VÂN HÁCH LIÊN THIÊN

Edit: Chrysanthemum

“Lớn mật!” Chiến tướng kia sửng sốt hồi lâu mới kịp phản ứng, cao giọng quát to. Tuy rằng trong lòng chúng tiên cũng không có kính Tiên đế bao nhiêu phần, thế nhưng trước mặt nhiều tiên gia như vậy, chính miệng nói thẳng ra thì thật đúng là lần đầu tiên hắn thấy, vì thế cho nên nhất thời không phản ứng kịp, cũng không biết có nên bội phục sự gan dạ của người trước mắt này không.

Dù sao hắn cũng là chiến tướng dưới trướng của Tiên đế, có câu “Nhất vinh câu vinh”, có người không để ý đến mặt mũi Tiên đế như vậy, trận này dù có chết cũng phải đòi lại danh dự. Vì thế chiến kích trên tay khẽ múa một vòng, cũng không quan tâm đến chúng tiên gia đang mang cái danh lấy đa ức thiểu, trực tiếp một mình xông lên.

[Nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn: một người vinh hoa thì tất cả vinh hoa, một người tổn hại thì tất cả tổn hại, tức là trong một tập thể liên kết nhau, kết quả của một cá nhân cũng là của cả tập thể] (cre:…)

Đạo pháp phương Đông ít có giao đấu cận chiến bằng chân đao chân thương, phần lớn là người đấu pháp kháp động pháp quyết hoặc là sử dụng pháp bảo từ đằng xa, thế nhưng mức độ mạo hiểm lại không hề thua kém cận chiến, chỉ cần thoáng bất cẩn thì chính là kết cục thần hình toàn diệt. Nhân thể nếu như xét theo trình độ mà nói, các loại pháp bảo mang theo hào quang chói mắt cùng pháp quyết hoa lệ muôn màu muôn vẻ, đây có thể nói là cảnh đẹp ý vui dị thường tráng lệ, tựa như một bức cẩm họa thượng đẳng. Vị tiên tướng vận bộ chiến giáp hỏa hồng này lại không giống với lẽ thường mà xông thẳng về phía Vân Hách Liên Thiên? Hắn làm người đầu lĩnh của chúng tiên, thực lực hiển nhiên không tầm thường. Hành vi bất thường như thế, tất có nguyên nhân ẩn giấu.

Nếu đổi thành người khác, đoán không ra hắn có mưu đồ gì thì nhất định sẽ ngăn cản không để hắn đến gần. Vân Hách Liên Thiên thì ngược lại, tùy ý để hắn tiếp cận, thậm chí ngay cả chân khí hộ thân cũng không vận khởi. Dù là Thương Ngôn đã từng kiến thức lực lượng thần thông của Vân Hách Liên Thiên thì cũng không nhịn được mà phải lo lắng thay hắn, bất động thanh sắc mà đi đến thủ hộ phía sau Vân Hách Liên Thiên. Luận về giao đấu cận chiến, Yêu tộc vốn nhờ vào thân thể cường hãn mà nổi tiếng. Trong đó, chủng loài sư tử hổ báo thiện chiến là đặc biệt cường hãn nhất, tu vi nếu đạt đến điểm cao thâm thì thậm chí còn có thể lấy thân chống đỡ phi kiếm. Thương Ngôn đã quyết định là nếu có cận thân cách đấu thì sẽ tiến lên thay Vân Hách Liên Thiên.

Chiến tướng kia đạp không mà đến, mỗi bước chân đều mang theo khí thế lôi đình vạn quân. Trên chiến kích cũng dần nhiễm quang lượng hỏa hồng, khí thế càng tăng cao ngút trời, một khi tích tụ đến đỉnh điểm thì tất là một kích kinh thiên. Thương Ngôn cũng âm thầm tụ lực nhằm ra tay trước một bước, phá hư súc thế của hắn. Bất quá lo lắng của Thương Ngôn hiển nhiên dư thừa. Khí thế nhất vãng vô hối của chiến tướng kia bỗng nhiên tựa như bị một bàn tay vô hình chặn lại, sau đó khí thế súc tụ vốn đang phát triển mạnh mẽ kia trong chớp mắt đã biến mất không sót lại chút gì.

