ỨNG TRƯỜNG LẠC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Văn phòng dùng để nói chuyện không lớn, nằm ở cuối góc rẽ tòa nhà phía Tây, trước hướng Nam sau hướng Bắc, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu thẳng vào, khiến nhiệt độ trong phòng tăng cao.

Chủ nhiệm lớp của Tiền Phú tên Tề Trương, chủ nhiệm lớp của Ứng Trường Lạc tức Từ Tuyết, cô bạn gái nhỏ khóc sướt mướt vô danh, Ứng Trường Lạc với vẻ mặt lạnh lẽo.

Bốn người tập trung trong một phòng để chờ phụ huynh của đối phương, đợi đến khi Tiền Phú bước ra khỏi phòng y tế, bầu không khí đã đóng băng đến mức đỉnh điểm.

Ứng Trường Lạc gần như là một nửa học sinh tâm đắc của Từ Tuyết. Từ Tuyết dạy môn Anh, và cô từ nhỏ đã giao tiếp bằng tiếng Anh còn nhiều hơn ngôn ngữ mẹ đẻ, khẩu ngữ và phát âm rất chuẩn, luôn được khen ngợi, cô giáo đối đãi với cô tốt lắm.

Mỗi lần Từ Tuyết phê bình các bạn học khác, luôn luôn bổ sung: “Các em noi gương Ứng Ứng nhà người ta một chút đi.”

Nhưng giờ phút này, từng lời ca ngợi và yêu thương đấy đều toát ra vẻ rẻ rúng, tự tan thành mây khói sau khi Tề Trương ra ngoài cửa thì thầm, cuối cùng đổi sang những câu nói công kích sắc bén.

Cô bạn gái nhỏ khóc sướt mướt chợt ngẩng đầu ngay lúc giáo viên rời khỏi, đôi mắt đỏ hồng, nhìn chòng chọc vào Ứng Trường Lạc, nguyền rủa: “Con đĩ, mày tới số rồi! Bạn trai tao giàu lắm, mày dám động vào anh ấy là mày xong đời.”

Đôi mắt hẹp dài của Ứng Trường Lạc hiện lên chút hung ác nham hiểm, bỏ ngoài tai lời khiêu khích của đối phương.

Cô chỉ chú ý đến tin nhắn trên màn hình điện thoại và thời gian, chờ đợi Khúc Sở đến.

Giàu à? Giàu tới mức nào? Thậm chí ngay cả lớp 1, người còn chẳng nhét vào được, hiển nhiên là không xì đủ tiền, kèm theo quyền lực chắc chắn cũng không lớn gì mấy.

Ở hoàng thành này rớt cục đá, đập chết mấy người không giàu sang cũng phú quý là chuyện cực kỳ bình thường.

“Tao chống mắt lên xem mày còn cười được bao lâu!” Cô bạn gái nhỏ tức giận nạt.

Ứng Trường Lạc khẽ liếc, sương tuyết che phủ đôi mắt hoa đào xinh đẹp sóng sánh, va chạm thẳng với ánh nhìn đầy ác ý của đối phương giữa không trung.

Cô nhếch khóe môi, cười rất nhẹ, ngón tay vuốt ve chiếc bút ghi âm đang hoạt động trong túi quần.

Cô bạn gái nhỏ luống cuống quay sang chỗ khác, nước mắt lại chảy ra dưới ánh nhìn áp lực này của Ứng Trường Lạc.

Khi Từ Tuyết và Tề Trương về phòng, sau lưng xuất hiện thêm Tiền Phú kẹp thanh nẹp tay, băng gạc đeo trên cổ.

Nhân viên y tế của trường chẩn đoán là tay phải trật khớp, đã nối lại rồi, nhưng lát nữa vẫn phải đến bệnh viện kiểm tra lần nữa.

Sắc mặt Từ Tuyết xám xịt, lạnh lùng nói: “Ứng Trường Lạc, em đánh Tiền Phú đến mức này, giữa bạn học với nhau, mặc kệ nảy sinh tranh chấp gì thì đều có thể hòa hoãn thương lượng, sao có thể ra tay nặng như vậy chứ? Em qua đây xin lỗi đi.”

Tiền Phú cười dữ tợn, kiêu căng lên mặt: “Xin lỗi đi.”

