ƯƠNG NGẠNH

Thấy đó là Phó Ngôn Chân, Mạnh Tân Từ cười khách khí gọi một tiếng “Anh.”

Phó Ngôn Chân sinh trước cậu ta ba tháng, nhưng Phó Ngôn Chân chưa từng gọi cậu ta là “em trai”.

Khép hờ đôi mắt, cậu ta liếc nhìn những người mình mang đến, đôi mắt đen hiện lên sự thù địch xen lẫn vui đùa. Trong nhóm người, chỉ có Mạnh Tân Từ mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng của Thực Nghiệm. Đám còn lại nhìn qua cũng biết là đám côn đồ ngoài xã hội.

Mạnh Tân Từ cao 1m8, trắng trẻo lại còn đeo kính, có thể tạm xem là nho nhã trí thức. Chỉ nhìn đơn giản bề ngoài thì Phó Ngôn Chân trông lêu lổng hư hỏng hơn Mạnh Tân Từ nhiều. Mạnh Tân Từ ngó sân thể dục ở phía sau cậu, lại lướt qua quần áo cậu đang mặc, cười kháy khỉa, “Sắp thi rồi mà anh vẫn chơi bóng hả?”

Phó Ngôn Chân vẫn im lặng, châm điếu thuốc đưa lên miệng hút, chầm chậm rít một hơi, đốm đỏ đầu thuốc tức thì rực hẳn lên, làn khói thuốc mỏng tỏa ra khi nó lịm xuống.

Cậu chẳng thèm nhìn Mạnh Tân Từ, mà xoay người nhìn Tăng Như Sơ, đôi mắt vốn trong veo giờ đã bị bao phủ bởi sự căm ghét và thù hận. Chẳng cần nghĩ cũng biết người bắt nạt cô ở Thực Nghiệm chính là Mạnh Tân Từ.

Mạnh Tân Từ bị Phó Ngôn Chân coi thường như vậy đã không thể dằn được cơn giận.

“Cái con khốn này nể mặt nhau tí mà cũng khó nhỉ, ở Thực Nghiệm đã rất kiêu ngạo. Giờ sang Nhã Tập mà ngày lễ kỷ niệm còn khiến bố tao mất mặt.”

Mỗi câu của cậu ta đều gắn chặt với bố mình. Vừa bước chân đến cổng trường đã lớn giọng đe dọa, “Mày có biết bố tao là ai không?”

Phó Ngôn Chân nghe cậu ta nhắc đến bố thì cười hắt. Cậu nhếch mép, đi đến trước mặt Mạnh Tân Từ, cúi người nhẹ nhàng nói, “Chỗ này là Nhã Tập, mày muốn làm gì?”

Mạnh Tân Từ chỉ nghĩ cậu là đại ca ở Nhã Tập, nếu ở chỗ này gây sự chắc hẳn là không nể mặt cậu bèn nhượng bộ, “Vậy em đưa con kia ra chỗ khác là được.”

Kỳ thật cậu ta vẫn hơi hơi sợ Phó Ngôn Chân, khi còn bé hai người từng đánh nhau, bị cậu đánh cho không ít.

Phó Ngôn Chân khịt mũi, ngậm điếu thuốc, kéo khóa áo khoác của Mạnh Tân Từ kín đến tận cằm.

“Đưa đi đâu? Cô ấy là học sinh của Nhã Tập.” Cậu nhìn lướt qua cổ áo Mạnh Tân Từ có một vệt son đỏ.

Mạnh Tân Từ cười gượng, “Không phải chứ, anh, khi nào thì anh có ý thức tập thể như vậy?”

Phó Ngôn Chân búng nhẹ điếu thuốc, tàn thuốc rơi lả tả trên vai áo Mạnh Tân Từ khiến đường chỉ khâu nhanh chóng xém lại.

“Ngay lúc này.” Cậu đáp.

Nụ cười có lệ tắt ngấm, khói mù mịt chợt bủa vây. Mạnh Tân Từ rốt cuộc biết không phải mình gây sự mà Phó Ngôn Chân muốn gây sự với cậu ta. Nhưng hôm nay cậu ta dẫn theo nhiều người như vậy, đâu còn đường nào để xoay chuyển. Ỷ vào việc mình đông người, cậu ta ngang tàng hẳn, “Hôm nay chắc chắn em phải dạy dỗ con ranh này một trận, anh…đừng có không nể mặt!”

