UY ĐIỀM

Mùng một, có người đến chúc tết

Mùng hai, cần phải cùng phu nhân về nhà mẹ đẻ

Mùng ba, Thánh thượng làm lễ cúng tế

Mùng bốn…

Ngày tháng cứ sắp xếp như vậy cho đến khi tháng giêng trôi qua.

Mà Lam Thanh lại luôn nằm trên giường trong phòng đến khi qua Tết Nguyên Tiêu. 

Thời tiết mỗi ngày một ấm lên, bởi vì bị Hương Hương ép buộc phải ở trong phòng hơn một tháng, đột nhiên được ra ngoài bỗng cảm thấy như mùa xuân nở rộ.

Di chuyển bàn giấy và mực vào trong viện, tìm bức họa đã bị ném vào xó từ lâu, mở ra xem lại, chỉ vẽ được một nửa mờ mờ.

Khi cầm bút vẽ lại thì vô cùng mượt, vùi đầu vào án thư, đặt ngòi bút giống như có thần, vì người đã in sâu vào trong lòng.

Kỹ năng vẽ không thành thạo, cũng không có ý cảnh, nhưng tốt hơn là hình dáng tròn trịa, ‘Ấm trà lớn’ kiểu Hương Hương xuất hiện sống động trên giấy, nhìn thoáng qua có thể cảm nhận được sự đanh đá của cô gái này. 

Hương Hương không thể chịu được nữa, tức giận đùng đùng nói: “Người ta đâu có như vậy đâu? Người ta điềm đạm nho nhã lắm! Người mau sửa lại cho ta đi!” 

Không sửa được. Chỉ có thể vẽ một bức tranh khác. Dựa theo yêu cầu của Hương Hương, Lam Thanh đã vẽ một bức tranh khác là ‘Bức ngồi đợi ăn dưa’, nàng ấy chống má lên ở bậc cửa chờ sai vặt mang trà bánh và hoa quả đến, dáng vẻ giống như thói quen hằng ngày của nàng ấy, thực sự rất yên tĩnh. 

Hương Hương tức giận, không quan tâm nàng nữa, tức giận ngồi xuống bậc thềm, cắn hạt dưa lúc nào không hay. Nhưng nàng ấy không biết rằng hình ảnh này cũng được vẽ vào trong bức tranh. 

Tiểu Vũ trong tranh của nàng thái độ điềm tĩnh.

Lông mày không dày nhưng rất dài và bay về gần phía thái dương. Mi mắt rất mỏng lại rất hướng nội, mắt hai mí thanh mảnh cũng không mất vẻ đường hoàng. Cánh mũi cũng rất nhỏ, chóp mũi không cao, rất thẳng, giống như phi kiếm. Nếu chỉ nhìn vào những điều này, có lẽ sẽ cảm thấy lạnh lùng xa cách.

Nhưng hắn cũng có một đôi môi củ ấu, một màu anh đào căng mọng, một nụ cười như gió xuân. 

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn thì đã cảm thấy giữa lông mày và ánh mắt có một loại phong độ của người tri thức, lạnh nhạt vừa phải khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Bức tranh vẽ cho Tiểu Vũ rõ ràng là đẹp hơn nhiều so với bức tranh của Hương Hương, giống như được in ra vậy.

Hương Hương nhìn sang, kinh ngạc hét lên: “Người bị mù à? Hắn làm gì mà đẹp trai như vậy chứ?”

Tiểu Vũ nghe tiếng cũng chạy đến, nhưng lại bị Lam Thanh dùng người chặn lại. Bị Hương Hương hét làm giật mình, bản thân nàng cảm thấy hơi ngại. Mặc dù không biết sự ngại ngùng này đến từ đâu.

