VẬN MỆNH? TA NẮM GIỮ!


Phú Nghi đem theo thanh đao lạnh lẽo lẳng lặng hướng Dung Nhi Vân theo sau.

Lễ tiết theo một tuần phải quay trở lại Dung Phủ bái hầu.

Dung Nhi Vân trở về, không đem theo Lã Diên Mục, chỉ mang theo những hầu cận bên mình, vốn là lặng lẽ nhưng lại không thể ngờ thứ chờ đợi bên ngoài lại phức tạp như vậy.
“Vương Gia cũng đi?”
Lã Diên Mục nhìn nàng, gương mặt sắc lạnh bị phong ấn mất một tầng nhan sắc bởi miếng mặt nạ thô cứng.

Hắn không đáp vội, cũng không biểu hiện bản thân có chuyện gì không đúng.
Dung Châu Ngạn là thị nữ chính của nàng, cũng là người Lã Diên Mục hướng tới sự chú ý.

Nếu như hắn đi cùng chỉ là muốn ở bên cạnh muội muội thất lạc nhiều năm lâu hơn một chút cũng là điều hiển nhiên chấp nhận được.
Nàng hành lễ:
“Vương Gia! Có cần ta sai người mang theo chút trà nhạt cho người? Trên xe ngựa buồn chán…”
Nhưng không kịp để nàng nói hết câu, hương nồng đậm xộc thẳng sống mũi nói cho biết nàng đã tự mình nghĩ quá nhiều.

Hiển nhiên Lã Diên Mục khi cầm quân còn mang theo trà thì chuyện như thế này hẳn không thể thiếu.
“Vương Phi! Ta cũng sai người đem theo chút bánh ngọt.

Không biết nàng thích ăn gì, vì vậy mỗi thứ đều mang một ít.”
Phú Nghi đỡ nàng lên xe theo như trước nay vẫn làm.

Lã Diên Mục cũng không tỏ thái độ khác lạ.

Dù sao hắn cũng không quan tâm.


Hôn nhân là mục đích chính trị, nàng ta có làm ra những chuyện bại hoại gia phong thế nào, chỉ cần không xuất hiện lời đồn, không hiện hình trước mặt hắn thì hắn cũng coi không thấy.
Dung Nhi Vân lướt qua cái thứ được gọi là một chút.
Quả thật chính xác đến không ngờ.

Mỗi loại một cái, mỗi cái một phần.

Đừng nói có thể thưởng thức khi uống trà, đến cả cắn một miếng cũng cảm thấy không nhét đủ kẽ răng.
“Ngài cũng quá thật rồi!”
“Ta không thích đồ ngọt, nàng có thể tùy ý.”
Dung Nhi Vân ngồi một bên ngựa, nâng cao ấm trà châm thành một nước.

Hương thơm man mác dư vị cộng hưởng đắng ngắt khiến nàng có chút khó chịu.

Kiếp trước hắn dùng trà đen này đến cả tẩm cung của nàng cũng không chấp nhận nổi.

Cho dù uống bao nhiêu cũng không cảm nhận nổi điểm chung.

Đến kiếp này, nàng cũng mới 16, một tuổi đời quá đỗi dịu dàng để nhẫn tâm chiêm nghiệm những thứ khó chịu đắng ngắt.
Lã Diên Mục nâng tách trà, ung dung thư thái nhìn sang nàng:
“Vương Phi! Sau này nàng có dự định gì?”
Hắn hỏi nàng có dự định?
Nàng có thể có dự định gì chứ? Giết anh trai của hắn có được coi là một dự định đang tuyên dương hay không?
Thấy nàng do dự không vội trả lời, Lã Diên Mục cũng lười quan tâm tiếp mà trực tiếp bày tỏ:
“Bất kể có dự định gì cũng có thể tùy ý thực hiện.

Vương Phi cầu thân ta trước, ta cũng đáp ứng, vậy nên Vương Phi có thể đáp ứng ta một chuyện hay không?”
“Có thể!”
“Hãy chăm sóc thật tốt cho muội muội ta! Muội ấy sống bên ngoài nhiều năm, không biết cuộc đời đã trải qua bao nhiêu thăng trầm vất vả.

Ta đón muội ấy trở về không phải để muội ấy tiếp tục chịu đựng.

Chỉ mong sống cuộc đời bình yên, không cần lo nghĩ.”
Dung Nhi Vân gật đầu.
Đó cũng là điều ước nguyện ngày trước của hắn.

Hắn nói như vậy với nàng vào một buổi thưởng đào rất lâu về sau.

Ngay cả khi phát hiện đưa em gái mà hắn đang cố gắng bảo vệ không phải người cần tìm thì hắn cũng đã từng hết lòng mang theo hy vọng vào khi ấy.
Bây giờ, Dung Châu Ngạn là người hắn thực sự cần tìm, là muội muội ruột thịt thì không có lý do gì nàng không đồng ý giúp hắn, cũng là giúp chính mình.
Dung Phủ vào một buổi sáng mai đầy sương lạnh.

