấy chìa khóa xe ra và đi lấy xe với anh. Hai người đi nương theo tiếng kêu của xe và ánh sáng đèn xe tới chỗ chiếc Q5 đỗ ở góc chết trong cùng.

Hai người không hẹn mà cùng ngồi lên một bên ghế lái và một bên ghế phó lái, sau đó cửa xe cũng đồng thời đóng lại “ầm” một tiếng.

Tô An Hi đang chuẩn bị thắt dây an toàn thì cảm nhận được một lực trên lưng mình, ngay sau đó bàn tay to lớn nào đó đã ôm ngang eo và chân của cô mà nhấc lên. Lúc cô chưa kịp nhận ra thì cả người đã đang ngồi vững vàng trên đùi anh rồi.

“Anh làm gì đó.” Tô An Hi nhanh chóng quay đầu nhìn bốn phía, sau khi xác nhận không có ai đi ngang qua rồi mới quay lại lườm Từ Úc. Cô chống hai tay lên ngực anh muốn xuống nhưng lại bị hai tay hữu lực của anh ghìm thật chặt.

Từ Úc hơi ngước mắt lên rồi cong môi cười một tiếng, sau đó anh dùng giọng trầm thấp nói ra bốn chữ rõ ràng: “Tra tấn bức cung.”

Tô An Hi nghe xong thì cười khúc khích, sau đó ung dung nói với Từ Úc: “Đội trưởng Từ không tra tấn bức cung, em cũng nhận tội.”

“Được, vậy đầu tiên nói xem có bao nhiêu đàn ông mang lãng mãn đến cho em, bao nhiêu người dỗ ngon dỗ ngọt em rồi. Nhớ khai chi tiết tên họ, tuổi tác, công việc, địa chỉ gia đình, thành viên trong gia đình…”

Từ Úc híp mắt mà gằn từng câu từng chữ, đôi mắt sâu kia chưa từng rời khỏi mặt Tô An Hi, cuối cùng Tô An Hi lại dùng tay che miệng anh lại.

Cô cười rồi lắc đầu: “Không có.”

“Không có gì?” Vì Tô An Hi che miệng Từ Úc nên hơi thở ấm nóng của anh đều phả vào lòng bàn tay cô, tiếp đó là tiếng nói trầm thấp mà gợi cảm của đàn ông: “Không có lãng mạn hay không có dỗ ngon dỗ ngọt, hả?”

Tô An Hi thấy Từ Úc ghen lên thì buồn cười, cô buông tay ra rồi đổi thành ôm lấy cổ anh. Sau đó lại trông thấy xương quai xanh như ẩn như hiện cùng với yết hầu ở giữa cổ anh chậm rãi lên xuống dưới lớp áo len cổ tròn. Tô An Hi nhẹ nhàng chạm vào yết hầu của anh rồi cắn nhẹ một cái, sau khi cảm nhận được bàn tay bên hông siết chặt thì cô mới ngước mắt lên nhìn anh.

“Không có đàn ông.” Giọng cô êm ái như lông vũ ngưa ngứa lại khó nắm bắt sượt qua tim anh. Anh chỉ có thể mỉm cười nhìn cô rồi nghe tiếp: “Tim em nhỏ lắm, nhiều năm về trước chứa được một tiểu thịt tươi. Sau đó vẫn luôn giữ bên trong mà không bỏ nổi, cũng không đủ chỗ cho người dự bị, quá đáng thương.”

“Tiểu thịt tươi?” Hai tay Từ Úc dùng sức khiến khoảng cách giữa hai người rút lại còn một mẩu. Hơi thở nhàn nhạt mùi thuốc lá của anh quẩn quanh ở giữa, mà anh lại dán vào môi cô rồi khàn giọng hỏi: “Vậy… Anh quen không?”

Tô An Hi mỉm cười rồi gật đầu nhẹ mà “có” một tiếng: “Có lẽ hai người thân lắm đấy, tiểu thịt tươi kia cũng không lãng mạn, còn thích chọc em tức giận, bây giờ biến thành lão thịt khô mất rồi.”

Từ Úc thấp giọng cười một tiếng, sau đó vừa ngậm lấy môi Tô An Hi vừa nói qua khe hở của kẽ răng: “Chẳng lẽ em không biết lão thịt khô mới đủ vị à?”

“Không đùa nữa không đùa nữa, đây là bãi đỗ xe.”

Tô An Hi vừa vỗ vào bả vai Từ Úc vừa nhắc nhở, vì cô cảm nhận được bàn tay to không thành thật của ai đó đã luồn vào trong áo cô rồi. Mà cùng lúc đó Tô An Hi cũng chạm đến vật thức tỉnh cứng như thép dưới lớp quần kia của anh, cô phải mau chóng dập lửa trước khi xảy ra chuyện gì không thể ngăn cản được.

Từ Úc buông Tô An Hi ra rồi lại cắn lên cằm cô, sau đó vừa đối mắt với cô vừa khàn giọng hỏi: “Bảo anh không lãng mạn còn gì? ‘Rung xe’ đủ lãng mạn không?”

Tô An Hi ho khan một chút rồi nín cười: “Đội trưởng Từ, em nghĩ có khi anh hiểu sai về lãng mạn rồi.”

“Ừ?”

“Rung xe không phải lãng mạn, là kích thích mới đúng.” Tô An Hi hé miệng cười.

Từ Úc đưa tay nắm lấy cằm Tô An Hi rồi lắc nhè nhẹ, sau đó nghiến răng cười xấu xa: “Con nhóc thối, anh thấy em muốn ăn đòn thật đúng không.”

Tô An Hi cười một tiếng lấy lòng có chừng có mực: “Báo cáo đội trưởng Từ, em sai rồi, em không nên trêu anh.”

