*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong phủ lại có tin vui, đó là phu nhân có thai, vừa mới được hai tháng, là thời gian cần phải nghỉ ngơi cho tốt.
Mọi người trong phủ đều rất vui mừng nhưng cũng rất lo lắng. Lý Hoài Úc ở bên cạnh mỗi ngày, kiêm điệp tình thâm. Thỉnh an buổi sáng cũng được miễn. Lam Thanh là người vui mừng nhất, mỗi ngày đều ngủ tới khi tự tỉnh lại. Nàng rảnh rỗi đến mức không có chuyện gì làm mà cãi nhau ầm ĩ, ngày qua ngày sống rất thoải mái. Bức họa vẽ dang dở bị vứt sang một bên, cả ba người cùng đánh bài trúc, không chơi tiền nhưng cũng sứt đầu mẻ trán.
Lam Thanh tuyên bố sẽ làm vỡ hạt đậu phộng trên đầu Hương Hương, kết quả là vận may của Hương Hương rất cao, suýt đã làm vỡ một hạt đậu phộng của nàng.
Thật ra bài của Lam Thanh rất may, nhưng nàng lại thích xếp bài cùng màu và cùng hoa văn cho nên nhìn nàng đánh bài thì sẽ biết nàng sắp xếp thế nào ngay.
Vậy mà thỉnh thoảng cũng có thể thắng được hai ván, vận may quả thật rất tốt.
Ngọc Nùng đi ngang qua tiểu viện, đứng từ xa nhìn cảnh vui vẻ bên trong cảm thấy vừa buồn cười cũng vừa đáng buồn. Nàng ta đứng ở đó rất lâu, đến bản thân cũng không biết vì sao.
Vài ngày sau thiên viện truyền đến tin vui, Ngọc Nùng cũng có hỉ.
Hai vị phu nhân đồng thời có thai, song hỷ lâm môn. Cuối tháng năm mỗi người đi lĩnh tiền sẽ được thêm một bao lì xì.
Hương Hương rất vui, nói rằng phải tiết kiệm tiền nên cũng không đi ra ngoài.
Hai người nhìn Tiểu Vũ, Lam Thanh nói muốn ăn giò của Quế Phương trai, Hương Hương muốn một hũ son của Tường Vân phường, Tiểu Vũ bất lực chỉ đành ra ngoài mua.
Trước khi đi còn dặn dò rất nhiều.
Lúc về còn chưa đến buổi trưa, đúng lúc đang ăn trưa. Lam Thanh ngạc nhiên với tốc độ này, hỏi: “Quế Phương trai gần lắm à?”
Hương Hương hỏi: “Đã mua son chưa?”
Quế Phương trai cách Tường Vân phường hai con phố, có đi ngựa cũng không thể nhanh như vậy được.
Tiểu Vũ đưa son cho nàng ấy, Hương Hương vui vẻ cầm gương trang điểm.
Lam Thanh gặm giò hỏi: “Hai người không ăn thì ta ăn hết.”
Không ai trả lời nên tất cả đều vào bụng nàng.
Giò hầm với đường tinh thể của Quế Phương trai thật sự rất ngon, kích thước vừa phải, béo gầy đều nhau, lúc trước sau khi nghe qua nàng vẫn nhớ kĩ.
- Giò hầm với đường tinh thể
- Giò hầm với đường tinh thể
- Giò hầm với đường tinh thể
Giò hầm với đường tinh thể
Tiểu Vũ lấy khăn cho nàng lau tay và miệng.
Sau đó lấy ra một hũ sứ nhỏ rồi thoa lên vết đỏ trên tay.
Lam Thanh kinh ngạc hỏi: “Đây là cái gì, thật có tác dụng! Hết ngứa nhanh quá!”
Trong hũ sứ nhỏ có một loại thuốc mỡ màu xanh lục nhạt, mùi thơm mát sảng khoái, là loại hoa lộ cao được đặc chế để trị muỗi đốt, có tác dụng giảm ngứa và ngăn ngừa muỗi đốt.