Phó Ngôn Chân vặn xoắn cổ áo cậu ta, ấn mạnh tàn thuốc vào vai áo tức thì đốt cháy một lỗ nhỏ trên đồng phục. Mùi vải cháy bốc lên khó chịu trong bầu không khí ẩm ướt.

“Mày thử xem.” Cậu lạnh lùng nói.

Mạnh Tân Từ gào lên một tiếng quỷ dị, muốn mở miệng chửi bậy nhưng chưa kịp nói thì Phó Ngôn Chân đã siết chặt cổ áo thêm một chút. Cậu ta ngột ngạt đến mức sắp ngạt thở. Phó Ngôn Chân làm cú lên gối thật mạnh vào bụng cậu ta.

Làn da mỏng manh mềm mại đâu thể chịu đựng được cú đánh dữ dội như vậy. Mạnh Tân Từ đau đến nỗi đứng không vững, Phó Ngôn Chân túm chặt cổ áo mới giữ được cậu ta không khuỵu xuống, nhưng chỉ chớp mắt lại bị đẩy ngã.

Giang Thành mưa nhiều, nhà trường lo ngại học sinh bị trượt ngã nên đã lót đường bằng loại đá hoa cương hơi gồ ghề. Độ mấp mô ấy chẳng là gì khi rảo bước vào ngày thường, nhưng Mạnh Tân Từ bị đẩy mạnh ngã xuống lại là một chuyện khác. Sự đau đớn của cơ thể như được phóng đại lên trăm lần, sau lưng truyền đến cảm giác đau nhói, xương cốt đau như muốn nứt vỡ.

Tăng Như Sơ thoáng thấy mặt đất hơi rung nhẹ dưới tác động mạnh như vậy. Dưới ánh đèn, vũng nước mưa đọng trên mặt đất bắn tung tóe khắp nơi, ống quần của cô lấm tấm những chấm nước.

Mạnh Tân Từ vặn vẹo trên mặt đất vì đau, nhưng Phó Ngôn Chân lại giơ chân đá vào hàm cậu ta một cách tàn nhẫn.

Đây là Nhã Tập, số người mà Mạnh Tân Từ dẫn theo chẳng bõ bèn. Người của Phó Ngôn Chân đã bao vây cả đám đó lại từ lâu. Bọn họ đang chơi bóng ở gần đó, những người giao du với Phó Ngôn Chân căn bản chẳng quan tâm việc học hành, gần thi nhưng vẫn đi chơi bóng. Nhận thấy có chuyện nên cả đám kéo nhau qua.

Phó Ngôn Chân đánh Mạnh Tân Từ, không ai đến ngăn mà cũng không ai dám ngăn.

Trước giờ Mạnh Tân Từ chỉ bắt nạt người khác đến khi người ta phải hô “Cứu.” Tối nay, cậu ta bị đánh thừa sống thiếu chết ở Nhã Tập. Thẩm Du chạy theo hóng hớt còn a dua đạp thêm cho hai phát, đạp xong mới nhận ra chỗ kỳ quái, “Rốt cuộc bố nó là ai thế?”

Mạnh Tân Từ thoi thóp thở hổn hển, muốn nói tên bố mình.

“Tao.” Phó Ngôn Chân nhếch miệng.

Thẩm Du phì cười, “Ối chà, con giai lớn vậy rồi á.”

Bùi Chiếu đứng cạnh nhìn hồi lâu mới nhận ra, “…Thằng này…hình như là em họ mày mà?”

Thẩm Du ngơ ngác, “Em họ nào?”

“Họ Mạnh.” Phó Ngôn Chân đáp.

“…Á đù.” Thẩm Du giật mình bật nhảy về sau.

Bỗng dưng thấy may vì trời tối đen, chắn hẳn cậu ta không nhìn rõ mặt mình.

Phó Ngôn Chân nghiêng người, nhìn sang Tăng Như Sơ vẫn đứng ở chỗ đó nhìn cậu đăm đăm. Cậu cười mỉa mai, “Học sinh ngoan không về nhà làm bài còn muốn ở đây xem trò à?”

