VAI PHẢN DIỆN CÙNG TA XÂY DỰNG SỰ NGHIỆP

Editor: Triên

Beta: Lục

Bốn vị quản sự vừa nghe đến việc muốn đi tìm quặng mỏ mới đều tưởng rằng lỗ tai của mình có vấn đề. Bọn họ đã ở Thanh quặng nhiều năm như vậy, cho nên hiểu biết của bọn họ về Thanh quặng còn nhiều hơn cả các tu sĩ của Thiên Nguyên Tông chứ đừng nói đến vị thành chủ mới tới này.

Đến bọn họ còn không tìm thấy quặng mỏ mới, sao thành chủ có thể tìm được?

Ít nhất là bọn họ không tin.

Bọn họ đều đã thăm dò qua mỗi một tấc đất xung quanh nơi này, thật sự không tìm thấy những quặng mỏ chưa bị khai thác. Nhưng thành chủ đã lên tiếng, bọn họ cũng chỉ có thể nghe theo.

Thật ra từ lúc không tìm thấy quặng mỏ mới tới giờ thì bọn họ gần như đã tuyệt vọng.

Việc Thiên Nguyên Tông vứt bỏ bọn họ, bọn họ cũng có thể đoán được. Rốt cuộc thành Thanh Châu đã không còn bất cứ giá trị gì.

Nhưng bọn họ không ngờ tới Thiên Nguyên Tông sẽ đem bọn họ cho tặng một vị thành chủ khác.

Mà vị thành chủ này, thế mà hôm nay lại tới khu vực khai thác mỏ, thậm chí còn xuống quặng cứu người.

Nếu là trước kia, bọn họ chắc chắn sẽ cho là mình nghe nhầm. Bởi rốt cuộc thì những thành chủ trước đến khu vực khai thác mỏ bọn họ còn không tới chứ đừng nói chi là cứu người.

Nhưng việc này có ích lợi gì? Mạch khoáng đã cạn kiệt rồi, có lẽ thành Thanh Châu rồi sẽ nhanh chóng trở thành quá khứ thôi.

Mà bọn họ, thì đều sẽ chết ở đây.

Thật ra Tô Thu Duyên không có bi quan đến thế, bởi y tin chắc các sư phụ sẽ không thật sự cho y một tòa tiểu thành đồ bỏ đâu.

Cho dù đại sư phụ có như vậy đi nữa nhưng tứ sư phụ thì không đâu. Dù sao thì tứ sư phụ là cũng người tốt, người lâu lâu sẽ ném Tích Cốc Đan vào miệng y để y không bị chết đói.

Nhưng muốn tìm một quặng mỏ mới ở nơi to như thế này cũng không dễ dàng gì. Tô Thu Duyên nghĩ ngợi, hỏi bốn vị quản sự: “Các ngươi biết quanh đây nơi nào có loại đá này không?”

Trên tay hắn cầm cục đá đã nhặt được trước đó ở quặng mỏ.

Cục đá này nhìn qua rất giống thạch anh mà y từng thấy ở kiếp trước, nhưng về màu sắc lại có điểm khác biệt.

Quản sự Lý suy nghĩ một lát rồi nói: “Hình như là thường xuyên nhìn thấy loại đá này.”

Ba vị quản sự còn lại cũng gật đầu.

“Mau đi tìm, tìm được loại đá này rồi thì đào xuống, một khi thấy đá vụn màu đỏ báo cho ta biết ngay.”

Dù quản sự vẫn không hiểu gì cả nhưng cũng chỉ có thể làm theo.

Vì thế phàm nhân đều chui ra khỏi quặng mỏ, các tu sĩ cũng không tuần tra tiếp mà tất cả mọi người đều bắt đầu tìm kiếm xung quanh khu vực khai thác mỏ.

“Tại sao phải tìm loại đá này?”

“Chẳng lẽ thành chủ thích đá?”

