VÂN DÃ

Trong con hẻm nhỏ, Vân Cẩm Bằng cũng không nán lại lâu. Vân Nhạc nhìn theo bóng lưng gã từ từ biến mất, trong chớp mắt như thể quay về cái quá khứ ám ảnh kia, về lại căn phòng chật chội lạnh giá. Con dã thú trong căn phòng ấy rốt cuộc đã thức tỉnh, giương nanh múa vuốt muốn ăn tươi nuốt sống người cậu yêu thương nhất. Toàn thân cậu phát lãnh, dù cho ánh nắng mặt trời đang chiếu rọi, khóe môi vẫn như đang lạnh buốt run lên. Vân Nhạc trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi đi ra ngoài. Vân Nhạc biết rằng sự việc này sớm hay muộn cậu cũng sẽ phải đối mặt. Xem như nếu hôm nay gã không xuất hiện, thì trong tương lai không xa, nhất định một ngày nào đó cũng sẽ bất ngờ tìm đến cậu.

Chỉ cần cậu vẫn còn ở lại thành phố Thụy Hải, chỉ cần cậu và gã vẫn còn sống.

“Nghỉ việc?” Người quản lý phát tờ rơi vẫn là người từ mấy năm trước, ông ta rất thích Vân Nhạc. Đứa nhỏ này làm việc rất nghiêm túc, dù công việc chỉ đơn giản là phát tờ rơi, đều mỗi một tờ đưa đến tận tay người qua đường rất nghiêm chỉnh, không bao giờ nghĩ đến làm lợi cho bản thân, “Từ giờ đến khai giảng không phải vẫn còn vài ngày sao? Sao lại đột nhiên xin nghỉ như vậy?”

“Xin lỗi ạ.” Vân Nhạc nói: “Là con có vấn đề, làm lỡ việc của bác ạ.”

Ông chủ nhìn sơ chắc khoảng ngoài bốn mươi, vừa dịp đến chi nhánh kế bên thị sát công việc. Ông ấy liền gọi cho Vân Nhạc đến cửa hàng để nói chuyện: “Không có trễ nãi công việc gì đâu con. Bác chỉ nghĩ khó mà tìm được một đứa nhỏ nào vâng lời được việc như con đó, ha ha.” Ông ta đưa tiền lương thường nhật cho Vân Nhạc và hỏi: “Không sao đâu, có việc này nọ cũng rất bình thường thôi. Con có phải năm nay lên lớp 12 không?”

Vân Nhạc gật gật đầu.

“Rất tốt, cố học tập cho giỏi vào, rồi sau này thi đậu một trường đại học thật tốt. Nếu cuối tuần muốn kiếm chút tiền tiêu vặt cứ quay lại đây, chỗ của bác lúc nào cũng cần người phát tờ rơi hết.”

Đại học…

Vân Nhạc do dự chốc lát, mới đáp một tiếng: “Được ạ.”

Cổng chính của trường dạy nghề rộng mở, những cô nàng thích chưng diện còn không đợi nổi để lại xum xoe váy áo rồi. Rõ ràng vẫn chưa thực sự vào xuân, nhưng những cây cối trơ trọi yên ắng của mùa đông dài hiện tại cũng muốn nhú lên chồi non. Ánh nắng chiếu vào các nhánh cây đổ bóng xuống đất, thỉnh thoảng có vài chú mèo hoang chạy vụt qua, như trốn tránh cái giá lạnh, trở về tổ ấm quen thuộc. Vân Nhạc có chút hoảng hốt, phảng phất thấy hai bóng người trong khu rừng tối tăm kia, một người đeo cặp sách, người còn lại đẩy chiếc xe đạp. Bọn họ không chắc ở tại thành phố này, có lẽ cũng không học chung một ngành, nhưng chắc hẳn là ở cùng với nhau. Đại khái ở bên ngoài trường thuê một căn phòng trọ, cũng sẽ không rộng rãi to lớn, có phòng ngủ còn có nhà bếp. Họ cũng sẽ có một con mèo, con mèo kia sẽ nhát gan nhưng rất nghịch ngợm, thường phơi bụng tắm nắng ở ban công. Vân Nhạc bất ngờ lấy điện thoại di động ra, vội vàng gọi một cuộc, như thể không thể chờ đợi thêm dù là một giây một phút. Điện thoại di động chỉ vang lên vài tiếng đổ chuông, đầu dây bên kia liền tiếp điện, Vân Nhạc hỏi: “Đại Bảo Bảo à, anh đã đến rồi sao?”

