VẬN MỆNH? TA NẮM GIỮ!


Lục Công khoa nghe không kịp câu chuyện đã ba chân bốn cẳng chạy mất.

Nhưng trước khi đi vẫn không quên nhắc nhở Dung Nhi Vân một câu, hay chính xác hơn là đe dọa:
“Kim Thiết Vương phi! Chuyện này nếu điều tra ra có gì không đúng như lời đám nhân chứng kia thì tội nghiệt của Vương phi càng tính thêm nặng.

Đến lúc đó, cho dù Vương gia có mở lời ta cũng nhất định xử phạt thật thích đáng.”
Nhưng Dung Nhi Vân nàng hiện tại nghe cũng không muốn lọt tai, trực tiếp hừ lạnh phẩy tay ý bảo nhanh chóng cút cho khuất tầm mắt:
“Vậy phiền Lục Công khoa rồi!”
Lục Công khoa kéo người tới đầu tiên chính là nhà của Cao Tuấn Soái.

Gia đình đó là người thưa quan phủ cũng là nơi xuất hiện đám người tự nhận bản thân có thể làm chứng khiến Dung phủ lao đao chịu trói.
Tang tóc bao trùm cả một tòa Cao gia lớn rộng.

Nô tài, hạ tỳ tấp nập từng tốp người liên tục phục vụ quan viếng đưa.

Màu trắng tang dải đường từ khi dừng chân đến tận tang đường, nước mắt trải dài càng thê lương của người nhà thân thích.
Lục Công khoa nhận ra người lớn giọng nhất trong số hậu viện – là Cao phu nhân, mẫu thân ruột của Cao Tuấn Soái.
“Lục Công khoa! Người đã đòi lại công đạo cho Soái nhi nhà ta chưa?”
Một tay Cao phu nhân ôm lấy vạt áo quan, một tay kéo lại trước linh cữu từ đường.


Lục công khoa làm quan đã nhiều năm, cũng nhận vô số những vụ án càng khiếp đảm hơn đây.

Nhưng lần này lại là lần đầu tiên thấy một kẻ giết người ghê rợn tới vậy.
Năm vết cắt, mỗi vết đều dùng bằng dao cùn thái thịt rải khắp hai tay, hai chân và cổ.

Thân thể không hề bị cắt rời hay chính xác là không thể cắt rời.

Giống như thể mỗi nơi cứa một nhát, lần lượt từng vị trí, cứ như thế lặp lại cho đến khi Cao Tuấn Soái mất máu hoàn toàn, đau đớn nhìn bản thân chết từng chút.
Một cách sợ hãi cũng như thành khẩn, Lục Công khoa lùi bước lại phía sau, tránh hoàn toàn ánh mắt đám đông:
“Ta chưa thể bắt được người đã làm hại Cao công tử.

Nhưng…”
Cao phu nhân còn nước mắt lưng tròng, vừa nghe thấy như vậy đã lập tức thay đổi thái độ.

Bàn tay nắm lấy vạt áo buông phắt, thân thể run yếu bật dậy đối mặt:
“Ngài làm cái quái gì vậy? Kẻ giết con trai ta…không bị bắt sao? Chứng cứ đầy đủ như vậy, tang chứng, vật chứng, lời khai.

Có thiếu thứ gì khiến ngài không bắt người? Là Dung phủ quyền cao chức trọng hơn bọn ta nên cứ như vậy đúng không?”
“Cao phu nhân! Bà đang nói gì vậy? Lục Công khoa cũng cố gắng rất nhiều rồi!”
Lục Công khoa còn chưa kịp giải thích, Cao lão gia đã đứng dậy tự mình nói giúp, lại còn ôn tồn nhỏ giọng hiểu chuyện:
“Dung phủ dù sao cũng là quan lại.

Chút chuyện dối trên gạt dưới không phải lần đầu mới làm, nhà ta ăn ngay nói thẳng nên bị suy xét cũng có thể hiểu.

Nhưng công đao…chỉ là tới muộn, không phải không tới.”
“Câm miệng! Con trai tôi bị như vậy nên ông mới có thể nói dễ dàng đúng không? Nếu như ông có duy nhất đứa con này như tôi thì mới hiểu được…một đám…”
“BỐP!”
Lục công khoa bị tình thế như vậy mà chết điếng tại chỗ.
Vì là chuyện riêng, hắn cũng không tiện tay xen vào, chỉ có thể tự mình nhẹ nhàng ngỏ ý:
“Ta quay lại đây chỉ là muốn biết thêm về khoảng thời gian Cao công tử xảy ra chuyện.