Tuy rằng bốn vị quản sự suy đoán thành chủ muốn mượn chuyện này tới tìm quặng mỏ, nhưng bọn họ cũng không ôm ấp hy vọng gì.

Tìm quặng mỏ, đương nhiên là phải dựa vào cảm ứng linh khí để tìm.

Ít nhất là từ nhỏ biện pháp mà bọn họ được học là biện pháp này.

Dựa vào cục đá để tìm, đây là loại biện pháp không đáng tin cậy gì vậy?

Không ngờ qua hơn một canh giờ, thật sự có người tìm được đá vụn màu đỏ như Tô Thu Duyên nói.

“Chỉ tìm được một chỗ thôi sao?” Tô Thu Duyên có chút thất vọng.

Khu vực khai thác mỏ có gần 500 người. Bọn họ tìm hơn một canh giờ, thế nhưng chỉ tìm được một chỗ.

Chỉ có thể nói lên Thanh quặng thật sự cạn kiệt.

Cũng không biết một cái quặng mỏ mới có thể chống đỡ bao lâu.

“Đi thôi, đi trước xem sao.”

Bốn vị quản sự đang đứng bên cạnh một cái hố, bên trong đúng là đá vụn mà Tô Thu Duyên muốn tìm, nhưng bọn họ đã thăm dò quanh nơi này rất nhiều lần, vốn dĩ không có linh khí, càng không thể có linh quặng.

E là thành chủ phải thất vọng rồi.

Tô Thu Duyên không thất vọng. Sau khi xác nhận phía dưới kia chính là mạo thạch, hắn quay về phía đám người Tạ Ngang nói: “Các ngươi lui về phía sau một chút.”

Mọi người theo lời lui về phía sau, thấy trong tay Tô Thu Duyên chậm rãi xuất hiện một thanh kiếm.

Hàn khí của thanh kiếm này dày đặc, không giống với kiếm khí hư ảo phía trước, là hàn quang lạnh thấu xương chân chính.

Động tác của Tô Thu Duyên vô cùng trơn tru, bọn họ còn chưa kịp thấy rõ ràng Tô Thu Duyên làm như thế nào thì kiếm khí nơi mũi kiếm đã đâm thẳng xuống phá nát mặt đất cứng rắn bên dưới.

Oanh một tiếng, các tu sĩ cùng mọi người tránh ở bên cạnh cũng giật nảy mình.

Nhưng ngay sau đó, các tu sĩ biến đổi sắc mặt ngay lập tức.

Bởi vì bọn họ cảm nhận được linh khí đã lâu không thấy!

Trước khi mạch khoáng cạn kiệt, khi mà bọn họ còn có thể tìm ra được mạch khoáng mới ấy, bọn họ thường xuyên cảm giác được linh khí thế này!

Bốn vị quản sự đều bất chấp sợ hãi, trực tiếp vọt lên.

Trước mắt bọn họ xuất hiện một con đường nhỏ chỉ một người có thể bước qua.

Mà ở sâu trong đó, linh khí quen thuộc bỗng trào ra.

Nơi này thật sự có quặng mỏ!

Sao có thể?

Làm thế nào mà thành chủ phát hiện được nơi này có quặng mỏ?

Chẳng lẽ chỉ bằng một cục đá và một chút đá vụn?

Động này sâu ít nhất là 4 mét, chẳng trách được bọn họ không cảm giác được linh khí. Nhưng mà thành chủ……

Tô Thu Duyên nói: “Nếu tìm được rồi, vậy cứ dựa theo phương pháp này tìm kiếm quặng mỏ mới đi.”

Hy vọng có thể tìm ra một hai cái nữa, bằng không thành Thanh Châu thật sự sẽ cạn lương thực mất.

Quản sự Lý nhịn không được hỏi: “Thành chủ, làm thế nào mà ngài biết nơi này có quặng mỏ?”

