VAI PHẢN DIỆN CÙNG TA XÂY DỰNG SỰ NGHIỆP

Editor: Lương Quỳnh

Beta: Mika

Sau nhiều năm yên bình như vậy thế mà xảy ra chuyện người của Thiên Nguyên Tông ở Khúc An bị kẻ khác ám hại.

Lưu Khải là tông chủ của phân tông Thiên Nguyên Tông ở Khúc An, gã tự mình đến phủ Thành chủ, cầu gặp thành chủ thành Khúc An.

"Sự việc này không thể bỏ qua, cần thiết phải tra xét rõ ràng! Kiểm tra người mới vào thành, kiểm tra người có mâu thuẫn với Thiên Nguyên Tông, kiểm tra người có xích mích với Lưu Dũng, toàn bộ phải kiểm tra một lần!" Lưu Khải nói với thái độ cương quyết.

Nhưng thành chủ thành Khúc An cũng không phải người hiền lành gì, hắn ta nói: "Bao nhiêu năm nay, Khúc An chưa từng tra xét người vào thành với quy mô lớn như vậy. Nếu thật sự đi tra xét từng người như thế thì sau này ai dám đến Khúc An? Với lại người có mâu thuẫn với Thiên Nguyên Tông quá nhiều. Lẽ nào Tam đại tông môn còn lại không có mâu thuẫn với tông môn các người?"

Thành chủ Khúc An cười nhạt nói: "Đây là thành Khúc An, không phải Thiên Nguyên Tông. Ta hiểu tâm tình của tông chủ Lưu, nhưng ta cũng khuyên ngươi một câu, ngươi muốn điều tra, nhiều nhất cũng chỉ có thể đi điều tra người mâu thuẫn với cháu trai ngươi. Thật sự điều tra sâu thêm nữa, tra ra là người của Tam đại tông môn, lẽ nào các ngươi muốn đánh nhau một trận ở Khúc An của ta?"

Gần đây vì chuyện bí cảnh, Tứ đại tông môn đã có chút hiềm khích. Hắn ta không muốn dính líu chút nào vào ân oán của bọn họ.

Sắc mặt Lưu Khải cũng không được tốt. Gã trầm mặc nửa ngày, cuối cùng đồng ý với đề nghị của thành chủ Khúc An.

Tra xét một chút, tự nhiên là có thể tra ra nhóm Tô Thu Diên.

Trong nhà trọ, mấy tu sĩ Thiên Nguyên Tông thô lỗ kéo cửa phòng trọ của Tô Thu Diên. Định kêu gào ầm ĩ, chợt nhìn thấy y ngồi trước rồi bàn quay đầu lại.

Ầm một tiếng, bọn họ vẫn chưa định thần lại đã bị một cỗ linh khí đẩy ra ngoài. Một tên rồi lại một tên nữa bị đẩy lăn xuống dưới chân cầu thang.

"Ngươi!" Giờ khắc này, Tô Thu Diên có đẹp hay không đều không quan trọng. Mới gặp mặt đã ra tay với bọn họ! Mấy tu sĩ Khúc An đứng dậy, sau đó sắc mặt càng thêm khó coi.

Tô Thu Diên đặt cốc nước trong tay xuống: "Người của Thiên Nguyên Tông các ngươi không biết gõ cửa hay sao?"

Lúc này, mấy tên tu sĩ mới nhận ra uy áp truyền đến từ trên người Tô Thu Diên.

Đây là tu sĩ Kim Đan!

Mấy người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng vừa hận vừa giận, nhưng lại không dám làm ầm ĩ. Chỉ có thể kìm nén, chắp tay nói: "Tham kiến tiền bối."

Tô Thu Diên lãnh đạm đáp: "Không dám nhận lễ của các ngươi."

Tu sĩ dẫn đầu mặt đỏ lên, cúi đầu xin lỗi: "Lúc nãy là do chúng tôi lỗ mãng, mong tiền bối thông cảm mà bỏ qua cho."

Nghe vậy Tô Thu Diên mới hỏi: "Có chuyện gì?"

Tu sĩ nói đơn giản, rõ ràng đầu đuôi sự việc.

"Ý ngươi là, hôm nay chỉ có bọn ta có xích mích với Lưu Dũng, vì vậy bọn ta là người có hiềm nghi nhất?"