Tăng Như Sơ vẫn nhìn cậu, nét mặt cậu còn lạnh lẽo hơn thời tiết, đôi mắt toát vẻ sắc lạnh nhưng trong con ngươi đó xen cả cảm xúc mà cô không hiểu. 

Bốn mắt đọ nhau, cô đành phải rời đi. Chú Trần đến đón cô, từ hai mươi phút đã gửi tin nhắn hỏi thăm sao cô chưa ra cổng. Cô nhắn lại rằng mình đang thảo luận bài tập với bạn cùng lớp.

Tăng Như Sơ vừa mới đi, bảo vệ đã nhận được tin báo vụ ẩu đả. Phó Ngôn Chân nhìn Bùi Chiếu, bảo cậu dẫn cả đám đi chỗ khác. Lúc cậu ra tay đánh người vô cùng tỉnh táo. Cậu biết người mình đánh là ai, cũng biết hậu quả ra sao.

Mạnh Tân Từ là con trai của chú cậu. Ba đời nhà họ Mạnh toàn độc đinh, cô của cậu còn chẳng nỡ to tiếng với cậu con trai cưng, giờ lại bị cậu đánh một trận nhừ tử.

Cậu móc bao thuốc, rút một điếu châm lửa. Một mình cô độc không né tránh đứng giữa trời đất mênh mông, nét mặt bình thản như thể đang chờ một cơn mưa lớn trút xuống.

Nhà trường đã gọi xe cứu thương, Mạnh Tân Từ được nâng lên bằng cáng vì cậu ta không thể đứng dậy nổi.

Nối ngay sau đó là xe cảnh sát.

Hai đứa cháu đích tôn đánh nhau.

Hai đại gia đình thức trắng cả đêm.

Hôm sau, chuyện Phó Ngôn Chân đánh Mạnh Tân Từ được bàn tán xôn xao. Ngay cả trong phòng thi cũng không tránh được việc xì xào, Tăng Như Sơ còn nghe được Phó Ngôn Chân cũng phải nhập viện.

Cô cố gắng hoàn thành bài thi rồi nhanh chóng gọi điện cho Phó Ngôn Chân, nhưng cậu không nghe máy. Điện thoại luôn trong trạng thái tắt máy.

Cô không biết sau khi mình về đã xảy ra chuyện gì, cô cũng không biết tại sao Phó Ngôn Chân bị thương phải vào viện. Ngày hôm đó chỉ có một mình cậu đánh Mạnh Tân Từ, còn Mạnh Tân Từ bị đánh đến nỗi không còn sức chống cự, chỉ nằm im một chỗ thở hồng hộc. Có thể sau đó đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết.

Vụ việc này gây xôn xao không nhỏ, đến mức hai bác cô đã biết Mạnh Tận Từ đến tận Nhã Tập tìm cô, họ vô cùng lo lắng. Sau nhiều cân nhắc trăn trở, hai bác quyết định gửi Tăng Như Sơ về chỗ ông bà nội của cô.

Ban đầu bố mẹ Tăng Như Sơ đã thỏa thuận nếu sinh con trai sẽ lấy họ Cố của bố, còn con gái sẽ lấy họ Tăng của mẹ. Ông bà nội cô không biết chuyện này, mãi đến khi làm xong hộ khẩu mới biết. Thế hệ của ông bà vẫn còn đặt nặng vấn đề dòng dõi nên vẫn canh cánh chuyện này trong lòng rất nhiều năm, cũng không thích người mẹ có tính cách mạnh mẽ của cô.

Khi còn bé Tăng Như Sơ khá thân thiết với bên ngoại, bên nội khá ít liên lạc. Nhưng lúc này không còn cách nào khác, Tăng Phồn Thanh đành liên hệ với họ để giải thích rõ tình hình, ông nhấn mạnh rằng Tăng Như Sơ không an toàn khi ở lại Giang Thành, không phải hai người bỏ bê cô và hứa sẽ gửi phí sinh hoạt hàng tháng.