Pháp lực đang sinh sôi lại bị áp trụ, đối với chiến tướng kia mà nói thì quả thật không thua gì hung hăng nện một quyền vào ngực. Nỗi khổ sở khi bị kình lực mạnh mẽ nan kham kia đè ép lẫn khí lực toàn thân không thể phát lực, khiến cho cả khuôn mặt hắn đỏ bừng, “Khục” một tiếng mà phun ra một búng máu. Chiến tướng kia đúng là đã bị một kích kinh thiên của mình phản lại, ánh mắt nhìn Vân Hách Liên Thiên cũng mang theo vẻ không thể tin. Đại đạo vô ngân, người trước mắt này quả thật động cũng không động mà đã phá vỡ đòn công kích của hắn. Đây phải là cảnh giới tu vi đến bực nào a, e rằng căn bản đã đạt đến trình độ không thể tưởng tượng nổi rồi.

Trong lòng thầm than hôm nay chỉ sợ không tốt, bất quá hắn lại không thể lâm trận rồi bỏ chạy, nếu không thì con đường tu luyện của hắn sẽ lưu lại khe hở, tiến cảnh rồi thì không có biện pháp nào đột phá nữa. Tu luyện vốn là chuyện nghịch thiên, hắn đây mặc kệ người kia có bản lĩnh cao cường biết bao nhiêu, hôm nay cũng phải đấu một trận. Hắn nuốt xuống ngụm máu tanh ngọt, tùy tiện lau vết máu trên khóe miệng, vung tay lên, trầm giọng quát: “Bố trận.” Hiện tại hắn cũng bất chấp thứ gọi là lấy đa khinh tiểu.

Chúng tiên xung quanh thấy hiện trạng này của hắn thì làm sao còn có thể không biết vị chủ tướng nhà mình ăn phải quả đắng, hiển nhiên là địch không lại người ta. Xung quanh đồng loạt ứng thanh, ào ào phân tán, mỗi người chấn trụ một nơi, kháp động pháp quyết. Nháy mắt, thiên không biến đổi, những vị tiên nhân này bỗng nhiên biến mất vô tung, hẳn là đã ẩn vào trong trận, vị chiến tướng kia cũng chợt lóe lên xuất hiện để chủ trì đại trận.

Vân Hách Liên Thiên vẫn bất động, tựa như không hề bận tâm bản thân đang bị vây trong đại trận. Uy lực của đại trận do hàng trăm tiên nhân bố trí nào có phải trò đùa, thế nhưng hắn nửa điểm cũng không lo lắng, chỉ lãnh mạc ngưng mắt nhìn tiên nhân đông đảo đang bố trận trên bầu trời, lại liếc mắt nhìn sang Thương Lan đặc biệt nổi trội giữa nền trời, rốt cuộc nói với hắn, “Đã lâu không gặp. Một khỏa liên tâm của hắn đã bị ngươi ăn mất, thế nhưng sao lại không thấy tu vi của ngươi tăng trưởng, chẳng lẽ ngươi vẫn chưa luyện hóa? Như vậy thật sự là lãng phí.”

Rõ ràng là ngữ khí thản nhiên như thế, vậy mà Thương Ngôn lại nghe được vô hạn châm chọc hàm ẩn trong lời của hắn. Hơn nữa liên hệ với những lời khi nãy của Hách Liên Vân Thiên, nghĩ đến việc Thương Lan vốn phải là người của Thương Lãng Vân phủ, cũng không biết về sau phạm phải sai lầm gì mà bị trục xuất khỏi phủ đệ, Thương Ngôn minh bạch vì sao Thương Lan lại quen thuộc đường đi đến Thương Lãng Vân phủ như thế, chẳng trách được ngày ấy đồng tử kia lại hỏi hắn muốn đến tìm chết hay sao.

Thương Ngôn lo lắng Vân Hách Liên Thiên sẽ thật sự giết chết Thương Lan, thế nhưng y không rõ ràng đầu đuôi ngọn ngành sự việc năm đó nên cũng không dám tùy tiện khuyên can. Y sợ mình lỡ miệng nói sai lời nào thì lại càng đổ thêm dầu vào lửa, càng chọc giận Vân Hách Liên Thiên, vậy nên chỉ có thể lo lắng đứng nhìn ở bên cạnh.

“Để cho ta gặp hắn một lần, muốn chém muốn giết muốn róc thịt đều tùy ngươi. Dù cho ngươi muốn rút hồn phách của ta đi luyện chế pháp khí thì ta cũng tuyệt không phản kháng, chỉ cầu ngươi để cho ta gặp hắn một lần.”