Bọn họ ở khu vực khai thác mỏ cả đời, thế nhưng lại không bằng thành chủ mới tới. Thật là mất mặt.

Tô Thu Duyên nhìn lướt qua quản sự Lý.

Làm sao mà biết được?

Đương nhiên là bởi vì y có thể kiên trì bảo vệ tam quan khoa học của mình trong cái thế giới không khoa học này.

Cho nên lúc đi theo tứ sư phụ tìm linh thạch khắp nơi, y cũng tự tổng kết lại ở loại địa hình gì thì có thể tìm được loại linh thạch gì.

Nếu như giáo viên địa lý ở kiếp trước biết được chắc hẳn sẽ rất cảm động vì có được một học sinh như y.

Cho nên y nghiêm túc trả lời: “Bởi vì khoa học.”

Khoa học?

Bốn vị quản sự cùng Tạ Ngang trên đầu bỗng xuất hiện một đống dấu chấm hỏi.

Nhưng rất nhanh vài dấu chấm hỏi này đã biến mất, thay vào đó là cảm giác kích động. Không cần biết thành chủ tìm được bằng cách nào, nhưng thành chủ đúng là đã tìm được quặng mỏ mới cho bọn họ rồi!

Bọn họ thậm chí còn biết được cách tìm quặng mỏ mới!

Tô Thu Duyên thấy thế mới nói: “Các ngươi đào đi, ta đi trước.”

Làm một con cá mặn, một ngày hoạt động hai canh giờ là nhiều lắm rồi. Hôm nay như vậy cũng xem như là vượt quá chỉ tiêu, nên trở về ngủ thôi.

Lần này mọi người đã thật lòng thật dạ cung tiễn thành chủ mới rời đi.

Chờ sau khi y đi rồi, quản sự Lý kích động nói, “Mau đào! Mau xem xem bên trong có bao nhiêu linh thạch!”

“Những người khác lập tức đi tìm cục đá mà thành chủ nói, mau mau mau! Không được lãng phí thời gian!”

Quản sự Lý rống lên, toàn bộ khu vực khai thác mỏ cũng trở nên náo loạn.

Một thành Thanh Châu mà trước đó còn đang bị tử khí bao trùm nay đột nhiên có lại sức sống.

Đêm nay, rất nhiều người đều trằn trọc khó ngủ.

Thế mà hôm nay, vị thành chủ mới này lại đến khu vực khai thác mỏ, còn tìm được cả quặng mỏ mới.

Đây đúng là chuyện tốt!

Không chỉ như thế, thành chủ còn đi xuống quặng cứu được một phàm nhân, ba phàm nhân khác cũng được an táng đến nơi đến chốn. Trước kia Thanh Châu gần như là không có loại chuyện này xảy ra.

Người chết ở mạch khoáng xưa nay đều không tìm được xác, càng đừng nói tới chuyện được chôn cất hẳn hoi.

Thật không ngờ vị thành chủ mới này lại tự mình đi cứu người.

Dù có nằm mơ phàm nhân như bọn họ cũng không thể gặp tình huống như vậy.

Cho nên ngay vừa tan làm, bọn họ như biến thành đàn ong vỡ tổ bay thẳng tới phòng của cậu thiếu niên.

“Tần Việt, ngươi được thành chủ cứu?” – Một người trung niên đứng ngay khúc đằng trước kiềm lòng không đậu phải hỏi.

Tần Việt nhíu mày nhìn căn phòng đang đầy ắp người.

Hắn khó khăn ngồi dậy từ trên giường, lạnh lùng nói: “Ồn quá, đừng tranh nhau nói chuyện cùng một lúc.”

Mấy người trung niên vẫn còn một đống vấn đề lớn muốn hỏi, nhưng sau khi nghe Tần Việt nói vậy thì vẫn ngậm miệng lại như bản năng.

