VÂN TẤN Y HƯƠNG

Editor: @huyennn

Beta: @Tranh Tử

Ném thêm một câu bá đạo, Lục Quý Hàn dứt khoát bỏ đi, Du Uyển lại một đêm ngủ không ngon.

Buổi sáng hôm sau, Du Uyển nhìn mẫu thân đang ngồi ăn cùng bàn, muốn nhắc nhở bà cái gì, lại sợ Lục Quý Hàn thuận miệng nói ra.

"Nương, con đi đây." Tám giờ, Du Uyển nên đi làm.

Tống thị cười đưa nữ nhi: "Đi đi, trên đường nhớ cẩn thận."

Du Uyển muốn nói lại thôi, quay người ra cửa.

Sườn xám trong tiệm đều như trước, Du Uyển không quan tâm, hơn mười giờ sáng, Du Uyển đang ở văn phòng cắt may vải, bên ngoài hành lang bỗng nhiên truyền đến âm thanh của Sầm Lão gia tử cùng mẫu thân! Du Uyển tay run một cái, cái kéo nhọn đâm vào lòng bàn tay, may mắn sức lực nàng không lớn, không có đâm thủng bàn tay.

Tiếng đập cửa vang lên, Sầm Lão gia tử cười đối với Du Uyển nói: "Du Uyển, mẹ cô tới thăm cô."

Du Uyển nhanh chóng đi mở cửa.

Ngoài cửa, Sầm Lão gia tử cùng Du Uyển nói chuyện xong liền đi, Tống thị một mặt phức tạp nhìn nữ nhi.

Du Uyển trước mời mẫu thân bước vào, đóng cửa lại, Du Uyển khẩn trương hỏi: "Nương, sao người lại tới đây?"

Tống thị ngó ngó cách bài trí trong văn phòng của con gái, nhìn nhìn lại con gái, đột nhiên bà cảm giác mình giống như không nhận ra được đứa con gái này.

"Uyển Uyển, Lục gia vừa mới nhờ bà mối tới nhà chúng ta cầu hôn, con có biết người cầu thân là ai không?" Tống thị nhìn chằm chằm nữ nhi hỏi.

Nhịp tim của Du Uyển lập tức nhanh hơn vài phần!

Lục Quý Hàn thế mà thật sự đến cầu thân, chẳng lẽ nói, hắn đã được Lục thái thái cho phép?

"Là, là ai?" Đến thời khắc mấu chốt, Du Uyển lại bắt đầu lo lắng người cầu thân không phải Lục Quý Hàn, còn nghĩ nên xác nhận lại một lần.

Tống thị không tin nữ nhi lại không biết, lại tức giận và đau đầu mà thấp giọng giáo huấn: "Đến lúc này con còn gạt ta, hôm qua Tứ Gia tới nhà chúng ta tìm con, có phải là vì thương lượng hôn sự với con? Uyển Uyển à Uyển Uyển, Tứ Gia đã từng là tiểu thúc tử (chú út) của con, con làm sao có thể cùng hắn... Con nói đi, Đại thiếu gia cùng con ly hôn, có phải là liên quan đếnTứ Gia?"

Lửa giận của mẫu thân dập tắt sự mừng thầm của Du Uyển, nghĩ đến vấn đề thanh danh, Du Uyển cúi đầu xuống, tâm phiền ý loạn. Bên ngoài lời đồn đại vô căn cứ nàng có thể không quan tâm, nhưng nếu như mẫu thân kiên quyết không đồng ý, Du Uyển...

Nàng lo âu nhìn mẫu thân.

Thấy ánh mắt kia, Tống thị trong lòng mềm nhũn, giọng điệu không khỏi hoà hoãn lại, lôi kéo nữ nhi đi vào trong: "Con trước nói cho nương biết, con với Tứ Gia đến cùng là xảy ra chuyện gì?" Bà không tin con gái mình là loại người không tuân thủ phụ đạo, trong khi kết hôn câu dẫn tiểu thúc tử.

Chuyện đã tới nước này, muốn để mẫu thân chấp nhận Lục Quý Hàn thì không nên để bà đoán lung tung, Du Uyển liền không thể giấu giếm.

"Nương, chúng ta về nhà nói."

