VAI ÁC SIÊU ĐÁNG SỢ

Lúc này dù muốn về ký túc xá hay về trường vẽ tranh cũng đã quá muộn.

Tô Đường đứng trong đêm tối, ủ rũ dùng di động lướt tìm vị trí của khách sạn gần nhất.

Xung quanh có rất nhiều khách sạn, Tô Đường không nghĩ ngợi nhiều liền đi về hướng khách sạn năm sao gần đó.

Còn về phần khách sạn kém chất lượng cũng có rất nhiều nhưng cậu không muốn đến.

Trong lúc thời gian chờ làm thủ tục, Tô Đường ưu sầu tự hỏi ngày mai dùng biện pháp gì để sống sót với thầy Lý đây.

Thầy Lý là giáo sư của bọn họ, tuy lớn tuổi nhưng tinh thần vẫn rất phấn chấn, khi học sinh ngoan ngoãn nghe lời thì ông là một người hòa ái dễ gần, còn nếu không hoàn thành bài tập hoặc không đạt tiêu chuẩn đã vậy còn ngụy biện lừa dối, ông liền sẽ biến thân thành một con bạo long cực kì hung dữ.


Tuy rằng cậu chưa từng trải qua nhưng cũng đã chứng kiến vô số lần thầy Lý bạo long với các sinh viên khác, nhớ tới liền lạnh run cả người.

Ban đêm khách sạn yên tĩnh, dù chỉ một tiếng động nhỏ cũng dễ dàng nghe được.

Tô Đường đưa tay nhận lại căn cước và thẻ phòng, đúng lúc này có một luồng gió lạnh từ cổng chính ùa vào, thổi vào cánh tay mặc áo ngắn của Tô Đường đến nổi da gà.

Sau đó là một loạt tiếng bước chân dày đặc truyền đến.

Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, Tô Đường lập tức quay đầu nhìn lại.

Một đám người mặc tây trang màu đen, khí tràng cường liệt vây quanh một người đàn ông cao lớn rất có uy nghiêm đi vào trong khách sạn.

Người kia mặc một chiếc áo khoác dài, giày da màu đen sáng loáng, đôi chân dưới lớp âu phục thon dài đi từng bước trầm ổn thành thục, trên người hắn nhìn không có vẻ gì là đang vội vàng di chuyển, ngược lại tỏa ra một loại khí thế áp bức của một người có quyền lực.


Ngay cả Tô Đường đứng cách đó hơn chục mét cũng nhận thấy khí thế lạnh lẽo khiến lòng người khiếp sợ của hắn.

Nhưng dù vậy, người đàn ông kia rất đặc biệt, vừa làm người khác không dám quá phận tìm tòi nghiên cứu, lại vừa nhịn không được đem ánh mắt dừng trên người hắn quan sát.

Tô Đường cũng như thế.

Cậu than thở cảm thấy khí tràng của người được nhóm vệ sĩ vây quanh kia quá đáng sợ, nhưng đôi mắt không tự chủ len lõi giữa những khe hở ráng nhìn kĩ khuôn mặt hắn.

Người đàn ông kia hơi cúi đầu, góc nghiêng cứng rắn như điêu khắc, hắn nâng khớp xương rõ ràng bên tay phải, nhẹ nhàng lại bá đạo cường liệt chỉnh sửa ống tay áo.

Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt Tô Đường nhìn trộm, hắn đột nhiên quay đầu, đôi mắt đen kịt lạnh lẽo đối diện với cậu.


Tô Đường vừa mới tò mò lóng ngóng nháy mắt cả người cứng đờ, dòng máu ấm nóng trong người như bị luồng gió lạnh kia đông cứng, cơn rét run gắt gao bao bọc cả người cậu, phảng phất như lọt vào một hồ nước lạnh giữa trời đông.

Thanh âm những người xung quanh trong thoáng chốc biến mất, trong khách sạn tưởng chừng chỉ còn lại Tô Đường cùng người có đôi mắt đen kịt lạnh như băng kia.

"Thịch thịch thịch." Tim Tô Đường đập liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Ánh mắt đó thật sự quá quen thuộc.

Mấy năm nay đã từng xuất hiện rất nhiều trong giấc mơ của cậu, khiến cậu khiếp sợ, phẫn nộ và cũng lo lắng đến cùng cực.

Tô Đường ngơ ngác, đôi môi hồng nhuận hơi mở ra, một cái tên quen thuộc nảy lên cổ họng cậu.

"Đồng..."