Sau khi ông bà nội biết chuyện đã đặt vé máy bay đến đón cô ngay trong đêm đó. Hai ông bà vẫn rất quý cô, chỉ là vẫn chưa nghĩ thông suốt được chuyện năm xưa mà thôi.

Tăng Như Sơ mua một bó hoa đi đến bệnh viện. Dù sao thì tối đó Phó Ngôn Chân đã giúp cô. Bó hoa đã được bó gọn xong xuôi nhưng Tăng Như Sơ lại nhờ người bán hàng điểm thêm vài bông cúc họa mi.

Vào đến phòng bệnh của Phó Ngôn Chân lại thấy đang có người, bố mẹ cậu cũng đang ở trong phòng. Cô đứng ngoài đợi gần một tiếng nhưng người bên trong vẫn chưa ra. Cánh cửa đóng chặt, tiếng nói chuyện truyền ra đứt quãng, cô nghe không rõ. Cũng không tiện đi vào.

Trong phòng, Phó Chẩn đang quát mắng Phó Ngôn Chân. Ông vừa từ nước ngoài trở về thì nhận được điện thoại của em gái, vội vàng đi thẳng đến bệnh viện, còn chưa kịp thở đã tuôn một tràng chửi bới, ông luôn miệng hỏi Phó Ngôn Chân có biết lần này cậu đã gây ra chuyện lớn đến mức nào không, ông có mấy dự án lớn còn đang phải nhờ cậy Mạnh Vọng. Cậu thì hay rồi, đánh con trai người ta thừa sống thiếu chết.

Phó Ngôn Chân chỉ khép hờ mắt, mím môi im lặng nghe ông trách mắng.

Mạnh Tân Từ thấy to chuyện nên không dám thừa nhận mình dẫn theo hơn chục người đến Nhã Tập tìm một đứa con gái. Nhưng cậu ta không cam lòng bị Phó Ngôn Chân đánh cho thành thế này, bèn nói dối là đến tìm cậu để cùng đi thăm ông, thấy gần thi rồi mà cậu vẫn còn chơi bóng nên tốt bụng khuyên vài câu, ai ngờ cậu lại nóng nảy đánh mình.

Cái lí do vớ vẩn như vậy nhưng người nhà họ Mạnh vẫn tin.

Phó Chẩn kéo ghế ngồi xuống, uống một ngụm nước cho hạ hỏa, dẫu sao cũng là con trai mình, dù có thế nào ông vẫn bênh con, nhưng ngoài miệng vẫn bực tức, “Mấy dự án kia của bố còn đang phải nhờ vả chú của mày, mày lại suýt nữa đánh chết Mạnh Tân Từ, lúc mày ra tay thì con mẹ nó nhẹ tay chút chứ?”

Phó Ngôn Chân hờ hững, “Trời tối đen thế biết thế nào mà nhẹ tay.”

“Mày nói bố nghe xem, tại sao lại đánh nó?” Phó Chẩn tỏ ra công bằng, nhưng thực tế thì ông không hề tin vào mấy lời nhảm nhí của Mạnh Tân Từ.

“Nó dẫn theo mười mấy thằng đến trường tìm con gây sự, chả nhẽ con không được đánh trả.” Phó Ngôn Chân cười nhạt.

Sai lầm lớn nhất của Mạnh Tân Từ là dẫn người đến Nhã Tập, chứng tỏ cậu ra mới là người gây sự trước.

Mới nói được mấy câu thì điện thoại Phó Chân đổ chuông. Công ty có việc gấp cần phải xử lý, ông vội vàng ra ngoài nên không để ý thấy Tăng Như Sơ đang đứng gần đó.

Ngôn Tri Ngọc không dễ lừa như Phó Chẩn, bà hỏi rất nhiều người có mặt ngày hôm đó, đặc biệt là Thẩm Du và Bùi Chiếu, dưới sự uy hiếp của bà, Bùi Chiếu đã nói rằng có thể Phó Ngôn Chân làm thế vì cô bạn cùng lớp chuyển từ Thực Nghiệm đến.

“Bùi Chiếu nói con vì cô bé cùng lớp nên mới đánh Mạnh Tân Từ, cái cô bé chuyển từ Thực Nghiệm.” Ngôn Tri Ngọc nhìn con trai, giận sôi máu, “Vì một đứa con gái mà đánh nó thành như vậy? Con điên rồi à?”