Dính đến bí mật lớn của Lục gia, Du Uyển không dám ở trong tiệm sườn xám đàm luận, nàng xin Sầm Lão gia tử nghỉ nửa ngày, Du Uyển kêu chiếc xe kéo, cùng mẫu thân về nhà. Hai đệ đệ đều ở trường học, hai mẹ con đóng cửa hàng, dời bước đến gian phòng của Du Uyển để nói chuyện.

Du Uyển nói một tràng liền nói hơn nửa giờ, vì không cho mẫu thân quá khó chịu, nàng tận lực không có đề cập đến những cảm xúc chua xót của mình.

Rốt cuộc Tống thị biết chân tướng, nước mắt bà rơi ướt khuôn mặt, bà luôn nghĩ con gái đến Lục gia ngày qua ngày sống rất tốt, không nghĩ tới Lục lão gia lại là súc sinh ngay cả con dâu cũng không buông tha, bà coi Lục Tử Khiêm là con rể tốt, nhưng chính con rể tốt này lại hại con gái của bà chịu nhiều cay đắng như vậy, nếu như không phải Tứ Gia, con gái có thể đã nhục nhã mà tự sát!

"Uyển Uyển, Uyển Uyển đáng thương của ta..." Đem đứa con gái ôm vào trong ngực, Tống thị trầm thấp khóc lên.

Ngược lại trong lòng Du Uyển thập phần bình tĩnh.

Tựa như trải qua một trận mưa to gió lớn, thân ở trong mưa, nàng bàng hoàng bất lực, hiện tại mưa gió đều đi qua, những hồi ức đáng sợ kia giống như cũng tan thành mây khói.

"Nương đừng khóc, người nhìn con bây giờ không phải là khỏe mạnh sao?" Du Uyển nhẹ giọng an ủi mẫu thân.

Tống thị chậm rãi dừng khóc, bây giờ bà đã rõ tại sao con gái lại cùng với Tứ Gia, thế nhưng là, Tống thị vẫn là không nhịn được khuyên nữ nhi: "Uyển Uyển, nương biết tình cảm của con cùng Tứ Gia, chỉ là con có nghĩ tới không, nếu con thật sự thành thân với Tứ gia, người bên ngoài sẽ dị nghị như thế nào? Con cũng không thể đem chuyện xấu Lục gia tiết lộ ra ngoài được? Đã không cách nào giải thích, người khác nhất định sẽ chỉ trích con câu dẫn tiểu thúc, thanh danh của con làm sao, con thật chịu được sao?"

Trong thế giới này, phụ nữ luôn chịu khổ hơn, ngay cả khi một cặp nam nữ sai, hầu hết những lời buộc tội sẽ rơi vào đầu người phụ nữ.

"Chờ con gả đi, Lục thái thái, hai vị di thái thái, Nhị thiếu nãi nãi còn có tam thiếu phu nhân tương lai, con nghĩ tới các nàng sẽ như thế nào cùng con ở chung được?" Tống thị trước sau vẫn nhắc nhở nữ nhi. Lục Tứ Gia là tốt, có thể nữ nhi hiện tại có công việc ổn định, có tài có mạo, không lo tái giá với nam nhân tốt, làm gì lại đi lội vũng nước đục Lục gia?

Đương nhiên, Du Uyển chỉ nói với mẫu thân Lục Quý Hàn tốt, cho nên Tống thị cũng không biết nàng nhiều lần giữ được con gái là nhờ hắn cứu giúp. Tứ gia Lục gia thật ra là mười phần bá đạo, căn bản sẽ không cho Du Uyển cơ hội gả cho những nam nhân tốt khác.

Du Uyển cũng không muốn gả cho người khác.

Nếu như nói thẳng đến tối hôm qua nàng vẫn không cách nào khẳng định Lục Quý Hàn đến cùng là thích nàng hay là muốn chiếm thân thể của nàng, hôm nay Lục Quý Hàn đã sắp xếp cầu hôn rốt cục là để Du Uyển xác định, Lục Quý Hàn đối với nàng là thật lòng. Có lẽ lúc ban đầu Lục Quý Hàn xác thực chỉ muốn ngủ với nàng, nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn càng ngày càng quan tâm cảm nhận của nàng, chưa hề chân chính ép buộc nàng.