Ứng Trường Lạc bình thản hỏi: “Dựa vào?”

“Hay lắm, hay lắm! Cô xem đi cô Từ, học sinh ngoan do cô dạy dỗ đây ư?” Tề Trương tức giận không kiềm chế được: “Dựa vào việc em khiến người ta trật khớp.”

Ứng Trường Lạc lạnh lùng hỏi: “Camera an ninh đâu?”

Từ Tuyết nhíu mày, đánh giá Ứng Trường Lạc từ đầu đến chân một lần: “Bây giờ cô không muốn nghe em lý do lý trấu, cô chỉ thấy hậu quả, tệ thế này đây, Tiền Phú đụng chạm gì em chưa? Chưa đúng không, nhưng em hại em ấy bị thương, xin lỗi không đúng sao?”

“Vậy sao?” Bờ môi Ứng Trường Lạc thẳng băng, nhạt giọng đáp trả.

Bố mẹ của Tiền Phú hấp tấp xông vào văn phòng, không hề gõ cửa, giọng nói như rung trời: “Là con đĩ nào đánh con tao!”

Ứng Trường Lạc ngước mắt, người đàn ông trung niên trước mặt béo lùn, người phụ nữ kéo khuỷu tay ông ta rõ ràng rất trẻ tuổi, chồng già vợ trẻ, đạt chuẩn thấp nhất của kẻ có tiền quê mùa.

Cô không nhịn được đáp trả: “Câm miệng.”

“Mày có thái độ gì đây? Mày là người đánh con tao sao?” Bố Tiền hất “vợ” ra, muốn xông lên đánh Ứng Trường Lạc, bị Từ Tuyết và Tề Trương can ngăn kéo ra sau, bọn họ đồng thanh: “Đừng đừng đừng, vị phụ huynh này, chuyện giữa trẻ con với nhau, nếu như người lớn động tay thì không đúng lắm đâu.”

Mẹ Tiền õng ẹo lên tiếng: “Ông xã, anh đừng như vậy mà.”

Bố Tiền hít sâu, lấy lại bình tĩnh, chỉ vào Ứng Trường Lạc từ xa: “Mày coi chừng tao!”


Ứng Trường Lạc thong dong đối mặt với ông ta, cặp mắt đen tựa đầm nước sâu thẳm có thể nuốt chửng người khác, chẳng thể nào nhìn thẳng được.

Bố Tiền mập mạp đặt mông ngồi xuống ghế bên cạnh bàn làm việc, lấy ra gói Trung Hoa vỗ, khí phách nói: “Nào, hút thuốc.”

“...” Tề Trương lắc đầu: “Chúng tôi không hút.”

Bố Tiền cố sức dùng tay kéo chân trái đặt lên đùi phải, đau lòng nhìn con trai: “Con trai tôi xảy ra chuyện ở trường của các thầy, các thầy nhất định phải giải thích đàng hoàng cho tôi. Nhà chúng tôi không thiếu tiền, không chấp nhận bồi thường, càng không thể mất thể diện thế này được.”

Tề Trương lập tức bảo đảm: “Anh yên tâm, đứa trẻ gặp chuyện ở trường chúng tôi, chúng tôi chắc chắn sẽ làm cho ra lẽ.”

“Em ra đây với cô.” Từ Tuyết nghiêm khắc gọi, vẫy tay với Ứng Trường Lạc.

Cô chậm rãi theo sau chủ nhiệm lớp ra ngoài, lúc bước chân khỏi cửa thì dừng lại, rồi dứt khoát ưỡn ngực nhảy qua.

Chuyện gì phải đối mặt thì nên đối mặt, bất kể chúng hoang đường huyễn hoặc đến đâu.

Giọng điệu của Từ Tuyết dịu đi không ít, khuyên nhủ rất thành khẩn: “Cô biết em rất ngoan ngoãn và ưu tú. Tiền Phú là một tên du côn, em chắc chắn đã chịu oan ức rồi, cô hiểu chứ. Nhưng rốt cuộc một cây làm chẳng nên non, người ta bị thương còn em thì vô sự.”

Văn phòng vắng vẻ này nằm sát chỗ rẽ của cầu thang, ánh sáng bị chặn lại, trông u ám mờ tối.