Mùa hè có rất nhiều muỗi nhưng chỉ đuổi theo một mình Lam Thanh. Lam Thanh phiền đến bực mình, mãi đến nửa đêm mới ngủ được làm nàng phát điên. Rất nhiều chỗ trên người đều bị chích, nhiều chỗ bị nàng gãi đến rướm máu.
Lam Thanh cầm hũ sứ đảo mắt.
Buổi tối khi tắm nàng lén lấy một ít hòa tan trong nước rồi ngâm mình trong đó.
“Phù phù”
Lạnh quá!
Sao trên người lại khó chịu như vậy? Trong người thì nóng da lại lạnh, mồ hôi không ra được.
Hay lắm, mùa hè quấn chăn bông ngồi xổm dưới ánh mặt trời, trên trán còn quấn khăn.
Đây là phương pháp Tiểu Vũ xem được trong sách, nói là phải trùm kín mít để đổ mồ hôi mới được.
Vừa định lén cởi ra đã bị Hương Hương cầm cây mây đánh lên lưng rồi chống hai tay lên hông tức giận mắng: “Sao người lại không khiến người ta bớt lo chứ? Cứ không để ý là lại không nghe lời!”
Nàng ấy thường nói mình mới mười lăm tuổi đã phải làm mẹ, nuôi một đứa nhỏ không bớt lo được làm cho nàng ấy sầu đến già đi mấy tuổi.
Nhà mẹ đẻ phu nhân đưa tới rất nhiều đồ vật, tâm tình phu nhân tốt nên chọn mấy thứ đưa cho Lam Thanh.
Giá trị xem chừng rất xa xỉ, có thể bù cho cái Nhữ Bạch trản đã bị hỏng, không chừng lại còn dư nữa đấy. Lam Thanh cười đến sung sướng.
Tiểu Vũ đề nghị nàng tặng vài thứ cho phu nhân để thể hiện sự chúc mừng.
Lam Thanh nghĩ tới nghĩ lui, nàng thật sự không có cái gì có thể khiến người ta coi trọng cả. Vì thế nàng theo lệ cũ, cầm lấy sợi tơ hạt chậu bện một con thỏ con nhỏ bảo Tiểu Vũ đưa đi.
Con thỏ nhỏ đó đáng yêu ngây thơ, vừa vặn năm nay cũng là năm thỏ, tính tháng thì năm nay có một tháng nhuận, đứa bé chắc sẽ sinh ra trong năm.
Một tầng ý tứ suy nghĩ tinh tế như vậy làm Trương Hi Nguyệt càng nhìn con thỏ nhỏ đấy lại càng thấy thích.
Vừa hay nàng ấy đi dạo ở vườn, cách tiểu viện rất gần nên sai người tới mời Lam Thanh cùng nhau đi dạo một vòng.
Lam Thanh thật sự không muốn đi, nhưng nàng không còn cách nào khác đành phải đi theo người hầu.
Sau khi tán gẫu về hoa cỏ thì chủ đề nói chuyện đã đi xa rồi, Trương Hi Nguyệt xoay người nói với Lam Thanh: “Sau này vất vả cho ngươi rồi!”
“?” Nói gì không đầu không đuôi, nàng không hiểu gì cả.
Trương Hi Nguyệt cau mày khi nhìn thấy trang phục nàng mặc hôm nay: “Màu này nhạt quá, trong kho còn mấy loại vải tốt, để hạ nhân làm cho ngươi thêm… mấy bộ nữa!”
Hôm nay đi vội nên Lam Thanh chỉ chọn đại một bộ quần áo để mặc vào, váy dài bằng lụa sa tanh màu sậm trên nền trắng, bên ngoài còn có một tầng áo mỏng, chất liệu quần áo mùa hè mỏng, kích thước lưng áo cũng vừa vặn.
Cho dù không vội thì trong tủ của nàng cũng không còn màu nào khác.
Qua một lát có thị nữ mang quần áo mới tới, Lam Thanh cảm khái tốc độ nhanh quá, không nhìn ra là chỉ mới làm trong hôm nay.
Thị nữ nói: “Đã có quần áo mới mấy quần áo cũ của tiểu phu nhân đều vô dụng.”