"Nương, ta không sợ." Du Uyển cầm ngược tay của mẫu thân, cười đến ôn nhu mà kiên định, "Tứ Gia dám quang minh chính đại cưới con, con liền dám gả cho hắn."

Hai người cùng một chỗ, bị người dị nghị không chỉ có nàng, Lục Quý Hàn cũng phải thừa nhận thế tục chỉ trích, hắn đã không sợ, Du Uyển cũng không sợ.

Tống thị rõ ràng, cuối cùng hướng nữ nhi xác nhận: "Ngày mai bà mối lại đến, nương đáp ứng?"

Gương mặt Du Uyển ửng đỏ, gật gật đầu.

Nam nguyện cưới nữ nguyện gả, gia trưởng hai bên cũng đều đồng ý, bà mối đi tới đi lui mấy lần, tin tức Lục Quý Hàn cùng Du Uyển kết hôn nhanh chóng truyền ra ngoài, không ngoài dự liệu là đầu đề trên mặt báo chí. Cách khá xa thì cũng thôi đi, đám láng giềng ngõ hẻm Vĩnh Bình dồn dập đến Du gia tìm hiểu tin tức, không thể tin được Du gia cô nương làm sao lại lần lượt gả cho hai huynh đệ Lục gia.

Ván đã đóng thuyền, Tống thị chỉ có thể miễn cưỡng vui cười ứng phó với đám người đó, lấy lý do Lục Tử Khiêm rời Lục gia, cùng Lục Quý Hàn không còn là huynh đệ.

Đám láng giềng ai lại là chân chính để ý cái này đâu, bọn họ đơn giản là ghen ghét Du Uyển hai lần trèo lên cành cao, mà lại một lần cao hơn một lần. Trước kia Lục Tử Khiêm chỉ là con nuôi Lục gia, Lục Quý Hàn lại là Lục gia tân nhiệm gia chủ, tiếp nhận công việc kinh doanh Lục gia, có tiền đến đủ để mua hết toàn bộ ngõ hẻm Vĩnh Bình.

Có láng giềng ghen ghét Du gia, nói khó nghe cực kỳ, có láng giềng mặc dù cũng ghen ghét, nhưng càng nghĩ thông suốt hơn qua Du gia cùng Lục gia lôi kéo làm quen, bởi vậy đối với Tống thị càng ngày càng nhiệt tình, cười đến phá lệ xán lạn.

Phụ họa cùng xa lánh, Tống thị đều được thử qua, hiện tại lại đến một đợt, bà đều quen thuộc, và tiếp tục bình tĩnh ứng phó.

Du Uyển so với mẫu thân càng thong dong, tựa như một người nhân viên bình thường, tiếp tục mỗi ngày đúng giờ đến cửa hàng sườn xám đi làm, các đồng nghiệp đều rất ghen tị nàng, Sầm Lão gia tử cũng không có cho Du Uyển bất luận đãi ngộ đặc biệt gì, nên phê liền phê bình, nên tán dương liền tán dương, Du Uyển rất cảm kích.

Chạng vạng tối 13 tháng 8 ngày hôm đó, Du Uyển đi ra cửa hàng sườn xám, nhìn thấy ở đối diện một chiếc xe hơi màu đen, trong cửa sổ xe là gương mặt tuấn mỹ của Lục Quý Hàn.

Từ khi hắn cho bà mối đến cầu hôn về sau, hai người đã không gặp nhau trong một thời gian.

Lái xe thay nàng mở cửa xe đằng sau ra, phát hiện những người đi đường đều đang nhìn nàng, Du Uyển tăng tốc bước chân đi tới, lên xe.

Nàng vừa ngồi vững vàng, Lục Quý Hàn liền dựa tới, muốn ôm eo của nàng.

Du Uyển nhìn về cái ót của lái xe phía trước, kịp thời ngăn cản tay của hắn.

Lục Quý Hàn nhíu mày, qua Trung thu hai nhà liền muốn chính thức đính hôn, nàng làm sao không cho hắn đụng?

Hắn nhất định phải ôm nàng, nhịn lâu như vậy, hắn dễ dàng từ bỏ sao?