Từ nhỏ tiểu tử này đã quái lạ, rất có hung tính. Ai từng khi dễ hắn đều không tránh khỏi xui xẻo, cho nên mấy người trung niên lúc này có hơi dè chừng.

Thế nhưng bên cạnh vẫn có một vị có quan hệ tốt với Tần Việt lên tiếng hỏi: “Ngày mai ngươi vẫn ra quặng sao?”

Lúc trước ai bị thương thì cùng lắm là được nghỉ ngơi một buổi tối, qua ngày hôm sau vẫn phải đi đào quặng.

Tần Việt lại lắc đầu nói: “Không cần.”

Tu sĩ phụ trách trị liệu cho hắn vừa mới dặn dò, vết thương chưa lành hẳn thì không cần đến mạch khoáng.

Mọi người giấu không được nét hâm mộ trên mặt mình.

Những người khác cũng mồm năm miệng mười hàn huyên, lời trong lời ngoài đều là hâm mộ Tần Việt.

Có người hỏi: “Tu sĩ trị thương cho ngươi như thế nào?”

Lúc Tần Việt được nâng về, rõ ràng là thương tích trên người rất nặng. Tuy rằng bọn họ không biết trị thương nhưng cũng từng gặp qua nhiều lần. Có không ít người còn đoán rằng eo của Tần Việt đã bị gãy, sau này còn đi lại được nữa hay không cũng không nói trước được.

Thế nhưng hiện tại mới nửa canh giờ trôi qua mà hắn đã ngồi dậy được rồi, đúng là thần kì thật.

Tần Việt không trả lời, nhưng cũng không kiềm lòng được phải kinh hãi một phen.

Vị tu sĩ trị liệu cho hắn cũng nói nếu chậm một chút nữa, có lẽ sau này hắn thật sự sẽ tàn phế.

Thấy hắn không trả lời, lại có người hỏi: “Vậy mấy bữa tới cơm đâu mà ngươi ăn?”

Nếu bọn họ không ra quặng sẽ không có cơm để mà ăn. Ngoài trừ mấy đứa nhỏ có thể nhận một ít thức ăn để dành ở nhà ra thì những người khác đều phải ra mạch khoáng ăn cơm, bọn họ không được phép tự tàng trữ lương thực.

Tất nhiên là tu sĩ trị liệu cho Tần Việt cũng nghĩ đến chuyện này nên đã để lại cho hắn đồ ăn của mấy ngày sau, đang đặt ở dưới giường.

Và cũng tất nhiên là Tần Việt sẽ không nói cho những người khác.

Hắn cứ im lặng mãi, mọi người thấy hỏi không được gì cũng đành hậm hực rời đi.

Chờ tất cả mọi người đều đi hết rồi, Tần Việt mới móc từ trong ngực ra một bình sứ trắng.

Áo khoác lông trắng như tuyết kia của hắn đã bị tu sĩ lấy đi từ lâu. Chiếc áo khoác đó giá trị xa xỉ, Tô Thu Duyên không nói muốn lấy lại nhưng tu sĩ cũng không dám đem thứ này để lại cho một phàm nhân nên đã mang đi trả lại cho Tô Thu Duyên.

Cho nên trên người hắn chỉ còn một cái bình sứ trắng.

Hắn mở nắp, một mùi hương thanh mát từ bên trong truyền đến thấm vào ruột gan. Mùi hương đó giống với thứ mà thành chủ đã nhét vào miệng hắn.

Thứ thành chủ cho hắn, là kẹo sao?

Tuy rằng Tần Việt rất nhớ mong hương vị kia nhưng lại không nỡ ăn. Hắn chỉ cầm ngửi mùi một lát sau đó lại cẩn thận cất bình sứ về, đặt ở bên gối.

Cho dù trong đầu hắn toàn là những suy nghĩ về thành chủ nhưng hiện tại việc quan trọng nhất vẫn là tu luyện.

Không tu luyện, hắn cũng chỉ là này một trong những phàm nhân bình thường trong tòa thành này mà thôi.