Quang cảnh bình dị với hàng trúc xanh rì rào chào đón người trước cổng.
Dung Quý An mang theo gia quyến đứng trước phủ, đầy đủ cung nghênh:
“Kim Thiết Vương! Kim Thiết Vương Phi!”
Trên vai nàng là gánh nặng, không phải con gái Dung Phủ, chỉ là Vương phi của Kim Thiết Vương.
Đợi vào đến trong phủ, mọi chuyện yên bề được bố trí đàng hoàng, Lã Diên Mục cùng Dung Quý An trò chuyện, nàng cùng mẫu thân tới phật đường thắp hương.
“Vân Nhi! Con ở Đoạn Vương Phủ có tốt không?”
“Thực sự rất tốt! Kim Thiết Vương đối xử với con không tệ.


Lại còn cho con thêm một tỳ nữ hầu thân.

Mẫu thân nói xem liệu có thể tốt hơn không?”
Dung phu nhân gật đầu, đôi mắt ngập một màn sương giăng lạnh.

“Bên ngoài có rất nhiều tin đồn không hay về Kim Thiết Vương.

Nhưng thấy con như vậy, bình bình an an, lại được ngài ấy đích thân đưa về, ắt hẳn đó chỉ là mấy lời đồn vô căn cứ.”
Dung Nhi Vân gật đầu.
Quả thực tin đồn lấy 9 bỏ làm 10, lấy không nói thành có, nói có nói thành vĩ niệm.

Một câu nói bóng gió cũng có thể đạp đổ cả tòa thành chứ đừng nói đến những tin đồn 10 phần thì 8 phần là thật của Lã Diên Mục.
Hắn ta giết người như chém rạ.

Hắn ta coi nữ nhân như đồ chơi mà tùy hứng bóp nát.

Hắn ta coi Hoàng Thành là nơi ô uế mà đến đặt chân cũng cần vạn bước môt lần thanh tẩy.

Hắn ta coi những kẻ chắn đường là chó hoang, tắm máu thành sông không một lần chạm dòng.

Tất cả mọi thứ, tất cả mọi tin đồn đều có nguyên nhân, nhưng không ai quan tâm đ ến nguyên nhân, chỉ quan tâm đ ến miệng nói lòng hả dạ.
Dung phu nhân thắp nén hương, nén vào lòng một phần ngâm:
“Nếu như ở Đoạn Vương Phủ có chịu ấm ức, nhất định không được giữ trong lòng, phải nói ra.”
Bàn tay mềm mại ấm áp nhẹ nhàng chạm vào mái tóc nàng vỗ về ân cần:
“Ta với phụ thân con nhất định sẽ làm chủ!”
Lại thêm một tầng thở dài:
“Lúc đầu còn nghĩ con với Thế Quan Vương tuy rằng thân phận cách biệt nhưng từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, lớn lên nếu không gả được cho y có thể coi y như huynh trưởng mà nương cậy.

Nào ngờ, mọi chuyện đã khác trước.”
“Mẫu thân! Người đừng nói như vậy.

Nếu để bên ngoài có người nghe thấy sẽ không hay.


Con với Thế Quan Vương chỉ là vài lần gặp gỡ trong hội thưởng đào, chút tâm ý đều không có đừng nhắc đến thanh mai trúc mã.”
"Nữ nhi bây giờ là Kim Thiết Vương Phi.

Sống là người Đoạn Vương Phủ, chết là ma Đoạn Vương Phủ.

Lấy Vương Gia làm hướng đề sống tiếp.

Một chút suy nghĩ khác cũng không có."
Dung phu nhân nghe lời này có phần khác lạ.
Ngày trước, nàng luôn là một lòng với Thế Quan Vương.

Chỉ vì môt ánh mắt của hắn cũng có thể vui tới quên ăn quên ngủ.

Chỉ vì một câu ngâm thơ mà không màng quy tắc.
Nhưng bây giờ...
Tiểu nữ của bà thực sự đã trưởng thành rồi.

Người đã gả đi không dám liên hệ với Thế Quan Vương sợ rằng phu quân hiểu nhầm.
Là bà nghĩ nhiều mới như vậy!
Lã Diên Mục đứng bên ngoài, đầu câu chuyện cũng nghe không rõ ràng, nhưng phần cuối cùng kèm theo tiếng thở dài lại không hề bỏ sót một ý ngoài tai.
Hắn từng rất nhiều lần tìm kiếm nguyên nhân cho chuyện đề thân của mình, cũng phái rất nhiều cao thủ vây quanh Dung phủ vào ngày gần kề hôn lễ.

Nhưng thứ hắn nhận được ngoại trừ câu trả lời tất cả đều bình thường không khác biệt thì không có gì khác.
Vốn dĩ là thanh mai trúc mã, cũng từng không ít tin đồn hai người đã định ước trăm năm lại chỉ vì một lần Dung Nhi Vân rơi xuống nước trong hội thưởng đào ở Thế Vương Phủ mà thay đổi tất cả?
Nàng ta đến tìm hắn cầu tình một con đường sống, chẳng nhẽ chuyện rơi xuống hồ trước kia không phải vô tình mà mang âm mưu lớn hơn?.


Bình luận

Truyện đang đọc