UY BỨC ƯỚC THÚC



Bão tuyết đêm qua tạnh vào lúc rạng sáng, đem toàn bộ thành đô phủ trong hoa tuyết.

Hơi lạnh kèm gió Bắc thổi vào, vừa ảm đạm vừa tẻ nhạt.

Suốt tháng nay, dân tình truyền tai nhau về một con quái vật, đêm đêm gào rú trong ngôi nhà gỗ ven rừng.

Không biết là người hay ma, dù trăng sáng hay tối đèn, đều nghe tiếng la thảm thiết, đập phá đồ đạc.

Có người đi củi đêm liền thấy một bóng đen cụt tay khệnh khạng uống rượu, rồi ngủ luôn trong rừng.

Khắp phủ dán giấy truy tìm tội phạm, vẽ một nam nhân trên mặt có sẹo, tay phải chặt đứt, không ai khác ngoài Lục Thủ - Đại công tử Mãn Kim sơn trang.

Đã đến ngày hồi kết.

Đặc điểm dễ nhận dạng như vậy, dân tình không khó để tìm thấy, nhưng khi vây bắt, đều bị giết tại chỗ.

Có người ẩn núp chạy về, khai với Chương Du Quân về hành tung nơi ở của tù nhân, nhưng tuyệt nhiên, Chương Du Quân đều bác bỏ.

Nói trắng ra, là ông ta không để tâm nhiều, và cố ý để chuyện này vào quên lãng.

Không hiểu tại sao!
Sáng nay, Nhược Y bắt gặp Sát Tinh Vệ thẩn thờ bên dòng suối đã đóng băng.

Nàng dường như hoảng loạn khi tỉnh dậy bên chiếc giường trống rỗng.

Sát Tinh Vệ đi đâu rồi?
Trời lạnh như vậy, Sát Tinh Vệ thức giấc không báo cho nàng.

Một buổi sáng không vui!
"Vệ, ngươi đi đâu? Ngươi không được đi, ngươi không đánh thức ta dậy."
Vòng tay lạnh lẽo siết chặt thân eo người trước mặt, đem ánh mắt lo lắng dụi vào bờ ngực ấm áp của Tinh Vệ.

Sát Tinh Vệ có chút giật mình, nhưng mau chóng tan đi.

Nàng thở dài xoa xoa tấm lưng xoa lớp vải mỏng, ôn nhu đáp trả Nhược Y:
"Ta ngủ không được."
Nhược Y im lặng một lúc lâu, nàng đem toàn bộ tinh thần đặt vào mùi hương này.

Mùi hương thiên nhiên cây cỏ, mùi hương của thảo dược hoang dại.

Sát Tinh Vệ! Nàng là một hương thuốc mê, mê dược, chính là mê muội.
Hương thơm tự nhiên lan tỏa, đem Nhược Y bình tĩnh trở lại.

Nàng rất sợ một ngày nào đó tỉnh dậy lại đưa đôi chân nhỏ bé này mà đi tìm.


Nàng quá sức chịu đựng.

"Vệ, ta mệt lắm, rất rất mệt.

Ôm ta đi, ta rất lạnh."
Giọng nói thều thào bên tai, mất hết vẻ ngạo kiều thường ngày.

Nhược Y! Tại sao nàng mê muội như vậy?
Gương mặt thiếu dưỡng khí của Sát Tinh Vệ phút chốc đỏ rực, nàng không đủ không khí để thở, chứng tỏ cái ôm này không đơn giản.

"Chủ nhân..."
Sát Tinh Vệ ngập ngừng, muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Nàng dùng hành động mà chứng tỏ, ôm Nhược Y ngày một gần, lười nhát dụi vào chiếc cổ thoát ẩn thoát hiện đó mà tiếp tục thở dài.

"Vệ sao vậy?"
Sát Tinh Vệ chưa kịp đáp, chỉ kiên trì xoa lưng cho Nhược Y.