Ứng Trường Lạc ngẩng đầu, thoáng chốc không thấy rõ nét mặt của Từ Tuyết.

Từ Tuyết nghiêm túc phân tích: “Không phải cô không che chở cho em, nhưng em nhìn xem, bố em là nhân viên ngân hàng, mẹ bán bảo hiểm. Hai người họ có thể đưa em vào lớp 1, nhất định đã dùng tiền lo lót không ít quan hệ. Tiềm năng của em nhiều như vậy, tương lai sau này xán lạn lắm, không cần phải cố chấp hơn thua vì chuyện này…”

Thân phận của Ứng Trường Lạc đặc biệt, chẳng tránh khỏi việc phải công khai tên bố mẹ trên hồ sơ cá nhân. Sau khi được cho phép, gia đình cô đã tiện tay khai khống thông tin nhập học, nào ngờ trở thành điểm yếu khiến cô phải nhận lỗi cúi đầu.

Chuông vào học vang vọng toàn trường, đến tiết Thể dục, giọng cười nói lẫn tiếng bước chân “lộc cộc” quanh quẩn ở cầu thang.

Nơi này ắt là góc chết, ánh nắng mãi mãi không chiếu tới được, âm u lạnh lẽo ẩm ướt, một lớp nấm mốc xám đen bám lên góc tường phía trên.

Từ Tuyết nói đạo lý rất nhiều, ngoại trừ đoạn đầu, Ứng Trường Lạc gần như bỏ ngoài tai hết. Cô giáo chắc hẳn đang lo sợ suy tính rồi, không kiểm chứng camera an ninh, thậm chí giản lược luôn bước hỏi đầu đuôi câu chuyện, hoàn toàn bởi vì gia đình đối phương lắm của, có lẽ sợ mình chọc vào ổ kiến lửa nên mới ấn đầu muốn cô nhận lỗi.

Có phải do gia thế chống lưng không bằng họ nên đành ngậm đắng nuốt cay? Thế giới vận hành theo cách này sao?

Và ai đã lập ra quy tắc ngầm lệch khỏi cán cân công lý vậy? Tại sao phải chấp nhận chứ? Dựa vào đâu?

Ứng Trường Lạc cảm thấy mình không nhìn thấu gương mặt của Từ Tuyết, cứ như cô chưa bao giờ quen biết người giáo viên này.

“Em không sai.” Ứng Trường Lạc ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt kiên nghị, gằn từng chữ: “Em sẽ không nhận.”

Tuổi trẻ chí khí, há sợ thiên địa bất nhân.

Từ Tuyết cuống lên: “Con bé này, sao lại không nghe lời khuyên bảo như vậy chứ? Xã hội hiểm ác nhường nào, em có biết chăng?”

Giọng nam mát lạnh êm tai bỗng xuất hiện: “Em ấy cần gì phải biết, có tôi ở đây mà.”

Ứng Trường Lạc thở phào nhẹ nhõm, ngoảnh đầu nhìn.

Khúc Sở mặc âu phục đi giày da, dáng người cao ráo thẳng tắp, ánh sáng chiếu xuống đổ bóng anh.

Băng qua hành lang sáng tối đan xen, chàng trai sải bước tiến về phía cô.

“Cậu là…” Từ Tuyết đã theo nghề giáo nhiều năm, lớp đầu tiên của trường trung học trực thuộc có mối liên kết chặt chẽ với thầy cô được phân bổ, Khúc Sở từng là học sinh của cô ấy. Cô ấy đối diện với gương mặt chàng trai trong ký ức, gọi tên: “Khúc Sở?”

Khúc Sở không trả lời Từ Tuyết, thậm chí không nhìn cô ấy lần nào, anh đặt hết chú ý vào người Ứng Trường Lạc, ánh mắt dịu dàng lưu luyến như tấm lưới, tỉ mỉ bảo bọc cô gái nhà mình.

Sau khi nghiêm túc xác nhận, anh thở dài, xoa tóc cô: “Vẫn tốt, em không bị thương là được. Xin lỗi, anh tới trễ rồi.”

“Không.” Ứng Trường Lạc lắc đầu, nỗi tủi thân đầy ắp bụng cũng tiêu tan hết. Cô đáp, lời ít ý nhiều: “Không trễ.”