Nói xong lại giận dữ gí gí trán cậu.

Phó Ngôn Chân cười một cách lười biếng, “Nếu Mạnh Tân Từ thật sự đến gây sự với một cô gái mà lại dẫn theo nhiều người đến vậy à?”

Chỉ một câu khiến Ngôn Tri Ngọc nghẹn họng.

“Nếu như Mạnh Tân Từ dám thừa nhận nó dẫn theo nhiều người như vậy là để bắt nạt cô gái kia thì con sẽ thừa nhận mình có lòng tốt thay trời hành đạo.” Phó Ngôn Chân ngoáy lỗ tai, “Mẹ đi hỏi xem chú có thể phát cho con cái bằng khen công dân tốt hay không.”

Mạnh Tân Từ không nói nguyên nhân vì Tăng Như Sơ, cậu cũng không thể nói. Tính tình người nhà như nào cậu hiểu thấu, nếu họ biết cậu vì một cô gái mà gây ra chuyện lớn như vậy, nhất định sẽ không để cho cô yên ổn.

Thái độ ơ hờ của cậu khiến Ngôn Tri Ngọc đâm nghi ngờ hỏi lại, “…Vậy rốt cuộc con có phải vì con nhóc kia không? Chuyện cái xe lúc trước cũng là vì nó à?”

“Mẹ muốn con nói mấy lần nữa?” Phó Ngôn Chân không kiên nhẫn, cao giọng, “Con làm vì cô ấy à? Để cô ấy giúp con viết nhật ký hàng tuần?”

Tăng Như Sơ lần đầu tiên nghe thấy Phó Ngôn Chân to tiếng đến vậy. Ngày thường cậu luôn tỏ vẻ lười biếng lêu lổng không đứng đắn, câu nói giận dữ này của cậu đập vào màng nhĩ cô hơi nhói.

Nghe thấy lời cậu, tâm trạng cô lại bình thản đến lạ. Sự áy náy vô hình đè nặng đôi vai suốt cả đường đi bỗng tiêu tan phần nào. Có lẽ chỉ vì cô là học sinh Nhã Tập. Hoặc đổi sang bất kỳ một ai đó, cậu đều có thể đến giúp. Chứ chẳng phải vì cô là Tăng Như Sơ.

Bất chợt nhận thấy mình không cần thiết đi vào nữa, cô bước nhẹ đến bên phòng bệnh khom lưng đặt bó hoa trước cửa. Dợm bước đi thì có một giọng nói ôn hòa vang lên trên đầu.

“Cháu là bạn của A Chân à?”

Cô xoay người nhận ra đó là ông ngoại của Phó Ngôn Chân.

Ngôn Đình Chi nhận ra cô chính là cô bé chuyển từ Thực Nghiệm đến còn không bắt tay Mạnh Vọng. Ngày đó ông cũng có mặt nên thấy rất lạ, hỏi ban giám hiệu về cô mới biết cô học cùng lớp với Phó Ngôn Chân.

“Đến thăm A Chân à?” Ông nhẹ nhàng hỏi.

Tăng Như Sơ nhân tiện hỏi thăm, “Cậu ấy sao rồi ạ?”

Ngôn Đình Chi cười hiền từ, “Vẫn ổn, không chết được đâu.”

Tăng Như Sơ khẽ gật đầu, chợt phát hiện lúc Phó Ngôn Chân cười tươi trông rất giống ông ngoại.

“…Các bạn…các bạn trong lớp nhờ cháu tặng hoa cho Phó Ngôn Chân.” Lúc này cô đành phải cúi xuống lần nữa ôm bó hoa trên đất lên, đưa cho ông ngoại cậu, “Ông có thể đưa cho cậu ấy giúp cháu không ạ?”

Ngôn Đình Chi nhận hoa, nhẹ giọng hỏi, “Cháu không vào à?”

Ông biết hẳn cô bé đã nghe được câu nói kia vì ông đứng ngoài cũng nghe được.

Tăng Như Sơ lắc đầu, “Dạ không ạ, cháu cảm ơn ông.”