Nam nhân sức lực rất lớn, cánh tay kia giống như tường sắt, vì ngăn lại cánh tay của hắn, Du Uyển mặt đều nghẹn đỏ lên, thừa dịp cái đầu to của Lục Quý Hàn chặn trước mặt lái xe, nàng nhỏ giọng cầu hắn: "Đừng như vậy."

Lục Quý Hàn nhìn xem tiểu nữ nhân gần ngay trước mắt, khàn giọng hỏi: "Sợ cái gì?"

Du Uyển chăm chú giữ lấy tay của hắn, tròn mắt nói: "Ta không muốn để cho người khác trông thấy."

Lục Quý Hàn quay đầu, nhìn về phía lái xe.

Lái xe thật không có nhìn, nhưng hắn lỗ tai lớn, chỉ một chút thanh âm vẫn có thể nghe thấy, phát hiện ánh mắt chủ tử, lái xe toàn thân cứng ngắc, càng tập trung tinh thần lái xe. Lục Quý Hàn nhìn nhìn lại Du Uyển bị hắn vây trong ngực, cuối cùng, hắn lựa chọn thỏa hiệp, thành thành thật thật ngồi trở lại vị trí của mình, chỉ đem bàn tay nhỏ của nàng kéo đến trong lồng ngực của mình, một đầu ngón tay nắm vuốt chơi.

Hắn không ôm không hôn, Du Uyển liền rất thỏa mãn, không dám tiếp tục cố chấp không cho hắn đụng.

"Nàng chuẩn bị lúc nào từ chức?" Lái xe một lúc, Lục Quý Hàn hỏi nàng.

Du Uyển liếc hắn một cái, cau mày nói: "Ta không có ý định từ chức, cho dù đính hôn, ta cũng sẽ tiếp tục công việc."

Nàng thích làm việc, cũng không tiếp tục muốn làm loại Thiếu nãi nãi bị vây ở nội trạch không có việc gì sẽ chỉ nghe kịch đánh bài, vả lại hiện tại rất nhiều nữ nhân sau cưới đều sẽ tiếp tục đi làm.

Lục Quý Hàn cũng không muốn cho Du Uyển làm loại nữ nhân kia, nhất là trong Lục gia những đám thái thái, đều không đáng cho nàng lãng phí thời gian, có khả năng bồi người ta chơi mạt chược, không bằng làm việc nàng thực sự thích.

Vỗ vỗ bàn tay nhỏ của nàng, Lục Quý Hàn giải thích nói: " Lúc Lão gia tử còn sống, việc kinh doanh Lục gia do hắn quản, ta chỉ điều hành tiệm quần áo là được, hiện tại việc kinh doanh rơi vào trên đầu ta, ta không có tinh lực xen vào tiệm bán quần áo nữa, ý của ta là, nàng từ cửa hàng sườn xám chuyển sang tiệm bán quần áo đi, chỉ riêng làm lão bản cũng tốt, một bên làm lão bản một bên làm nhà thiết kế cũng tốt, tùy nàng."

Du Uyển rất ngạc nhiên, hắn thế mà yên tâm đem cửa hàng lớn như vậy giao cho nàng?

Lục Quý Hàn nhìn nàng cười: "Thế nào?"

Du Uyển nghĩ nghĩ, cúi đầu nói: "Ta không hiểu kinh doanh."

Lục Quý Hàn nói: "Không hiểu thì học, nhìn xem Chu quản lý làm như thế nào."

Du Uyển vẫn là lo lắng, nhỏ giọng hỏi: " Lỡ như ta kinh doanh không tốt, bồi thường tiền làm sao bây giờ?"

Lục Quý Hàn bật cười, nhìn xem dáng vẻ ngây ngốc của nàng, thật muốn hôn nàng ngay bây giờ.

Hắn tiến đến bên tai nàng, hài hước nói: "Bồi thường tiền liền lấy nàng bồi thường."

Du Uyển lập tức đỏ thấu bên tai.

Lục Quý Hàn nhịn không được hôn vành tai của nàng, Du Uyển vội vàng tránh đi.

Xe mở đến phía ngoài hẻm Vĩnh Bình, Du Uyển nói: "Dừng ở đây đi."

Lục Quý Hàn nhíu mày, không vui hỏi: "Thế nào, ta không có tư cách đi bái phỏng bá mẫu?"