Tu sĩ dẫn đầu kia gật đầu, nhưng trong lòng lại oán hận Lưu Dũng.

Trước khi bọn họ đến, Lưu Dũng căn bản không nói rõ ở đây có tu sĩ Kim Đan. Nếu như nói rõ rồi, bọn họ khẳng định sẽ dẫn theo một vị tiền bối tu sĩ Kim Đan đến. Bây giờ cho bọn họ tiến thoái lưỡng nan, không những mất mặt mà còn đắc tội với vị tu sĩ Kim Đan trẻ tuổi này.

Nếu như tuổi tác lớn chút thì không sao. Nhưng vị này thoạt nhìn mới chỉ hai mươi tuổi, lại trông đẹp như vậy, làm sao có thể là tu sĩ thông thường được?

Tô Thu Diên nói thẳng: "Ta vẫn luôn ở trong nhà trọ chưa ra ngoài. Người tới Khúc An với ta cũng chỉ có tu vi Luyện Khí, Trúc Cơ. Họ không có khả năng dưới bao nhiêu con mắt của người ở Khúc An, lại đi tập kích một tu sĩ Trúc Cơ được. Nếu như các ngươi còn muốn tra, vậy mời tông chủ phân tông đến đây mà tra."

Sau khi nói xong, Tô Thu Diên không để ý tới đám người đó nữa. Cánh cửa đang mở cũng đóng sầm lại.

Mấy tu sĩ không còn cách nào khác, chỉ có thể trở về bẩm báo với Lưu Khải.

Lúc này Lưu Khải đang nộ khí xung thiên*, nghe vậy cười lạnh nói: "Một tên tu sĩ Kim Đan đã làm các ngươi sợ thành như vậy?"

(*) nộ khí xung thiên: tức giận tột đỉnh, giận bốc khói, giận đến tận trời...

Người bị thương là cháu trai gã thế nên gã mới tức giận như vậy: " Mấy ngày này Lưu Dũng chỉ có xích mích với bọn họ, bọn họ có hiềm nghi lớn nhất!"

Mặc dù nói như vậy nhưng Lưu Khải cũng biết, bình thường Lưu Dũng đắc tội với không ít người, ngay cả người trong phân tông của Tam đại tông môn kia cũng có chút hiềm khích với hắn.

Gã dần bình tĩnh lại, hỏi: "Tu sĩ Kim Đan kia thật sự chưa từng rời khỏi nhà trọ?"

"Chúng tôi đã dò hỏi qua rồi. Chỉ có ba người tùy tùng của y từng ra ngoài, có điều bọn họ chỉ dạo bộ trên phố thôi. Hơn nữa, mấy người tùy tùng kia tu vi cao nhất cũng chỉ là Trúc Cơ, sợ rằng không làm thương nổi Lưu Dũng."

Có thể dùng thần thức hủy đi linh căn của một tu sĩ Trúc cơ thì tu sĩ đồng cấp khác căn bản không thể làm được. Chỉ có tu sĩ Kim Đan có tu vi cao thâm mới có khả năng làm được.

Mà nhà trọ vị tu sĩ Kim Đan kia đang ở cách phố Chu Tước rất xa, dù có thần thức mạnh mẽ đến đâu cũng không thể mạnh như vậy được.

Nếu thật sự là y làm, vậy chuyện này càng khó giải quyết.

Lưu Khải hít một hơi thật sâu, nói: "Vậy đi tra thêm những người khác đã tiếp xúc qua với Lưu Dũng, ta sẽ đích thân đi gặp mặt vị tu sĩ Kim Đan này."

Gã có thể lên làm tông chủ phân tông nên cũng không phải là tên ngốc. Mặc dù nói vậy, nhưng gã cũng nghe ngóng được một chút về lai lịch của vị tu sĩ Kim Đan này... y là thành chủ mới của Thành Thanh Châu.

Mặc dù mạch khoáng của Thành Thanh Châu đã khô cạn. Nhưng dựa vào sự hiểu biết của gã với chủ tông thì dù chủ tông để Thành Thanh Châu biến mất hoàn toàn ở khu vực phía Đông, cũng không có khả năng sẽ tặng nó cho người khác.

