ƯƠNG NGẠNH

Ngày hôm sau, Tăng Như Sơ mang rượu mơ xanh do bà cô ủ đến công ty. Rượu được đựng trong bình thủy tinh trong suốt, có thể nhìn rõ những quả mơ xanh ngâm trong thứ rượu màu vàng ngà. Chất lỏng màu hổ phách sóng sánh ấy khiến người ta thèm muốn uống thử một ly.

Cô bất chợt nhớ đến vẻ mặt của Phó Ngôn Chân khi anh nhìn thấy nó tối qua. Có vẻ lúc ấy anh rất muốn uống thử nhưng lại không được ý muốn vì y tá đã yêu cầu anh không được uống rượu.

Tăng Như Sơ thấy rằng loại rượu này chắc chắn không thể chữa khỏi bệnh dạ dày, có khi nó còn phản tác dụng vì rượu ngon thế này sẽ khiến Trần Lộ Thu nốc hết sạch một cách nhanh chóng, và rồi bệnh dạ dày của anh trở nên nghiêm trọng hơn.

Cô đến tìm Trần Lộ Thu trong giờ nghỉ trưa. Sau khi gõ cửa hai lần, bên trong có tiếng “Mời vào”. Khi cô mở cửa chuẩn bị đi vào, Trần Lộ Thu đang nghe điện thoại. Cô để ý thấy anh đang nghe điện thoại bàn, hẳn là chuyện công việc nên không vội tiến lên mà lùi ra ngoài đợi.

Trần Lộ Thu mở cửa cho cô sau khi kết thúc cuộc gọi. Vừa đến gần, Tăng Như Sơ nhìn thấy râu trên cằm anh, liền hỏi, “Anh thức khuya à?”

Trần Lộ Thu mệt mỏi day đầu lông mày, “Ừ”.

Cô vừa đặt đồ lên bàn uống nước trong văn phòng của anh thì điện thoại bàn lại reo. Mặt Trần Lộ Thu đanh lại như rất tức giận. Thấy tâm trạng anh không tốt, cô lặng lẽ ra ngoài. Kỳ thật khi cô bước vào cửa, trong đầu cô đã có một suy nghĩ, không biết anh sẽ trả lời Phó Ngôn Chân như thế nào. Với cái kiểu tính toán ma mãnh của Trần Lộ Thu chẳng có lý do gì để từ chối Phó Ngôn Chân…Cô cũng muốn biết anh sẽ trả lời thế nào

Mãi đến chín giờ tối Trần Lộ Thu mới gửi một tin nhắn cho cô, [Cảm ơn nhé.]

Dù lời cảm ơn đến muộn nhưng cũng là tấm lòng khi anh bớt chút thời gian trong lúc bận tối tăm mặt mày.

Tăng Như Sơ trả lời [Không có gì.]

Trần Lộ Thu không gửi thêm bất kỳ tin nhắn nào.

Mười giờ, khi cô chuẩn bị vào nhà vệ sinh tắm rửa thì điện thoại của cô rung lên. Cô mở khóa xem thông báo. Phó Ngôn Chân gửi tin nhắn wechat hỏi cô mai có rảnh không. Anh định sẽ đi tiêm mũi vắc-xin phòng dại thứ hai và anh muốn cô đi cùng.

Mai là thứ Ba, làm gì có nhân viên nào rảnh rỗi đến thế. Tăng Như Sơ biết anh vẫn có thể đi một mình, nhưng con người này còn lâu mới chịu đi một mình. Cô biết mình không thể từ chối nên không buồn phí lời, chỉ trả lời lại [Ok.]

Ba rưỡi chiều ngày hôm sau, Phó Ngôn Chân xuất hiện gần công ty của cô. Cô cũng cố dồn công việc để dành thời gian đi với anh nhưng dồn công việc đâu dễ dàng như dồn kem đánh răng sắp hết.

Phó Ngôn Chân mặc một chiếc áo len màu xám khói với chất liệu mềm mại, khiến anh trông có vẻ lười biếng thư thái và cũng rất thảnh thơi. Đang giờ làm việc nên xung quanh tòa nhà khá vắng vẻ.