Xoa đến thân thể ấm dần lên, xoa đến khi mặt hồ vỡ băng trào sóng nước.
"Chủ nhân...!ngươi có tin ta hay không?"
Một câu nói nghe có vẻ đơn giản, nhưng lại ẩn ý vô cùng.

Ánh mắt Nhược Y trầm xuống, đầu óc một lần nữa rối bời.

"Tin ngươi."
Nói được câu này không mấy dễ dàng, Nhược Y phải đấu tranh nội tâm rõ rệt.

Sát Tinh Vệ ban đầu thẳng như một cành hoa, đem quan hệ nữ nữ mà ghét bỏ.

Những nạn nhân nàng giết vì nghi ngờ tình ý với Tinh Vệ, cũng đều là nam nhân.

Tinh Vệ ôn nhu một cách lạnh nhạt, mỗi lần chung giường đều đi ngủ trước, mặc kệ Nhược Y sau lưng tủi thân mà khóc.

Âm thanh rơi lệ âm trầm nhỏ giọt, một trăm lần đều một trăm lần không nhận ra.

Tám tháng xa cách trở về, tình cảm đột nhiên tăng lên.

Để Nhược Y hạnh phúc mà chết mất.
Sát Tinh Vệ thay áo cho nàng, đều đợi nàng ngủ trước mới dám ngủ.

Luôn luôn ôm ấp một cách chân thành, nụ hôn kia, cũng không còn máy móc nữa.

Xem như sự đền bù xứng đáng cho những ngày một mình lạnh lẽo không Tinh Vệ.


Ít nhiều cũng suy ra nghi ngờ, nhưng nàng vẫn chọn cách tin tưởng, Sát Tinh Vệ ánh mắt tình cảm như vậy, nàng sẽ luôn tin tưởng.

_____
"Ta không có tin tức của họ Lục."
Lã Tần Uy vui vẻ bắt chuyện, nhìn sang hai người thân thiết đi bên cạnh, hơi thở hắn trầm xuống.
Chợ hôm nay không hẳn đông, nhưng vừa tầm đủ ồn ào.

Sát Tinh Vệ dạo mắt nhìn tò he, sau đó ngược về ngựa gỗ và cuối cùng chằm chằm trước kẹo hồ lô:
"Quái lạ, trốn đại lao khá lâu, nhưng không hề bắt được.

Chủ nhân cẩn thận, tên này chắc chắn có người chống lưng."
Nụ cười nhạt nhẽo trên khóe môi Nhược Y nhếch lên, Lục Thủ giờ này như một con chuột đứt đuôi, trốn chui trốn nhũi, tấn công trả thù bằng một tay sao?
Lã Tần Uy đáp chuyện:
"Ta nghi ngờ Chương ngu xuẩn có vấn đề, nên giải quyết càng nhanh càng tốt."
Nhược Y chỉ im lặng, nàng có nhận ra một số điểm bất thường của hắn mấy ngày nay.

Dán cáo truy mã, chắc chắn chỉ để vừa lòng nàng rồi thôi.

Vô tình ngước lên Tinh Vệ, thấy vẻ mặt nàng rất lạ, như đang tìm kiếm điều gì đó:
"Vệ, không khỏe sao? "
Sát Tinh Vệ chìm đắm vào suy nghĩ riêng, hoàn toàn không nghe gợi chuyện.
"Vệ, có phải ngươi muốn uống rượu phải không? Được, ta dẫn ngươi đi."
Lã Tần Uy tiếp lời và tất nhiên, không nghe đáp.

Đến khi tay được Nhược Y kéo vào quán ăn, Sát Tinh Vệ mới bừng tĩnh.

Nàng vừa rồi đang cố tìm tung tích cao nhân gãy răng kia, chỉ muốn tò mò hỏi một câu: Tại sao lại tiên đoán thần kỳ như vậy?
Và tuyệt nhiên không thấy lão thầy bói nào ngồi ở chợ.

Hôm nay thất bại.