Cho nên có lẽ vị thành chủ mới này có bối cảnh không đơn giản.

Trước đó do gã quá tức giận với lại đám thuộc hạ hành sự lại quá lỗ mãng, cho nên mới trực tiếp tìm tới nhà trọ.

Nếu chỉ là tu sĩ Kim Đan bình thường, quấy nhiễu cũng quấy nhiễu rồi.

Nhưng vị này...

Lưu Khải nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định tự mình đi gặp.

Nửa canh giờ sau, Lưu Khải tới nhà trọ.

Thấy gã đến, toàn bộ người đang có mặt ở nhà trọ kinh ngạc. Ông chủ hận không thể trốn đi, nếu như có thể, giấu được nhà trọ thì càng tốt.

Nhưng lão không làm được, cho nên lão chỉ có thể run cầm cập mà dẫn Lưu Khải tới phòng trọ của Tô Thu Diên.

Sau khi đợi người rời đi, Lưu Khải mới gõ cửa, nói: "Ta là Lưu Khải, tông chủ phân tông của Thiên Nguyên Tông ở Khúc An đến xin được diện kiến."

Cửa được mở ra.

Đồng thời truyền đến giọng nói của Tô Thu Diên: "Lưu tông chủ, mời vào."

Lúc này, Lưu Khải mới nhìn thấy rõ hình dáng của Tô Thu Diên.

Gã ngừng một lát, sau đó vẫn bước vào bên trong.

"Lưu tông chủ tự mình đến đây, là không tin tưởng Tô mỗ?' Tô Thu Diên không hề nhìn hắn mà hỏi luôn.

Lưu Khải ngồi xuống, đáp: " Lưu mỗ đương nhiên tin tưởng thành chủ Tô. Hôm nay đến đây, chỉ là đến xin lỗi. Đám thuộc hạ không hiểu chuyện đã quấy nhiễu tới thành chủ, vẫn mong thành chủ Tô đừng để ý."

Lưu Khải đã không nói chuyện nhẹ nhàng với người khác lâu lắm rồi, nhưng giờ khắc này gã không thể không nói vậy. Bởi vì Tô Thu Diên rất nhẹ nhàng thoải mái mà đặt một tấm ngọc bội lên trên bàn, trên ngọc bội đó chỉ có một chữ "Tiên".

Chỉ có người của Tiên Sơn mới có ngọc bội này.

Mà Tiên Sơn, mặc dù không lớn bằng Tứ đại tông môn, nhưng thực lực mỗi một vị Tiên chủ đều có thể so với tông chủ của Tứ đại tông môn, thậm chí là hơn cả trưởng lão. Chỉ là, người của Tiên Sơn rất ít, cộng lại khả năng không quá một trăm người.

Dù Tiên Sơn chỉ có hơn một trăm người, nhưng bọn họ (Tứ đại tông môn) cũng không dám đắc tội người của Tiên Sơn.

Cho dù Tiên Sơn sớm đã ở ẩn, nhưng bốn vị tiên chủ có tu vi cao cường, cực kỳ bênh vực người của mình. Nếu thật sự chọc đến người của Tiên Sơn, bị gϊếŧ cũng chỉ có thể nhận tội, tông môn cũng sẽ không nói cái gì.

Đương nhiên, Tiên Sơn có địa vị cao như thế còn có những nguyên nhân khác. Mặc dù Lưu Khải không rõ, nhưng gã biết, người ở trước mặt này là không thể chọc vào.

Nếu như không thể chọc vào, vậy chỉ có thể xin lỗi.

Trong lòng gã oán hận Lưu Dũng, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra thân thiết.

Tô Thu Diên lại không hề quan tâm: "Hôm nay Lưu Dũng đã có hành vi và lời nói không phù hợp. Ta đã nể mặt Thiên Nguyên Tông mà bỏ qua cho hắn một lần. Nếu như Lưu tông chủ thật sự có thành ý, hẳn là sẽ không nói mấy câu này rồi thôi?"

Lưu Khải cũng biết sự việc xảy ra hôm nay, nhìn rau hạ đũa, nhìn người ra giá, điều này ở các tiệm gạo cũng xem như là chuyện bình thường.