Anh dựa vào cửa xe, một tay đút túi quần, tay kia châm điếu thuốc. Làn khói mỏng nhanh chóng tản vào không khí.

Anh đứng dưới nắng xuân mà không hề che chắn, làn da trắng đến chói mắt làm lu mờ cả đốm đỏ trên điếu thuốc đang cháy. Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, Tăng Như Sơ nhận ra mình khá ghen tị với người này. Anh không như cô, nếu xin nghỉ không có lý do sẽ bị trừ lương.

Phó Ngôn Chân ngước mắt lên nhìn cô đi từng bước về phía mình. Đợi cô đến gần rồi mở cửa ghế lái phụ cho cô.

Ngồi trong xe, Tăng Như Sơ liếc nhìn mắt cá chân anh, thấy vết sẹo đã mờ đi một chút bèn hỏi han, “Vết thương đỡ hơn chưa?”

Lời hỏi thăm thật tình chứ không vờ vịt. Cô chân thành mong rằng anh sẽ sớm khỏe lại. Phó Ngôn Chân nhìn vào mắt cô và hiểu những gì cô đang nghĩ. Anh không trả lời chỉ cười khẽ. Không giống như cô, anh ước gì vết thương ấy mãi mãi không lành. Hiện giờ anh chẳng có lý do gì để tìm cô ngoài chuyện vết thương này, mà cũng chỉ có lý do này thì cô mới đồng ý gặp anh vì anh cứu cô nên mới bị thương. Việc gọi cô ra ngoài chẳng khác gì bắt cóc nhưng có đạo đức cả.

Hôm nay bệnh viện khá đông, hai người phải xếp hàng chờ nhưng hàng người không dài. Trong suốt quá trình ấy Phó Ngôn Chân không nói một lời nào. Nhìn Phó Ngôn Chân, cô lờ mờ cảm thấy hôm nay anh khác với mọi khi. Hôm nay anh rất trầm lặng, khác hoàn toàn với dáng vẻ nghênh ngang trước đây.

Cô bỗng nhớ tới hôm đó anh nói cho Trần Lộ Thu ba ngày. Hôm nay đã là ngày cuối. Phó Ngôn Chân tiêm vắc-xin xong đã gần năm giờ. Gần đó có một nhà ga, xe buýt dừng ở bến chờ, mấy học sinh tiểu học xách cặp xuống xe.

“À này, nếu anh có việc gì thì cứ đi trước đi.” Tăng Như Sơ biết anh chẳng bận gì, nhưng làm người trưởng thành cũng nên nói khéo, “Tôi cũng phải về công ty.”

Hôm nay có khá nhiều việc phải xử lý, giờ ra ngoài với anh, tối phải tăng ca là cái chắc.

Phó Ngôn Chân ngạc nhiên hỏi lại, “Giờ này mà em vẫn phải về làm việc à?”

Tăng Như Sơ giải thích, “Hôm nay tôi nhiều việc lắm.”

Vốn chỉ phải tăng ca một lúc thôi, nhưng e rằng sẽ làm đến tận chín, mười giờ đêm.

Phó Ngôn Chân biết mình làm mất thời gian của cô nên không nói gì nữa, anh chỉ hỏi, “Đi ăn xong rồi hẵng về nhé?”

Tăng Như Sơ vén lọn tóc bị gió thổi tung ra sau tai, nhẹ giọng đáp, “Không được.”

Phó Ngôn Chân không cố gắng thuyết phục cô nữa, “Để tôi đưa em về.”

Nửa tiếng sau, Phó Ngôn Chân lái xe đến gần tòa nhà của công ty cô. Đúng giờ cao điểm tan tầm nên đường đông nghịt xe qua lại.

Ngay khi đèn đỏ cuối cùng bật sáng thì điện thoại của Phó Ngôn Chân đổ chuông. Anh đeo tai nghe bluetooth rồi nhận cuộc gọi.