Pháp luật không bỏ qua cho kẻ che giấu, lại càng không nhân nhượng những người đã làm chuyện trái lương tâm.”
Nói đến đây, Cao lão gia lại bất ngờ không còn giữ thái độ nhiệt tình niềm nở bằng nụ cười trên môi khi trước mà thay vào đó là e dè nghi kỵ:
“Có chuyện gì xảy ra sao? Chứng cứ có vấn đề gì sao?”
Mặt trời sắp lên đ ỉnh bóng, chiều ta cũng chỉ cách một bức tranh ngắn ngủi, nếu còn chậm chễ chỉ vì thương xót một nạn nhân thê thảm thì chính hắn mới thực bước vào rắc rối:
“Trong phạm vi 7 ngày trước khi Cao Tuấn Soái xảy ra chuyện, tất cả thông tin liên quan đến việc hắn gặp ai, đi đến đâu, nói chuyện gì, ăn những gì đều một lượt trình bày.”

Cao lão gia bên cạnh vuốt mồ hôi trên trán ôn nhu hạ giọng:
“Không phải đã có nhân chứng rồi sao? Sao còn cần điều tra những chuyện như vậy? Nhất định là Dung tiểu thư đó bị Soái nhi vạch trần sợ hãi mới kêu người làm chuyện tày đình.

Người bắt cô ta lại, thẩm vấn, kết án không phải đơn giản là xong rồi sao?”
“Vậy là ta nên nghe lời ngươi?”
“Thảo dân không dám! Thảo dân không có ý đó!”
Lục công khoa hừ lạnh, vết thương trên mặt co giật một hồi đau nhức mãi mới thả lòng tâm trạng nhìn theo đám người nhộn nhịp chạy qua lại.

Trong lòng dấy lên bất an rầu rĩ:
__Chuyện trước kia là tại sao lại nhanh chóng kết án cho một vị tiểu thư như vậy? Lỗ hổng của bằng chứng quả thực vô cùng nhiều.

Lại nhìn nhận thái độ của đám người Cao gia, không biết chừng cái chết kia không liên quan xa tới vậy.
Đúng như hắn dự đoán.

Lời khai đầu tiên đã chứng thực cho số tài liệu khi Dung Nhi Vân đưa cho hắn.
Cao Tuấn Soái là một kẻ không phải có lý lịch trong sạch.

Cuộc sống thường xuyên không mấy dễ dàng viết được vào tờ khai.

Một người cắm rễ hoàn toàn trong kỹ viện, tiền bạc bao nhiêu đều biến thành cát bụi.
Lục công khoa hướng theo Cao lão gia thủ thỉ:
“Nếu Cao công tử là người như vậy thì người làm phụ nhân như Cao lão gia chắc phải đau đầu lắm.”
“Con dại cái mang.

Ta là phụ thân của nó, đương nhiên trách nhiệm càng nặng nề.”
Lục công khoa lật tiếp một tập giấy.


Quan sát cái gia phả chằng chịt phân nhánh không thấy điểm dừng mới bật cười:
“Cao lão gia đến trung tuần nhưng vẫn còn vô cùng cường tráng như vậy.

Chắc hẳn hậu viện thuận ý vô cùng hiểu chuyện?”
“Mấy thiếp thất đó cũng không tính là gì.

Chẳng qua thảo dân có vài nam hài tử rất hiểu chuyện, đỡ đần nhiều việc mới có thể ung dung như bây giờ.”
“Vậy so với đám nam hài tử đó, Cao thiếu gia đây là người được chuyện nhất đúng không?”
Cao lão gia còn không buồn suy nghĩ, lập tức rưng rưng:
“Quan gia! Soái nhi là đứa hiểu chuyện nhất, cũng là đứa ta thương nhất.

Thật không ngờ…đứa trẻ hiểu chuyện như này lại không được ở bên gia thất thật lâu.

Quan gia, người nhất định phải bắt được kẻ khiến Soái nhi như vậy.

Đại ơn, đại đức ta nhất định không quên.”
Lục công khoa nhún vai rời bước quay đi:
“Nhất định! Rất nhanh thôi!”.


Bình luận

Truyện đang đọc