Biết cậu vẫn ổn là được rồi. Tảng đá treo trong lòng cuối cùng đã được tháo xuống.

Ngôn Đình Chi im lặng dõi theo bóng cô đến cầu thang mới thôi, ôm bó hoa vào phòng, bảo Ngôn Tri Ngọc ra ngoài đợi.

Ông cúi nhìn Phó Ngôn Chân, “Cô bé ấy đến.”

“Ai ạ?” Phó Ngôn Chân không cảm xúc hỏi lại.

“Cô bé không bắt tay với Mạnh Vọng.”

“…Cô ấy đâu rồi ạ?” Phó Ngôn Chân mở bừng mắt.

“Đi rồi.” Ngôn Đình Chi nhẹ nhàng đáp.

“…”

Ngôn Đình Chi chẳng cần hỏi nhiều, chỉ cần nhìn nét mặt cậu là đã có thể hiểu mọi chuyện.

“Nhưng cháu không thể ra ngoài.” Ông nhắc nhở.

Thật ra Phó Ngôn Chân không bị làm sao cả, chỉ đang giả vờ mà thôi. Cậu bị người nhà yêu cầu làm vậy. Để cho người nhà họ Mạnh biết cậu cũng bị thương phải nhập viện, không thể làm to chuyện hơn. Nếu lúc này Phó Ngôn Chân lành lặn chạy ra ngoài chắc chắn sẽ bị lộ.

Ngôn Đình Chi thảy bó hoa lên giường. Tấm card gài trong đó thuận thế rơi ra, Phó Ngôn Chân nhìn hàng chữ viết trên đó:

“Chúc cậu khỏe mạnh không ưu sầu, tương lai tươi sáng rực rỡ.”

Cậu có thể nhận ra nét chữ đẹp đẽ này ngay tức khắc.

Sau khi rời bệnh viện, Tăng Như Sơ đi cùng Tăng Phồn Thanh đến cửa hàng di động để hủy sim điện thoại. Cô nói với nhân viên rằng muốn hủy cả hai sim. Vừa dứt lời thì điện thoại đổ chuông.

Một dãy số lạ lẫm.

Cô ấn nút nghe máy.

“Tăng Như Sơ.” Giọng nói lạnh lùng vang lên từ đầu dây bên kia.

“…”

“Cậu vừa đến đây?.”

“Ừ.”

“Nghe cả rồi?”

“Ừ.”

Ngữ khí của cả hai đều bình thản đến lạ.

“Cậu đang ở đâu?” Phó Ngôn Chân hỏi.

“Đang ở ngoài.”

“Địa chỉ cụ thể.”

“…”

“Không nói là tôi đến tận nhà tìm cậu.”

“Cậu…có việc gì không?” Cô hỏi

Đầu dây bên kia chợt im lặng, một lát sau mới vang lên tiếng cười khẽ.

Cuộc trò chuyện cứ thế kết thúc.

Cô không hề hỏi đến lời cậu nói ở bệnh viện, cậu cũng không chủ động giải thích.

“Sim điện thoại này còn hủy không ạ?” Nhân viên hỏi cô.

Tăng Như Sơ chợt do dự.

Ông bà nội và bác cả của cô tối đó đã đến Giang Thành. Đã nhiều năm không gặp bà nội, vừa thấy cô bà nội đã hỏi sao lại gầy như thế, như thể đang ám chỉ hai bác bên ngoại không chăm sóc tốt cho cô. Bầu không khí cũng vì thế mà trở nên khá căng thẳng.

Tăng Như Sơ không muốn ở đây lâu hơn nữa, cô sợ sẽ khiến Thẩm Lân Khê khó chịu. Bà đã chăm sóc cô rất nhiều mà lại bị hiểu lầm như vậy.

Cô sẽ rời đi với bên nội vào tối mai.

Trước khi đi, cô đến chào tạm biệt Triệu Doãn Điềm. Đây hẳn là bạn thân nhất của cô ở Giang Thành và có lẽ là người bạn duy nhất của cô. Triệu Doãn Điềm ôm cô khóc một lúc lâu rồi lại mắng Phó Ngôn Chân. Mặc cho cô giải thích thế nào về chuyện giữa mình và Phó Ngôn Chân, Triệu Doãn Điềm vẫn không tin lấy một lời. Chẳng cần biết đúng sau, cô ấy chỉ muốn bảo vệ bạn mình.