Tăng Như Sơ không để ý lắm, cho đến khi cô xuống xe và đóng cửa lại, cô thấy bàn tay cầm điện thoại của Phó Ngôn Chân hơi run.

Ánh dương dần khuất nơi phía chân trời, hắt một vệt nắng tàn lên sườn mặt anh, cũng chiếu rõ vẻ mặt mất bình tĩnh, thảng thốt ấy.

Sau khi cúp điện thoại, Phó Ngôn Chân ngoảnh nhìn cô. Bốn mắt chạm nhau, đôi mắt anh thấm đẫm vẻ cô đơn quạnh quẽ sau khi buổi tiệc tàn.

Bàn tay đang nắm cửa của Tăng Như Sơ cũng khẽ run lên. Hẳn cô không cần phải hỏi ai đã gọi cho anh. Cô biết đó là ai, và cô cũng biết Phó Ngôn Chân đã nghe được câu trả lời mà anh không muốn nghe nhất. Sau cùng, không ai nói với nhau câu nào. Cô bước vào công ty vẫn còn ngổn ngang công việc, anh lái xe hòa vào con đường tấp nập trong chiều chạng vạng.

Khi vệt nắng cuối ngày tắt hẳn, Bắc Thành cũng không hề ảm đạm tối tăm. Một thứ ánh sáng mới tô điểm cho thành phố. Trên đường vành đai 2, đèn cao áp bật sáng thành hàng dài, đèn xe nối đuôi nhau, vô số ánh đèn đan chéo nhau ở trước mắt. Phía đối diện là ngàn ánh đèn phát ra từ các căn nhà trong khu chung cư. Thành phố này vẫn có thể hoạt động bình thường nếu không có mặt trời chiếu sáng.

Phó Ngôn Chân không nâng cửa kính xe lên, cứ để làn gió mát tràn vào trong xe, dọc theo cổ áo len xâm nhập vào cơ thể anh. Nhưng toàn thân anh vốn đã nguội lạnh hoàn toàn khi nhận được cuộc gọi đó. Trần Lộ Thu gọi cho anh để từ chối yêu cầu anh đưa ra. Giữa hợp đồng và Tăng Như Sơ, Trần Lộ Thu đã chọn vế sau.

Anh ta nói, “Tôi xin lỗi, nhưng tôi không thể bán người cho anh như thế này được.”

Khi ấy Phó Ngôn Chân mới nhận ra rằng mình đã đánh giá thấp Trần Lộ Thu. Đèn đỏ bật sáng trước mắt anh. Dọc đường đi anh chưa bắt kịp đèn xanh nào. Khi đèn chuyển sang màu xanh, điện thoại của anh đổ chuông. Một dãy số lạ không phải Bắc Thành cũng không phải Giang Thành, mà là một thành phố không liên quan gì đến anh. Nhưng rồi anh vẫn quyết định nghe máy.

Giọng một người phụ nữ phát ra từ đầu dây bên kia. Nghe vẻ rất lo lắng xen lẫn cả sự nức nở. Đó là vợ của chú trong bệnh viện, bà hỏi anh có ở cùng chú không. Chú đi ra ngoài vào buổi trưa và giờ vẫn chưa quay lại, cũng không gọi được cho chú.

Phó Ngôn Chân quành xe ở ngã tư phía trước và lái đến bệnh viện. Một người phụ nữ bồn chồn luống cuống đứng trước cửa bệnh viện. Bà vẫn mặc bộ quần áo làm việc ở công trường, chiếc áo khoác ngoài bẩn thỉu và cũ kỹ có vài lỗ thủng, ống quần lấm lem bùn đất, mái tóc xõa tung, từng nếp nhăn trên khuôn mặt hằn rõ vẻ hoảng hốt.

Khi Phó Ngôn Chân lái xe đến, bà đã bình tĩnh hơn một chút. Bà biết giờ mình rất bẩn, mồ hôi và bụi bặm trên quần áo sẽ làm hỏng chiếc xe của Phó Ngôn Chân mất.

Phó Ngôn Chân thấu hiểu sự bối rối của bà nên chỉ nhẹ nhàng động viên, “Không sao đâu.”