“Đến rồi.” Giọng nói vang lên rất gần, như thể ghé vào lỗ tai cậu. Vân Nhạc gấp gáp quay đầu nhìn quanh, phát hiện Văn Dã đang ở ngay sau lưng cậu, không biết đã đứng từ lúc nào.

Cậu khó khăn nở ra nụ cười, chỉ vào ngôi trường kia nói: “Chúng ta vào tham quan một chút được không?”

Văn Dã lẳng lặng ngắm nhìn cậu, giơ tay xoa xoa khóe mắt đỏ hoe khó giải thích của cậu, còn trượt tay xuống mấy vết xanh tím nho nhỏ trên cổ, nhẹ nhàng đáp một tiếng: “Được.”

Mặc dù chưa khai giảng chính thức nhưng đã có sinh viên lục tục quay trở lại trường. Quản lý ở trường này cũng không nghiêm khắc lắm, chỉ cần nói rõ lý do là có thể được vào trong tham quan. Ngôi trường này kích thước không lớn, so với trung học Thụy Hải cũng chưa chắc bằng, nhưng bầu không khí trong trường khác hơn hẳn, so với cấp ba đều là tự do thoải mái hơn nhiều. Hôm nay Vân Nhạc có chút khác thường, dọc đường đi nói chuyện không ngừng, y như được lên dây cót vậy. Có vấn đề gì cậu không hiểu, liền một mạch đưa ra hỏi hết, nào là hoa dại cỏ hoang, bò sát côn trùng, mọi thứ cậu nhìn thấy đều thắc mắc. Mỗi một câu một chữ đều nhắc đến tên Vân Nhạc, hào hứng gọi lớn Đại Bảo Bảo của cậu, “Chúng ta chụp một tấm hình ở đây đi?” Vân Nhạc đứng lại gần một bằng ghế đá đặt cạnh đường đi, ngốc nghếch trưng ra bộ mặt tươi cười, tay đưa hình chữ “V”. Bốn năm giờ chiều, mặt trời ngả về Tây, Văn Dã giơ điện thoại di động lên, ấn nút chụp ảnh, khóa lại vẻ mặt tươi cười vui vẻ của cậu. Vân Nhạc chủ động tạo dáng chụp khá nhiều ảnh, còn ngẫu nhiên kéo tay hắn vào chụp chung, không một chút sợ hãi ánh mắt của người khác.

“Đại Bảo Bảo, sau này anh muốn học đại học ở thành phố nào?” Hai người đi dạo hơn một tiếng, lúc này ngồi trên băng ghế dài nghỉ ngơi.

Văn Dã nói: “Em thích thành phố nào nhất?”

Vân Nhạc đáp: “Em không biết nữa, ngoại trừ kỳ nghỉ Tết năm kia, em chưa bao giờ đến thành phố nào khác cả. Tuy nhiên cô Chung có nói, với thành thích của em thì thi trường đại học nào cũng được hết.” Nói xong còn có chút đắc ý, đôi mắt cong tít lại. Cậu mở lòng bàn tay của Văn Dã ra, tỉ mỉ từng chút nghiên cứu vân tay của hắn, như muốn đem toàn bộ ghi tạc vào trong lòng, “Vậy anh muốn học ngành nào?”

Văn Dã nói: “Cũng có căn nhắc qua y học hoặc pháp luật, còn em thì sao?”

Vân Nhạc đáp: “Em chưa nghĩ đến.”

Văn Dã nói: “Vậy bây giờ cũng suy nghĩ một chút.”

