VÂN DÃ

Sau khi tan học, Vân Nhạc lại đến trước cửa lớp 11-1 lần nữa. Văn Dã vẫn không xuất hiện. Cậu bước ra khỏi cổng trường, tìm một góc khuất không người, gửi cho Văn Dã một tin nhắn, hỏi hắn tối nay có về nhà hay không. Vừa chuẩn bị rời đi, cậu liền nhìn thấy Trần Bình đem theo một đám người lững thững đi ở đằng xa. Trần Bình nhỏ giọng nói: “Anh Long, lúc đó anh dẫn nó qua bên này nè. Anh muốn dạy dỗ nó thế nào tùy anh, ra tay nặng nhẹ miễn anh vui là được. Còn về chuyện tiền nong, anh Trâu của em đã gửi cho anh trong thẻ rồi ạ.”

Anh Long là một tên dân anh chị, ba mươi mấy tuổi. Trên mặt y có một vết sẹo dài dữ tợn, trong miệng thì ngậm theo điếu thuốc. Chờ Trần Bình châm điếu thuốc lên, y mới rít một hơi. Địa điểm này y rất quen thuộc, nằm ở phía sau trường Trung học Thụy Hải. Đối diện cổng sau là một khu văn phòng xây dựng trái phép. Văn phòng bị đóng cửa từ lâu, nhưng phía trước không được chắn lại, cùng phía sau bị đổ nát cũng không được tu sửa. Dần dà cứ vậy trở thành hang ổ bí mật của học sinh cá biệt, hút thuốc uống rượu, ẩu đả đánh nhau. Dù sao cũng là ở phạm vi ngoài trường học, không ai quản được.

Tên anh Long hỏi: “Thằng đó tên gì?”

“Văn Dã, lớp 11-1. Thằng đó cũng rất hiếu chiến. Anh Long cũng nên để ý một chút…”

“Để ý?” Anh Long bĩu môi xem thường: “Ông nội mày năm đó chém người như chém rạ, lúc đó con mẹ mày vẫn còn đang cởi trường tấm mưa kìa. Ba cái chuyện con nít con nôi mà cũng dám tới tìm tao? Tụi mày coi Long đại ca này rãnh rỗi lắm hay gì?”

“Không phải, không phải đâu ạ.” Trần Bình nhanh chóng xoa dịu: “Rõ ràng là vì anh Long có sức mạnh phi phàm mà.”

Anh Long này rất thích được tâng bốc, liền một hơi rít hết điếu thuốc lá, xong quăng ngay xuống đất. Cái gì mà sức trâu bò hay không trâu bò, chủ yếu là thằng nhóc họ Trâu kia trả rất nhiều thù lao, chỉ đánh một thằng học chung mà đến mười mấy vạn, thôi thì coi như vận động tay chân vài cái giảm mỡ. Khi y vừa muốn rời đi, liền bị một bóng người chặn đường lại.

Trần Bình nhìn thấy người đang đi tới, nó nhướng chân mày lên mà nói: “Ô kìa, tiểu thiếu gia họ Vân.”

Vân Nhạc liếc nó một cái, nhàn nhạt nói: “Mày muốn tìm Văn Dã gây sự.”

Trần Bình có phần vui vẻ nói: “Không phải là chuyện rất hiển nhiên sao? Thằng đó lần trước đánh đại ca của tụi tao. Nhưng mà tao nói mày nghe nè, việc này mày không cần phải xía vô. Anh Trâu hai ngày nay cũng bận bịu lắm, không rảnh mà để ý đến mày. Mày cũng không cần phải hăng hái đi nộp tiền như vậy.”

“Không được.” Vân Nhạc nói mà mặt không chút biểu cảm.