Lam Thanh gật đầu, Tiểu Vũ hiểu ý vội vàng chạy vào trong phòng đem tất cả giao cho thị nữ kia.
Thị nữ thi lễ nói: “Ta sẽ xử lý chúng giúp người!”
Haizzz!
Đôi phu thê này cứ thích gây khó dễ cho xiêm y của nàng!
Một ngày sau, vào lúc chạng vạng có người mang đến một cái bồn tắm.
Điều này hiển nhiên không liên quan gì đến Hương Hương và Tiểu Vũ được vì họ không thể sai khiến ai cả.
Lam Thanh hơi buồn phiền khi nhìn thấy Lý Hoài Úc, trong lòng không khỏi nghĩ: Không phải nên ở cùng phu nhân và con sao?
Kiêm điệp tình thâm đâu?
Mặt người dạ thú, trong ngoài không đồng nhất.
Thường ngày Lam Thanh đã quen ngủ ngày, bây giờ ngủ ở chỗ khác nàng cảm thấy không yên lòng. Nhưng Lý Hoài Úc ôm không buông làm nàng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ở lại.
Nàng thầm nghĩ không biết bọn Hương Hương có còn ở bên ngoài không nhỉ?
Mới sáng sớm trời còn chưa sáng đã bị một trận động tĩnh làm tỉnh giấc.
Lam Thanh đứng dậy tìm nơi phát ra âm thanh, thấy Lý Hoài Úc đang luyện võ trong viện.
Nàng lập tức mở to hai mắt, có hơi mới lạ, tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng trong lòng thật sự có chút hâm mộ.
Trường kiếm ngân quang trông như một con rồng đang bay, hiển nhiên võ công của hắn cũng không tệ, kiếm khí chỉ về trên cao hơn chín thước, lá rơi trên mặt đất.
Gã sai vặt quét tước nhất định rất vất vả.
Hắn thu kiếm, người hầu đem khăn lau mồ hôi, ngẩng đầu nhìn thấy Lam Thanh, nhoẻn miệng cười lộ ra hàm răng trắng nõn.
Lam Thanh theo bản năng muốn chạy trốn nhưng ai biết hắn nhảy lên lầu hai một cái, liền trực tiếp nhảy lên chỗ Lam Thanh.
Hắn ôm người vào trong ngực nói: “Đây là bí mật của ta nhưng lại bị nàng biết mất rồi, nàng nói xem ta nên làm gì bây giờ?”
“Người mới học?” Lam Thanh hỏi.
Lý Hoài Úc cười đến mức lồng ngực run lên, mạch não kỳ quái này thật đúng là có hơi ngốc nghếch không hiểu phong tình.
“Muốn học không?” Hắn hỏi.
Hai mắt Lam Thanh sáng lên gật gật đầu, đương nhiên là muốn rồi, nhất là cái khinh công kia, nếu có thể học được thì sau này gặp chuyện gì cũng có thể chuồn đi.
Lý Hoài Úc không buông tha ánh sao trong mắt nàng, nói nhỏ bên tai: “Vậy thì lấy lòng ta cho tốt, nếu ta vui ta sẽ dạy cho nàng.”
Ba chữ đó như một gáo nước lạnh dội thẳng lên đầu nàng. Lần trước hắn nói như vậy khi…
Đôi mắt Lý Hoài Úc không bỏ qua bất kỳ chuyển biến cảm xúc nào của nàng, hắn ôm người vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Lấy lòng có nhiều loại, làm cho người ta vui cũng là lấy lòng.”
Nhưng bây giờ có vẻ như điều đầu tiên cần làm là dạy cho nàng ấy niềm yêu thích giường chiếu.
Buổi sáng lộn xộn như vậy trực tiếp làm cho Lam Thanh ngủ cho lại giấc. Khi nàng tỉnh lại mặt trời đã lên cao ba sào, nàng hơi hoảng hốt, cảm thấy buổi sáng tựa như là một giấc mơ.
Mặc Hiên có ba tầng lầu gác, khó khăn đi xuống dưới làm nàng mệt tới mồ hôi nhễ nhại.