Lam Thanh vội vàng thu dọn bức tranh cầm về phòng. Mà Hương Hương thì nhéo mặt Tiểu Vũ giống như muốn nhìn ra hoa…

Sau buổi trưa, nàng nằm trên cái tháp bên dưới có lót một cái đệm mềm mại. Cái tháp này đưa đến chuyển đi lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể ngừng chân, tỏ vẻ bản thân khổ cực bao nhiêu. Vết gãy còn sót lại một chút và không thể nối được, thường thì chỗ ở đó cũng không thể nhìn thấy được, không di chuyển lung tung cũng sẽ không bị ngã.

Gió xuân ấm áp, ánh nắng tươi sáng, phả vào mặt cảm thấy ấm áp. Trên người khoác một chiếc áo lông thỏ, bộ lông màu xanh xám rất mượt, Lam Thanh vô cùng vui vẻ.

Nàng cười nói: “Thứ này thật là tốt, cũng không nặng người lại ấm áp! Cũng không cảm thấy nóng!”

Hương Hương bưng điểm tâm và trà hoa ra, tức giận nói: “Đồ đắt tiền có thể không tốt được sao?”

Đây là Tiểu Vũ lén sao chép sách kiếm thêm tiền, vốn muốn dùng để giải quyết nỗi lo lắng của Lam Thanh. Kết quả nàng lén chạy đi ký giấy vay nợ. Thế là đã gom góp mua cái này.

Vào mùa đông, lúc nhìn thấy phu nhân mặc áo choàng hồ ly vàng Li Sơn đỏ như lửa, có ánh vàng mờ ảo dưới ánh mặt trời, cực kỳ hoa lệ. Còn có một cái màu tím, nghe nói còn quý báu hơn.

Ngọc Nùng cũng có một cái, tuy không khí chất như phu nhân nhưng cũng là hồ ly trắng thượng hạng, bộ lông trắng tinh không chứa một chút tạp chất nào.

Lông hồ ly trông xồm xàm, ngay từ lần đầu nhìn thấy họ mặc Tiểu Vũ liền nghĩ: Lam Thanh cũng nên có một cái.

Năm ngoái, hắn đã tìm vài quầy hàng trong chợ, chọn lựa rất lâu mới tìm được vài cái có màu lông tương tự, sau khi thanh toán tiền liền gửi nó đến một cửa hàng quần áo, để sư phụ làm thành một cái áo choàng lông.

Bây giờ thấy nàng cũng thích nó, điều đó thật tuyệt.

Cơn buồn ngủ ập đến, giây trước còn cười nói vui vẻ, giây sau đã ngủ say.

Hương Hương thở dài, thu lại hạt dưa còn chưa cắn xong trong tay, nhẹ nhàng lấy áo choàng lông đắp cho nàng. Tiểu Vũ đặt cái lò sưởi ấm vào trong, sau đó lấy một chiếc chăn bông quấn quanh đầu nàng, giống như một bức tường thành nhỏ, ngăn chặn gió tây lạnh.

Thạch Chung vẫn đi tới như thường lệ, nhưng bị Tiểu Vũ chặn ngoài viện, bên trong tiểu viện im ắng, vừa nhìn thì hóa ra là người đã ngủ.

Hắn cũng không phí lời, đưa một bao thuốc lớn cho Tiểu Vũ rồi nói: “Ba bát nước, đun lửa nhỏ thành một bát trong một giờ, mỗi ngày một lần. Đây là thuốc bổ, uống trước bữa ăn và sau bữa ăn đều được, cách nửa canh giờ là được. ”

Nói xong quay người định rời đi.

“Chờ một chút!” Tiểu Vũ vội vàng túm người lại, Thạch Chung dừng lại, nhìn hắn ý bảo hắn có chuyện gì thì nói mau.

“Thuốc này có thể bào chế thành thuốc viên không?”

Mỗi lần nhìn thấy nàng uống thuốc giống như uống thuốc độc, bỗng nhiên nhớ đến không biết lúc nào nghe người nào đó nói, có thể được bào chế thuốc thành viên, tiện lợi hơn nhiều!

Thạch Chung suy nghĩ rồi nói cho hắn biết cách bào chế.

Tiểu Vũ ngàn ân vạn tạ, dường như không hề nhớ rằng người trước mặt này đã từng tra tấn mình đến suýt chết trong ngục.

