Chương có nội dung bằng hình ảnh
“Hôm nay nhóc Trường Lạc nhà ta muốn tới trường học không?” Khúc Sở vừa hỏi vừa trộn bột kem vị muối biển vào socola nóng.
Tối hôm qua Ứng Trường Lạc đã thức khuya, sáng nay phải dậy đúng giờ nên đầu óc chưa tỉnh táo lắm. Ánh sáng linh động trong đôi mắt hẹp dài, cô kéo ghế ngồi xuống, không lên tiếng.
Bữa ăn đơn giản được bày trên bàn, cơm lươn ăn kèm với canh rong biển đậu hũ trứng, nước sốt đậm đà béo ngậy, tản ra mùi hương thật hấp dẫn.
Nhưng chỉ mỗi trứng sợi là tác phẩm của Khúc Sở, kỹ thuật dao điêu luyện, mảnh như sợi tóc.
Ngủ không ngon nên miệng chẳng có mùi vị gì, Ứng Trường Lạc cụp mắt, chậm rãi ăn từng muỗng canh rong biển.
Khúc Sở cẩn thận khuấy đều, hòa tan bột kem, sau đấy đến chỗ tủ lạnh lấy một viên socola, bào rất nhiều vụn socola vào ly qua khay bào, cuối cùng mới đẩy sang chỗ cô.
Người thích đồ mặn - Ứng Trường Lạc có niềm đam mê với socola, và ở phương diện này, Khúc Sở quan tâm rất đầy đủ, chuẩn một bậc phụ huynh kiểu mẫu Trung Quốc: “Dùng nguyên liệu bên ngoài không ổn, để anh tự làm cho em.”
Vụn socola nóng chảy trên bề mặt rồi đông thành một lớp socola nổi lửng lơ.
Món canh rong biển tươi ngon cuối cùng cũng đánh thức vị giác của cô, Ứng Trường Lạc ngước mắt, bình thản trả lời: “Đằng nào chẳng phải đi.”
Khúc Sở nhún vai, cười nói: “Nếu là nhóc Trường Lạc nhà ta, cũng không nhất thiết phải đi đủ ngày hôm nay đâu.”
Ứng Trường Lạc hiểu Khúc Sở đang bận lòng điều gì, Từ Tuyết là giáo viên có thâm niên, và như những lời Từ Tuyết nói trong phòng giáo vụ ngày hôm qua, cô ta không phạm phải bất cứ sai lầm nào mang tính hệ trọng cả, ai làm gì được cô ta?
Chẳng thể chấp nhận về mặt tình cảm chỉ là nhận định của Ứng Trường Lạc và những ai đứng cùng lập trường với cô.
Trong mắt người khác, họ hẳn chỉ đánh giá chuyện này thuộc diện “xử lý không thỏa đáng” khi chứng kiến thôi. Từ Tuyết chưa chắc rời khỏi Trường Trung học Thực Nghiệm nhanh như vậy.
Khúc Sở suy tính cẩn thận, nhưng Ứng Trường Lạc không định né tránh.
Cô nuốt hết thức ăn trong miệng rồi mới khàn giọng trả lời: “Em không giỏi như anh nghĩ đâu.”
Ứng Trường Lạc nảy sinh sợ hãi với việc lãng phí và bào mòn thời gian, như cuộc sống trước kia của cô vậy.
Đạt hạng nhất, giành giải thưởng, ánh hào quang.
Tuy không muốn lắm nhưng cô luôn luôn nỗ lực để thành công, Ứng Trường Lạc đã lớn đến thế rồi.
“Có chứ.” Ánh mắt Khúc Sở trìu mến: “Ít nhất đối với anh là vậy. Trên đời này, đâu người anh trai nào thấy em gái mình không giỏi chứ?”
Ứng Trường Lạc bình thản đáp: “Cũng có kha khá đấy.”
Năm nay Douban vẫn còn chế độ chưa đóng băng hoạt động nhóm, độ thảo luận cao, nổi tiếng nhất là “Bố mẹ đều gây họa”, gồm rất nhiều đứa trẻ đã kiểm chứng sự thật không phải ai cũng xứng làm bố làm mẹ, nói gì đến anh em?
Nếu tồn tại kỷ lục Guinness Thế giới về truyện cười và đưa cuộc hội thoại vào ngõ cụt, Ứng Trường Lạc thừa sức đứng đầu.
Khúc Sở chậm rãi trộn cơm, thay đổi chủ đề: “Nói mới nhớ, chú hải cẩu này khá đáng yêu, để em mang đến trường ôm ngủ trưa, em thấy thế nào?”
“Không phải do anh muốn à?” Ứng Trường Lạc lạnh lùng hỏi.
Khúc Sở gật đầu: “Muốn chứ, vậy nên ba tuần sau, ngày 15 tháng 9, em tiếp tục cùng anh trai tới khu vui chơi, gắp cho anh được không?”