“Không được?” Trần Bình giơ tay lên đẩy cậu một phát, giọng nói mang theo tia độc ác: “Con mẹ mày mày tuổi gì chứ? Còn dám nói là không được? Lần trước đã không dạy dỗ được nó. Lần này nếu không đánh chết được nó, cũng phải lấy nó một chân!” Vừa dứt lời, Vân Nhạc không hề để nó kịp phản ứng mà đạp tới một cái. Trần Bình không có phòng vệ liền bị Vân Nhạc đá nhào vào tường, giận dữ mà nắm lấy cổ nó, nói: “Không được.”

Ánh mắt cậu có phần ác liệt, lập lại lần nữa: “Tao nói là không được.”

“Đệch mẹ!” Trần Bình gằn ra một tiếng tục tĩu khỏi miệng, nhấc chân đạp lên trên bụng của cậu hòng thoát thân. Vân Nhạc từ đó đến nay không có đánh nhau. Nhiều năm như vậy cũng chỉ biết phòng vệ bản thân, đến giờ bao nhiêu đòn roi cậu nhận lãnh đều phát tiết, sống mái một phen đánh nhau với Trần Bình. Cậu có quyết tâm cao độ, dù bị Trần Bình đạp ra đến lảo đảo, cũng liền dũng mãnh nhào lên tiếp. Trần Bình còn chưa kịp hoàn hồn phản ứng lại, đã bị cậu đẩy nhào xuống đất, liên tiếp ăn hai cú đấm, đều là đánh vào huyệt thái dương của nó. Mất một lúc sau nó mới lấy lại được tập trung, chậm chạp ngăn cản cánh tay của cậu mà chửi lên: “Tao đệch con mẹ mày! Mày điên rồi! Thằng chó dại!”

Vân Nhạc không thèm lên tiếng, cứ gắt gao nhìn chằm chằm lấy thằng kia. Dù đã bị ăn một đấm ngay trên mặt, khóe miệng đổ cả máu, nhưng cậu vẫn quyết bóp lấy cổ tên khốn này không tha. Trần Bình nhìn vào ánh mắt cậu, chợt hiểu ra ý định của cậu. Tóc gáy của nó dựng hết lên, khó khăn la lên: “Anh, anh Long! Cứu em với, giúp em một chút!”

Gã anh Long kia cùng đàn em vẫn cứ đứng một bên xem trò vui. Có tiền thì y mới nhận việc, còn không hôm nay dù cho Vân Nhạc có đánh chết Trần Bình, y cũng không thèm động thủ. “Em sẽ trả tiền! Sẽ trả thù lao cho anh! Anh đem cái thằng chó điên này đánh chết giùm em đi!”

Có tiền liền dễ thương lượng ngay. Anh Long lúc này mới nháy mắt kêu bọn đàn em tới, vây kín xung quanh Vân Nhạc. Bốn phương tám hướng đều có cảm giác đau đớn kéo đến, tuy nhiên Vân Nhạc cũng đã chịu đòn quen, chẳng lóe lên bất cứ một tia đau đớn hay sợ hãi nào. Tuy nhiên ánh mắt của cậu thì càng ngày càng tàn nhẫn. Trần Bình tập trung hết khí lực mà kéo mấy đầu ngón tay của cậu ra. Vừa thông khí thở được trở lại, nó liền chửi lên: “Thằng điên! Hèn chi ba mày là một kẻ thích bạo hành! Đúng là cha nào con nấy! Ông ta đánh chết mày cũng xứng đáng!” Có đám người của anh Long hỗ trợ, Trần Bình cũng lấy hết sức bình sinh đạp Vân Nhạc một phát văng qua bên. Nó điên cuồng tức giận lượm một cục gạch nhằm hướng đầu Vân Nhạc định đập xuống. Bất thình lình bả vai của nó mềm nhũn, một cổ lực thật mạnh mẽ quăng nó nằm sóng soài trên mặt đất. Nó vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy Văn Dã không biết từ đâu đã chạy đến.

Trần Bình nuốt nước miếng đánh ực, liền hướng anh Long mà nói: “Chính là nó, thằng này chính là Văn Dã. Anh Long, mau đánh, mau đánh nó!”