Đến lúc đi ra ngoài Hương Hương và Tiểu Vũ gần như bị nắng làm cho cháy đen.
Lúc rảnh rỗi Lam Thanh kể cho họ nghe việc luyện võ của Lý Hoài Úc, Tiểu Vũ nói: “Thuở nhỏ gia bái sư học võ, Thạch Anh Thạch Chung bên cạnh đều đi theo học.”
Hèn gì.
Hèn gì đánh người đau đến vậy, hóa ra là biết võ công!
Trong lòng Tiểu Vũ rất hâm mộ nhưng tuổi này của hắn sớm đã qua tuổi học võ rồi cho nên cũng chỉ nghĩ thôi.
“Vậy mà hắn còn nói muốn dạy ta?!”
Lam Thanh hét lên đồ lừa đảo.
Rất nhiều ngày sau hầu như đêm nào cũng gọi nàng.
Chỉ là khi nghe tiếng kiếm xé gió lần nữa nàng trực tiếp nhắm mắt giả vờ ngủ.
Giang Nam nhiều mưa bụi, có đôi khi mưa liên tiếp vài ngày.
Lam Thanh dãi nắng dầm mưa cuối cùng bị cảm lạnh. Dù vậy nhưng Lý Hoài Úc vẫn không chịu buông tha cho nàng.
“Hắt xì”
Nàng hắt xì một cái, bưng chén thuốc khó khăn mở miệng, đã nhiều ngày rồi, chỉ ngửi thấy mùi này thôi là nàng đã cảm thấy ghê tởm rồi.
Hương Hương đồng cảm sâu sắc, thở dài nói rằng cơ thể nàng quá yếu ớt nhưng vẫn khuyên nàng tranh thủ uống lúc còn nóng.
Lam Thanh: “Sao uống thuốc bổ còn không tốt bằng lúc trước nữa? Trước kia thân thể ta rất khỏe mạnh!”
Tiểu Vũ đút cho nàng một miếng đường và nói: “Lát nữa ta sẽ nấu cháo cho người, cho thêm gừng thái sợi vào. Người muốn ngọt hay mặn? Ngọt thì cho long nhãn, chà là và đường nâu, mặn thì không được ăn đồ có nhiều lông, chỉ có thể cho ít gan heo nạc.
Ngọt mặn gì nàng cũng muốn ăn hết, nhưng cuối cùng vẫn chọn ngọt, dặn dò: “Nhớ cho thêm đậu đỏ và nhiều đường!”
Hương Hương cười gằn, trong lòng thầm nghĩ còn có thể ăn được sao?
Đường trong miệng từ từ tan ra, Lam Thanh cầm bát lên muốn uống hết một hơi.
“Phụt…”
Vừa mới uống một ngụm nàng đã bị vị thuốc đông y làm cho sặc liền phun ngụm đã nuốt vào ra.
Tiểu Vũ xoa lưng cho nàng, khi nàng ngẩng đầu lên, chóp mũi và khóe mắt đều đỏ.
Tiểu Vũ cầm lấy bát và nói: “Không uống nữa.”
Sau đó tất cả đều được đổ vào chậu hoa.
Lam Thanh mỉm cười nằm lại trên giường mong chờ cháo long nhãn và đậu đỏ.
Nàng muốn ra ngoài chơi với ô một lúc nhưng Hương Hương không cho còn mắng nàng.
Quản gia mang đến rất nhiều đồ, bao gồm cả đồ ăn và quần áo, Lam Thanh vừa mới toát mồ hôi nhưng cũng không thèm nhúc nhích, cứ như vậy giả vờ chết. Dù sao cũng có Tiểu Vũ xã giao chu toàn.
Thuốc thang nuôi dưỡng, không quá hai ngày nàng lại vui vẻ.
Lý Hoài Úc như định ngày chuẩn, cho người đến gọi lần nữa. Vẻ mặt Lam Thanh buồn bực nhìn Tiểu Vũ nói: “Ta không muốn đi.”
Lần này Hương Hương không mắng nàng nữa. Hai người Tiểu Vũ nói thầm hai câu, sau đó nhìn Tiểu Vũ ra ngoài nói mấy câu cho người ta về.