Cô hiếm khi chờ đợi ai đó, từng vài lần mong ngóng bố mẹ nhưng đều uổng công.

Thế nên, chỉ cần anh có thể đến thì chẳng trễ nải gì sất.

Khúc Sở khom lưng, nhẹ nhàng dỗ dành cô: “Ngoan, không sao, có anh trai ở đây.”

Anh ngẩng đầu, cuối cùng cũng nhìn về phía Từ Tuyết, gật đầu chào hỏi, giọng nói chùng xuống: “Cô giáo Từ, em vẫn nhớ, nếu trường trung học trực thuộc nảy sinh vấn đề thì phải đưa lên phòng giáo vụ chứ nhỉ? Tại sao chúng ta lại nói chuyện ở đây?”

Khúc Sở ăn nói sắc bén: “Ý định dàn xếp riêng này, là của cô hay của đối phương vậy?

Sắc mặt của Từ Tuyết biến đổi ngay tức khắc, Khúc Sở đã lướt qua, đẩy cánh cửa sau lưng cô ấy.

Ứng Trường Lạc bước theo chiếc bóng của anh vào trong, nội tâm yên ổn cực kỳ.

“Cậu là ai?” Bố Tiền nghe con trai khóc lóc kể lể hồi lâu, bắt gặp “thánh làm màu” diện âu phục thoải mái, phong thái xuất chúng như vậy thì không nổi cáu được.

Khúc Sở chậm rãi đảo mắt quan sát từng người trong phòng, nhàn nhạt đáp: “Anh trai của Ứng Trường Lạc.”

“Anh trai?” Bố Tiền đập bàn: “Mày là cái đếch gì chứ? Gọi bố mẹ nó đến.”

Khúc Sở ung dung ngồi xuống ghế sô pha tiếp khách, vắt chéo chân, đầu ngón tay đẩy kính gọng vàng trên sống mũi, vỗ vào chỗ trống bên cạnh gọi Ứng Trường Lạc: “Đến đây ngồi.”

Ứng Trường Lạc ngoan ngoãn ngồi cạnh anh, ánh nắng chan hòa và mùi hương gỗ trầm ôm trọn cô.

Khúc Sở kéo bàn tay nhỏ của cô đặt lên chân mình ủ ấm, nhíu mày lẩm bẩm: “Lạnh quá.”

Nhiệt độ cơ thể dễ chịu dần dà truyền sang, con tim cô lại loạn nhịp.

Ngón tay nổi rõ từng khớp xương móc ra một chiếc vòng tay như biểu diễn ảo thuật, sợi dây bạc xuyên qua mặt dây có màu hồng phấn và xanh nhạt, Khúc Sở tận tâm giải thích: “Anh thấy trong buổi đấu giá, đoán chừng sẽ rất hợp với em nên đã mua đấy.”

Anh đeo vào cổ tay gầy yếu, cài lại cho Ứng Trường Lạc rồi hài lòng ngắm nghía: “Quả nhiên rất đẹp, em ưng không?”

Làn da trắng lạnh đã tôn lên chiếc vòng tay hồng, xanh xen lẫn trắng, gu thẩm mỹ của Khúc Sở rất tốt.

Cô gật đầu, không nói gì.

Biểu cảm của mọi người khác nhau, trong phòng yên tĩnh đến mức nghe thấy được tiếng kim rơi, nét mặt Ứng Trường Lạc tự nhiên, thực chất cô đang thầm vui mừng, may mà nhịp tim không thể giao tiếp.

Khúc Sở khẽ cười thờ ơ rồi mới trả lời vấn đề của bố Tiền: “Tôi xếp thứ hai trong nhà, thế ông thì sao?”

Bố Tiền hừ lạnh: “Mày nghe không hiểu tiếng người đúng không? Tao đâu có hỏi ở nhà mày xếp thứ mấy.”

“Xin lỗi.” Khúc Sở nhếch môi, cười nhạo: “Tôi là người, đâu sở hữu năng lực hiểu được tiếng chó sủa.”

Tiền Phú trợn tròn đôi mắt, hô to theo bố: “Con mẹ mày lặp lại xem?” “Mày gan đấy!”