Cô mở trang QIQ cá nhân của mình, “Cậu xem đi.”

Trên màn hình là bài đăng của Thẩm Du, chụp ảnh cậu đi thăm Phó Ngôn Chân. Nhưng không chỉ có mình cậu mà Tôn Nhược Tuyết cũng đi cùng. Tấm ảnh ấy có cả Phó Ngôn Chân đang nở nụ cười uể oải quen thuộc.

Tăng Như Sơ nhìn những bó hoa trên bàn, không hề thấy cúc họa mi của cô. Tăng Như Sơ cảm thấy có lẽ mình đã trở thành đống giấy vụn với Phó Ngôn Chân rồi. Triệu Doãn Điềm khuyên nhủ cô đừng nghĩ đến cậu ta nữa, đến Bắc Thành phải sống thật tốt.

Bước ra khỏi ngưỡng cửa, cô quay lại ôm Thẩm Lân Khê, nói rằng sẽ thường xuyên gọi điện thoại cho bà. Người bác coi cô như con gái ruột, nay phải chia xa không khỏi đau lòng rơi nước mắt.

Đèn xanh xuyên suốt cả con đường như thể muốn đưa cô rời khỏi thành phố này. Radio trong xe taxi đang bật kênh giao thông, lúc này lại vang lên bài hát “Đậu đỏ” kinh điển.

“Không có gì tồn tại mãi mãi

Có những lúc ta bên nhau rồi lại rời đi”

Nghe đến câu này, tầm nhìn trước mắt cô cuối cùng cũng mờ đi. Không muốn để mọi người nhìn thấy nên cô quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô không hề tức giận với những lời nói của Phó Ngôn Chân. Cô không muốn suy nghĩ quá nhiều về câu hỏi “Liệu cậu ấy có thực sự thích mình hay không.” Cô biết mình thực sự thích cậu vậy là đủ rồi.

Mặc dù cậu luôn bất mãn với cô nhưng cậu không biết rằng cô đã thích cậu bằng tất cả tấm lòng của mình. Cô không thể phớt lờ cậu như cậu đã làm, chỉ có thể đấu tranh để thích cậu trong gông cùm xiềng xích. Nó gần như đã vắt kiệt hết sức lực của cô. Đến lúc phải kết thúc rồi. Có lẽ ngay từ khi bắt đầu hai người đã không có kết quả gì.

“Thay vì nhả nước thấm ướt nhau trong con suối cạn, chi bằng quên đi rồi bơi ra biển lớn.”

Chốc lát sau, người bác cả nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô qua kính chiếu hậu, nghĩ rằng cô không muốn rời xa thành phố này và gia đình bên ngoại, liền nói với cô ở Bắc Thành có rất nhiều điều thú vị và những món ăn ngon, đồng thời an ủi cô rằng ở đó còn có tuyết rơi, “Tuyết ở Bắc Thành đẹp lắm đấy.”

Tăng Như Sơ nghe bác kể về những điều tốt đẹp của Bắc Thành trong khi vẫn cụp mắt, viết một dòng vào khoảng trắng trên màn hình điện thoại.

“Cậu là dấu ấn trong thời thanh xuân huy hoàng của tôi, nhưng cuối cùng lại chỉ là một người khách ngang qua vội vã trong cuộc đời.”

Lời tạm biệt cuối với Giang Thành.

Bài đăng này được đặt chế độ chỉ hiển thị với tôi. Ngay cả trên bảng tin cũng cài chế độ chỉ tôi nhìn thấy. Sau đó cô gỡ app QIQ, rút sim điện thoại. Rốt cuộc cô không muốn hủy sim này nhưng cũng không muốn dùng nó nữa. 

Nghe nói thời tiết ở Bắc Thành khô ráo, ít mưa hơn Giang Thành rất nhiều. Hy vọng rằng nơi luôn tràn ngập ánh nắng như Bắc Thành có thể khiến tương lai cô tươi sáng hơn.

– HẾT QUYỂN THƯỢNG –

Bình luận

Truyện đang đọc