Thạch Chung bước đi hai bước, rồi quay người lại, nhìn bóng lưng đó, ánh mắt sắc bén mà thâm trầm.

Tiểu Vũ vẫn còn chưa phát giác, trong mắt và trong lòng hắn đều là người trước mắt.

Nghiền nát, sàng những thứ này cẩn thận đều phải cần dụng cụ chuyên môn. Tiểu Vũ nghĩ chắc là nhà bếp sẽ có những thứ này, dù sao thì thường ngày cũng hay xay bột mì, gia vị v.v…

Chỉ là vị đại sư phụ này luôn xem hắn như kẻ thù giết cha.

Trong phủ này nâng cao đạp thấp, nếu tiền viện phân phó cái gì thì hận không thể cắt thịt trên người mình xuống cũng không thương tiếc; Bên chỗ phu nhân tất nhiên sẽ tự làm lấy; Bên Ngọc Nùng thì muốn cái gì cũng sẽ được cái đó.

Duy chỉ đối với tiểu viện, thật sự là cực kỳ keo kiệt.

Sai vặt đại tẩu trong nhà bếp cũng rất nhiệt tình, vì hắn hay giúp đỡ người khác con người cũng hiền lành, người khác cũng đồng ý giúp hắn. Ngày thường muốn tìm ít bột mì, rau, thịt thì không sao, nhưng mấy đồ dùng cũng có số lượng, khiến cho ai cũng không dám tự mình làm chủ.

Lâm a tẩu đáng tiếc cho Tiểu Vũ nói: “Được phân cho chủ tử như vậy, thật là làm khó cho đứa trẻ ngươi rồi! Haiz…”

Trong mắt họ, Lam Thanh là một người không tuân theo nữ tắc, ghen tuông, còn là người phụ nữ lòng dạ độc ác đến mức hại chết đứa trẻ còn chưa chào đời. Người như vậy còn được giữ lại trong phủ, là bởi vì Lý đại nhân và phu nhân quá nhân từ!

Tiểu Vũ cũng không cố chấp giải thích, dù sao những lời như vậy đã nói nhiều lần, bọn họ chỉ tin những gì bản thân muốn tin mà thôi.

Hậm hực khi nhìn thấy dáng vẻ của thứ đó, chỉ có một cái cối xay và một cái máng đá. Tìm đầu gỗ và máng đá, bào, xay, đục, chêm tốn sức nửa ngày cũng làm ra được một viên gần giống.

Dùng một cái lưới mỏng làm thành một cái rây nhỏ.

Phần còn lại thì dễ làm hơn nhiều, cẩn thận nghiền thuốc thành bột, rây qua ba lần, rang khô trên lửa, hòa với nước, nhào thành viên. Nhào thành viên hơi to, làm thành ba viên, sau khi vo tròn còn bọc một lớp đường mỏng trên bề mặt.

Tiểu Vũ làm chăm chú, không để ý Lam Thanh đã đứng bên cạnh quan sát từ lâu. Nàng ngạc nhiên cầm một viên lên, nhìn đi nhìn lại, mắt mở to hơn cả viên thuốc, cảm thán nói: “Thứ này tốt quá! Sao ta lại không nghĩ ra?!”

Tiểu Vũ bị nàng chọc cười nói với nàng là Thạch Chung dạy hắn.

Lam Thanh vẻ mặt căm hận: “Hắn biết cách này mà mỗi ngày vẫn chuẩn bị một bát thuốc đến!?”

Tiểu Vũ nhìn thời gian, rót một ly nước đưa cho Lam Thanh: “Tốn thời gian cả buổi chiều, chỉ làm được một ít. Người thử trước xem có dễ ăn không? Nếu vẫn được thì ngày mai ta làm thêm thuốc cho mấy ngày nữa!”

“Thuốc viên để vài ngày cũng không sao hả? ”Lam Thanh hỏi.

“Ừ” Tiểu Vũ gật đầu: “Thạch đại nhân nói tác dụng của thuốc đều như nhau, đem phơi khô đóng gói ít nhất cũng có thể bảo quản được hai ba tháng.”

Lam Thanh hơi đăm chiêu.

Viên thuốc được đưa vào miệng, sẽ cảm nhận được vị ngọt đầu tiên, đó là do lớp đường bao phủ bên ngoài. Vị đắng còn chưa thoát ra đã bị nuốt xuống cùng với nước. Thích gấp trăm lần so với nước thuốc.

Ngày hôm sau, Lam Thanh sai Tiểu Vũ làm một bộ dụng cụ nghiền, khăng khăng đòi làm cùng hắn. Kết quả là nàng xay thuốc, bị từ chối vì không đủ nát; Nàng sàng qua rây, cũng bị từ chối vì không đủ mịn.

Hương Hương trợn mắt nhìn lên trời, rồi nhìn Tiểu Vũ nói, “Chút việc này có thể làm ngài ấy mệt chết sao?”

Tiểu Vũ không ngẩng đầu, đương nhiên cũng không nhìn đôi mắt xem thường đó: “Thuốc của chính ngươi, ngươi không làm thì ai làm? Dùng chút sức xay mịn, nếu không cổ họng ngươi không khỏi lại trách người khác.” 

Lam Thanh ở bên cạnh nhìn, thấy hắn nói nhao nhao như vậy cũng một chuyện thú vị, mỉm cười, lấy bụp giấm, mâm xôi khô, mật ong, v.v… pha trà lài, để nguội để bọn họ giải khát.

Lượng thuốc mà mỗi lần Thạch Chung đưa đến đủ dùng trong bảy ngày, nhưng đối với Lam Thanh mà nói là quá ít, nhất là thuốc của Hương Hương, nàng phải tìm cách lấy về nhiều một chút.

Một tiếng thở dài nhẹ, từ tận đáy lòng…

Hình như ông trời đã nghe thấy.

Trời vẫn còn nắng vào buổi sáng, nhưng sau buổi trưa một cơn gió bắc thổi qua bỗng khiến trời trở nên âm u. Mưa đẹp như tơ, lất phất kéo dài, thoáng cái đã năm ba ngày trôi qua.

Những viên thuốc được phơi trong phòng, giống như bày trận bát quái.

Lam Thanh mặt đầy vẻ phiền muộn, quấn áo lông ngồi ở trên giường hỏi: “Sẽ không bị mốc chứ?”

Hương Hương Tiểu Vũ cũng lo lắng, Tiểu Vũ không chắc chắn nói: “Chắc sẽ không đâu… “

Những viên thuốc được phủ một lớp đường, dính chặt vào nhau, lúc tách ra giống như kéo tơ.

Lúc Thạch Chung đến nữa thì nhìn thấy tình cảnh này.

Lam Thanh không ghét bỏ ném hai viên vào trong miệng, sau đó uống nước nuốt vào.

Thấy mắt hắn giật giật, cầm thuốc bỏ đi. Đối với người hành y mà nói, hành động này được coi là cực kỳ không tôn trọng. Không nghiêm túc, không tôn trọng, họ có biết loại thuốc này đắt như thế nào không? Một y quán bình thường chưa chắc đã có được!

Lam Thanh gọi nửa ngày hắn cũng không quay lại, trong lòng nói người này đột nhiên bị giật kinh phong sao? Còn chưa để thuốc xuống nữa!

Nàng và Hương Hương nhìn nhau, Hương Hương cũng mù mịt. Trong lòng Tiểu Vũ có chút sáng tỏ, gượng cười: “Có thể là ghét chúng ta đã làm hư thuốc!?”

Trên mặt Lam Thanh đặt dấu chấm hỏi, thuốc này quý giá như vậy, không phải là ăn hết rồi sao? Còn muốn như thế nào nữa?

Thực sự hắn đã nói đúng.

