UY BỨC ƯỚC THÚC



Trời gần như rạng sáng, Chương Du Quân không được ngủ yên thân.

Hắn luôn bị con trai hắn là thái tử Chương Cát làm phiền, muốn hắn ra giải quyết chuyện bên ngoài.

Chỉ là bên ngoài bị một người say rượu la hét, liên tục nói rằng sẽ giết chết Nhược Y.

Chương Du Quân đã một lần ra chất vấn, nhưng khi nghe tên đó có quen biết với Minh Uất Phong, ông không thể bắt được.

Ban nãy muốn tìm đến Minh Nhược Hoa yêu quý để hỏi ý kiến, thì trong hồ tắm không còn thấy người nữa.

Chương Du Quân chán nản lại một lần nữa đi ra.

"To gan, đã tha chết một lần, sao còn không mau đi?"
Âm thanh dù khàn đục vì bệnh tật nhưng vẫn đủ sức để ra oai.

Nam nhân kia đứng dưới sân, cười nhếch mép một cái, không đánh giá cao vị vua họ Chương này:
"Tâu bệ hạ, thần chỉ là muốn đến đây để giết Minh Nhược Hoa, bắt yêu nữ, hoàn toàn không có tội gì để được tha chết."
Càng nghe càng chướng tai, hoàng cung có vạn binh lính, cớ sao lại lọt yêu quái vào giang sơn của hắn? Lại còn đòi cướp mạng của ái phi hắn.

Chương Du Quân cố gắng ngăn tức giận, cương quyết:
"Không lý nào yêu nữ đó lẫn vào đây mà trẫm lại không biết.

Đây là giờ trẫm ngủ, tên say rượu ngươi thật không biết điều, người đâu..."
Binh lính chuẩn bị nghe lệnh bắt, nhưng tên kia chủ quan, vẻ mặt thách thức:
"Xin bệ hạ khoan giận, tại hạ chẳng phải là huynh đệ tốt của Minh Uất Phong còn gì?"
Chương Du Quân tức đến á khẩu.

Đăng đằng là vua một nước, lại phải nể Minh Uất Phong chỉ vì hắn biết bắt ma.

Đến nước này, phải ra tay một lần, lấy lại danh dự:
"Ngươi dám uy hiếp trẫm? Được, trẫm không cần bắt Nhược Y, trẫm muốn bắt ngươi trước.

Người đâu, đem tống vào đại lao, xem còn to gan hay không."
Tên kia khá bất ngờ, đúng là không nên chơi đùa giữa nơi này.

Nhưng vẫn không làm lo lắng, vì hắn ta biết, mình sẽ không chết.

"Bệ hạ chờ xem kịch hay."
Chương Du Quân đau đầu lui về phòng.

Không tìm thấy Minh Nhược Hoa đã làm hắn mệt mỏi rồi, nay lại gặp thêm phiền phức.


Nhất dịnh ngày mai phải đưa được nàng đến đại lao giải quyết tên muốn bắt nàng.

Không ai để ý rằng, có một bóng đen đứng sau bức tường nghe thấy, rồi lẳng lặng đi theo đường binh lính.

Mất hút sau cánh cửa đại lao.

Dây xích khóa được kéo lại, Lục Thủ trong này cao ngạo ngồi phịch xuống đống rơm, tay còn uống ngụm rượu dư thừa trong hồ lô.

Phải, chính là Lục Thủ!
Miệng hắn còn lầm bầm chửi rủa, rõ ràng hắn đã nhìn thấy Nhược Y vào trong này:
"Để xem ngươi trốn đi đâu, Nhược Y, Minh Nhược Hoa, Minh quý phi, Nhược chết tiệt.

Hahaha "
Dao găm từ đâu phóng đến cổ của mười tên canh cửa, chúng chết ngay tại chỗ, trả lại nơi trống vắng cho đại lao.