Khúc Sở nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Tôi họ Khúc, tên một chữ Sở. Khúc Thủy Lưu Thương là sản nghiệp thuộc về gia đình tôi, bây giờ ông tỉnh ngộ chưa? Ông muốn đàm đạo đúng sai thì tôi tiếp, ông chơi bẩn, nhà họ Khúc đã thăng trầm hơn trăm năm rồi, chưa từng sợ ai cả. Sự thật rành rành, tôi có nói thêm mấy lần cũng chẳng thay đổi được gì.”

Giọng anh đột nhiên gắt lên, lời nói tựa chứa dao bổ thẳng xuống: “Nên ấy, tôi đây là cậu hai Khúc, xin hỏi quý ông này họ gì? Dám bàn điều kiện với cô gái nhà tôi à? Chắc ông xứng?”

Khúc Thủy Lưu Thương là bảng hiệu chữ vàng, bắt đầu sưu tầm và đấu giá buôn bán từ thời nhà Hán, kéo dài đến nay, sản nghiệp trải rộng toàn cầu, không thể khinh thường được.

“Ngựa non” Tiền Phú háu đá, chưa từng trải đời, vừa định mạnh miệng kháy móc Khúc Sở thì đã bị bố cậu ta dùng hết sức bình sinh đánh rớt khỏi ghế.

“Bố!” Tiền Phú che mặt, khó tin nhìn ông ta.

“Câm cái mõm chó mày lại.” Thịt mỡ của bố Tiền run lên, ông ta lẩy bẩy đứng dậy, cung kính đến gần dâng thuốc lá cho Khúc Sở: “Cậu hai Khúc, hiểu lầm thôi, tất cả là hiểu lầm rất lớn. Nước lớn tràn vào miếu Long Vương [1], mọi người đều là người một nhà.”


[1] 大水冲了龙王庙: Hình dung vốn là người một nhà, cùng phe, nhưng vì không biết nhau nên dẫn đến hiểu lầm, xung đột với nhau.

Khuôn mặt Từ Tuyết và Tề Trương thoắt đỏ thoắt trắng, giữ im lặng quan sát tình hình.

Khúc Sở không ngước mắt, một tay xoay hộp thuốc lá của mình, tiện tay ném lên bàn, trên vỏ ngoài vàng chói lọi in hình phong cảnh vằn đen, phía bên phải có tên nhãn hiệu “Liqun”.

Nhưng người không hút thuốc sẽ không nhận ra, đây là hộp Liqun Fuchun Shanju Hard [2].

[2] Liqun Fuchun Shanju Hard:



Vẻ mặt Khúc Sở trào phúng, tựa như đang hỏi đối phương: “Dâng thuốc lá cho tôi á, ông cũng xứng hả?”

“Càng thân thiết, càng phải giữ nguyên tắc, ông chủ Tiền đừng thấy sang bắt quàng làm họ với tôi.” Khúc Sở cười khẽ, u ám bảo: “Tốt nhất vẫn nên nói rõ ngọn ngành câu chuyện thôi. Việc này không kết thúc ở đây được, mọi người đến phòng giáo vụ trình báo công khai đi. Nếu do em gái nhà tôi làm sai thì tôi nhận thay em ấy.”

Khúc Sở lấy kính gọng vàng xuống, lộ ra đôi mắt sắc bén: “Còn nếu chẳng phải, các vị trong văn phòng này có lẽ đều phải coi chừng rồi.”

Anh kéo Ứng Trường Lạc đứng dậy, bốn ngón tay khép lại, eo bàn tay giữ lấy tay của cô, là tư thế nắm tay trẻ con tiêu chuẩn, không hề mang cảm giác mờ ám vượt khuôn phép.

Nội tâm Ứng Trường Lạc nổi sóng gió bão bùng, đáy lòng thấm đẫm nước, trĩu nặng, không một ai hay.

Tốt nghiệp đã mấy năm, Khúc Sở dựa vào trí nhớ dẫn cô đến phòng giáo vụ, trầm giọng trấn an: “Không sao, chẳng vấn đề gì nếu em không thích nói, anh nói thay em là được. Hãy tin tưởng anh.”

“Vâng.” Ứng Trường Lạc mạnh dạn gật đầu.