Người nọ thế mà thật sự rời đi, Lý Hoài Úc cũng không tới gây chuyện.
“Ngươi nói gì với hắn thế?”
Lam Thanh hỏi đi hỏi lại, Tiểu Vũ cười không nói lời nào, Hương Hương chỉ đáp lại hai chữ: “Bí mật”
……..
Ngày qua ngày, thời gian trôi nhanh quá, ba người đã quen nhau được một năm, Lam Thanh nói: “Có nên ăn mừng không!”
Không ai chú ý đến nàng ấy.
Nhưng buổi tối, trên bàn cơm có một bình rượu hoa đào, nàng cẩn thận nếm thử, chua chua ngọt ngọt, hình như mỗi lần uống rượu hương vị cũng không giống nhau.
Nhưng lần này là hương vị nàng thích nên uống thêm vài ly nữa, thế mà cũng không say. Hai má nàng hơi say và hồng lên, quả thật còn đẹp hơn hoa đào.
Lý Hoài Úc bất ngờ đến tiểu viện, lúc đó ba người còn đang nằm trên giường nhỏ ngắm sao.
Tiểu Vũ là người đầu tiên thấy, lập tức bật dậy.
“Bị côn trùng cắn à?”
Lam Thanh quay đầu lại hỏi, sửng sốt.
Nàng vỗ Hương Hương bên cạnh, Hương Hương chỉ là hơi buồn ngủ, vừa định mở miệng chửi bới Lam Thanh đã kịp thời che miệng lại. Loay hoay quay đầu lại nhìn thoáng qua Lý Hoài Úc, nàng ấy sợ tới bức ba hồn bảy vía bay đi mất, té xuống dưới.
Nàng cũng theo đó đứng lên, thuận tiện đỡ Hương Hương.
Lam Thanh vẫn mặc váy dài như thường ngày, thoải mái trầm mặc, dáng vẻ uể oải quyến rũ, cổ áo buông lỏng có thể lờ mờ nhìn thấy thắt lưng nhỏ.
Trông rất thoải mái.
Tuy nhiên cái này không được để cho người khác nhìn thấy.
Hắn vẫy tay, Thạch Anh luôn cúi đầu lui xuống, thuận tiện mang theo Hương Hương và Tiểu Vũ xuống.
“Thường ngày ăn mặc như thế này à?” Lý Hoài Úc dùng tay cầm quạt gõ vào lòng bàn tay.
Lam Thanh để ý đến quần áo, kéo cổ áo lại.
Hắn cởi áo choàng ngồi trên ghế đá bên cạnh đưa tay về phía nàng. Lam Thanh bước tới, ngồi vào trong lòng hắn.
Đôi mắt nàng trong veo và sáng ngời bình tĩnh nhìn hắn.
Đôi mắt ấy thật đẹp nhưng hắn lại dùng tay kia che lại rồi nhấp nhẹ lên môi nàng, nếm xong không muốn buông ra, nụ hôn gần như khiến nàng nghẹt thở.
Lý Hoài Úc lấy ra một cây bạch ngọc trâm từ trong tay áo. Hình dáng dịu dàng, được chạm khắc thành một đóa phong lan, những chiếc lá thanh lịch duyên dáng, mỏng và trông giống như thật. Nếu không nhìn kỹ thì sẽ nghĩ rằng đó là một bông hoa thật.
Hắn tự cài lên búi tóc của nàng, nghiêm túc nói: “Những đồ trang sức bằng vàng bạc đó quá thô tục, kiểu cách phức tạp sẽ chỉ làm người ta cảm thấy rườm rà. Chỉ cần đơn giản và tao nhã là vừa mắt.”
Lam Thanh gật đầu đồng ý.
Có rất ít khi nàng đồng tình với hắn, hay là hắn thật sự bị trâm của Trương Hi Nguyệt đâm rồi?
Lam Thanh nghĩ như vậy.
Phải tốn bao nhiêu khối dương chi bạch ngọc mới có thể chạm trổ thành đóa hoa lan này nhỉ? Có lẽ phải tốn rất nhiều tiền, Lam Thanh sợ hãi không dám quay đầu, có trời mới biết cây trâm này đáng giá bao nhiêu chứ?