Anh Long vừa hút xong một điếu thuốc nữa, liền vỗ vỗ tay mà đứng lên chuẩn bị hành sự. Nhìn sang Văn Dã, y tự dưng cảm thấy rất quen mắt. Chần chừ hồi lâu liền nghe tiếng Văn Dã gọi tên của y: “Long Cương.”

“Mày là…” Long Cương vỗ lên trán một phát, cả kinh thốt lên: “Cậu là quý tử của… Chủ tịch Văn?!”

Văn Dã gật đầu.

“Ây dô.” Long Cương lôi từ trong túi ra một bình nước tẩy miệng, uống một ngụm vào rồi súc súc trong miệng xong mới tiến lên phía trước mà hỏi: “Cậu về nước khi nào vậy?”

Văn Dã đáp: “Cũng chưa lâu lắm.”

Long Cương là một kẻ thất học, rời bỏ quê nhà lang bạt giang hồ. Ngoại trừ lừa bịp chiếm đoạt tài sản, còn đi thu phí bảo kê. Hơn ba mươi năm y căn bản chưa bao giờ làm việc tốt. Duy nhất có một lần trong đời y làm việc tốt. Lần đó nửa đêm y giúp một bà già quê mùa lấy lại được bóp tiền, nhưng cũng bị kẻ xấu chém một dao rách cả mặt mày. Tên cướp kia liền bỏ chạy, y thì chịu đau chạy về đem hoàn lại chủ cũ. Tuy nhiên, người đi đường lại đưa ý kiến cho rằng y mới là kẻ đầu trộm đuôi cướp. Trên tay y vẫn còn cầm tang vật, lại còn có dao nữa, thoạt nhiền cực kỳ hung tợn, rất giống kẻ mang tội danh giết người. Lại còn thường xuyên vào tù ra khám, cảnh sát quen mặt. Tình ngay lý gian như vậy, y cũng cũng không có miệng mồm nào giải thích. Thật may sao, ba của Văn Dã đã chứng kiến mọi chuyện, giúp y làm chứng, giúp y kiện lên tòa án, sau này còn giúp y xin được một chân bảo vệ. Thế nhưng Long Cương là kẻ khoái cảm giác phiêu bạt giang hồ, mỗi ngày đều nhớ cảm giác được làm đại ca. Thế nên chỉ làm việc lương thiện được vài ngày, y lại chứng nào tật nấy quay về làm công tác bảo kê tiếp. Nhưng y cũng tự cho mình là người quân tử, có ân phải trả, có nợ ắt đền. Thành ra từ đó, y thề phải tuyệt đối trung thành với gia đình họ Văn. Mỗi dịp lễ Tết còn không quên mang quà đến tặng cho ông bà của Văn Dã. 

Sau khi hàn huyên vài câu xã giao, Long Cương liền mang đám đàn em chuẩn bị rời đi. Trần Bình bò lại chộp lấy tay y mà nói: “Anh Long! Việc bọn em thuê anh còn chưa xong mà!”

Long Cương hướng nó mà phun nước bọt: “Tao đập mày ngu người luôn bây giờ. Quý tử của Chủ tịch Văn mà mày cũng dám động đến? Tao nói cho mày nghe nè thằng nhãi ranh, nếu sau này mà còn dám hỗn láo với thiếu gia họ Văn ở Trung học Thụy Hải, tao bẻ cổ chết mẹ mày.”

Trần Bình không hiểu rõ được sự tình, nhưng mà Long Cương vừa rời đi, nó liếc nhìn sang chỗ Văn Dã. Xong liền lật đật lùi về sau mất bước, hoảng sợ mà chạy thoát ra ngoài ngõ hẻm.

“Có đau hay không?” Văn Dã ngồi xổm xuống, định đỡ Vân Nhạc ngồi dậy. Thế nhưng Vân Nhạc lại nắm lấy cổ tay của hắn, không kịp chờ liền lên tiếng: “Cậu đang có đối tượng sao?”