Lục Thủ để ý, có chút đề phòng đứng dậy, ít sau lại vui cười nhìn bóng người trước mặt:
"Uất huynh, huynh đến cứu ta phải không? Lợi hại, lợi hại!"
Bóng người bịt mặt, toàn thân y phục đen bước đến tìm chìa khóa mở cửa, nhưng tuyệt nhiên không nói gì.

Lục Thủ vui vẻ đứng đợi, tay còn đưa sẵn cho người kia mở xích.

Nhưng khi người đó mở khóa, lại bước vào, thẳng tay khóa cửa lại, tự nhốt cả hai vào trong.

Chìa khóa được ném đi mất.

"Uất huynh, làm gì vậy? Tay của ta còn chưa được mở..."
Lời nói bị cắt đứt khi một nắm đấm như trời giáng ban thẳng xuống gương mặt cẩu sanh của Lục Thủ.

Máu mồm hắn tuông ra, chưa kịp định thần thì lại thêm một con dao găm hướng đến hai ngón tay của hắn cắt đứt.

Tiếng Lục Thủ la hét thất thanh, lại càng khiến cho bóng đen này căm thù.

Nhìn hai ngón tay Lục Thủ rơi xuống đất, vẫn chưa hả dạ, liền rút kiếm tấn công giết chết tên trước mặt.

Lục Thủ đáng lẽ đã giữ được ngón tay thân yêu của mình, nhưng vì đang bị trói, nên lực bất tòng tâm.

Chỉ dùng hết sức mà né đường kiếm sáng ngắt của kẻ thù trước mặt:
"Ngươi không phải Minh Uất Phong, đê tiện, không dám lộ danh tính."
Không có tiếng trả lời, chỉ có ánh mắt hận thù đáp trả hắn.

Lục Thủ đã thấy ở đâu đó, nhưng lần này sự căm thù tăng gấp vạn, không thể nhớ được ánh mắt của ai.

Đường kiếm liên tục hướng về hắn, nổi đau đớn khiến hắn kiệt sức, đem đường kiếm chém rách lưng trần.


Y phục rách một đường, máu ướt đẫm sau lưng, mồ hôi chảy đầm đìa, Lục Thủ dường như không còn thấy rõ phương hướng.

Toàn thân ngã ra sau bức tường mục nát cũ kỹ.

"Tại sao muốn giết ta? Tại sao..."
Câu hỏi đã mất đi sức lực, bóng đen trước mặt lúc này mới ngưng lại, nắm chặt thanh kiếm, ánh mắt đã bị tia máu xen lẫn.

Có thể do là mất ngủ, cũng có thể do là đau đớn mà xúc động:
"Tại sao muốn giết Minh Nhược Hoa?"
Lục Thủ lúc này đã nghe được lời đáp, hắn mừng rỡ phân trần:
"Ả ta chính là Nhược Y, giết cả gia phả của ta, lấy mạng ả có gì không đúng?"
Sự im lặng lúc này bao trùm lấy cả hai, chỉ còn nghe thấy hơi thở đau đớn của Lục Thủ và không khí chua chát của người đối diện.

Một lúc sau, mới có âm thanh trả lời:
"Vậy tại sao...!ngươi giết muội muội của ta?"
Lục Thủ giật mình, đôi môi mấp mấy, giờ này đã trắng bệch.
"Ngươi...!ngươi..."
Thanh kiếm lúc này phát ra một màu xanh lam kỳ dị, đem toàn bộ không khí lạnh như băng.

Tuyệt Kiếm Pháp...!
Chính là Tuyệt Kiếm Pháp, sát thủ trước mặt lúc này mới cởi bỏ khăn bịt mặt, để lộ toàn bộ hình dáng gây ám ảnh Lục Thủ.

Kẻ ám sát hắn không ai khác ngoài Sát Tinh Vệ, nước lạnh như ánh mắt của nàng vậy.