Nàng muốn tháo cây trâm ra rồi cung phụng nó ở một nơi an toàn.
Lý Hoài Úc đè lại bàn tay nhỏ bé muốn làm loạn của nàng.
Vừa đưa tay kéo Lam Thanh lại ngửi thấy mùi thơm trên tóc nàng liền hỏi: “Hôm nay là sinh nhật của nàng?”
Lam Thanh chớp mắt hỏi: “Sinh nhật?”
“Năm ngoái Nhậm phủ đã đưa mảnh giấy ghi ngày sinh tháng đẻ của nàng.” Lý Hoài Úc cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của người trong lòng: “Thế nào? Chẳng lẽ Nhậm phủ viết giả để gạt ta?”
Giọng điệu không thay đổi nhưng Lam Thanh biết hình như hắn lại tức giận.
Lam Thanh lắc đầu nói: “Có thể bọn họ đều không biết, không nhớ rõ!”
Thật ra trong lòng Lý Hoài Úc hiểu rõ, làm gì có ai vừa hay xuất giá vào ngày sinh nhật chứ? Chẳng qua là chọc nàng thôi.
“Vậy thì khi nào là sinh nhật của nàng?” Hắn hỏi.
Lam Thanh không muốn nói cho hắn biết, liền nghĩ nghĩ nói: “Coi như là hôm nay đi!”
Ngày này năm ngoái là ngày nàng gặp được Hương Hương và Tiểu Vũ, coi như là ngày sinh mới đi!
Lấy ngày xuất giá làm sinh nhật, cuối cùng nàng đã nói được điều gì đó làm hắn vui vẻ. Lý Hoài Úc nghĩ như vậy.
“Cho nàng một điều ước, chỉ cần nàng nói ra ta đều có thể làm được!” Lý Hoài Úc tỏ vẻ đắc ý.
Giọng điệu tự tin và kiêu ngạo như thể cả thiên hạ này không có gì mà hắn không làm được.
Lúc này Lam Thanh không nghĩ ra được gì, suy nghĩ của nàng lại đang ở chỗ khác: Hơn nửa đêm rồi, bọn Hương Hương bị đuổi đi đâu vậy chứ?
“Ta để nàng suy nghĩ cho kĩ.”
Hắn dừng một chút rồi nói: “Mấy ngày nay nàng đọc sách gì…”
Hiển nhiên là hắn đang đổi đề tài, Lam Thanh cũng không muốn truy đến cùng nên hắn hỏi gì thì nàng trả lời nấy.
Mấy ngày nay nàng đánh bài, chơi cờ, đùa giỡn nhưng không đọc sách.
Lam Thanh thành thật trả lời: “Thiếp chơi cờ…”
Lý Hoài Úc như vừa nghe xong một câu chuyện cười, giống như xem thường người khác. Hắn hào hứng muốn đánh cờ cùng nàng.
Mang bàn cờ lên Lam Thanh thầm nghĩ: Chờ ta thắng người xem người còn cười được nữa không?
Sau đó nàng lại nghĩ: Nếu mình thắng liệu ngài ấy có thẹn quá thành giận không nhỉ?
May mà nàng nghĩ nhiều rồi.
Ván đầu tiên mới chỉ đánh hơn mười quân cờ nàng đã bị vây không còn chỗ trốn.
Ván thứ hai Lý Hoài Úc cố tình nhường hai bước nhưng cuối cùng vẫn thua.
Tới ván thứ ba Lam Thanh không muốn chơi nữa, hai má phồng lên như hà bao của một người keo kiệt.
Dáng vẻ đó khiến Lý Hoài Úc bật cười, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da mịn màng trơn bóng lén lút trốn ngón tay của hắn. Hắn đẩy bàn cờ ra ôm người vào trong lòng tha hồ vuốt ve, tay còn lại nhéo thịt mềm bên hông nàng.
Cúi người gặm cắn cổ nàng một cách nhẹ nhàng, ngậm lấy tai của nàng nói: “Có lẽ đã đến lúc bổ sung một đêm động phòng hoa chúc rồi.”