Khóe miệng cậu vẫn còn tóe máu, Văn Dã muốn giúp cậu lau khô, nhưng chưa kịp nhấc tay còn lại lên, đã nghe Vân Nhạc hỏi tiếp: “Cậu định sẽ tỏ tình với người ta sao?”

“Vẫn chưa.” Văn Dã rủ mắt xuống nói: “Nhưng giờ thì tôi rất muốn nói…”

Vân Nhạc gấp rút vội vàng cắt lời hắn, liều mạng mà nắm chặt hắn, như thể nỗ lực bắt lấy tia cơ hội cuối cùng, nói thẳng ra: “Tôi có thể hẹn hò với cậu hay không?”

Ngón tay của Văn Dã đang giơ trên không trung, nhất thời dừng lại: “Cậu, nói cái gì vậy?”

Vân Nhạc cảm tử không lùi bước: “Nếu như cậu không tỏ tình với người kia, vậy có thể hẹn hò với tôi được hay không?”

“Tôi thích cậu, muốn được cùng cậu hình thành mối quan hệ.”

“Bang” một tiếng, như có một thứ gì đó vừa bùng nổ trong tim, đại não của Văn Dã trong phút chốc trống rỗng. Hắn không dám tin hỏi lại: “Cậu biết yêu thích là như thế nào không?”

Vân Nhạc trả lời: “Nhưng gì cậu nói cho tôi ngày hôm qua, tôi đều đã hiểu rõ.” Cậu vừa sốt sắng, vừa chịu đựng nói: “Cậu có thể nào đừng tỏ tình với người ta không? Tôi sẽ cố gắng, coi như trở thành bản sao của cậu ta cũng được. Cậu ta biết cái gì tôi sẽ học cái nấy.” Cậu không muốn phải buông tay, cậu muốn dành trọn sức lực để chiến đấu cho thứ tình cảm này. Cậu muốn níu kéo Văn Dã bên cạnh mình, muốn được lưu lại dưới ánh sáng của hắn.

Bọn họ bốn mắt nhìn nhau, qua một hồi lâu, Văn Dã mới lắc đầu nói: “Không được.”

Không được…

Tiếng trả lời vừa dứt, sức lực cánh tay của Vân Nhạc đột nhiên không còn. Cậu khó khăn bò vách núi trèo lên gần được đến đỉnh, lại đặt nhầm một bước, cả người xiêu vẹo rơi xuống vực sâu ngàn trượng. Quả nhiên cậu vẫn là không nên ôm bất kỳ mong đợi nào. Con người như cậu mà nói, căn bản sẽ không có cái gọi là hy vọng.

“Tôi muốn thổ lộ với cậu ấy. Tôi muốn nói cho cậu ấy biết là, có lẽ tôi cũng không có đủ khả năng để che gió ngăn mưa, cũng không đủ sức mạnh để bảo vệ cậu ấy không bị thương tổn. Nhưng tôi sẽ yêu và bảo bọc cậu ấy hết mức có thể. Tôi muốn mình trở thành niềm hy vọng của cậu ấy, muốn cho cậu ấy vui vẻ, muốn được thấy cậu ấy luôn cười…”

Thân thể mềm nhũn đang dần khụy xuống tựa hồ như bị ai bắt được. Người đó rất mạnh mẽ ôm lấy cậu vào lồng ngực, xoa tóc của cậu, rồi cười nói: “Tôi yêu thích cậu, Vân Nhạc, tôi có thể cùng cậu hẹn hò không?”

“Được chứ.” Vân Nhạc còn không kịp hoảng loạn, cũng không thể suy nghĩ gì thêm mà gật đầu, nói cho hắn biết là có thể.

~ Hoàn Chương 29 ~

Tâm Sự Mỏng: Tỏ tình rồi!!!! TỎ TÌNH RỒI!!!! Mọi thứ còn lại đều là phụ, chỉ cần biết là hai bé nó đã TỎ TÌNH RỒI!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Yay!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Bình luận

Truyện đang đọc