Anh thông báo mốc thời gian rất rõ ràng, Ứng Trường Lạc an tâm cực kỳ, cô nghiêm túc đáp: “Em gắp cho anh.”
Suy nghĩ một lát, cô bổ sung thêm: “Thầu hết tất cả máy gắp thú cho anh luôn.”
“...” Không thể tránh khỏi việc lái sang hướng khác, Khúc Sở cũng chẳng từ chối, dù sao nhà rộng như thế, không thiếu chỗ để mấy bé thú bông đáng yêu.
***
Hôm qua Ứng Trường Lạc ra về thẳng, không lấy cặp sách. Trước giờ tự học vào buổi sáng, Lạc Kim đã nhiệt tình kể cô nghe về bài tập giáo viên giao, đồng thời đưa tất cả các bài đã làm xong qua, để cô thuận tiện mau chóng hoàn tất, cô ấy mềm giọng thúc giục: “Cậu chép tiếng Anh trước đi.”
Giang Tẫn Nguyệt bất đắc dĩ nhìn Lạc Kim, tốt bụng nhắc nhở: “Ứng Trường Lạc không cần nộp hết bài tập, sao cậu cứ muốn cậu ấy chép thế.”
“Không phải do tớ sợ giáo viên mới không biết hả!” Lạc Kim mếu máo lầu bầu: “Nếu như bị phê bình thì cũng đâu phải cậu bị phê bình. Đứng lên, cậu chắn nắng rồi.”
“Đang chép đây.” Ứng Trường Lạc nhỏ nhẹ xen vào, không hề đường đột.
Thông tin và các chuyện phiếm thời học sinh luôn được lan truyền nhanh chóng, mọi người đã và đang điên cuồng bàn tán việc sắp đổi giáo viên chủ nhiệm lớp và giáo viên tiếng Anh mới rồi.
Chuyện điều động giáo viên vốn rất bình thường, sau khi cảm thán hai câu như cô Từ được thăng chức đi rất vội, trọng tâm buổi tán dóc đã dời sang việc chờ mong giáo viên mới, và giáo viên phụ trách môn đấy sẽ thành chủ nhiệm lớp.
Người giỏi Toán thì nói lời ma quỷ, dùng cục gôm xếp chồng lên nhau cầu nguyện cho giáo viên Toán đến, đứa giỏi Ngữ văn thì vẽ chữ thập vào không khí và nói chuyện với Chúa Giê-su, còn Lộ Trầm Miên thì cắt hai chai nước rồi bỏ bút vào đấy, làm ống rút thăm đoán mệnh.
Các bạn nhỏ ở tuổi này chưa hiểu chuyện ly biệt, bầu không khí vẫn vui vẻ như thường.
Ứng Trường Lạc chống tay, lật qua một trang sách bài tập, chép liên hồi các câu được chọn.
Bài tập của ngày đầu nhập học không nhiều, dễ dàng thuận tay hoàn thành.
Hách Manh vừa bưng hộp cà chua bi vừa lảm nhảm từ hàng trước xuống hàng sau, Ứng Trường Lạc không cùng bàn, cô ấy ngồi vào chỗ trống, cười nhẹ nhàng giơ hộp đồ ăn lên trước mặt cô, mở lời giới thiệu: “Hôm nay có món chua ngọt, cậu thích đồ chua ngọt không?”
Ứng Trường Lạc lắc đầu, lấy một hộp socola lớn từ chiếc túi giấy trên bàn trống bên cạnh, nhanh chóng xé lớp bao bì rồi nâng lên bằng hai tay, cô hỏi: “Có thể làm phiền cậu chia cho các bạn giúp tớ không?”
“Được chứ.” Hách Manh cười nhe răng: “Socola hiệu này siêu ngon.”
Ứng Trường Lạc buông chiếc hộp ra trước, sau đấy lột giấy gói của hộp khác trong túi, cười yếu ớt bảo: “Vậy ăn thêm hai viên nhé.”
Cô không đeo cặp sách khi tới trường, mang theo hai hộp socola lớn do Khúc Sở đóng gói và một chú hải cẩu bông.
Biểu hiện hội chứng sợ xã hội ở mỗi người mỗi khác, song ít nhiều gì, sẽ tương đồng vài điểm với các cá nhân sở hữu trình xã giao giỏi.
Hách Manh bắt đầu chuyến phân phát socola từ hàng sau theo hình rắn lượn, dốc hết sức hét lớn: “Là kẹo Ứng Ứng tặng mọi người đấy… Này các cậu đừng cảm ơn tớ, phải cảm ơn cậu ấy cơ.”
Từng hạt nắng ấm áp buổi sáng chiếu xuyên qua cửa sổ, làn gió thu đè nặng lên các táng lá ngô đồng đã nhuốm màu ố vàng, tiếng xào xạc quanh quẩn.