Vừa lúc hắn mới có chút mờ ám Lam Thanh liền nói: “Hôm nay thiếp muốn ngủ một mình!”
Lý Hoài Úc dừng động tác lại nhìn nàng, nàng thận trọng nói: “Vừa rồi người mới nói.”
Cho nàng một điều ước, tất cả đều được.
Mặc dù hắn thường xuyên nuốt lời, tùy tâm sở dục.
Lý Hoài Úc nhếch môi cười: “Được”
Sau đó hắn buông nàng ra và quay vào phòng.
Thật ngạc nhiên, hôm nay hắn uống nhầm thuốc rồi? Đổi tính là chuyện không thể, đời này chắc chắn cũng không thể, cho nên nhất định là hắn đã uống nhầm thuốc rồi. Đã mấy ngày rồi nàng không ở đó, chắc là tiếc thuốc bổ kia đắt tiền nên đã tự uống.
Chắc chắn là như vậy.
Lam Thanh muốn về sương phòng ngủ nhưng nhớ đến trong sương phòng còn có bạch ngọc trản bị vỡ, tuy chỉ là lo lắng đâu đâu nhưng trực giác nói cho nàng biết nên cất đi rồi hãy tính.
Cũng không biết Hương Hương và những người khác đã bị đưa đi đâu rồi nữa. Hơn nửa đêm rồi, thật là làm cho người khác lo lắng.
Rượu hoa đào tác dụng chậm, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm hơi lạnh, nàng mơ hồ lê hài đi về hướng sương phòng. Vừa ra tới cửa đã bị người ôm lấy để lên giường trong phòng chính. Trên giường thật sự rất ấm, nàng cọ cọ vào nguồn nhiệt, chờ đến khi ấm lên lại trốn xa người đó. Lý Hoài Úc không hài lòng, cánh tay dài vươn ra ôm người vào trong lòng, dùng hai tay ăn đậu hũ.
Lam Thanh bị quấy rầy tỉnh lại nói: Quả nhiên hắn không giữ lời gì cả.
Lý Hoài Úc nghĩ: Nếu là nữ nhân khác chắc sẽ nói là muốn “Phu quân luôn sủng ái”, nếu nàng cũng nói như vậy… Nhưng nếu như vậy thì không còn là nàng nữa.
Nghĩ như vậy Lý Hoài Úc cũng bớt giận.
Một đêm không mơ mộng.
Sáng hôm sau tỉnh dậy hầu hạ Lý Hoài Úc thay quần áo lại bị hắn nhân cơ hội sàm sỡ một hồi.
Hắn nói: “Hôm qua ta đang ngủ ngon thì nàng đột nhiên leo lên giường sàm sỡ ta…”
Xí! Chuyện ma quỷ chẳng ai tin. Nàng mơ hồ chứ không phải bị mất trí nhớ.
Lam Thanh nói: “Rõ ràng là người”
“Ý của nàng là lời gia nói không đáng tin?” Hắn hỏi lại.
Quả thật không nên cãi lại hắn.
“Hửm?”
“Là nửa đêm thiếp tự trèo lên.” Lam Thanh trả lời trái lương tâm.
Lý Hoài Úc cười hôn lên môi nàng, nói: “Khi nào nàng mới có thể học cách ngoan hơn một chút?”
Thế này còn không ngoan à?
Lam Thanh gật đầu.
Lý Hoài Úc vừa yêu vừa hận búng trán, Lam Thanh đau lòng che trán lại, hắn cầm tay nàng ra khẽ nhấm nháp.
Lát sau lại nói: “Vừa lúc cảnh sắc bên ngoài đẹp, lúc không có gì làm nàng có thể ra hoa viên đi dạo, không ai cấm nàng không ra cửa cả.” Tầng cao nhất của Mặc Hiên vừa hay có thể nhìn thấy cảnh sắc hoa viên.
Là chính nàng tự hứa. Ít ra ngoài ít gặp người sẽ ít mất mặt xấu hổ. Không phải hắn vẫn luôn ghét bỏ bản thân nàng không thể nhìn thấy ánh sáng sao?