“Nhận sai cũng nhanh lắm.” Từ Úc hừ cười rồi buông lỏng Tô An Hi ra, sau đó hờ hững thả một câu: “Tự qua kia đi.”

Tô An Hi: “…”

Có vô số câu chửi không biết có nên nói hay không?

Từ Úc còn chỉnh ghế ngửa về sau rồi khoanh tay trước ngực ung dung nhìn Tô An Hi nhăn nhó bước về. Sau khi ngồi về ghế phó lái rồi, cô định bừng bừng quay sang lườm kẻ đầu sỏ, ai ngờ vừa ngồi xuống đã không cử động được như bị điểm huyệt.

“Khốn kiếp.” Tô An Hi nhíu mày rồi ném cho Từ Úc ánh mắt như đao: “Vai bị chuột rút rồi.”

Từ Úc ấn ghế trở về rồi bật cười, đưa tay bóp vai cho Tô An Hi: “Bệnh nghề nghiệp này của em làm vai cổ cứng quá, vận động nhiều vào.”

Lực Từ Úc dùng để bóp vai cho Tô An Hi rất thoải mái, vì thế cô xoay lưng về phía anh mà nói với giọng oán trách: “Không phải tại anh tối qua à, hôm nay suýt nữa em phải bàn giao phòng cấp cứu rồi đổi thành mình lên giường bệnh đấy.”

Từ Úc nhìn cô bằng đôi mắt đầy cưng chiều rồi cười một tiếng, hai tay bóp vai cho cô cũng buông lỏng rồi vuốt vuốt nhè nhẹ: “Nói chung vẫn là ít rèn luyện. Dù sao cũng là quân nhân, không theo quân thì quên kỷ cương rèn luyện đấy à?”

“Anh đúng là đứng nói chuyện không đau eo, anh tìm thử cô nào chịu được giày vò của anh xem?” Tô An Hi cười ha ha rồi cố tình trêu chọc.

Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, đôi tay đang vuốt trên vai Tô An Hi bỗng trượt qua ghìm sau gáy cô, bên tai cũng là tiếng cười bình tĩnh của người đàn ông: “Tô An Hi, em đang xúi đàn ông nhà mình tìm phụ nữ khác đấy à?”

“Thế anh có tìm không?” Tô An Hi hỏi.

“Tìm về rồi đây còn gì?” Từ Úc hôn lên phần cổ lộ ra ngoài của Tô An Hi rồi nói tiếp: “Một cô này đã đủ giày vò anh cả đời rồi.”

Tô An Hi cúi đầu cười, thật ra có lúc lão thịt khô này vẫn biết dỗ ngon dỗ ngọt.



Q5 vẫn chạy trên đường nhựa, hai phần đường rộng rãi chật kín xe cộ, hai bên đường là những tòa nhà cao tầng san sát muôn màu muôn vẻ.

Xe đi ngang qua những cửa hàng rực rỡ kia, trên lối đi bộ cũng có rất nhiều người đi thành nhóm thành đôi, cách lớp cửa kính xe còn có thể cảm nhận được tiếng cười nói của họ.

Tô An Hi đặt vé xem phim trực tuyến, sau đó mới chuyển mắt nhìn tài xế già Từ: “Du Giang thay đổi nhiều đúng không?”

Từ Úc hơi cong môi, tay phải đang để trên tay lái của anh đưa ra vuốt vuốt đỉnh đầu Tô An Hi: “Nói như nhiều năm anh chưa về thế.”

“Nói như nhiều năm anh đều ở Du Giang thế.” Tô An Hi bắt chước Từ Úc.

“Đúng là mỗi năm thành phố lại một khác.” Từ Úc thu tay lại rồi liếc nhìn cửa sổ như có điều cảm thán.

Tô An Hi bỗng bật cười rồi nói với Từ Úc: “Anh còn nhớ hồi học cấp 3 suốt ngày đi xe buýt không, tối đến không có đèn đuốc sáng trưng thế này, đâu đâu cũng tối như bưng.”

“Đúng vậy, có cả heo nào cứ lên xe là ngủ tới lúc xuống nữa.” Từ Úc nhẹ nhàng bổ sung một câu.

“Thế ai không biết xấu hổ thầm thích em, còn để tay làm gối đầu cho em ngủ.” Tô An Hi dương dương đắc ý.

Từ Úc cười khẽ: “Không biết ai ghen vì thấy nữ sinh khác chăm sóc anh, mặt thúi không tả nổi.”

“Thế á?” Tô An Hi giả ngu: “Sao em không biết, anh nhắc lại chút xem là ai!”

Ý cười của Từ Úc ngày càng sâu, xe dừng đèn đỏ, mắt anh chuyển xuống nhìn mười ngón tay đan chặt của họ, sau đó anh dùng giọng trầm thấp chậm rãi lấp đầy không gian quẩn quanh của buồng xe.

“Chỉ cần có em ở đây thì Du Giang trước đây hay hiện đại đều đẹp cả.”

Tô An Hi nghe vậy thì cười một tiếng, cô đưa tay phải đặt lên chỗ tay hai người nắm chặt, sau đó ngước mắt đầy nhu tình anh.

Từ Úc cũng quay sang nhìn cô rồi lại nhìn đèn xanh đèn đỏ trước mắt, mà khóe môi anh mỗi lúc càng thêm dịu dàng, đường cong sườn mặt trôi chảy kia cũng vì nụ cười của anh mà nhu hòa tới lạ kỳ.

Tô An Hi cứ si mê nhìn Từ Úc như thế, nhu tình bất ngờ ấy là tấm lòng chân thành bị anh vùi lấp dưới xương cốt cứng rắn kia.

Mà may mắn thay, tầm lòng ấy của anh lại thuộc về em.

Bình luận

Truyện đang đọc