Bà do dự mãi, cuối cùng cũng lên xe anh. Phó Ngôn Chân đưa bà đi vòng quanh Bắc Thành. Mỗi khi bà nghĩ về một nơi mà người chú có thể đến, Phó Ngôn Chân sẽ đánh lái đến đó. Chạy được hơn ba tiếng thì xe hết xăng. Anh nhìn thấy một cây xăng bên đường bèn ghé vào đổ xăng xong liền chở bà đi tìm tiếp. Gần nửa đêm người phụ nữ nhận được một tin nhắn từ chồng mình.

Bà không thể đọc một vài từ nên đã đưa điện thoại của mình cho Phó Ngôn Chân nhờ anh đọc giúp. Trình độ học vấn của chú không cao, tin nhắn có rất nhiều lỗi chính tả.

Phó Ngôn Chân đọc thầm sơ qua một lượt. Người chú nhắn rằng ông không muốn phẫu thuật. Phẫu thuật rất đau đớn, chưa kể sau khi hồi phục sẽ không thể đi làm nên dù thế nào ông cũng cảm thấy sống tiếp là một gánh nặng. Ông nói với vợ rằng hãy quên ông đi để bà sống thật tốt và hãy tìm một người tốt hơn chú. Ông bị bệnh đã nhiều năm. Tiền dành dụm của gia đình đổ hết vào việc chữa trị, mắc bệnh thời gian dài mà con cái không ở bên cạnh chăm sóc nhưng ông cũng không trách hai đứa con.

Hai giờ sáng, điện thoại di động của người đàn bà lại reo. Cảnh sát gọi đến để xác minh thân phận và thông báo tin buồn. Ông chú đã đến công trường ngoại ô thành phố, năm ngoái chú bị thương ở đây nhưng vẫn chưa nhận được tiền bồi thường. Bây giờ họ không phải đến công trường nữa, ở đó chỉ còn một vũng máu chưa được dọn sạch.

Một người từng nói cười với anh mấy ngày trước giờ đã biến mất.

Tiếng khóc nức nở xé lòng của người đàn bà đập mạnh vào màng nhĩ anh.

Người đàn ông đó liên tục nhấn mạnh trong tin nhắn rằng ông mong vợ sẽ sống tốt hơn.

Sống tốt hơn ư…

Nếu anh có thể khiến cuộc sống của cô tốt đẹp hơn khi không có anh ở bên cạnh, vậy thì anh sẽ lựa chọn biến mất khỏi tầm mắt cô.

Phó Ngôn Chân dựa vào bức tường trắng của bệnh viện, cả cơ thể và tinh thần của anh cảm thấy lạnh lẽo đến kiệt cùng.

Mấy tuần sau đó, Tăng Như Sơ không gặp lại Phó Ngôn Chân và anh cũng không liên lạc với cô.

Hiện giờ cô khá nhàn rỗi. Công ty đang đối mặt với khủng hoảng, vấn đề tài chính gặp khó khăn, và tin xấu liên tiếp truyền đến từ bộ phận tiếp thị quốc tế, họ đã mất đi hai khách hàng quan trọng. Hợp đồng của hai công ty nước ngoài với họ sắp hết hạn, nhưng bên khách hàng tuyên bố rằng không muốn gia hạn hợp đồng và họ muốn giảm thêm giá. Bỗng nhiên toàn bộ tòa nhà như được bao phủ bởi một đám mây u ám.

Phương Nhuận chạy tới chạy lui với những người thuộc phòng marketing. Nhưng bộ phận nội dung của Tăng Như Sơ lại khá nhàn rỗi bởi không biết liệu có cần tiếp tục công việc trước mắt hay không.

Nhẩm tính đã đến lần tiêm phòng thứ ba của Phó Ngôn Chân, sợ anh quên nên cô gửi tin nhắn wechat nhắc nhở.