Chỉ có tu luyện, hắn mới có thể làm được càng nhiều thứ.

Ngoài Tần Việt ra, gia đình của ba người phàm nhân đã chết kia cũng được sắp xếp ổn thỏa.

Theo ý của Tô Thu Duyên thì một là thi thể phải đươc an tang đàng hoàng, hai là phải cho gia đình người đã chết một lượng bồi thường nhất định.

Ở trong thành, có tiền cũng vô dụng. Bọn họ không có cách nào đem tiền đi trao đổi đồ vật, thế nên thiết thực nhất vẫn là lương thực.

Cho nên gia đình của ba phàm nhân đã mất kia đều được nhận lương thực.

Lưu Thải hỏi tu sĩ mang đồ tới với vẻ không dám tin: “Cái này là cho chúng tôi thật sao?”

Tu sĩ gật đầu.

Thực ra hắn cũng không hiểu cách làm của thành chủ. Bởi nếu theo thường lệ lúc trước thì người chết cũng đã chết rồi, làm gì có chuyện đưa lương thực trân quý thế này cho gia đình của mấy phàm nhân đó.

Tuy thành Thanh Châu được gọi là thành nhưng thực ra nó không có đất trồng trọt của riêng mình. Bởi vì Thiên Đạo cơ biến, trước kia hạt giống đã sớm không còn dùng được. Thiên Nguyên Tông lại không cho phép bọn họ có được loại hạt giống đã cải tiến, cho nên nguồn cung ứng lương thực của bọn họ đều là đến từ Thiên Nguyên Tông.

Đương nhiên là các phàm nhân chỉ được ăn các loại lương thực bình thường. Các tu sĩ có thể đổi được một ít linh gạo, linh rau và thịt linh thú. Mấy thứ này đều nhờ dùng linh thạch ở mạch khoáng mang tới đổi lấy.

Bây giờ Thiên Nguyên Tông đã không còn quản lý bọn họ nữa, giá cả đổi lương thực chắc chắn sẽ tăng lên rất nhiều, bởi vậy lương thực rất là quý giá.

Lưu Thải thấy tu sĩ gật đầu nên kích động vô cùng, đây đều là đồ vật cứu mạng đó!

Nàng thật lòng quỳ trên mặt đất, vừa dập đầu về phía phủ Thành chủ vừa nói: “Cảm ơn thành chủ, cảm ơn thành chủ!”

Tu sĩ nói: “Nhớ rõ đây là ân đức của thành chủ ban cho các ngươi. Mau mang đồ vật cất đi, ta đi đây.”

Chờ hắn rời đi rồi, Lưu Thải nhanh chóng đem đồ vật dấu đi.

Mà Lưu Thạch Đầu còn đang ở trên giường mờ mịt nhìn nàng.

Lưu Thải nhìn hắn trong bộ dạng cái gì cũng không biết, hốc mắt càng trở nên đỏ.

Trụ cột trong nhà đã chết, về sau cũng chỉ còn một mình nàng ra quặng làm việc.

Cơ thể nàng vốn không tốt, không biết còn sống được bao lâu. Nếu như nàng chết đi……

Nàng yên lặng ôm Tiểu Thạch Đầu, nước mắt trào ra.

Tiểu Thạch Đầu với tay, cố vỗ vỗ lên lưng nàng.

Lưu Thải càng khóc to hơn.

Qua một lúc lâu sau, mãi khi Tiểu Thạch Đầu ngủ rồi, Lưu Thải mới ngừng khóc.

Nàng nhìn về chỗ lương thực được cất giấu trong phòng, trong lòng vốn đầy tuyệt vọng nay bỗng dâng lên một tia hy vọng.

Có lẽ, có lẽ vị thành chủ mới này có thể giúp cho cuộc sống sau này của bọn họ tốt lên một chút?

Bình luận

Truyện đang đọc