Lưu Dũng bị thương do không biết nhìn người. Trong lòng gã càng thêm bất mãn, nói với Tô Thu Diên: "Hôm nay Lưu Dũng quả thực là không hiểu chuyện. Một lát nữa ta gọi người mang chỗ linh thạch hắn thu vượt kia đến đây đưa cho thành chủ Tô."

Gã chịu khuất phục, Tô Thu Diên tự nhiên sẽ không so đo nữa.

Sau khi Lưu Khải rời đi, rất nhanh phái người đưa tới linh thạch. Có điều không phải là hai nghìn viên, mà là một vạn viên. Tám nghìn viên dư ra xem như là tạ lễ*.

(*) tạ lễ: quà cảm ơn/ xin lỗi.

Mặc dù không nhiều lắm, nhưng cũng là chút thành ý. Tô Thu Diên thoải mái nhận, quay đầu gọi Tạ Ngang tiếp tục đi tiệm gạo của Thiên Nguyên Tông mua lương thực.

Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung

Mặt khác, Tần Việt vẫn còn đang đi dạo ở bên ngoài, người thiếu niên kia thấy thế bèn trực tiếp đi theo sau hắn.

Hai người đi tới một con hẻm yên tĩnh, Tần Việt cuối cùng quay đầu lại, hỏi: "Ngươi đi theo ta làm gì?"

Trên mặt thiếu niên lấm lem vết bẩn, nhưng đôi mắt lại sáng lên có chút không bình thường. Cậu ta cố gắng kìm nén kích động của mình, đáp: "Lúc nãy ta cảm nhận được có thần thức dao động trên người của ngươi."

Đều là người thông minh, thiếu niên không nói cụ thể ra.

Tần Việt nghe vậy hiểu rõ.

Ma Tôn trong đầu hắn cũng nói: "Chẳng trách Thiên Nguyên Tông lại nhất định muốn có được người này đến thế, không ngờ cậu ta cảm nhận được thần thức của ta."

Có dạng thiên tài nào mà Thiên Nguyên Tông chưa từng gặp qua chứ. Sẽ hao phí tâm tư đối phó với một thiếu niên như vậy ra là vì người này có thiên phú hơn người trong lĩnh vực thần thức.

"Ngươi muốn gì?" Tần Việt hỏi.

Thiếu niên vội vàng đáp: "Dẫn ta rời khỏi Khúc An!"

Dường như cậu biết yêu cầu này có thể không thành, vì vậy cậu lại nói: "Hoặc bây giờ ngươi gϊếŧ ta! Bằng không, ta sẽ đi nói với người của Thiên Nguyên Tông rằng ngươi là kẻ hủy đi linh căn của Lưu Dũng!"

Trên mặt cậu vừa hiện nét căng thẳng sợ hãi, lại xen chút cảm giác hưng phấn khi sắp thoát khỏi biển khổ. Dường như mặc kệ Tần Việt làm ra lựa chọn nào, cậu đều bằng lòng thừa nhận.

Tần Việt hiểu ra, sợ rằng tinh thần của cậu ta đã có chút không bình thường rồi.

Nhưng hắn lại chưa lập tức đồng ý với thiếu niên kia, mà lại nói "Ta sẽ không gϊếŧ ngươi."

Thiếu niên không tin bèn hỏi: "Ngươi không sợ ta tố giác ngươi?!"

Tần Việt đáp: "Ta không sợ."

Thiếu niên nghiến răng nói: "Ta không tin! Lẽ nào ngươi không sợ người của Thiên Nguyên Tông?!"

Tần Việt hỏi lại: "Bọn họ có chỗ nào đáng sợ?"

Thiếu niên không trả lời, mà nhắc lại: "Ngươi không gϊếŧ ta, ta thật sự sẽ đi tố giác ngươi!"

Tần Việt lại nói: "Ta không gϊếŧ ngươi, vì ngươi vẫn có chỗ dùng đến."

Ý tại ngôn ngoại nên thiếu niên nghe hiểu rõ lời này, trong mắt cậu ta ánh lên sự kích động.

Cậu ta nhìn chằm chằm Tần Việt, liếm qua đôi môi khô ráp rồi gấp gáp hỏi rõ: "Ý của ngươi là, ngươi bằng lòng dẫn ta theo?"