Vân Nhạc dĩ nhiên nghe lời mà suy nghĩ một chút, nói: “Vậy em cũng học y.”

Văn Dã có chút khó xử: “Nhưng hai người cùng làm bác sỹ sẽ rất bận rộn. Em tăng ca anh cũng tăng ca, cơ hội gặp nhau sẽ rất ít.”

“A…” Vân Nhạc nói: “Vậy em không học.”

Văn Dã cong mắt: “Từ bỏ dễ dàng như vậy sao?”

“Ừm.” Vân Nhạc đáp: “Vì anh, em có thể từ bỏ mọi thứ.”

Văn Dã ngẩn người, vòng tay ôm cậu vào trong lòng, ánh mắt ôn như như chứa cả ánh chiều tà: “Anh biết, anh luôn biết như vậy mà.”

Vân Nhạc dựa vào bờ vai của hắn, cảm thụ được sự ấm áp như mọi ngày. Cậu ôm chặt eo của Văn Dã, nhìn bầu trời xuyên qua một nhành cây thưa thớt lá. Cậu sợ rằng ánh dương rồi sẽ chìm dần, cũng sẽ không thể dâng lên cao lần nữa. Rõ ràng là nở một nụ cười rất tươi, nhưng ngực cậu lại như đá tảng thật lớn đè lên. Càng nói chuyện nhiều, cuống họng càng giống như bị chà sáp, khiến cho cậu không thể phát ra được âm thanh. Càng nghĩ ngợi những cách tốt nhất để đối phó với Vân Cẩm Bằng, cậu càng không thể kiềm nén được cảm xúc. Cảm xúc đã trượt một đường đến giới hạn cuối cùng, vừa mở miệng ra, liền nghẹn ngào đến biến giọng. Cậu liền cố che giấu suy nghĩ của bản thân, hồi lâu mới mở miệng lần nữa nói: “Đại Bảo Bảo, nếu như, em nói là nếu như, nếu một ngày em biến mất, hoặc là rời khỏi nơi này…”

Văn Dã đánh gãy lời cậu, hỏi: “Em muốn đi đâu?”

Vân Nhạc nói: “Em không biết, nhưng có thể sẽ rời xa anh tám năm mười năm, thậm chí lâu hơn nữa. Nếu em rời đi, anh có chờ em trở về không?”

Văn Dã vuốt ve tóc của cậu, lắc đầu đáp: “Không biết nữa.”

“Ồ.” Vân Nhạc cười nói: “Cũng không sao. Vậy anh có nghĩ về em không? Thỉnh thoảng nhớ về em một chút cũng được. Ngày hôm nay em chụp nhiều hình như vậy, anh có thể không xóa đi được không? Đôi khi nhìn ngắm một chút?”

“Không ngắm.” Văn Dã đáp: “Nếu như em không ở bên cạnh anh, anh sẽ không nhìn hình của em đâu.”

“Ồ.” Vân Nhạc: “Không sao. Không ngắm cũng không sao hết, vậy anh có thể…”

“Nhạc Nhạc.”

“Hả?”

Văn Dã nói: “Anh sẽ không để em biến đi đâu cả, cũng không cho em rời khỏi anh. Anh một phút một giây cũng không muốn phải chờ em, muốn em cả đời này đều phải ở bên cạnh anh. Khi anh nhớ em, anh liền muốn hôn em ôm em, muốn chạm vào em.”

Vân Nhạc như trước nhìn vân tay của hắn, đôi mắt như phủ sương mờ, nói: “Lúc này anh có muốn hôn em, có muốn ôm em không?”

Văn Dã chưa nói một lời nào, cậu liền đứng dậy, nghiêm túc nói: “Văn Dã, chúng ta hợp hoan đi.” (Thật thẳng thắn, Mèo rất thích sự trung thực của em:>)

“Em muốn đem mình giao chọn cho anh, muốn thuộc về anh hoàn toàn, hòa thành một với anh.”

~ Hoàn Chương 50 ~

Bình luận

Truyện đang đọc