__
Trên lầu quán ăn lúc này Tôn Đồng mới ngáp ngắn ngáp dài mở cửa gỗ.

Bóng dáng khổ sở của Tĩnh Ngạn té về phía sau khi cửa mở ra, một sự mừng rỡ hiện trên gương mặt hắn:
"Tôn tổng, ta muốn về, ở đây quả thật không đơn giản."
Một tiếng "A" vang lên, Tôn Đồng thu tay về, nàng mắng nhiếc:
"Ban ngày, không có cửa cho ngươi về đâu, xuống ăn."
Tôn Đồng đuổi xuống lầu, Tĩnh Ngạn luống cuống mà vấp té.


Bụi bay mù mịt.

Tối qua lạ chỗ, lại bụi bặm dơ bẩn, Tôn Đồng ngủ không sâu.

Thật khổ sở với những người như nàng, bị chứng khiết phích, một phút trong này như một năm ở địa ngục.

Bước xuống đã thấy đông người, tâm trạng Tôn Đồng tươi hẳn lên, nàng thích như vậy:
"Oa...!khách quý khách quý, ta đã chuẩn bị đầy đủ món ngon nhất ở đây, tất cả đều đãi a?"
Lão chủ luống cuống chào hỏi, Tôn Đồng vẻ mặt hài lòng:
"Vậy có kem hay không?"
Nhắc đến kem, Sát Tinh Vệ nhíu mày quay lại, sau lưng, bàn của nàng trước mặt Tôn Đồng, liền giật mình mắc nghẹn quay đi.
Tiếng ho khan liên tục, để Nhược Y trầm lặng, đẩy trà về.

Sát Tinh Vệ hiểu ý, nàng cố gắng uống một ngụm, hết sức làm ra vẻ mặt thanh thản.

Dường như...!Nhược Y đang quan sát nàng.

"Có phải Tôn Đồng hay không? Tiêu rồi cánh cửa chưa mất hay sao?"
Lã Tần Uy từ đầu chí cuối để ý rõ, tại sao khi nhìn thấy nữ nhân ồn ào trên cầu thang, sắc mặt Tinh Vệ liền thay đổi?
Xanh xao, lo lắng, rụt rè, né tránh.

Tất cả đều để diễn tả Sát Tinh Vệ bây giờ.

Khẽ liếc nhìn Nhược Y, Lã Tần Uy một lần nữa im lặng.

Hoàn toàn không nói gì thêm.

"Đến rồi đến rồi."
Tiểu nhị vừa đến, Lã Tần Uy liền cố ý gạc chân, đem toàn bộ rượu đổ vào y phục xanh của Sát Tinh Vệ.

"Thật sơ xuất, Sát cô nương thông cảm, thông cảm.

Ta sẽ giặt sạch sẽ."
Vấn đề này, đem Sát Tinh Vệ giật mình, nàng cố ý phủi tay bảo hắn đi, nhưng dường như tiểu nhị quá ngốc, liên tục làm lớn chuyện, xin lỗi tứ phương.

Chỉ có Lã Tần Uy yên lặng quan sát, chân mày hắn giãn ra.

"Chủ nhân, về thôi, ta cần thay y phục."
Nhược Y nghe thấy, liền ảm đạm đứng lên, nàng cũng vừa nhận ra bộ dạng Tinh Vệ rất xáo trộn.
"Tinh Vệ!"
Một âm thanh trong trẻo gọi sau lưng, đem Sát Tinh Vệ nhắm mắt cương quyết cầm kiếm đứng dậy.

Quả nhiên đúng như ý của Lã Tần Uy, nữ nhân hồng phấn phía sau chạy tới, kéo Sát Tinh Vệ giữ lại:
"Oa...ta tìm được ngươi rồi, Tĩnh Ngạn, tìm được Sát Tinh Vệ rồi."
Sát Tinh Vệ bên này nhíu mày, bất lực vô cùng.