Mặt Tần Việt không chút biểu cảm đáp: "Không phải ta, là thành chủ bọn ta. Chỉ cần ngài ấy đồng ý dẫn theo ngươi thì ngươi có thể rời khỏi Khúc An."

Nghe tới đây, thiếu niên nhớ lại.

Cậu ta nhớ lại người đội mũ có rèm che lúc nãy, người đó khẳng định là thành chủ trong lời của Tần Việt!

"Vậy ngài ấy sẽ dẫn ta theo sao? Ngài ấy bằng lòng dẫn ta theo sao?!" Thiếu niên vội vàng hỏi lại.

Tần Việt nói: "Muốn thành chủ dẫn ngươi theo thì trước tiên ngươi phải nói với ta, rốt cuộc tại sao ngươi lại thành kẻ lưu lạc, tại sao lại đến chỗ ta tìm cái chết."

Rất rõ ràng, hành vi lúc nãy thiếu niên rõ ràng là đến tìm cái chết. Dùng bí mật đi uy hiếp một tu sĩ, phần lớn kết quả là phải nhận cái chết.

Thiếu niên mở to miệng, lại sợ nói ra sau này, sẽ không có người dẫn cậu ta rời đi.

Tần Việt nói: "Bây giờ ngươi không nói cũng không sao, lát nữa ở trước mặt thành chủ biết nói cái gì là được."

Nghe hắn nói vậy, thiếu niên càng kinh ngạc: "Ngươi muốn dẫn ta đi gặp thành chủ các ngươi?"

"Không thể nào!" Cậu ta có chút sợ hãi, lắc đầu nói: "Ta vốn không vào được nhà trọ."

Tần Việt đáp: "Cái này không khó, ngươi theo ta."

Sau khi hắn nói xong, thiếu niên kia cảm nhận được luồng thần thức chuyển động trên người mình.

Cậu ta cảm nhận được sự u ám, bá đạo, đầy sát khí giống như lần trước, chính vì như vậy, cậu ta mới vội vàng tìm đến cái chết.

Nhưng lúc này đây, cậu ta lại không muốn chết nữa. Cậu ta muốn sống, muốn sống sót và rời khỏi Khúc An.

Vì vậy cậu ta lại đuổi theo Tần Việt.

Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.

Sau khi rời khỏi con hẻm, người bắt đầu đông dần lên nhưng lại không có một ai để ý tới cậu ta, giống như cậu ta vốn không hề tồn tại.

Cậu ta kìm nén căng thẳng và kích động trong lòng, đi theo Tần Việt rồi thuận lợi tiến vào nhà trọ.

"Thành chủ, ta trở về rồi." Tần Việt gõ cửa nói.

"Vào đi." Tô Thu Diên đáp.

Tần Việt đẩy cửa đi vào, đợi sau khi thiếu niên bước vào, hắn mới đóng cửa lại.

Tô Thu Diên nhìn thiếu niên ở sau lưng Tần Việt.

Lúc này thiếu niên cũng đang nhìn y.

Ánh mắt của hai người giao nhau, trong mắt y là sự hiếu kỳ còn trong mắt thiếu niên lại tràn đầy kinh ngạc.

"Người này là ai?" Tô Thu Diên hỏi Tần Việt.

Tần Việt đáp: "Người này nhận ra được ta dùng thần thức hủy đi linh căn của tên tu sĩ kia, vì vậy ta dẫn theo y về."

Tô Thu Diên sớm đã biết được trên người Tần Việt có bí mật.

Chỉ là mỗi một người đều có bí mật, Tần Việt không muốn nói, nên y cũng không hỏi.

Y có chút kinh ngạc, thiếu niên này trạc tuổi với Tần Việt, thế mà lại có thể cảm nhận được thần thức mạnh mẽ đó của Tần Việt.

Tô Thu Diên nhìn thiếu niên, nói: "Hình như ban nãy ta đã nhìn thấy ngươi. Ngươi là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, vì sao lại biến thành kẻ lưu lạc ở trong thành Khúc An?"

Trong mắt y không mang ác ý chỉ có tò mò nghi vấn, thiếu niên do dự trong chốc lát rồi hỏi: "Nếu ta nói cho ngài thì ngài sẽ dẫn ta theo chứ?"

----------

Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com

Bình luận

Truyện đang đọc