Ứng Trường Lạc ôm hải cẩu bông, dựa vào tường quan sát phòng học náo nhiệt.
Cô nhận được rất nhiều ánh mắt cảm ơn và áy náy, năm tháng yên ổn cứ trôi qua như thế đấy.
Giáo viên chủ nhiệm mới đến nhậm chức là cô giáo Vật lý - Trương Mẫn, người quen cũ của mọi người, một đại mỹ nhân một năm bốn mùa chỉ mặc váy, không mang giày đế bằng.
“Được rồi được rồi, yên lặng một chút, biết mấy đứa hưng phấn rồi.” Trương Mẫn cuộn quyển sách thành ống, gõ lên bục giảng: “Cô nói này, bạn bên dưới đang ăn socola ơi, em đừng ăn một mình chứ.”
Trì Thần nhảy lên cứ như ấn vào lò xo trên ghế, xông lên bục giảng: “Nào Mẫn Mẫn, đây là kẹo do bạn Ứng thân yêu của cô chia cho mọi người đấy, ai cũng có phần.”
Trương Mẫn trừng mắt, cười giận mắng: “Không biết lớn nhỏ, đừng nghịch nữa. Cô Từ vì nguyên nhân gia đình nên phải nhậm chức ở trường khác, giao đám ranh con tụi em cho cô. Sau này hãy giúp đỡ cô nhiều hơn, cô vẫn muốn xem thử, liệu có trò nào không làm bài tập Vật lý không.”
Đế Đô cực kỳ lớn, giờ cao điểm vào sáng và tối luôn lâm vào tình trạng kẹt xe, di chuyển bằng tàu điện ngầm từ Bắc vào Nam tiêu tốn bốn năm tiếng đồng hồ. Chuyển nhà, chuyển trường, và đổi việc là chuyện thường tình.
Nhà họ Khúc giải quyết kín kẽ, thông tin được đè xuống chặt chẽ, không còn xuất hiện bất cứ lời nói nhảm nhí nào liên quan đến Ứng Trường Lạc nữa.
***
Dựa theo thỏa nhận của Khúc Sở và hai nhà Lục, Ứng, mỗi tháng bốn lần, sẽ thay phiên nhau đến hai nhà vào cuối tuần.
Tuần này đến lượt nhà họ Lục, trước đấy họ đã dạo quanh siêu thị, sắm sửa nguyên liệu nấu ăn cho bữa sáng cuối tuần. Mấy ngày nay, Khúc Sở đã thử học vài món ăn gia đình từ dì giúp việc, mùi vị rất ổn, nhưng không phù hợp với những ai tất bật vào buổi sáng, không đủ thời gian thưởng thức.
Khúc Sở dụ dỗ Ứng Trường Lạc ngồi vào xe mua sắm.
Hôm nay cô mặc áo thun đen dài, phối với quần jean ngắn, đội mũ lưỡi trai, lãnh đạm vô cùng, mất hết nét dễ thương.
Xe mua sắm của siêu thị này đủ rộng, cô gái trưởng thành với vóc người tầm thước khi ngồi vào, sẽ không thấy chật chội.
Ứng Trường Lạc ngồi ôm đầu gối, ngửa đầu thấy khung cảnh xung quanh hoàn toàn khác biệt.
Khúc Sở đẩy xe rất vững vàng, hàng hóa rực rỡ muôn màu chậm rãi lướt qua trước mắt. Cô tùy ý đưa tay chỉ, anh sẽ lấy tất, còn được xác nhận xem muốn lấy bao nhiêu.
Trong chốc lát, cô đã hiểu rõ vì sao các bạn nhỏ khác luôn thích thế này, không chỉ vì bản thân mình lười đi và phụ huynh sợ bọn nhóc chạy lung tung.
Mà vì cảm giác đưa tay là có thể chạm tới thật sự quá kỳ diệu.
Ở cạnh Khúc Sở, có lẽ khi yêu cầu bất cứ điều gì, cô đều sẽ nhận được hết.
Ứng Trường Lạc chìm đắm trong nỗi sung sướng này, tựa như được đặt vào đám mây, khẽ lay động theo hướng gió, chẳng cần lo việc rơi xuống, bởi vì Khúc Sở ở sau lưng cô, ngoảnh đầu là có thể thấy anh ngay, và anh sẽ đón lấy mình thật chắc chắn.
Khúc Sở nhếch môi, thờ ơ hỏi: “Nhóc Trường Lạc muốn gì nên ngại mở miệng à? Em đã ngó anh trai nhiều lần rồi đấy.”
Có nhiều người thật sự rất tinh ý, thay vào đấy, họ dư sức đập nát tất cả giả tưởng phi thực tế.