Du Uyển sững sờ, đi theo kịp phản ứng, đúng vậy a, hiện tại Lục Quý Hàn xem như sắp là con rể Du gia, chỉ cần hắn nguyện ý, tùy thời đều có thể tới làm khách.

Nàng cũng không biết nên nói cái gì.

Thế là, ô tô màu đen nghênh ngang xuyên qua hẻm cũ chật hẹp, tại cái nhìn chăm chú của một đám láng giềng, chễm chệ đứng trước cửa hàng Du gia.

Lục Quý Hàn để Du Uyển ngừng nhúc nhích, hắn xuống xe trước, sau đó vòng qua thay nàng mở cửa xe.

Chếch đối diện thì có một hộ láng giềng đang ngó chừng, Du Uyển đặc biệt không được tự nhiên.

Lục Quý Hàn hướng bên kia nhìn lướt qua, còn hướng người ta cười cười.

Đám láng giềng thụ sủng nhược kinh!

Lục Quý Hàn thu tầm mắt lại, hai tay nhận lấy lễ Trung Thu lái xe đưa, đi theo Du Uyển vào cửa.

Tống thị nghe được tiếng còi ô tô, cùng huynh đệ Phượng Thời chính từ hậu viện hướng tới cửa trước, đột nhiên nhìn thấy nữ nhi đẩy cửa ra, đứng bên cạnh là Lục Quý Hàn một thân âu phục màu đen, Tống thị cả kinh đã quên đường, Phượng Thời, Phượng Khởi cũng đều ngừng lại.

Lục Quý Hàn cười chào hỏi: "Bá mẫu, sáng mai bận việc nên con sớm một chút đến thăm người."

Tứ Gia trẻ tuổi cao lớn tuấn mỹ, cười lên lập tức làm cho người ta quên lúc hắn lạnh lùng không cười, Tống thị lấy lại tinh thần, bận bịu khách sáo nói: "Tứ Gia tới thì tới, tốn kém làm cái gì."

Lục Quý Hàn cười nói: "Nên như vậy."

Một già một trẻ gặp nhau thật vui, Du Uyển lần đầu tiên nhìn thấy Lục Quý Hàn bình dị gần gũi, cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Mà trước khi ăn cơm, Lục Quý Hàn đã dỗ Phượng Khởi chín tuổi gọi hắn là anh rể, may mắn phượng Thời hiểu chuyện, không có tùy tiện mắc lừa.

Cơm tối làm xong, Du Uyển cùng Tống thị cùng đem đồ ăn bưng lên bàn.

Nghe thấy Phượng Khởi gọi Lục Quý Hàn anh rể, Du Uyển len lén trừng Lục Quý Hàn một chút.

Lục Quý Hàn chỉ cùng Tống thị nói chuyện.

Trên bàn cơm bầu không khí hòa hợp, sau bữa ăn, Lục Quý Hàn lễ phép hỏi ý kiến của Tống thị: "Bá mẫu, đêm nay rạp chiếu phim có phim mới, con muốn mang Uyển Uyển đi xem, có thể chứ?"

Tống thị nghe vậy, vô ý nhìn về phía nữ nhi.

Du Uyển căn bản không biết Lục Quý Hàn sắp xếp việc này!

Lục Quý Hàn nhìn xem đồng hồ, tiếp tục nói: "Phim chín giờ rưỡi kết thúc, ta sẽ đưa Uyển Uyển trở về."

Lời nói đều nói đến phân thượng này, Tống thị làm sao có thể phản đối, nếu phản đối thì giống như nàng không yên lòng về nhân phẩm của Lục Quý Hàn.

"Vậy liền đi đi." Tống thị cười nói.

Lục Quý Hàn nói lời cảm tạ, nhìn về phía Du Uyển, ánh mắt ôn nhu: "Ban đêm trời lạnh, nàng đi thay bộ quần áo dày chút."

Du Uyển đành phải trở về phòng thay quần áo.

Tống thị ở bên cạnh nhìn, đối với con rể tương lai Lục Quý Hàn cẩn thận quan tâm càng thêm hài lòng.

Sau mười phút, Du Uyển đổi một bộ áo váy cuối thu, lần nữa cùng Lục Quý Hàn lên xe.