Cô bắt đầu cầu mong con đường đến phòng giáo vụ không bao giờ kết thúc, rồi tiếc nuối sao mình sinh sau đẻ muộn vậy, nếu tuổi tác tương đương thì có phải khi bật thốt câu “Em thích anh”, cô sẽ không cần sợ hãi gì chăng?

Tâm trạng quanh co trăm ngàn lần, sau cùng cô cũng chịu thừa nhận, không cách nào phá giải được nghịch lý này, vì nếu hai người cùng tuổi thì sẽ thiếu điều kiện — Ứng Trường Lạc không phải là con gái của Lục Oanh, Dung Lỗi cũng chẳng có cô em gái tên Ứng Trường Lạc.

Sau khi Khúc Sở phát hiện ra mình hiểu lầm mọi chuyện, anh sẽ không nhiều lời thêm nữa.

Kết quả nào cũng không được, tình hình hiện tại chỉ đành lòng vậy thôi.

Thang máy của trường trung học trực thuộc chỉ dành cho giáo viên, bọn họ đi bộ, từ tòa nhà phía Tây đến tòa nhà phía Đông, còn phải băng qua một con đường nhỏ kéo dài ở giữa.

Hai vị chủ nhiệm lớp và người nhà họ Tiền tự nhận “nạn nhân” đang theo phía sau không gần không xa.

Trong đôi mắt hoa đào sóng sánh không thấy bất cứ tâm tư nào, lãnh đạm đến mức như đặt chân lên vùng đất lạnh lẽo, nhưng thực chất trong lòng chỉ xoay quanh muôn vàn suy nghĩ trần gian.

***

Khúc Sở lịch sử gõ cửa ba tiếng, khi nhận được câu “Mời vào”, anh mới đẩy cửa ra.

Thầy chủ nhiệm Nghiêm Uy đang cầm bình tưới cho hoa cỏ cưng trên ban công, vui vẻ nói: “Trò Khúc hả, em đến thăm thầy à? Không báo trước gì hết?”

Vì chênh lệch chiều cao nên khi nhìn thấy Ứng Trường Lạc, Nghiêm Uy giật mình, ngẩn người một hồi mới nhận ra, đây đâu phải thăm thầy, tám chín phần là phụ huynh dắt theo con nhỏ đúng không?

Chẳng mấy chốc, suy đoán của thầy ấy đã được chứng thực, người phía sau cũng đến rồi.

Phòng giáo vụ được trang hoàng mười năm như một, thời học sinh, Khúc Sở thường tới đây, có lúc để nhận lời khen, có lúc làm lớp trưởng cần xử lý công việc, và việc nộp bản kiểm điểm của Dung Lỗi và Văn Lạc Hành chiếm đa số.

Phòng giáo vụ rộng rãi đối diện với sân vận động, hai chiếc ghế sô pha đơn kẹp giữa ghế sô pha dài, bên dưới bàn trà hào phóng xếp đầy túi ly giấy lớn.

Khúc Sở quen cửa quen nẻo kéo Ứng Trường Lạc ngồi xuống, lần này anh đã đặc biệt chú ý muốn cô ngồi bên trái, tự lấy thân mình ngăn cản phần lớn ánh nắng cho cô.

“Xảy ra chuyện gì?” Nghiêm Uy nhìn Tiền Phú cao lớn, rồi ngó Ứng Trường Lạc mảnh mai, mờ mịt không hiểu rõ.

Không ai trả lời câu hỏi của Nghiêm Uy, yên lặng đến đáng sợ.

Khúc Sở chống lên tay vịn của ghế sô pha, nâng cầm, vắt chéo chân, khóe mắt của Ứng Trường Lạc trông thấy mắt cá chân gầy gò được tất đen bao bọc.

Cô liếc nhìn Khúc Sở, Khúc Sở cũng nghiêng đầu ngắm cô chăm chú, trong đôi mắt nâu hiện ý cười dịu dàng.

“Lãnh đạo à.” Bố Tiền phá vỡ bầu không khí yên lặng, lúng ta lúng túng: “Là thế này, con trai tôi đi đường bất cẩn vấp ngã, bị gãy tay, may sao có hai bạn học đây.”