Nghe xong lời của Thương Lan, Vân Hách Liên Thiên cư nhiên lại nở nụ cười, bộ dáng tựa như tâm tình không tồi, cười nói: “Ta không biết là ngươi còn mặt mũi gặp hắn đấy.”

Vừa dứt lời, Thương Lan tức thời như bị lôi giáng, trên khuôn mặt dẫu phải chịu thương tổn nhiều đến như vậy cũng chưa nhăn lấy một cái lại lộ ra thần sắc vạn phần thống khổ, thấp giọng nói: “Ta biết ta thực có lỗi với hắn.”

“Ta nói rồi, không được xuất hiện trước mặt ta nữa, nếu không chỉ có đường chết.”

Ngữ khí bình thản tựa như đang nói chuyện ăn cơm đi ngủ nhưng lại mang nội dung khiến Thương Ngôn phải giật mình. Vân Hách Liên Thiên thật sự muốn giết chết Thương Lan. Thương Ngôn rốt cuộc không giữ được bình tĩnh mà tiến lên thay Thương Lan cầu tình: “Vân Thiên… Hắn chẳng qua chỉ muốn gặp mặt ái nhân một lần… Ngươi…”  Mảnh thâm tình dứt khoát trong mắt Thương Lan kia, Thương Ngôn làm sao có thể nhìn lầm được. Kia rõ ràng chính là ái mộ vô hạn, so với ánh mắt mà y nhìn Vân Hách Liên Thiên thì chỉ sợ là hoàn toàn giống nhau. Thương Lan như thế khiến y làm sao có thể nhẫn tâm mà khoanh tay đứng nhìn Vân Hách Liên Thiên xuất thủ giết chết hắn được.

“Ái nhân?” Vân Hách Liên Thiên tựa như nghe được một câu chuyện cười hoang đường, “Ngươi sẽ đi cướp đoạt nội đan nguyên thần của ái nhân trong lòng sao?”

Thương Ngôn há hốc, cướp đoạt nội đan của ái nhân trong lòng? Cũng chính là nói y đoạt nội đan của Vân Hách Liên Thiên? Nội đan đối với yêu quái mà nói thì tương đương với Tử phủ Nguyên anh của tiên nhân, là nơi hội tụ tất cả những tinh túy, y làm sao có thể cướp lấy được? Dù cho tính mạng có khó giữ thì y cũng sẽ không đoạt lấy nội đan của Vân Hách Liên Thiên, huống chi là chỉ vì tu luyện thành hình người. Đây là chuyện y chưa từng nghĩ qua, cùng lắm thì bỏ chút thời gian chậm rãi tu luyện là được.

“Không ư? Hắn vậy mà có thể đối đãi như vậy với ái nhân trong lòng mà ngươi nói. Không những thế, người nọ còn ban trợ hắn tu luyện từ một con rắn nhỏ thành một thân Long loại như hiện giờ.”

Thương Ngôn trợn mắt kinh ngạc. Trong chuyện này nhất định có hiểu lầm gì rồi… Thương Lan làm sao có thể gây ra sự tình bực này? Tuy rằng yêu tộc vốn dĩ nhược nhục cường thực, sự tình đoạt nội đan của người khác cũng không phải hiếm lạ, thế nhưng nghe được Vân Hách Liên Thiên nói rằng người nọ căn bản có công ơn nuôi dưỡng hắn… Sao hắn lại có thể xuống tay? Thế nhưng Thương Lan không hề biện giải nửa câu, nhân vật như Vân Hách Liên Thiên có lẽ sẽ không vô cớ vu oan cho Thương Lan. Như vậy quả thật có chuyện này ư? Chẳng trách sao Vân Hách Liên Thiên lại muốn giết Thương Lan. Người bị Thương Lan đoạt đi nội đan hẳn chính là hảo hữu chí giao của Vân Hách Liên Thiên đi….

Khinh Hàn, cái tên này chợt xẹt ngang qua đầu Thương Ngôn. Chẳng biết tại sao, Thương Ngôn đột nhiên nghĩ đến nàng. Dẫu người đó bị đoạt đi nội đan, lấy tu vi của Vân Hách Liên Thiên thì việc hắn trợ giúp người đó trọng nhập luân hồi rồi lại tu luyện thì không phải việc khó đi. Hơn nữa còn có thái độ quái dị của hắn đối với Khinh Hàn, điểm này khiến cho Thương Ngôn càng thấy khả năng này có thể, bất tri bất giác lại thì thào cái tên “Khinh Hàn” thành tiếng.