Phó Ngôn Chân không trả lời cô. Mãi đến tối, anh mới gọi điện và hỏi cô có thể ra ngoài ăn tối không. Như sợ cô từ chối, anh lấy lý do còn nợ cô một bữa cơm mà trước đó anh đã hứa sẽ mời. Phó Ngôn Chân chọn một nhà hàng kiểu phương Tây nổi tiếng ở Bắc Thành. Đến tận lúc này anh mới nhớ ra mình còn không biết Tăng Như Sơ thích ăn gì.

Bánh đậu đỏ hôm ấy cô mua cho bà nội, đó chỉ là món bánh mà bà cô thích ăn. 

Trong ký ức của anh, khi còn học trung học, các cô gái hay thích mua một số đồ ăn vặt, nhưng anh không thấy Tăng Như Sơ mua gì cả. Chỉ thỉnh thoảng trên bàn mới có thêm cốc trà sữa. Anh nhắn tin hỏi cô muốn ăn gì, và cô nói rằng ăn gì cũng được. Trước đây cô cũng nói “Gì cũng được.”

Nửa chừng bữa ăn, Tăng Như Sơ nhận được cuộc gọi từ Trần Lộ Thu. Anh hỏi cô có rảnh không để nhờ mua một ít thuốc dạ dày. Bệnh dạ dày của anh lại tái phát.

Ngay khi cúp điện thoại, Tăng Như Sơ vội vàng xách túi của mình lên. Phó Ngôn Chân luôn chú ý đến biểu hiện và hành động của cô, mọi sự lo lắng và nôn nóng mà cô thể hiện giống như bánh xe mài mòn lòng tự trọng của anh.

“Em định đi đâu?” Anh hỏi, giọng khó nghe đến mức khàn khàn.

Tăng Như Sơ thành thật, “Bệnh dạ dày của Trần Lộ Thu tái phát, tôi phải mua ít thuốc cho anh ấy.”

Phó Ngôn Chân vô thức nới lỏng tay, dao nĩa bạc trượt xuống đập vào đĩa ăn bằng sứ, phát ra âm thanh chói tai. Đây là lần đầu tiên anh mất bình tĩnh trong bữa ăn khi tỉnh táo, không uống rượu. Ánh mắt hai người chạm nhau, có quá nhiều cảm xúc kích động đang bị kìm nén trong bầu không khí ấy.

Mọi người xung quanh nghe thấy động tĩnh và nhìn sang với ánh mắt đầy dò xét.

Phó Ngôn Chân dời tầm mắt trước. Điều khiến Tăng Như Sơ bất ngờ là lần này Phó Ngôn Chân không ngăn cản cô.

Anh chỉ nhẹ nhàng hỏi, “Em và gia đình em đều thích anh ta ư?”

Tăng Như Sơ mím môi và “Ừm” một tiếng khẽ khàng.

“Anh ta có đối xử tốt với em không?” Phó Ngôn Chân lại hỏi. Giọng điệu của anh càng lúc càng nhẹ như làn khói mỏng có thể tan biến bất cứ khi nào.

Ngón tay Tăng Như Sơ khẽ run lên, nhẹ giọng đáp, “Cũng khá tốt.”

Phó Ngôn Chân không hỏi thêm câu nào nữa, anh cụp mắt nhặt bộ đồ ăn vừa rơi xuống, nói, “Vậy em đi đi.”

Tăng Như Sơ: “…”

Vài giây ngạc nhiên qua đi, cô nói vội lời xin lỗi với anh rồi rảo bước ra ngoài.

Cô đi rồi, Phó Ngôn Chân thần người liếc nhìn chiếc ghế trống đối diện. Anh biết mình đã thua. Từ cuộc điện thoại từ chối đó, anh biết mình sẽ không bao giờ có được cô nữa. Trước đây anh từng nói ép buộc một cô gái đã mất bố mẹ để làm gì. Nhưng giờ anh đang làm gì đây.

Tăng Như Sơ sống tốt hơn trước rất nhiều. Cô vui vẻ hơn cũng cười nhiều hơn, thậm chí đôi má cũng phúng phính hơn xưa. Tất cả mọi thứ đều chứng tỏ cô đang sống rất tốt.