Ông ta hết chỉ vào Ứng Trường Lạc rồi lại trỏ vô cô bạn gái nhỏ của con trai, cuống quýt bổ sung: “Hai em ấy giúp đỡ bạn bè, dìu con trai tôi đến phòng y tế. Bây giờ ấy, dù sao thì tôi cũng phải cảm ơn các em, người ở hiền tất sẽ gặp lành cả đời… Đương nhiên, điều này không thể thiếu được tấm lòng vất vả dạy dỗ của nhà trường và cha mẹ, thầy nói xem có đúng không?”

Tốc độ trở mặt thượng thừa này nếu không đi hát kinh kịch, chẳng khác nào một tổn thất lớn của tinh hoa văn hóa đất nước.


Nghiêm Uy càng nghe càng thấy không thích hợp, chưa bàn đến việc sao có thể ngã thành bộ dạng đầu heo lệ rơi đầy mặt, nửa mặt sưng vù thế này, chỉ nói tới việc khen ngợi thôi, từ khi nào phải mời phụ huynh đối phương chứ?

“Hợp lý đấy.” Khúc Sở lên tiếng nói, giọng nói trầm khàn, từng chữ tựa ngọc trai: “Nhưng cũng không phải nguyên nhân này. Trước khi tôi đến, hai vị giáo viên và vị phụ huynh này không hề đối đãi với con gái nhà chúng tôi như hiện giờ đâu. Tôi muốn kiểm tra camera an ninh ở đoạn đường xảy ra chuyện và cả bên ngoài văn phòng vừa rồi.”

Bố Tiền lau mồ hôi lạnh trên trán, khuyên can: “Không phải, cậu Khúc, quả thật là con trai tôi tự ngã, hiểu lầm, hiểu lầm cả. Tôi thay mặt nó xin lỗi cô chủ nhà chúng ta.”

Khúc Sở bật cười, không rõ ý tứ: “Tôi nhắc nhở ông rất nhiều lần rồi, nhà ông là nhà ông, nhà tôi là nhà tôi.”

“Không cần đâu.” Ứng Trường Lạc vừa nói vừa lấy chiếc bút ghi âm nhỏ nhắn tinh xảo từ trong túi quần đồng phục, nút màu xanh lá lóe lên.

Sinh ra trong gia đình giàu có, muốn đứng vững thì luôn phải ngừa sẵn chút thủ đoạn. Mấy năm trước, sau khi chị gái Ứng Cẩn Ngôn bị người ta gài bẫy, người nhà họ Ứng đã hoàn toàn khắc cốt ghi tâm việc biến bút thu âm thành vật bất ly thân lúc ra ngoài rồi.

Cô đè nút phát lại, mọi việc được phơi bày thật hoàn chỉnh, đúng sai gì ai nấy tự phán đoán.

Nghiêm Uy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chỉ thẳng Từ Tuyết và Tề Trương, rốt cuộc cũng không nói nên lời.

Ý cười trên môi Khúc Sở đã biến mất.

“... Em không trêu vào Tiền Phú được đâu, xin lỗi nhận sai đi, cô sẽ cầu tình thay em.”

Câu này vừa kết thúc, Ứng Trường Lạc nhấn nút ngừng ghi âm, nhướng mày tổng kết: “Vậy đấy.”

Khúc Sở đan mười ngón tay vào nhau, ngửa đầu liếm răng, nặng nề nhả ra từng lời thật chậm rãi: “Cậu Tiền đây từng soi gương lần nào chưa ấy? Ngay cả tướng mạo gia thế như tôi đây mà cô gái nhà tôi còn không để ý. Cậu cũng thừa can đảm dát vàng lên mặt mình phết.”

“Xin lỗi, xin lỗi, tôi là đồ chó đẻ, không biết nói tiếng người.” Lần này không tát con trai nữa, bố Tiền chuyển sang tát mình, tay năm tay mười, đánh vang “chát chát”: “Cậu đại nhân đừng ghi thù tiểu nhân, tấm lòng độ lượng bao dung.”

Thấy thế, người vợ yêu bên cạnh ông ta không nhịn được, ra mặt dậm chân quở trách: “Ông xã à ~ đứa cháu gái kia của em còn bị đổ nước đầy đầu đấy.”