Cái gì còn có Tĩnh Ngạn đi theo? Tôn vẽ xấu chết bầm, lần này ngươi gây chuyện lớn rồi.

"Vị cô nương này, ta thật không quen biết, ngươi nhận lầm rồi."
Âm thanh xa cách vang lên, đem Tôn Đồng tắt nụ cười.


Nàng giữ chặt cánh tay Tinh Vệ, sau đó không biết liêm sỉ mà ngửi mùi hương trên cổ nàng ta.
"Chính là mùi hương này, không thể thầm.

Ta gọi đúng tên ngươi còn gì.

"
Toàn bộ thu vào tầm mắt Nhược Y, Sát Tinh Vệ hành động kỳ lạ thì thôi đi, nay từ đâu một nữ nhân vô lại đến đây gần gũi tự do hôn hít, thật sự quá chướng mắt.
Một tia sát khí len lỏi vào đôi mắt đỏ của Nhược Y, Sát Tinh Vệ có thể nhận ra, Nhược Y đang ghen đến bản thân sắp hóa yêu quái.

Dùng hết sức bình tĩnh, Sát Tinh Vệ kìm chế mồ hôi lăn trên trán, lạnh lùng rút tay dứt khoát:
"Ta đúng là họ Sát tên Tinh Vệ, nhưng họ tên giống nhau nhiều vô kể.

Xin tự trọng, đừng làm khó ta nữa."
Bước chân run rẩy bỏ đi trước, để lại bao nhiêu đôi mắt nhìn theo.

Vẻ mặt thú vị của Lã Tần Uy, ánh mắt sát khí của Nhược Y và sự ngây ngô của Tôn Đồng ở lại.
Nàng không thể lầm, gương mặt tuy cách vài tháng đã mập hơn một chút, nhưng khí sắc nhàn nhạt và mùi hương thiên nhiên không thể lầm.

Khoan đã...!
Mùi hương, Tôn Đồng bỗng nhận ra còn có mùi hoa Diên Vĩ xen kẽ thấp thoáng.

Một bóng nữ nhân lạnh lùng lướt qua, đi mất, lại càng nồng mùi Diên Vĩ.

Nữ nhân trước mặt đi cùng với Sát Tinh Vệ, có khi nào là người Tinh Vệ hay gọi tên không? Tuy dung mạo rất xinh đẹp, nhưng khí chất nói lên tất cả.

Một cổ lạnh lẽo thấm vào thân Tôn Đồng, nữ nhân kia không đơn giản.

"Tôn tổng, đó không phải nữ nhân họ Sát sao? Không ngờ cô ta ở đây."
Đến Tĩnh Ngạn còn nhận ra, thì chắc chắn nàng không nhìn lầm.

Nhưng tại sao lại vờ không quen biết? Nét buồn bã thất vọng hiện rõ trên mặt Tôn Đồng, nàng bỏ về chỗ cũ, không thiết tha ăn uống gì nữa.

"Tinh Vệ, là ngươi né tránh ta.

Không ngờ người như ngươi cũng có lúc xấu xa như vậy."
Một cộng rau đưa lên miệng, Tôn Đồng vừa ăn vừa ấm ức.

"Đồ chết bầm, uổng công ta nhớ tới ngươi..."
Một đầu cá đưa tiếp lên miệng, Tôn Đồng ăn quên cả nhả xương.

Nàng lặn lội gió tuyết bão đông, tốn cả tiền mua đồng đúc, đặt vải may cấp tốc, cuối cùng nhận lại cái kết thế này.

"Không gặp thì không gặp, không cần ngươi để tâm.

"
Một con ốc sên nướng đưa lên miệng lần ba, vị nhão nhẹt dính dính khiến Tôn Đồng để ý.

Nàng vội nôn thốc nôn tháo, sau đó đem đũa vứt xuống bàn, lau đi khóe mắt sớm đã cay nồng.

Cầm rượu nuốt cạn đáy, la lối om sòm..


Bình luận

Truyện đang đọc