Du Uyển không có xem qua điện ảnh, nhưng nàng biết rạp chiếu phim Nam Thành ở đâu, mà xe Lục Quý Hàn không đi tới đó.

"Không phải đi rạp chiếu phim sao?" Du Uyển bất an hỏi.

Lục Quý Hàn cầm tay của nàng, không nói gì.

Du Uyển bắt đầu hoảng hốt, làm ô tô dừng trước một tòa biệt thự, tay Du Uyển đã không bị khống chế phát run, không phải sợ hãi, mà lại khẩn trương cực độ.

"Đây là tòa nhà ta mới mua, sau cưới nếu mệt mỏi khi ở nhà cũ bên kia, chúng ta tùy thời điểm có thể chuyển tới." Lục Quý Hàn mở cửa xe, một bên mời nàng xuống xe một bên giải thích nói, "Đi, ta đưa nàng đi tham quan trước."

Du Uyển cố gắng giãy dụa: "Ta muốn xem phim."

Lục Quý Hàn cười: "Phim được chiếu mỗi ngày, lần sau có rất nhiều cơ hội."

Nói xong, hắn nắm chặt tay Du Uyển, giống như dắt con cừu nhỏ cưỡng ép mang theo nàng đi vào trong.

Hai tầng tiểu dương lâu đèn đuốc sáng trưng, bên trong bài trí xa hoa, đối với Du Uyển mà nói tựa như một thế giới khác. Nàng thân bất do kỷ đi theo Lục Quý Hàn, ở lầu một đi dạo một vòng, lại đi theo hắn lên tầng hai. Lâu bên trong im ắng, bọn hạ nhân không biết đã đi nơi nào.

Lục Quý Hàn trước mang nàng tham quan thư phòng, cuối cùng đẩy ra một cánh cửa, hắn cúi đầu nói với nàng: "Đây là phòng ngủ."

Du Uyển vô ý thức lui về sau.

Nàng mới động, Lục Quý Hàn liền đưa nàng đẩy đến, sau đó một tay đóng cửa một tay đưa nàng kéo trở về chống đỡ đến trên ván cửa, cúi đầu liền hôn tới một cái.

Du Uyển mặc áo váy, cái áo thuận tiện cho tay Lục Quý Hàn, hắn thế như chẻ tre, hoàn toàn không cho Du Uyển cơ hội phản kháng.

Thân thể bị người chế trụ, trước nay chưa từng có trải qua, Du Uyển hô hấp rối loạn, muốn nói chuyện, thanh âm đều bị hắn nuốt xuống.

"Theo ta, ta có thể cho nàng khoái hoạt*."

*khoái hoạt: hạnh phúc, sung sướng

Câu nói này Lục Quý Hàn nói với nàng rất nhiều lần, giờ này khắc này, bị hắn nắm ở trong tay, Du Uyển mới thật sự hiểu hàm nghĩa.

Làm Lục Quý Hàn bắt đầu hôn cổ của nàng, Du Uyển ôm lấy đầu của hắn, trầm thấp cầu hắn: "Đừng..."

Lục Quý Hàn ngồi dậy, một lần nữa hôn lỗ tai của nàng: "Nơi này không có ai."

Du Uyển biết, ngón tay thò vào một đầu tóc ngắn của hắn, Du Uyển đứt quãng nói: "Ta, ta nghĩ để đến thành thân."

Nàng sống hai đời, gả qua hai lần, còn không có làm qua tân nương chân chính.

Thành thân...

Lục Quý Hàn bị hai chữ này lấy lòng, thành hôn, nàng chính là nữ nhân của hắn, đời này rốt cuộc trốn không thoát.

"Được." Hắn nâng mặt của nàng lên, ôn nhu hứa hẹn.

Du Uyển yên tâm, sau một khắc, tay phải của hắn lại bỗng nhiên vén váy của nàng lên!

Du Uyển khó có thể tin.

Lục Quý Hàn mắt đen như mực, hắn dán lên gương mặt nóng bừng của nàng, yếu ớt nói: "Uyển Uyển, kỳ thật trước thành thân, cũng có cảm giác khoái hoạt trước hôn nhân."

Dù sao đêm nay nàng đừng hi vọng hắn lại làm quân tử.

Bình luận

Truyện đang đọc