Bố Tiền nhanh chóng phủi sạch quan hệ: “Cút! Cô là ai chứ!”

Không biết cháu gái của vợ yêu là bạn gái của con trai, quan hệ này thú vị ghê.

Ứng Trường Lạc đút tay vào túi đồng phục, vừa lạnh lùng lại xa cách thưởng thức vở kịch hoang đường trước mặt.

Khúc Sở buồn bã: “Cậu Tiền nói năng lỗ mãng, trật khớp cộng thêm gãy xương, còn cháu gái của cô chỉ bị hắt nước, nhìn kiểu gì cũng phải tạ ơn cô gái nhà tôi đã ra tay lưu tình chứ nhỉ?”

“Cậu!” Vợ yêu toan mắng thêm hai câu, đã bị bố Tiền bẻ vai, đẩy thẳng ra ngoài cửa. Ông ta quay đầu, chắp tay trước ngực: “Lãnh đạo, chủ nhiệm, cậu Khúc, chuyện này nói thẳng ra, đều tại chúng tôi hết. Chúng tôi thành thật xin lỗi, sẽ chuyển trường ngay, hai đứa nhỏ xúi quẩy cũng chuyển nốt, tuyệt đối không khiến cô chủ nhà cậu ấm ức.”

Từ Tuyết và Tề Trương dựa vào bên tường, gần như cùng lúc nuốt nỗi ngột ngạt xuống bụng.

Chuyện giữa trẻ con, nhận sai, xin lỗi, chuyển trường, có thể hạ hồi phân giải chỉ sau ba hành động.

Xã hội hài hòa, làm gì xảy ra việc con nhà bạn mắng con nhà tôi một câu, sinh sự cãi vã là tôi xách đao đến nhà chém chết bạn được đúng không?

Đúng như bọn họ dự đoán, quả nhiên Khúc Sở gật đầu đồng ý, anh uể oải bảo: “Được, vậy ông cứ giải quyết chuyện này thế nhé, tôi đã thấy được thành ý của ông chủ Tiền rồi. Mà cả đời này, hẳn con trai ông sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cô gái nhà tôi, khiến con bé chướng mắt nữa, tôi hiểu đúng không?”

“Đúng đúng đúng, chắc chắn nó sẽ không gây chướng mắt nữa.” Bố Tiền phụ họa theo.

Bầu không khí tiếp tục lặng ngắt như tờ, bố Tiền hỏi thăm dò: “Vậy, tôi đưa thằng nhỏ đến bệnh viện trước nhé? Tôi sẽ làm thủ tục chuyển trường cho nó ngay ngày mai, cậu xem vậy ổn không?”

Khúc Sở tặng ông ta ánh mắt tự hiểu, trái lại Ứng Trường Lạc chợt mở miệng, lạnh lùng nói: “Cút.”

Bố Tiền tông cửa xông ra ngoài, nghe tiếng bước chân cũng đoán được, chắc ông ta đang gánh cả nhà chạy mất hút rồi.

Ngón tay hằn vết chai mỏng giữ cổ tay của Ứng Trường Lạc, từng tấc từng tấc kéo cả tay ra khỏi túi, lòng bàn tay bị lật lên, có một vật cứng tròn trịa được nhét vào.

Khúc Sở rút tay về, Ứng Trường Lạc mới biết là kẹo bạc hà, cô xé mở ngậm lấy, khéo léo gấp giấy bóng thành một chú hạc.

Từ Tuyết hít sâu một hơi, chưa kịp mở miệng trình bày những lời đã được soạn sẵn hồi lâu, đã bị Khúc Sở thẳng thừng móc mỉa.

Anh khó nén được nỗi ác ý, nghiến răng chất vấn: “Cô Từ, cô chẳng thèm đả động đến đầu đuôi câu chuyện, đã ép buộc một cô bé phải cúi đầu xin lỗi với người đã bắt nạt mình. Cô cũng hay thật đấy.”



Tác giả có lời muốn nói:

Khúc Sở: Đây là cô chủ tôi nâng niu trong lòng bàn tay đó!

Đoàn đội bác bỏ: Không, kịch bản của anh là một tên ma quỷ cuồng bảo vệ vợ, anh cầm nhầm rồi.


Bình luận

Truyện đang đọc