Đem toàn bộ nguyên khí truyền vào thanh kiếm:
"Sát Tinh Vệ, ngươi còn chưa chết?"
"Phăng!"
Tiếng gươm sắc bén chém vào người Lục Thủ, nhưng hắn cố gắng dùng toàn sức vào cánh tay mà đỡ.

Kẻ ngu si này đã quá xem thường Tuyệt Kiếm Pháp.

Thanh gươm này đã từng chém gãy cây cổ thụ, đứt đôi tảng đá lớn, vậy còn thân thể Lục Thủ?
Pháp thuật lam trong thanh kiếm tạo nước lạnh, mà khi nước ở áp suất lớn thì làm được gì? Cắt bay mọi thứ.

Chỉ vài giây sau đó phăng đứt cánh tay Lục Thủ.

Chém thẳng xuống gương mặt của hắn, nhưng rất may khi cánh tay rơi ra, toàn thân Lục Thủ lùi về sau, nên né được đường kiếm, chỉ để lại sẹo trên mặt.

Máu tuông như suối, Lục Thủ la hét cầu cứu, chỉ càng khiến Sát Tinh Vệ không vui.


Nàng bước đến, một lần nữa đưa thanh kiếm trước mặt, khóe miệng cong lên, chế giễu:
"Không ngờ có một ngày ngươi tệ hại như vậy."
Lục Thủ không còn sức nói chuyện nữa, hắn nhìn cánh tay mình dưới đất, chỉ biết gào thét.

Sát Tinh Vệ càng bước đến, càng cười rất tươi.

Nhưng nụ cười của nàng, là nụ cười giả tạo:
"Chính ngươi biến ta thành kẻ nhuốm máu như hôm nay.

Còn sức la hét? Lục Thủ, ngươi nghĩ ta nên cắt lưỡi hay cắt cổ của ngươi?"
Từng câu nói gây ám ảnh truyền đến, Lục Thủ đến bước đường cùng, hắn chỉ cố gắng la lên để người tới cứu.

Vì hắn biết, cho dù lần này cắt cổ hay cắt lưỡi, thì đầu hắn vẫn sẽ rơi xuống.

Rất may, khi Sát Tinh Vệ định ra tay, thì thái tử Chương Cát chạy đến.

Biết không nên giỡn với người trong cung, Sát Tinh Vệ đành tiếc nuối bay lên trần nhà, theo lổ hỏng trốn đi mất.

Để lại toàn bộ cảnh tượng kinh dị thành quả của mình.

"Tên tù nhân kia, ai đã làm ngươi ra thế này?"
Lục Thủ lúc này sắp ngất đi, nhưng thù hận cho hắn thêm sức mạnh:.

Tiên Hiệp Hay
"Là Minh Nhược Hoa, Minh Nhược Hoa ám sát ta.

Hahaha."
**********
Trời lúc này đã sáng hẳn, nhưng bầu trời âm u, không giống buổi sáng, đúng hơn là giống một ngày giông bão.

Tuyết đêm qua vẫn còn đông, có lẽ đi lại hơi khó khăn.

Mùa đông khiến không khí lạnh lẽo, còn mang theo nổi buồn man mác.

Sát Tinh Vệ mơ hồ tỉnh giấc, nàng ngủ rất ít, nhưng dường như bị đánh thức bởi một người liên tục vuốt tóc nàng âu yếm.

Mùi hương hoa dễ chịu, nhanh chóng đem Sát Tinh Vệ tỉnh táo.

Mắt vừa mở, lập tức một đôi môi mềm mại hôn khắp gương mặt Sát Tinh Vệ.

Sau đó gặm nhắm vành tai, giọng nói ma mị:
"Đã dậy?"
Sát Tinh Vệ tạm thời ngây ngốc chưa hiểu gì, còn có chút mệt mỏi đêm qua, nhưng khi Nhược Y dụi dụi vào cổ nàng, nàng mới nhận ra mình đang thức dậy ở Cổ đại.