Người đàn ông kia lạnh lùng không chút lưu luyến quay đầu bước nhanh về phía trước.
Vệ sĩ ấn nút mở cửa thang máy khách sạn, chia nhau đứng trái phải hơi khom người chờ đợi hắn vào bên trong.

Bao nhiêu lời thoáng chốc bị nghẹt ở yết hầu, Tô Đường mãnh liệt siết chặt tay.

Trái tim cậu vào thời điểm hắn quay đầu đi đã rất khó chịu khổ sở, giống như cảm giác đau đớn ở đời trước bị bệnh tim, đau đến mức sắc mặt cậu trắng bệch.

Người đàn ông đó chính là người đã đột nhiên biến mất tám năm Đồng Thịnh Chử.

Hắn đã từng là bạn thân tốt nhất của cậu.

Hắn đã từng dùng chân tâm đối đãi với cậu.

Đôi mắt kia giống nhau như đúc, tuy rằng nhìn như lạnh băng vô tình, nhưng Tô Đường vẫn còn nhớ rất rõ bộ dáng ôn nhu khi đối phương nhìn mình, bao nhiêu năm không gặp cậu vẫn tìm được bóng dáng quen thuộc năm đó.

Vậy tại sao?

Tại sao Đồng Thịnh Chử lại làm như không quen biết cậu?
Tô Đường nhớ đến vừa rồi hắn nhìn cậu giống như hai người xa lạ, trong lòng lập tức mất mát khó chịu.

Thấy người nọ sắp vào thang máy, Tô Đường đột nhiên bạo khởi tính tính, nắm chìa khóa phòng trong tay lập tức chạy qua bên kia.

Nhóm vệ sĩ tay mắt lanh lẹ ngăn Tô Đường lại: "Tiên sinh, xin dừng bước."

Hắn vẫn không dừng lại, bình tĩnh bước vào trong thang máy, mặt vững vàng xoay ra ngoài đối diện với Tô Đường.

Mặc dù hai người mặt đối mặt với nhau ở khoảng cách rất gần, Tô Đường lại cảm nhận được đối phương bên trong thang máy như không hề nhìn thấy mình.

Mồi lửa trong lòng cậu như bị tưới thêm một thùng dầu hỏa, nháy mắt bùng nổ mãnh liệt phá tan mọi thứ.

Ngọn lửa hừng hực vây quanh Tô Đường, khiến cậu không còn tính cách ôn hòa như trước đây, khuôn mặt ngoan ngoãn nhăn lại đầy tức giận, cả người trông như một thanh niên chưa trải sự đời dễ nổi giận không nói lý lẽ.
"Tại sao lại ngăn tôi, thang máy này có ghi chữ không cho khách đi à? Tôi cũng đã thuê phòng rồi dựa vào đâu không cho vào?" Tô Đường giận đùng đùng, tay quơ thẻ phòng cho bọn họ xem.

Giám đốc tiền sảnh vốn đang cúi đầu khom lưng bên cạnh người đàn ông kia, thấy tình huống này nhất thời nhức đầu...!Ông cẩn thận nhìn trộm gương mặt không đổi sắc của hắn, sau đó nhanh chóng ra ngoài thang máy chạy đến trước mặt Tô Đường đang bị nhóm vệ sĩ ngăn lại, nở một nụ cười thương mại đặc trưng: "Thưa quý khách, đây là thang máy chuyên dụng của khách sạn, còn quý khách muốn đi lên thì bên cạnh cũng có một khoang, bên đó đang không có người, quý khách cũng không cần phải chen chúc đứng chung với bọn họ."

Giám đốc tiền sảnh vươn tay chỉ sang bên kia, nhanh chóng nói với nhân viên: "Nhanh giúp quý khách mở cửa thang máy, đừng khiến ngài ấy đợi lâu."
Nói xong ông cười tủm tỉm nhìn về phía Tô Đường: "Thang máy đã mở, xin mời quý khách sử dụng."

Tô Đường liếc mắt nhìn về phía thang máy bên kia, sau đó liền quay qua nhìn người đàn ông bên trong thang máy, đối phương vẫn làm ra vẻ chưa từng nhìn thấy cậu, coi cậu như một người hoàn toàn xa lạ không quan trọng.

Đầu óc Tô Đường bây giờ vừa loạn vừa nổ như bắp rang, cậu bướng bỉnh giơ tay lên chỉ vào người đàn ông trong thang máy, bộ dáng vô lý khó cản: "Thang máy chuyên dụng tại sao anh ta có thể đi, còn tôi thì không thể? Tôi chính là muốn đi cái thang máy này!"