Mặc dù là cuối tuần nhưng Trần Lộ Thu vẫn làm thêm giờ. Trợ lý của anh ấy đã được Phương Nhuận mượn để đi sang Pháp cùng với những người của phòng quan hệ quốc tế. Giờ anh không thể nhờ được ai nên đành phải làm phiền Tăng Như Sơ.

Tăng Như Sơ mang thuốc đến công ty, thấy trên bàn của Trần Lộ Thu chất đầy tài liệu. Một số file còng đang để mở, vài bài báo cả tiếng Anh và tiếng Trung…Đống hồ sơ bày bừa ấy khiến da đầu cô như căng ra.

Lúc cô đưa thuốc cho Trần Lộ Thu, nhìn thấy đôi môi tái nhợt của anh không khỏi hỏi, “Hay là anh vào viện khám xem thế nào?”

Trần Lộ Thu nói mà không ngẩng đầu, “Không cần.”

Nhìn cảnh lộn xộn trước mắt, cuối cùng Tăng Như Sơ quyết định hỏi rõ nghi vấn trong lòng, “Anh đã từ chối Phó Ngôn Chân phải không?”

Trần Lộ Thu lúc này mới ngước mắt nhìn cô rồi “Ừ” một tiếng.

Tăng Như Sơ nhìn thấy tên của một công ty quen thuộc trên một số tài liệu, đó là đối tác cũ của họ. Nhưng bây giờ bên đó nói sẽ không gia hạn hợp đồng. Ngay trong phút chốc ấy, một suy nghĩ vụt qua tâm trí cô, có khi nào Phó Ngôn Chân là người đứng sau chuyện này?

Cô thực sự không muốn nghĩ về anh theo cách xấu xa như vậy. Vội nhanh chóng thầm tìm một cái cớ để bào chữa cho anh, hình như năm ngoái có một vài khách nước ngoài cũng nói giá bên công ty cô khá cao.

Trần Lộ Thu hiện tại không có thời gian tiếp chuyện cô, “Nếu cô có việc thì cứ về trước đi.”

Tăng Như Sơ biết mình không thể giúp được gì nhiều ở đây, nên cô không làm phiền anh nữa. 

Bảy giờ tối, cô đang chuẩn bị dọn bữa tối lên bàn thì chuông cửa vang lên. Cô dừng tay đi ra mở cửa. Ngoài cửa là một người giao hàng với một bó hoa trên tay. Một bó cúc họa mi được gói đẹp đẽ trong tờ giấy bọc. Cánh hoa trắng muốt, nhị vàng tươi, thoảng mùi thơm nhẹ. Ngay khi nhìn thấy bó hoa, cô đã biết ai gửi nó, và cũng biết hoa cúc này đại diện cho điều gì. Cúc họa mi giống như một cô bé ngây thơ, e ấp, tượng trưng cho sự trong trắng, hạnh phúc, hi vọng. Ngôn ngữ của loài hoa này là “tình yêu thầm lặng”. Khác với hoa hồng táo bạo và phóng khoáng, tình yêu của cúc họa mi được chôn sâu trong trái tim.

Cô nói “Cảm ơn” và nhận hoa từ tay người giao hàng. Ngó xuống thấy một tấm bưu thiếp gài bên trong. Cô gỡ tấm bưu thiếp ra để nhìn rõ hơn và thấy một dòng chữ được viết bằng bút đen trên tờ giấy màu be:

Chúc em hạnh phúc, cô gái nhỏ

Nét chữ vẫn như thuở ấy. Cô đã từng thấy rất nhiều nét chữ đẹp đẽ nhưng không tìm được nét chữ nào phóng khoáng mạnh mẽ như của anh. Cô vẫn còn nhớ mang máng cây bút anh đã từng sử dụng trước đây có thân màu đen.

Ở dưới cùng bên phải của tấm bưu thiếp, có một dòng chữ:

Phó Ngôn Chân

Lần này, anh đã thực sự buông tay chứ không phải một thoáng nóng nảy giận dỗi.

Bình luận

Truyện đang đọc