Trở mình qua ôm lấy Nhược Y, Sát Tinh Vệ dịu dàng đáp như một vị tỷ tỷ:
"Ừm...!ta cảm thấy hơi mệt."
Nhược Y hạnh phúc đến nhường nào, không ngờ bây giờ thức giấc đã có thể nhìn thấy người mình yêu.

"Vệ hôm qua đi đâu vậy?"

Sát Tinh Vệ giật mình, nàng không biết Nhược Y ngủ thật hay không nhưng lại biết được nàng rời giường.

"Ta...!đi thăm mộ của A Tú."
Nhược Y không hỏi nữa mà tin ngay, dù sao Sát Tinh Vệ cũng về, mọi chuyện cứ bỏ qua.

Tay Nhược Y rà khắp thân thể của Sát Tinh Vệ, khiến nàng hơi đề phòng.

Không lẽ Nhược Y muốn nàng ngay bây giờ?
"Đừng căng thẳng, ta chỉ muốn xem ngươi còn bị thương chỗ nào hay không.

Đêm qua thấy trên thân thể ngươi có vết thương chưa khô ở lưng, tại sao vậy?"
Sát Tinh Vệ né tránh ánh mắt dò xét của Nhược Y, đây là vết đỡ đạn cho Tôn Đồng, nàng không thể nói rõ ràng ra:
"Ta mất tích vào nơi kỳ lạ, sau đó được một người cứu mạng.

Trong tám tháng đó chỉ để tìm đường về, vết thương này chỉ là đỡ một nhát dao cho người kia.

Coi như không ai nợ ai."
Lời nói dối tạm chấp nhận, vì nếu nói súng chắc chắn Nhược Y không hiểu.

Nhược Y nghe xong chẳng nói gì, vẻ mặt lạnh nhạt, chân mày cong xinh đẹp nhíu lại nhìn Sát Tinh Vệ, khiến người trước mặt hơi bất an.

Chẳng lẽ Nhược Y nhìn ra điều gì đó hay sao? Sát Tinh Vệ gượng dậy, chưa kịp giải thích thêm thì Nhược Y đã áp sát vào ôm lấy thân nàng.

Tay còn nhẹ nhàng xoa vết thương qua mảnh y phục mong manh:
"Dù có trả ơn ta cũng không muốn ngươi dùng cách này, không nên lấy mạng sống của ngươi ra cá cược, ngươi là của ta.

Ngươi không có quyền."
Sát Tinh Vệ nghe thấy, chỉ khẽ thở dài.

Nhược Y vẫn vậy, Nhược Y vẫn chiếm hữu, nàng muốn toàn tâm yêu Nhược Y, nhưng có lẽ chỉ cảm thấy ngộp thở.

"Ta hiểu..."
"Hôn ta?"
Nhược Y đánh gãy lời Tinh Vệ, câu nói này thật quen thuộc, là mệnh lệnh.

Tại sao không nhận ra mỗi khi hôn nàng Sát Tinh Vệ đều không chủ động?
Nụ hôn diễn ra ướt át nhưng nhanh gọn, khiến Nhược Y bình tĩnh hơn một chút.

Nàng ngắm nhìn mãi dung nhan của Sát Tinh Vệ mà không chán.

Sát Tinh Vệ xinh đẹp, thân thể cũng xinh đẹp, nàng không phá hoại thì thôi, tại sao lại bị một ai khác vô duyên để một vết thương trên thân Tinh Vệ như vậy?
Tất cả đều do kẻ ân nhân cứu Sát Tinh Vệ, nhưng giết ân nhân thì đúng là bạc tình bất nhân.

Vậy thì theo tính chất bắc cầu, kẻ có tội chính là Lục Thủ.

"Lục Thủ chết tiệt."
____________________________
Truyện ân oán cổ trang nên giết người máu me hơi nhiều, mọi người thông cảm ????.


Bình luận

Truyện đang đọc