Giám đốc tiền sảnh khó xử không biết phải làm sao, không thể để cho vị khách trước mắt vào trong thang máy được, dù sao người bên trong địa vị không tầm thường chắc chắn không đồng ý đứng chung với người khác đâu.
Mà ngay cả ông hôm nay nhờ may mắn vì người phụ trách không có ở đây nên mới có cơ hội đứng bên cạnh người nọ.

Hơn nữa nếu ông không xử lý tốt vị khách trước mắt này, ngày mai không chừng liền lập tức bị đá ra khỏi chiếc ghế giám đốc tiền sảnh...!

Nghĩ đến đây ông toát mồ hôi lạnh, không biết tại sao người trong thang máy vẫn chưa đi lên, tâm can rối bời nháy mắt cường ngạnh nói: "Đây là khách quý của chúng tôi, quý khách đừng cố tình gây sự, nếu không khách sạn này không chào đón ngài."

"Được a!" Tô Được bực mình bật cười: "Người tới đều là khách, tôi cũng trả tiền đầy đủ cho các người.

Dựa vào đâu anh ta là khách quý có thể đi, còn tôi không phải khách quý nên không thể? Các người đem khách chia thành ba phần bảy loại hay sao? Hôm nay tôi nhất định phải vào, nếu dám ngăn cản tôi liền tố cáo các người ở đây giao dịch bất hợp pháp." Tô Đường cầm lên di động trong tay, ánh mắt đảo qua nhóm mười mấy người đang cảnh giác cao độ, tùy thời đem kẻ xâm phạm ngu dốt này khống chế lôi ra ngoài.
Nghe xong mồ hôi trán của giám đốc tuôn ra ngày càng nhiều, rõ ràng bên trong khách sạn mát mẻ nhưng ông lại như đang đứng trong phòng tắm hơi.

Không xong rồi, vị trí của ông sắp giữ không nổi nữa!

Trong lòng ông sợ hãi rét run, nghĩ đến người đàn ông cao quý bên trong thang máy, ông khẽ cắn môi quyết tâm không để thanh niên này gây chuyện nữa, phải nhanh chóng xử lý tốt.

Nếu mềm mỏng không được thì phải mạnh bạo.

Ánh mắt của ông nhất thời sắc bén, đá mắt với các nhân viên bảo vệ cách đó không xa: "Nếu quý khách không nghe lời khuyên, đừng trách chúng tôi động thủ."

Tô Đường ngạnh cổ, thái độ vẫn nhất quyết không phối hợp.

Giám đốc tiền sảnh phất tay với mấy nhân viên đang tiến lại gần Tô Đường.

Đương lúc bọn họ muốn vươn tay đè cậu xuống, một thanh âm trầm thấp từ tính mang theo khí thế uy nghiêm truyền vào tai mọi người.
"Để cậu ta tiến vào."

Là hắn mở miệng.

Tô Đường hừ lạnh, khiêu khích liếc mắt nhìn hắn, buông điện thoại di động xuống không thèm nhìn lại ông giám đốc đang sửng sốt và các nhân viên bảo vệ xung quanh, cũng mặc kệ nhóm vệ sĩ đang đứng hai bên đang sẵn sàng nghênh đón quân địch, hiên ngang đi vào trong thang máy.

Giám đốc tiền sảnh rất nhanh hoàn hồn, lấy khăn tay ra lau mồ hôi, đi theo sau Tô Đường vào trong thang máy, không nói một lời cung kính đứng sau lưng bọn họ.

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại.

Tô Đường cũng không ấn số, đứng bên cạnh người đàn ông học theo bộ dáng đứng thẳng lưng, đầu nhìn thẳng về phía trước, nhưng ánh mắt lại thường xuyên nhìn sang rồi tức giận rầm rì vài tiếng.

"Hừ!" Trong thang máy tính thêm cậu là bốn người, không gian an tĩnh làm thanh âm Tô Đường vang lên cực kì rõ ràng.
Đồng Thịnh Chử toàn bộ hành trình đều không chớp mắt nhìn cậu, mà ông giám đốc ở phía sau lại bị hành vi vô lý này của Tô Đường dọa đến sợ mất mật, nhưng ông lại không dám lên tiếng ngăn cản, còn người đàn ông nhã nhặn đeo kính bắt đứng bên cạnh giám đốc lại im lặng tò mò đánh giá Tô Đường.

Trong đoạn thời gian ngắn ngủi này, trừ bỏ tiếng hừ hừ của Tô Đường thì thang máy yên tĩnh tới mức kim rơi cũng nghe được.

Đôi lời của tác giả:

Tô Đường: Hừ, tôi tức giận rồi!!!.

Bình luận

Truyện đang đọc