“Em vui.” Ứng Trường Lại thu tầm mắt lại, đè thấp vành mũ.
Lồng ngực Khúc Sở bật ra tiếng cười khẽ: “Cứ nhìn nếu em vui, chứ thở hổn hển rồi không nhìn nữa thì có ích gì?”
Ứng Trường Lạc nghiến răng: “Ai cần anh lo!”
“Rồi rồi.” Khúc Sở cười vô lại: “Không phải cần anh lo sao, anh lo hết không được hả? Hai hộp socola được không?”
***
Căn biệt thự được ông Lục dùng để ẩn cư độc chiếm cả ngọn núi, núi xa trùng điệp, hồ nước tự nhiên như hình trăng lưỡi liềm được cây xanh ôm trọn, non sông gấm vóc vẹn toàn đôi đường, phong cảnh tựa bức họa.
Vị đầu bếp làm bánh Palmier [1] và bánh cua được đánh giá là hàng đầu, ông cụ Lục mời Khúc Sở ngồi chơi cờ vây trong đình đá của vườn hoa, Ứng Trường Lạc ngồi bên cạnh, bưng dĩa bánh cua ăn từng miếng nhỏ.
[1] Bánh Palmier được xuất xứ từ Pháp nhưng có lẽ nó nổi tiếng và phổ biến với rất nhiều nước trên thế giới vì vậy ngoài cái tên “Palmier” có nghĩa là lá cọ/ lá thốt nốt (palm leaves) thì nó còn có rất nhiều tên gọi khác như: tai voi (elephant ears), trái tim Pháp (French hearts), bánh hình bướm (butterfly cookies) etc. Ngoài ra, với mỗi ngôn ngữ của mỗi nước lại có một tên gọi khác nhau.
Trận cờ bước vào thế giằng co, ông cụ Lục quay đầu pha trà suy nghĩ về bước đi tiếp theo. Nhân lúc ông ngoại chưa sẵn sàng, Ứng Trường Lạc nhanh tay dùng dĩa chặn lại một góc nhỏ bàn cờ, thay đổi vị trí quân cờ đen trắng.
Cô hành động chóng vánh, nhưng vẫn bị Khúc Sở đang tập trung vào ván cờ chứng kiến hết.
“...” Khúc Sở nghẹn lời.
Ứng Trường Lạc nháy mắt lia lịa ra hiệu, Khúc Sở cưng chiều gật đầu, sau chiếc kính gọng vàng hiện lên tia sáng không dễ nhận ra.
Đợi đến lúc ông cụ Lục bưng chén quay lại, Ứng Trường Lạc đã tỉnh bơ nhai bánh ngọt.
“Hầy.” Ông cụ Lục nhìn bàn cờ thở dài, lại ngó về phía cháu ngoại, hiền hậu bảo ban: “Quân tử xem cờ sẽ không nói, cháu Khúc người ta thương cháu nhiều thế, cũng đâu dễ dàng gì. Cháu nói thử xem, sao có thể vì muốn ông ngoại thắng mà bắt nạt cháu ấy chứ.”
Trình độ đánh cờ vây có thể thấy từ năm điểm, được chia ra như sau: hiểu thế cờ, tính đường, nhìn bao quát, hiệu quả của nước cờ, và phán đoán tình thế.
Ứng Trường Lạc còn quá nhỏ tuổi, vẫn kém hơn rất nhiều so với Khúc Sở và ông ngoại đã trải đời.
Cô có thể chiếm ưu thế trong việc tính đường, nhưng lại thua ở phán đoán tình thế. Cô dịch chuyển quân đen trắng vì muốn giúp Khúc Sở tìm ra lối thoát, song do hồi hộp quá độ, khiến tình thế xảy ra vấn đề, một loạt động tác mạnh mẽ như chó đã trực tiếp đưa Khúc Sở vào đường chết.
Ông cụ Lục cười ha hả hạ cờ, lưỡi dao kết liễu lập tức hiện hình, thế thua của Khúc Sở như nước vỡ đê, không thể cứu vãn nữa.
“Cháu Khúc à, cháu đừng nuông chiều nó như vậy, sao lại để nó nhường ông chứ. Nào nào nào, chúng ta đánh nghiêm túc.” Ông cụ Lục xếp lại quân đen rồi đặt những nước cờ mà Ứng Trường Lạc đã đổi về vị trí cũ.
Ứng Trường Lạc cứng đờ, giữ nguyên vẻ mặt nhạt nhẽo, ngón tay vân vê vỏ bánh rơi vào trong dĩa sột soạt, không cắn nữa.
Khúc Sở nắm tay lại ho khan, phá vỡ bầu không khí xấu hổ.
Giọng anh trầm bổng: “Cháu hết cách rồi ạ, không nuông chiều em ấy không được. Cháu cực khổ lắm mới cạy ra được, không phải để nuông chiều hay sao.”