Thương Lan chợt nghe được tên Khinh Hàn thì mở mắt mừng rỡ nhìn Thương Ngôn, chờ mong hỏi: “Ngươi biết hắn ở nơi nào sao?”

Thương Ngôn vô thức đưa mắt nhìn sang chỗ ngọn núi nơi Vân Sơ và Khinh Hàn sở tại, Thương Lan lập tức nhìn qua, thoáng thấy xác chết được Vân Sơ ôm vào trong ngực, “Không thể nào… Không thể… Hắn chưa chết có phải không…? Không!!!” 

“Hại hắn rơi vào dòng chảy luân hồi cũng là ngươi, hiện tại cần gì phải khổ sở tìm hắn? Muốn gặp hắn sao? Như thế nào, ngươi chê một viên Liên tâm còn chưa đủ?”

“Không… Không phải, ta…” Thương Lan ảm đạm thì thào. Lấy tu vi của Vân Hách Liên Thiên, chỉ cần hắn ra trở nhiễu một chút thì cả đời này hắn cũng không thể tìm được người đó. Một tia khí tức mỏng manh chợt lóe lên rồi biến mất vừa rồi quả nhiên là “hắn”, chỉ tiếc là hắn đã chậm một bước… Thế nhưng cứ như vậy mà bảo hắn bỏ cuộc thì hắn làm sao có thể cam tâm. Hắn liều mạng tu luyện chỉ là vì muốn…

Đương lúc ba người đối thoại, đại trận kia đã được bố trí xong, Vân Hách Liên Thiên cũng không còn hưng trí tiếp tục đáp lại Thương Lan. Thương Ngôn tuy rằng đồng tình, nhưng dạng hành vi này thì y không thể thừa nhận, lại không đành lòng nhìn bộ dáng thống khổ của Thương Lan. Sớm biết có ngày hôm nay thì lúc trước cần gì phải làm như vậy… Thương Ngôn đành phải quan sát chung quanh, đánh giá đại trận đang vây khốn bọn họ, mà Thương Lan thì vẫn đang chìm trong nỗi hối hận vô hạn của riêng mình.

Vừa đánh giá tình hình thì mới phát hiện ba người bọn họ tựa như bị sa vào trong một không gian cổ quái. Một tia khí nóng truyền đến, nhiệt độ xung quanh không ngừng tăng cao. Tiếp đến, vô số đốm lửa tinh tinh điểm điểm dấy lên tràn ngập không gian, mang theo hồng quang tinh lượng, theo sau đó chính là một thân Phượng minh rựa rỡ hỏa hồng. Hỏa quang tứ phương thoáng chốc biến thành bốn con Phượng hoàng cực kỳ sống động, giương cánh bay thẳng về phía bọn họ. Trong nháy mắt, bốn đã nhân đôi thành tám, lại tiếp tục phân tách, thế nên chỉ trong thời gian ngắn ngủi, bốn phương tám hướng đều tràn ngập hỏa phượng khắp trời. Tinh tế quan sát mới giật mình phát hiện đàn hỏa phượng đang lao về phía bọn họ sao có thể là Phượng bình thường, cư nhiên toàn bộ đều là thần thú Ly Loan từ triều đại Nam Minh.

(*) Loan (鸾): từ cổ chỉ loài Phượng trong truyền thuyết.

“Là Nam Minh Ly hỏa Bát phương Đại trận.” Nam Minh Ly hỏa chính là nguồn lửa mà thần điểu Chu Tước dục hỏa trọng sinh, là ngọn lửa chí dương trong thiên hạ, có thể đốt cháy hết tất thảy. Đừng nhìn những đốm lửa tinh điểm dị thường xinh đẹp xung quanh đây mà lầm, chỉ cần dính phải một chút thôi thì cũng có thể thiêu rụi cả nguyên thần.

Thương Ngôn trước kia cũng đã từng gặp đại trận này, có điều kia chỉ do một người triệu hoán nên cũng chỉ là tinh hoa Ly hỏa, không phải là Nam Minh Ly hỏa chân chính. Hôm nay chính là do hàng trăm tiên nhân với thực lực cao thâm bố trận, uy lực hiển nhiên không thể so sánh nổi, không nghĩ tới lại là đại trận lớn như thế, nhiệt hỏa kia cũng chính là Ly hỏa hàng thật giá thật. Sớm biết vậy đã không nên để cho bọn họ bày pháp trận này. Ly hỏa Nam Minh chí dương này chính là khắc tinh của yêu quái bọn hắn. Cũng may mà bọn họ không phải là chủng vật âm tà cương thi quỷ quái, bằng không lại càng không có khả năng đánh trả. Thương Ngôn đang lo lắng định nhân lúc đại trận này còn chưa hoàn toàn phát lực mà tìm kiếm mắt trận để phá giải, đúng lúc đã bị Vân Hách Liên Thiên kéo tay giữ lại.

“Không có việc gì.” Vân Hách Liên Thiên cư nhiên lại nói lời trấn an y, mặc kệ là đúng hay sai thì Thương Ngôn cũng cảm thấy an tâm. Thương Ngôn vươn tay siết chặt lấy bàn tay của Vân Hách Liên Thiên, dù cho phải chết, nếu như có thể cùng chết chung một chỗ với Vân Hách Liên Thiên thì cũng không tồi.

Vân Hách Liên Thiên mỉm cười, từ trên người hắn bay ra từng đợt hồng ti. Mới đầu Thương Ngôn còn chưa chú ý đến, thế nhưng bên trong một mảnh lửa đỏ thì điểm hồng ti đó quả thực rất thu hút. Chẳng qua khi Nam Minh Ly hỏa mãnh liệt kia hùng dũng vọt đến bọn hắn nhưng lại không thể chạm đến dù chỉ mảy may một chút, Thương Ngôn lúc này mới khó hiểu mà chú ý đến. Từng luồng hồng ti tinh tế phiêu phù theo gió, dần dần tụ thành tựa như một đóa sen dưới chân bọn họ, sau khi co lại thì nở rộ giống như một đóa hồng liên (sen đỏ) thật sự. Càng ngày càng nhiều hồng tuyến yêu diễm toát ra từ trên người Vân Hách Liên Thiên, tạo thành vô số đóa hồng liên lấy bọn họ làm trung tâm mà tản mạn khắp nơi, dồn toàn bộ những điểm tinh hỏa Nam Minh bá đạo kia sang một bên.

Hoa sen vốn nên thanh u tố nhã, thế nhưng khoảnh khắc tầng tầng lớp lớp hồng liên tụ cùng một chỗ đồng loạt nở rộ lại đem đến vẻ đẹp ung dung hoa quý vô cùng. Tựa như một vũ cơ yêu nhiêu xinh đẹp thuận theo làn gió mà nhẹ nhàng vũ động dáng người, tư thái đoan trang không gì có thể sánh được. Theo từng nhịp hô hấp, tầng tầng hồng liên càng lúc càng lớn, thẳng đến khi phô thiên cái địa, chiếm hết toàn bộ không trung, khiến đàn thần điểu Chu Tước bị dồn sang một bên kia truyền lại từng trận rít gào. Hàng nghìn hàng vạn Ly Loan kia dần dần bị biến thành phông nền cho tầng tầng hồng liên đón gió mà nở rộ này.  

“A!!” Từng tiếng kêu thảm thiết phá hủy cảnh đẹp như mộng ảo hiện tại. Chẳng biết từ khi nào, đại trận kia cư nhiên vô thanh vô tức bị phá vỡ, thiên không nguyên bản tràn ngập hỏa hồng rực rỡ đã bị sắc xanh dịu nhẹ lật đổ. Mà tiếng kêu thê lương kia chính là từ những tiên nhân đã ẩn thân lúc trước, mấy trăm tiên nhân lơ lửng giữa không trung giờ phút này tựa như bánh chẻo vô năng, từng miếng từng miếng rơi xuống.

“Hồng Liên nghiệp hỏa, là Hồng Liên nghiệp hỏa!” Rốt cuộc cũng có người nhận ra hồng liên với vẻ đẹp làm say lòng người này chính là Hồng Liên nghiệp hỏa. Nếu như triều đại Nam Minh có Ly hỏa vẫn thuộc về nhân gian, Hồng Liên nghiệp hỏa đây lại hoàn toàn không thuộc về thế giới này. Phàm là kẻ dù chỉ còn có chút nghiệp lực quấn thân thì cũng sẽ bị nghiệp hỏa này thiêu thành tro bụi, dẫu ngươi có là Đại la thiên tiên hay là Diệt thế thần ma thì kết cục cũng như nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc