VÂN HÁCH LIÊN THIÊN

Edit: Chrysanthemum

Cảm thụ được tiểu sinh mệnh trong bụng đang khiêu động vững vàng, Thương Ngôn đột nhiên cảm thấy bản thân kỳ thật quá ngu ngốc. Hoang mang, dao động để làm gì? Y đã cam tâm tình nguyện vì hắn mà nghịch thiên sinh con, tâm ý đối với hắn còn có thể lung lay sao? Người thu nuôi mà y luôn tâm niệm truy tìm lâu như vậy, tựa như đã dần dần phai nhạt từ sau khi gặp được Vân Hách Liên Thiên. Cái loại chấp niệm này căn bản không còn quan trọng. Nguyên nhân tìm không thấy người, hay là vì sao lúc trước hắn không cần y, kỳ thật đều trở nên không trọng yếu. Thương Ngôn chỉ muốn ở bên cạnh Vân Hách Liên Thiên, cùng hắn đời đời kiếp kiếp.

Thương Ngôn cảm thấy bản thân thực buồn cười. Ngoại trừ cái loại ngoài ý muốn, khiếp sợ trùng kích khi chợt gặp được Trì Mặc Khinh Hàn, biết được hắn chính là người thu lưu mình năm đó, qua thời gian dài như vậy, y căn bản không còn nghĩ nhiều về hắn nữa, chỉ một lòng nghĩ đến Vân Hách Liên Thiên mà thôi, nghĩ liệu hắn có tức giận hay không. Hai người, ai nặng ai nhẹ, không cần hỏi cũng biết.

Tiểu gia hỏa trong bụng kia đang không ngừng cướp đoạt yêu lực của Thương Ngôn, thế nhưng y lại không hề cảm thấy kinh hoảng, thậm chí cảm thấy cứ như vậy mà tiêu tán vì tên tiểu tử này cũng không tồi. Ít nhất nếu như vậy, Vân Hách Liên Thiên sẽ luôn ở bên cạnh thẳng đến khi sinh mệnh chấm dứt, vậy cũng xem như là ở bên nhau đến trọn đời có phải không… Đột nhiên Thương Ngôn nghĩ đến lời của Vân Hách Liên Thiên khi y tại bên bờ vực toái đan ở Thương Lãng Vân phủ, vốn tưởng rằng đó là nghe nhầm khi mình hấp hối, bây giờ nghĩ lại mới rõ, hắn sở dĩ nói rằng bồi y đến cuối sinh mệnh chính là vì sớm biết y không còn sống được bao lâu, trừ phi y không cần hài tử này.

Thương Ngôn nhất thời cảm thấy không được tư vị gì, không cần hài tử này nữa sao? Y làm sao có thể bỏ được a… Thở dài một tiếng, Thương Ngôn nghĩ, nếu y mất, có Vân Hách Liên Thiên thì hài tử này chắc chắn vẫn sẽ có thể thuận lợi lớn lên đi, dù sao nó cũng là cốt nhục của hắn. Cũng không biết mai sau hắn nhìn hài tử này liệu có nhớ đến y hay không? Nhớ rằng từng có một con hổ ngây ngốc thích hắn, yêu hắn.

Thương Ngôn vuốt ve bụng của mình, tựa như nói chuyện với nó mà lẩm bẩm: “Cha ngươi giận ta, phải làm sao bây giờ đây?”

Vén chăn lên xoay người xuống giường, Thương Ngôn đi tới bên cạnh Vân Hách Liên Thiên, thấy hắn vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần, không rõ là vì không muốn để ý đến y hay là vẫn đang đắm chìm trong tu luyện. Ngược lại Tiểu Tam đang cuộn trong lòng Vân Hách Liên Thiên thì có nâng mắt nhìn y một cái, thấy là Thương Ngôn y thì lại oa trở về. Thương Ngôn ngồi xổm xuống, tinh tế đánh giá khuôn mặt tinh xảo đến hoàn mỹ, làn da oánh nhuận như bạch ngọc của Vân Hách Liên Thiên, bất tri bất giác lại nâng tay chạm vào.

Một khắc ngay khi vừa mới chạm vào, Vân Hách Liên Thiên liền mở mắt, Thương Ngôn nhất thời như bị điện giật mà thu tay về, thế nhưng lại bị Vân Hách Liên Thiên giữ chặt. Nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn Thương Ngôn giống như tên trộm, Vân Hách Liên Thiên hỏi: “Làm sao vậy?”

Thương Ngôn nhìn vẻ mặt của Vân Hách Liên Thiên cũng không nhìn ra được hỉ nộ gì. Cũng đúng, người ta đã tu hành không biết bao nhiêu vạn năm, dù cho thực sự tức giận thì cũng sẽ không để lộ trên mặt. Thương Ngôn nhất thời ngơ ngơ ngẩn ngẩn không biết nói gì. Vân Hách Liên Thiên kỳ quái nhìn Thương Ngôn, cảm nhận được trên người y cư nhiên mang theo một cỗ thê lương mơ hồ nên kéo tay Thương Ngôn, đem người đang bán quỳ dưới đất lên trên nhuyễn tháp cùng mình, khiến cho Tiểu Tam bị đẩy sang một bên nên bất mãn mà lấy đầu đẩy đẩy Thương Ngôn.

Hành động này của Vân Hách Liên Thiên không thể nghi ngờ chính là cổ vũ rất lớn cho Thương Ngôn, y lập tức thuận theo mà bò lên trên nhuyễn tháp. Nhuyễn tháp không thể dung đủ hai nam nhân trưởng thành cùng nằm song song, thế nên Thương Ngôn đành phải ghé cả người lên Vân Hách Liên Thiên, cẩn thận gối đầu lên ngực hắn, không phải đối diện mà chỉ rầu rĩ nói với lồng ngực Vân Hách Liên Thiên: “…Ta thích ngươi.”

Vân Hách Liên Thiên lẳng lặng nghe, qua một lát, xoa tóc của y rồi “Ân” một tiếng. Hắn đương nhiên biết rõ nam tử trước mắt này yêu mình say đắm đến bao nhiêu, từ y luyến trước đây chuyển thành ái mộ. Chẳng qua đối với Vân Hách Liên Thiên mà nói, thọ nguyên của Thương Ngôn cũng giống như thọ nguyên của nhân loại đối với tiên nhân. Yêu tiên ở trong mắt nhân loại cơ hồ đã là sinh mệnh vô hạn, thế như gần như vô hạn thì cũng không phải thật sự vô hạn, chẳng qua trong mắt nhân loại có thọ vận chỉ trong trăm năm ngắn ngủi thì sinh mệnh mấy vạn năm chính là tiếp cận vô hạn. Thế nhưng, nếu ở trong mắt người có sinh mệnh vô hạn chân chính như hắn thì cũng chỉ là một cái nháy mắt mà thôi.

Muốn thích Thương Ngôn không khó. Một nam tử xuất sắc như vậy tình nguyện yêu mình thì hẳn rất khó để không bị y làm cảm động mà thích y, chẳng qua chờ đến khi sinh mệnh của Thương Ngôn kết thúc thì thế nào đây? Vân Hách Liên Thiên không biết lúc trước Thương Ngôn làm thế nào để quyết định cùng một chỗ với Hách Liên Vân Thiên mang thân cốt nhân loại. Đoạn thời gian mất đi ái nhân phải chịu thống khổ đến thế nào, lại tiếp tục đi tìm hắn khi đầu thai chuyển kiếp sao? Bất quá, nhìn ái nhân luôn tâm niệm trong lòng xem mình như người lạ, loại thống khổ đó quả thật… Sinh mệnh quá mức đằng đẵng mà bình thản có thể đã khiến cho hắn không thể thừa nhận tình cảm mãnh liệt như vậy chăng? Vân Hách Liên Thiên cười tự giễu. Cứ giống như nhân loại, sinh mệnh tuy rằng ngắn ngủi nhưng lại vô cùng muôn màu muôn vẻ, cuộc sống rực rỡ mà tùy ý có khi lại hơn.

Thương Ngôn tiếp tục nói: “Ta thật sự rất thích ngươi.” Vừa thu đôi tay lại, ôm chặt người trong lòng, “Còn hơn cả người đã từng thu dưỡng ta, Trì Mặc Khinh Hàn. Trước kia ta vẫn luôn tìm kiếm hắn, đem hắn trở thành mục tiêu, liều mang tu luyện cũng vì lẽ ấy. Bởi giống như nếu không tìm hắn thì ta sẽ không biết nên làm gì. Ta luôn tự nhủ mau mau tu luyện thành người, sau đó tìm được hắn, hỏi hắn một câu vì sau khi xưa lại bỏ rơi ta.”

“Thế nhưng, hiện tại ta phát hiện ngươi mới là người trọng yếu nhất. Ngươi phớt lờ ta, ta sẽ rất khó chịu. Còn khó chịu, thống khổ hơn cả khi hắn vứt bỏ ta.” Thương Ngôn nói xong thì ngẩng đầu, giương đôi mắt sáng rực nhìn chăm chú vào Vân Hách Liên Thiên vẫn luôn không nói gì.

Vân Hách Liên Thiên lẳng lặng nghe Thương Ngôn tựa như tự nhủ mà kể lể, rốt cuộc thở dài một tiếng, “Ta bỏ lại ngươi, vốn bởi vì… Ta nhìn thấy được tử vong của ngươi nên mới muốn chặt đứt duyên phận giữa chúng ta, như vậy có lẽ sẽ thay đổi được số mệnh của ngươi.” Vân Hách Liên Thiên rốt cuộc nói ra nguyên nhân mà ngay cả Trì Mặc Khinh Hàn cũng không biết, hắn vẫn luôn nghĩ rằng Vân Hách Liên Thiên chẳng qua bởi vì Thương Lan mà không tin tưởng Thương Ngôn, không nghĩ tới trong đó còn có nguyên nhân khác.

Tu vi khi đạt đến một độ cao nhất định thì sẽ có thể nhìn thấy được tương lai. Cũng thông qua khoảnh khắc dự tri ngắn này mà Vân Hách Liên Thiên với tu vi đại thần thông của mình, ngoại trừ mệnh số tạo hóa của bản thân, đã có thể theo đó mà tính toán tương lai của người khác. Hắn lúc trước đúng là đã nhìn thấy tử vong của Thương Ngôn, nguyên nhân thì lại mơ hồ không rõ, theo suy đoán thì nhất định là có liên quan đến hắn nên Vân Hách Liên Thiên mới thả y đi. Không ngờ rằng vạn năm sau bọn họ cư nhiên còn gặp lại, quả nhiên là do ý trời đã định, hai người chính là mệnh trung chú định của nhau, tựa như lúc trước y vẫn luôn cứng đầu theo sát bên hắn.

Thương Ngôn mới đầu còn chưa kịp phản ứng, chờ đến khi tiêu hóa được hết ý tứ trong lời của Vân Hách Liên Thiên thì nhất thời đờ ra, kích động ôm lấy hắn hô lên: “Ngươi vừa nói… nói rằng… người lúc trước, không phải Trì Mặc Khinh Hàn, mà là ngươi?”

Vân Hách Liên Thiên không ngờ tới y hoàn toàn không để ý đến việc sinh tử của chính mình trong tương lai, ngược lại còn bởi vì hắn vô tình làm sáng tỏ hiểu lầm do Trì Mặc Khinh Hàn gây ra mà mừng rỡ như điên, sau khi sửng sốt hồi lâu thì cuối cùng đành nở nụ cười bất đắc dĩ, vuốt ve tấm lưng rộng của y, gật đầu nói: “Khinh Hàn cũng không thích mấy tiểu tử lông xù. Huống chi ngươi ngày trước rất quật cường, đừng nói đến để cho hắn ôm, ngay cả vuốt lông ngươi thôi mà cũng không được.” Nhớ đến bộ dáng tức giận của Trì Mặc Khinh Hàn ngày ấy, ý cười trên gương mặt của Vân Hách Liên Thiên càng thêm sâu.  

Thương Ngôn ngây người ngắm tiếu dung của Vân Hách Liên Thiên. Trước kia hắn chưa từng mang ý cười rõ ràng như vậy, luôn là nụ cười phi thường đạm nhiên yếu ớt, căn bản chỉ hơi nâng khóe miệng mà thôi. Thương Ngôn hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ hôn lên môi Vân Hách Liên Thiên một cái, “Thật sự, là thật…” Tuy rằng giữa hai người bọn họ căn bản không cần lưỡng lự, chẳng qua sự thật Vân Hách Liên Thiên cư nhiên chính là người nuôi dưỡng y mang đến kinh hỉ thật sự không thể nói rõ thành lời, cũng không phải người nọ trọng yếu, có điều nếu không phải Vân Hách Liên Thiên thì duyên phận của bọn họ chẳng phải bắt đầu từ khi y còn nhỏ.

Thương Ngôn vui mừng hớn hở ôm lấy Vân Hách Liên Thiên, tựa như biết trước Vân Hách Liên Thiên sẽ nói gì nên đoạt lời trước: “Ai quản chuyện sinh tử sau này chứ? Đã sống thì luôn phải chết, không có ngươi, hiện tại ta sống cũng không bằng chết.”

Thế nhưng ta sẽ không chết… Vân Hách Liên Thiên thầm than trong lòng. Chân thân của hắn chính là từ thần liên từ thuở Hồng Hoang, sau khi bùng nổ khiến hạt sen biến thành từng mảnh nhỏ hòa cùng đất trời mà hóa thành. Mang căn nguyên cường đại, hắn chân chính tồn tại trường cửu cùng thiên địa, vĩnh hằng bất diệt theo thời gian. Bất quá Vân Hách Liên Thiên đến cuối cùng cũng không nói ra, nếu Thương Ngôn đã kiên định như thế mà hắn lại một mực do dự muốn thối lui thì y làm sao chịu nổi, vì thế Vân Hách Liên Thiên vẫn cười, nói: “Sỏa hài tử nhà ngươi a, vẫn luôn quật cường như ngày nào.”

“Vậy… Ngươi có còn giận ta không…?” Bỗng dưng nhớ đến Vân Hách Liên Thiên hẳn là còn đang tức giận, Thương Ngôn lập tức kéo ra khoảng cách mà hỏi Vân Hách Liên Thiên.

“Ta tức giận khi nào?” Vân Hách Liên Thiên nghi hoặc hỏi lại. Thương Ngôn chớp chớp mắt, thầm nghĩ Vân Hách Liên Thiên vẫn luôn khinh thường nói dối, chắc chỉ do y nghĩ nhiều. Thương Ngôn ngượng ngùng cúi đầu, tự giễu bản thân đúng là giống như nữ tử mà cứ suy nghĩ miên man, uổng công thương tâm một hồi, quả thật y đã quá yêu người trước mắt này rồi.

Hai người cũng không rời khỏi nhuyễn tháp, Vân Hách Liên Thiên nằm phía sau Thương Ngôn mà vòng tay ôm lấy y, cứ như vậy mà chen chúc nằm nghiêng trên nhuyễn tháp. Tiểu Tam và Tiểu Tam thì được Thương Ngôn ôm vào lòng, Tiểu Tam không có Vân Hách Liên Thiên thì bất mãn đá dọc đạp ngang trong lòng Thương Ngôn, Thương Ngôn tức giận vò rối bộ lông của nó, mắng, “Tiểu quỷ nhà ngươi, chỉ biết quấn lấy Vân Thiên.”

Lại nghe Vân Hách Liên Thiên ở đằng sau bật cười, “Ngươi trước đây còn quấn người hơn cả Tiểu Tam a, vô luận ta đi đến đâu cũng đều muốn đi theo, một khi không thấy ta lại còn khóc nữa.”

Thương Ngôn bị Vân Hách Liên Thiên kể lại khiến y đại quẫn, thì ra chính mình từ nhỏ đã thích Vân Hách Liên Thiên rồi. Nghĩ nghĩ rồi nhìn Tiểu Tam, tên này đến lúc trưởng thành sẽ không đi tranh Vân Hách Liên Thiên với y đó chứ? Không đúng, bây giờ nó đã tranh với y rồi, hừ. Thương Ngôn không vui mà vươn tay chọt chọt cái bụng nhỏ phình phình của Tiểu Tam, chọt đến mức nó bổ nhào thì trộm vui. Cuối cùng, Thương Ngôn nắm tay Vân Hách Liên Thiên đặt lên trên bụng mình.  

“Hài tử của chúng ta sẽ là dạng gì nhỉ?”

“Hiển nhiên là giống như ngươi, một tiểu mao cầu khả ái.” Thương Ngôn đầu tiên là mỉm cười tưởng tượng đến bộ dạng tiểu tử kia, lại bỗng nhiên nhớ đến mình có muốn nhìn cũng không được thì nhất thời ảm đạm, “Cho dù nó còn chưa được sinh ra mà ta đã chết thì ngươi cũng sẽ giúp nó được bình an giáng sinh, có phải không?”

Vân Hách Liên Thiên nhất thời kinh ngạc, hắn đúng là đã xem nhẹ vấn đề này, chẳng trách sao Thương Ngôn vẫn luôn… Hắn hôn lên sau gáy y, thở dài nói: “Ta làm sao có thể để cho người mình thích chết được. Ngươi sẽ hảo hảo mà nhìn hài tử của chúng ta lớn lên.”

Thương Ngôn bỗng nhiên nghe được Vân Hách Liên Thiên nói thích mình thì cũng bất chấp có thể bị ngã khỏi nhuyễn tháp hay không, quay đầu liền kịch liệt hôn lên môi Vân Hách Liên Thiên. Trời a, y vừa nghe được cái gì? Y không phải đang nằm mơ đó chứ… Chẳng qua chỉ đáng thương cho Tiểu Tam và Tiểu Tứ thật sự rơi xuống đất.Hết chương 53.

Bình luận

Truyện đang đọc