VAI ÁC LUÔN NHÌN TÔI CHẢY NƯỚC MIẾNG


Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu
Editor: Nguyệt Ảnh
Bởi vì đau đớn, Tư Cửu Lê cắn chặt hàm răng, môi mím chặt lại, nhưng khi linh khí của Nguyễn Đường chạm vào, hắn lại theo bản năng thả lỏng một chút.

Nguyễn Đường ngồi khóa trên người Tư Cửu Lê, hai tay chống bên tai Tư Cửu Lê, cậu bỏ qua nhút nhát cùng ngượng ngùng, vươn đầu lưỡi đẩy ra đôi môi mím chặt của Tư Cửu Lê, chậm rãi dùng linh khí đưa đan dược vào trong.

Hô hấp cậu dồn dập, ngón tay có chút run rẩy, đường cong xương bướm sau lưng hơi phập phồng, phảng phất giây tiếp theo cả người sẽ nhũn ra, ngã nhào vào trong ngực Tư Cửu Lê.

Tư Cửu Lê chỉ cảm thấy có một hơi thở ấm áp đến gần mình, hơi thở kia làm hắn thoải mái không ít, đau đớn trong thân thể hòa hoãn một chút, đôi lông mày đang nhíu chặt cũng thả lỏng, cả người cũng thanh tỉnh vài phần.

Giây tiếp theo, có đồ vật mềm mại đụng phải miệng mình, theo sau đó là thứ gì bị đẩy vào trong miệng, có vẻ là đan dược.

Viên đan dược kia không lớn, Tư Cửu Lê theo bản năng nuốt xuống, ma khí cả người như bị chấn động, tự dung nhập vào trong đan điền, phần còn thừa cũng đã lặng xuống, không hề va chạm kinh mạch của hắn nữa.


Đây rốt cuộc là loại dược gì?
Tư Cửu Lê còn chưa có nghĩ kỹ, thân thể chết lặng vì đau đớn đã hòa hoãn lại, hắn có thể cảm giác rõ ràng trên người mình hình như ngồi một người?
Hô hấp ấm áp rơi trên mặt hắn, hơi thở người này vừa ngọt vừa mềm, giống như bánh ngọt hắn từng ăn qua một lần khi còn nhỏ.

Không đúng, đây rốt cuộc là kẻ nào?
Tư Cửu Lê bình tĩnh lại, âm thầm tụ lực, thừa dịp người nọ không chú ý đột nhiên bắt lấy cái eo hắn, dùng sức ấn xuống giường bên cạnh, thân thể hai người đảo lộn lại.

Nguyễn Đường còn đang thảo luận cùng hệ thống viên dược kia rốt cuộc có hiệu quả hay không, không có phát hiện Tư Cửu Lê đã tỉnh lại, đột nhiên không kịp phòng bị bị hắn ấn xuống giường.

Sau lưng bị đụng thật mạnh vào giường, lập tức đỏ một tảng lớn, Nguyễn Đường chỉ cảm thấy vô cùng đau đớn, khóe mắt lập tức đỏ lên, đôi mắt tròn xoe của cậu bắt đầu trào nước mắt, vô cùng ủy khuất nói," đau"
Tư Cửu Lê nhìn thiếu niên bị mình đè dưới thân, khóe mắt ửng đỏ, thoạt nhìn đáng thương vô cùng, bộ dáng kia trông thật giống con thỏ mình nuôi.

Hắn hoảng hốt một chút, lúc sau mới lạnh mặt, lạnh giọng hỏi, "Ngươi là người nào, đây tới làm gì?"
Suy nghĩ trong lòng Tư Cửu Lê xoay vài vòng, nghĩ tới viên đan dược mình ăn hẳn là từ thiếu niên này, hắn bởi vì linh hồn cùng thân thể không phù hợp nên ma khí phiêu tán, va chạm khắp nơi, mỗi ngày đều phải chịu đau mấy canh giờ.


Tuy rằng hắn có thể chịu đựng, nhưng trước mắt hắn đã có lựa chọn càng tốt hơn, vậy cần gì phải đi chịu đựng nữa.

Tay Nguyễn Đường bị bóp đau, cậu giãy giụa dưới thân Tư Cửu Lê, nước mắt lưng tròng, rồi lại làm vẻ mặt hung dữ, "Đồ xấu xa!".

Tiên Hiệp Hay
Âm thanh cũng vừa mềm vừa ngọt
Hô hấp Tư Cửu Lê dừng một chút, hắn mặt vô biểu tình nhéo gương mặt Nguyễn Đường, nhìn chằm chằm một lúc lâu, càng xem càng thấy giống thỏ con của mình.

Đều rất giống một khối Bánh Ngọt Nhỏ.

Hắn lại nhìn khắp nơi xung quanh, đã không thấy thỏ con dính người kia đâu nữa.

Bình thường nếu không lay được hắn dậy sớm đã ủy khuất rồi.

Đáy lòng Tư Cửu Lê xác định vài phần, hắn nhìn về phía Nguyễn Đường, thần sắc trên mặt nhu hòa một chút, ánh mắt sâu thẳm cùng thâm trầm.

Đáy mắt lại như cất giấu thứ gì, hắn hỏi một câu:
"Ngươi, có phải thỏ con của ta hay không?".


Bình luận

Truyện đang đọc