Vào ngày thứ hai, Thạch Chung mang đến hai lọ sứ, một lọ màu xanh và một lọ màu đỏ, khi mở ra và đổ ra nhìn, từng hạt tròn và đầy đặn, kích thước như nhau, có vẻ như thực sự có thể để được vài tháng.

“Nhìn này, đây mới được gọi là viên thuốc!” Thạch Chung nói chậm từng từ, mỗi một chữ giống như được mài qua kẽ răng.

Tiểu Vũ cảm ơn, khiêm tốn nhận chỉ dạy. Thạch Chung không keo kiệt, nói rất chi tiết. Cuối cùng hắn căn dặn liều lượng dùng: “Màu đỏ là của nha đầu đó, đừng ăn nhầm!”

Ngụ ý màu xanh lam là của Lam Thanh. Lam Thanh nói lời cảm ơn.

Đổ một vài viên vào lòng bàn tay, thực sự nhìn tinh tế hơn những viên trước, nhưng không có phủ một lớp đường! Tan trong miệng vẫn rất đắng, mùi thuốc lâu tan.

Sờ sờ vào một viên đường nâu trong lọ, Lam Thanh hỏi, “Có thể làm nhiều một chút không?”

Thạch Chung nổi giận: “Người nghĩ nó là kẹo hình tròn à? Làm nhiều hơn? Nhiêu đây đã tốn công phu cả một ngày!”

Lam Thanh cười mỉa, rót một tách trà cung kính bước lên. Cảm giác đầu tiên của Thạch Chung là rời đi, nơi này không nên ở lâu.

Trong ký ức chuyện lần trước đến nay vẫn còn như mới, không phải vì trận đòn roi đau đớn như thế nào, mà là vì đến bây giờ gia vẫn không cho hắn một cái sắc mặt tốt. Nguyên do vì nàng mà vẫn còn bị giữ lại trong phủ, mỗi khi nhìn Thạch Anh ra ra vào vào thì tức đến nghiến răng.

Lam Thanh thấy hắn muốn rời đi, liền lách mình chặn cửa, cười hi hi nói: “Ngươi xem, coi như giúp ta một chuyện đi! Nếu ta đi nói với gia, ngài ấy chắc chắn cũng sẽ phân phó cho ngươi làm. Một câu nói rõ ràng như vậy truyền đi truyền lại cũng phiền phức.” 

Thạch Chung: “Không phiền phức.”

Hai tay dang ra Lam Thanh vịn khung cửa, thu lại điệu cười hi hi, nhẹ nhàng nói: “Ngươi cũng biết, ta không muốn cầu xin ngài ấy! Hơn nữa gần đây ngài ấy rất bận rộn!”

Nghe nói, Lý Hoài Úc con đường làm quan rộng mở, được gia phong là Thái phó của Thái tôn, tương lai Thái tử thụ nghiệp ân sư, có thể nói tiền đồ vô lượng.

“Coi như ta nợ ngươi một ân tình. Sau này nếu có thể ta sẽ giúp ngươi, ngươi cứ việc nói với ta, chắc chắn ta sẽ giúp dốc sức mình để giúp ngươi!” Lam Thanh nhìn Thạch Chung, giọng điệu rất chân thành.

“Xin lỗi” Thạch Chung không hợp đạo làm người, chỉ là gia đã căn dặn, nếu không làm sao đúng hạn bảy ngày đến giao thuốc một lần chứ.

Không có cửa chính thì còn cửa sổ, một bước nhảy ra khỏi cửa sổ, Lam Thanh nhìn thấy bóng lưng đằng sau đã đuổi không kịp, bất lực thở dài.

Chuyện này vẫn truyền đến tai Lý Hoài Úc không sót một chữ nào.

Lý Hoài Úc xoa mi tâm, đối với tiểu nữ tử này hắn đột nhiên không quyết định được. Một mặt muốn nàng vui vẻ, mặt khác lại sợ nàng nổi lên tâm tư gì.

Cuối cùng hắn khoát tay, vẫn để Thạch Chung giao thuốc theo đúng quy định ban đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc