VÂN TẤN Y HƯƠNG

Conventer: lacmaitrang

Editor: Aki Re

Ba người ở tầng hai đi dạo một vòng mới đi ra khỏi Hưng An lâu.

Buổi trưa nhanh chóng tới, Lục Vi đề nghị ra tiệm ăn, Du Uyển quên không được chuyện Lục Quý Hàn uy hiếp nàng ở tiệm sườn xám, nàng nhỏ giọng nói với Lục Vi muốn quay trở về.

Lục Vi rất tôn trọng quyết định của chị dâu, nhìn ca ca nói: "Vậy chúng ta trực tiếp về nhà đi."

Lục Quý Hàn từ chối cho ý kiến.

Xe tiến vào Lục trạch, lúc xuống xe, Lục Quý Hàn đem túi sườn xám của Du Uyển đưa cho nàng.

Du Uyển hướng Lục Vi nói lời cảm tạ: "Tam muội quá khách khí rồi."

Lục Vi cười hắc hắc: "Không sao, dù sao là Tứ ca bỏ tiền ra mà."

Tiểu cô nương thuận miệng nói, Du Uyển nhưng lại có loại cảm giác không được tự nhiên khi Lục Quý Hàn đưa cho nàng sườn xám, nàng lặng lẽ nhìn về phía Lục Quý Hàn liền thấy Lục Quý Hàn cũng đang nhìn nàng, bên môi nở một nụ cười có ý vị không rõ.

Du Uyển nhanh chóng thu hồi ánh mắt, tạm biệt hai huynh muội Lục gia xong nàng cầm túi quà trở về Thúy Trúc hiền.

"Đây chính là váy Tam tiểu thư đưa cho nãi nãi ư?" Tú Nhi vui vẻ nghênh đón nàng, nhưng lại phát hiện trong túi quà thế nhưng lại là một kiện sườn xám, nàng bối rối: "Không phải nói đưa cho nãi nãi váy sao?"

Du Uyển ở trước mặt huynh muội Lục gia chẳng khác nào nhà quê, lúc này rốt cục cũng có thể ở trước mặt Tú Nhi khoe khoang.

"Đây là một chiếc sườn xám kiểu phương Tây." Du Uyển cười giải thích nói, chủ tớ hai người vào phòng, Du Uyển vừa muốn lấy sườn xám ra cho Tú Nhi nhìn, bỗng nhiên nhìn thấy phía dưới sườn xám còn có cái hộp quà nhỏ màu hồng, hộp quà bên trong đựng bình nước hoa. Du Uyển trong lòng đột nhiên rụt lại, cơ hồ bản năng đem một nửa sườn xám đang cầm thả trở lại túi.

Tú Nhi còn chờ ở bên cạnh.

Tâm Du Uyển phanh phanh nhảy, không khỏi nhớ lại thời điểm Lục Quý Hàn ở lầu một cùng các nàng tách ra đứng bên cạnh cửa hàng nước hoa.

"Ta...ta đói...ăn cơm trước đi, ăn xong lại nhìn." Du Uyển buông thõng tầm mắt nói.

Không thể lập tức thưởng thức sườn xám, Tú Nhi có chút thất vọng, một bên đi ra ngoài một bên mong đợi nói: "Cơm nước xong xuôi nãi nãi mặc cho ta nhìn nhé."

Du Uyển miễn cưỡng vui cười.

Tú Nhi đi vào phòng bếp bảo dọn cơm, Du Uyển đi mấy bước nhanh chóng đóng cửa lại, mang theo túi quà đi vào bên trong phòng ngủ, ngồi ở trên giường, nàng khẩn trương mở hộp nước hoa màu hồng kia ra. Chỉ là cái hộp mang theo hương hoa hồng nhàn nhạt, Du Uyển nhíu mày mở hộp ra, liền thấy bên trong đựng một bình nước hoa xinh đẹp, trừ cái đó ra, còn có một tờ giấy nhỏ.

Du Uyển lấy tờ giấy ra.

"Nước hoa tặng mỹ nhân." Re: Thính hương hoa hồng:))

Chỉ với mấy chữ đơn giản, lại cho người ta cảm thấy một loại lăng lệ* khí thế, cực kỳ giống tác phong của Lục Quý Hàn.

*lăng lệ: đẹp đẽ + lạnh lùng + hoành tráng ( bác gồ bảo thế nhưng Re vẫn ko hiểu lắm)

Du Uyển chưa từng nhìn qua chữ Lục Quý Hàn, nhưng giờ khắc này, nàng rất khẳng định, bình nước hoa này là do Lục Quý Hàn nhét vào.

Du Uyển lòng trầm xuống, Lục Quý Hàn, quả nhiên lại bám lấy nàng sao?

Hiện giờ nàng không có tâm tình gì để thưởng thức nước hoa, Du Uyển một lần nữa đem nước hoa sắp xếp gọn gàng, một cái hộp quà nho nhỏ màu hồng đặt trong tay, so với thiên quân còn nặng hơn. Nếu món quá theo phong cách phương Tây này được giấu trong nhà thì bất kể nó ở đâu luôn có khả năng bị Tú Nhi hoặc Lục Tử Khiêm phát hiện, đến lúc đó bị hỏi, nàng thật không biết giải thích như thế nào.

Ném đi? Như thế Lục Quý Hàn có thể hay không ngầm thừa nhận nàng tiếp nhận tâm ý của hắn rồi, từ nay về sau càng khiến mọi việc nghiêm trọng thêm?

Du Uyển rất nhanh đưa ra quyết định, nàng muốn đem nước hoa trả cho Lục Quý Hàn, nàng còn nhớ rõ, đời trước Lục Quý Hàn cũng từng quấy rối nàng, bị nàng kiên định cự tuyệt về sau Lục Quý Hàn liền thu tay lại.

Càng nghĩ, Du Uyển chỉ có thể thông qua Lục Vi để gặp mặt Lục Quý Hàn, mà thứ hai Lục Vi phải đi học vì vậy Du Uyển phải chờ lâu thêm một tuần.

Du Uyển trước tiên đem nước hoa cất đi.

Ăn cơm trưa xong, Du Uyển bị Tú Nhi giục mặc thử bộ sườn xám kia, sườn xám là loại trang phục Du Uyển rất thích, nhưng nàng hiện tại không có tâm tình tự mãn, Tú Nhi trắng trợn tán dương cũng không làm giảm đáy lòng đang bực bội của nàng được. Thay kiện sườn xám, Du Uyển tâm phiền ý loạn nằm ở trên giường, xem chừng Lục Vi đã tán thưởng xong, Du Uyển cấp tốc đi đến phòng bếp làm bánh bao cho lễ hội Thanh Minh.

Tết Thanh Minh, Nam Thành có phong tục ăn thanh đoàn cùng nhau.

Bỏ Thanh đoàn* ra khỏi nồi, Du Uyển mang theo hộp thức ăn đi tìm Lục Vi.

*Thanh đoàn: Tra thì thấy gọi là đoàn thiếu niên hoặc nắm cơm, bánh bao hay món gì đấy. Cầu cao nhân chỉ giúp là món gì. Vì không biết nên Re để nguyên bản gốc trước khi biết rõ nghĩa nhé.

"Tam muội, cảm ơn ngươi đã dẫn ta đi dạo phố, buổi sáng chơi rất vui vẻ, vừa mới làm thanh đoàn, đưa đến cho muội nếm thử." Sau khi gặp, Du Uyển cười nói.

"Đại tẩu thật tốt!" Lục Vi cao hứng lôi kéo nàng ngồi xuống.

Du Uyển theo nàng cùng một chỗ ngồi xuống ăn thanh đoàn, hai người hàn huyên việc nhà một hồi, Du Uyển thần sắc tự nhiên nói: "Đúng rồi Tam muội, sườn xám ta đã mặc thử, có chút nhỏ, muội có thể hay không mời Tứ Gia tới, sườn xám là do Tứ Gia trả tiền, ta muốn trả lại."

Lục Vi sững sờ: "Y phục nhỏ sao?"

Du Uyển gật gật đầu.

Lục Vi nghĩ nghĩ, nói: "Vậy cũng không cần trả, để Tứ ca đi đến tiệm đổi cỡ lớn hơn là được."

Du Uyển ngượng ngùng nói: "Tóm lại trước hết mời Tứ Gia tới thương lượng một chút đi."

Lục Vi lập tức phân phó nha hoàn Tiểu Phương đi mời thân ca ca.

Tiểu Phương rời đi không lâu liền trở lại: "Đại thiếu nãi nãi, tiểu thư, Tứ Gia ăn cơm trưa xong liền ra ngoài, không biết lúc nào trở về."

Du Uyển ánh mắt ảm đạm.

Lục Vi cho là nàng vội vã muốn đổi quần áo, nàng liền đề nghị bồi Du Uyển đi đổi.

Du Uyển lên dây cót tinh thần, cười nói: "Không vội, sáng mai lại cùng Tứ Gia thương lượng một chút đi, ta đã là phụ nữ có chồng, không tiện thường xuyên đi ra ngoài."

Lục Vi không thích nghe, lôi kéo tay Du Uyển nói: "Đại tẩu chỉ lớn hơn ta ba tuổi, làm gì đem mình nói già như vậy, tẩu ra ngoài nhìn một cái, hiện tại nữ nhân sau khi kết hôn vẫn có thể đi ra ngoài như thường, đã sớm không còn như lúc trước."

Du Uyển cười không nói.

Chạng vạng tối Lục Quý Hàn từ bên ngoài trở về, từ lời người trong nhà biết được muội muội đã đi tìm hắn nên hắn liền cấp tốc đến gặp Lục Vi.

"Đại tẩu muốn trả đồ?" Lục Quý Hàn ngoài ý muốn hỏi.

Lục Vi thở dài gật đầu: "Vâng, Đại tẩu nói quần áo mua bị nhỏ, đều tại huynh, Đại tẩu lúc ấy nói không thích hợp, huynh còn nhất định muốn mua món kia."

Lục Quý Hàn lưng tựa ghế sô pha, trong tay thưởng thức xoay bật lửa, xoay chuyển mấy lần, hắn phân phó Tiểu Phương: "Đi mời đại thiếu nãi nãi, bảo nàng mang kiện sườn xám kia luôn."

Bên ngoài sắc trời đã tối, Lục Vi do dự nói: "Sáng mai rồi nói sau?"

Lục Quý Hàn chỉ nhìn Tiểu Phương một chút.

Tiểu Phương liền ngoan ngoãn làm chân chạy.

Thúy Trúc hiên, Du Uyển đang chuẩn bị ăn cơm chiều, biết được hai huynh muội Lục Quý Hàn, Lục Vi mời nàng đi, Du Uyển không chút do dự liền đi đến phòng ngủ lấy đồ. Bình nước hoa kia đối với nàng mà nói tựa như một bình thuốc nổ, sớm một chút trả về liền giúp nàng sớm một chút an tâm.

"Đại tẩu ăn cơm chưa?" Du Uyển vừa đến, Lục Vi lập tức từ trong phòng khách chạy ra nghênh tiếp.

Du Uyển nói dối đã nếm qua.

Lục Vi kéo cánh tay nàng đi vào trong.

Trong phòng khách, Lục Quý Hàn bắt chéo hai chân dựa ở trên ghế sa lon, Du Uyển bước vào, hắn mới buông chân xuống, cười tiếng rồi gọi Đại tẩu.

Du Uyển tận lực tránh đi ánh mắt của hắn, chỉ đem túi sườn xám đưa cho hắn: "Làm phiền Tứ Gia giúp ta trả lại."

Lục Quý Hàn nhìn bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đang cầm chiếc túi của mình, nhíu mày hỏi: "Là sườn xám thật sự không vừa vặn, hay là Đại tẩu vẫn khách khí với Vi Vi, không muốn nhẫn quà đáp lễ của Vi Vi?"

Du Uyển đương nhiên trả lời câu trước.

Lục Quý Hàn nhân tiện nói: "Vậy thì mời Đại tẩu mặc thử cho chúng ta nhìn, nếu quả như không vừa vặn thật, ta sáng mai liền đi trả, nếu không, xin Đại tẩu tiếp tục giữ lại bộ sườn xám này."

Du Uyển nhíu mày.

Lục Quý Hàn cười hỏi muội muội: "Muội không muốn xem Đại tẩu mặc bộ sườn xám này?"

Lục Vi dĩ nhiên muốn, kéo tay Du Uyển lại, muốn dẫn nàng đi đến phòng ngủ của mình thay quần áo.

Du Uyển âm thầm gấp gáp, sườn xám nàng mặc rất vừa người, một khi mặc thử, tất nhiên sẽ biết nàng đang nói dối, bất quá việc giữ lại sườn xám hay không không quan hệ đến việc đó, nàng đến là vì mục đích muốn đem nước hoa trả lại cho Lục Quý Hàn.

"Không, không cần thử." Du Uyển cúi đầu xuống nói, dáng vẻ thẹn thùng.

Lục Quý Hàn nhàn nhạt cười: "Đại tẩu quả nhiên khách khí với chúng ta."

Lục Vi cũng rõ ràng, thân mật oán trách Du Uyển một phen.

Du Uyển cười xấu hổ, sau đó nàng lấy hết dũng khí ngồi xuống trên ghế sa lon ngay sát bên cạnh Lục Quý Hàn.

Lục Quý Hàn nhìn nàng một cái.

Du Uyển nhìn túi quần của hắn hỏi: "Tứ Gia có thuốc lá sao?"

Lục Quý Hàn không có trả lời, trực tiếp đem thuốc lá từ trong túi móc ra, thấp giọng trêu chọc nàng: "Thế nào, Đại tẩu muốn một cây?"

Du Uyển lắc đầu, nói khẽ: "Tứ Gia hút thuốc lá nhất định là thuốc xịn, ta chỉ muốn nhìn xem là nhãn hiệu gì, muốn mua cho đại ca các ngươi một hộp."

Lục Quý Hàn mím môi.

Lục Vi chế nhạo cười: "Đại tẩu đối với Đại ca thật tốt."

Du Uyển đỏ mặt đem gói thuốc của Lục Quý Hàn cầm trong tay nhìn trong chốc lát, thừa dịp Lục Vi nói chuyện với Tiểu Phương không có chú ý tới bên này, Du Uyển nhanh chóng đem nước hoa giấu ở trong tay áo cùng gói thuốc lá nhét vào trong tay Lục Quý Hàn. Nhét xong, Du Uyển lập tức đứng lên, nhấc túi sườn xám lên nhìn Lục Vi nói: "Không còn sớm, ta đi về trước, Tam muội cũng sớm nghỉ ngơi một chút."

Lục Vi bận rộn đưa tiễn nàng.

Du Uyển cùng Tú Nhi đi ra ngoài.

"Ta cũng đi." Lục Quý Hàn theo sát chủ tớ các nàng đi ra, mà hắn lại cường thế chiếm cứ vị trí bên trái Du Uyển.

Màn đêm buông xuống, mặc dù có Tú Nhi hiện diện đi cùng, Du Uyển y nguyên vẫn cảm thấy nguy hiểm.

"Ta vẫn cảm thấy Đại tẩu nhìn có chút quen mắt, chúng ta trước kia thật sự chưa từng gặp qua ư?" Yên lặng đi được một lúc, Lục Quý Hàn mở miệng nói chuyện phiếm.

Du Uyển phủ nhận: "Không có ấn tượng."

Tú Nhi âm thầm nói thầm, đại thiếu nãi nãi chính là người thành thật, kém chút nữa bị xe Tứ Gia đụng cũng không oán trách nửa lời.

Lục Quý Hàn chợt vỗ tay phát ra tiếng: "Ta nhớ ra rồi, ngày ta vừa trở về, đụng vào một chiếc xe kéo không ngờ lại chính là của Đại tẩu."

Du Uyển trầm mặc.

Tú Nhi hừ hừ, nhịn không được thay chủ tử bênh vực kẻ yếu: "Tứ Gia cuối cùng cũng nhớ ra rồi, đại thiếu nãi nãi tay kém chút nữa không chỉ bị xước một lớp da đâu."

Du Uyển thấp giọng giáo huấn nàng: "Chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, không cần phải nhắc lại."

"Là ta không đúng, ngày khác chắc chắn sẽ đưa quà nhận lỗi." Lục Quý Hàn trịnh trọng nói xin lỗi.

Du Uyển chỉ nói không cần.

Đột nhiên, tay trái của nàng bị hắn cầm, người kia đưa một cái bình nho nhỏ đặt trong lòng bàn tay nàng, hai lòng bàn tay chỉ cách nhau một cái bình, nhưng ngón tay thon dài của hắn vẫn vững vàng đưa cho nàng dùng mu bàn tay bọc lại khiến nàng cảm thấy thật nóng.

Du Uyển toàn thân cứng ngắc, kém chút nữa dừng bước lại, nhưng nàng biết bây giờ dừng lại càng nguy hiểm hơn, rất dễ bị Tú Nhi phát giác.

Nàng biên độ* nhỏ giãy dụa.

*biên độ: dao động

Lục Quý Hàn nắm thật chặt tay nàng, ngoài miệng như cũ vẫn là giọng nói ôn hòa: "Đại tẩu muốn cái gì nhận lỗi?"

Du Uyển mười phần phẫn nộ, cho dù trời tối, vạn nhất bị người khác phát hiện làm sao bây giờ?

Nàng rõ ràng không cách nào giãy dụa, cảm nhận được Lục Quý Hàn đẩy khe hở giữa các ngón tay của nàng ra, Du Uyển lửa giận dâng lên, hung hăng dùng móng tay cấu hắn.

Du Uyển móng tay không dài không ngắn, nhưng nữ nhân tựa hồ trời sinh tinh thông dùng móng tay cấu người khác, Lục Quý Hàn cảm thấy nếu như hắn kiên trì không buông tay, Du Uyển rất có thể cấu một miếng thịt của hắn ra đi!

Nếu khối này thịt này có thể đổi lấy một nụ hôn của nàng, Lục Quý Hàn sẵn sàng chịu mất một miếng thịt, nhưng nếu chỉ sờ sờ mu bàn tay hình như tựa hồ không đáng.

Hắn thức thời buông tay, nhưng không có mang bình nước hoa đi.

Du Uyển cũng không có đón lấy, "Phanh" một tiếng, bình nước hoa rơi trên mặt đất vỡ nát, hương hoa hồng trong nháy mắt tràn ngập ra ngoài.

Tú Nhi kinh hãi: "Thứ gì vậy?"

Du Uyển ngừng chân, nhìn xuống mặt đất, tương tự kinh ngạc nói: "Vừa vặn giẫm phải giống đá gì, làm sao thơm như vậy?"

Lục gia thái thái, các tiểu thư đều có nước hoa, nhưng Tú Nhi trước kia chỉ là nha hoàn bình thường ở Lục gia, chưa có tiếp xúc qua nước hoa, tự nhiên không biết.

"Mặc kệ, chúng ta đi về trước đi." Du Uyển lôi kéo Tú Nhi đi.

Lục Quý Hàn đứng tại chỗ, bóng đêm như nước, che giấu thần sắc lúc này của hắn.

Thân ảnh nhỏ nhắn của nữ nhân biến mất, chỉ còn lại hương hoa hồng vương vấn không tiêu tan.

Sau một lúc thật lâu, Lục Quý Hàn phát ra một tiếng cười lạnh.

Nàng hãy đợi, sẽ có một ngày, hắn muốn nàng cam tâm tình nguyện xịt nước hoa hắn đưa, mặc kiện sườn xám hắn chọn, sau đó, hắn sẽ hôn nàng rồi tự tay xé đi bộ sườn xám đó. ( Re: Fighting!)

Trả lại nước hoa cho Lục Quý Hàn, Du Uyển bắt đầu tận lực cố tình tránh hắn, ngay cả khi Lục Vi mời nàng đi, nàng cũng kiếm cớ cự tuyệt, hoặc là thời điểm Lục Vi một mình đến Thúy Trúc hiên làm khách nàng mới đi. Thời điểm cùng Lục thái thái đánh bài bên kia, Du Uyển cũng gặp qua Lục Quý Hàn mấy lần, nhưng bên cạnh đều là trưởng bối, Lục Quý Hàn không dám làm càn quá lên, Du Uyển liền cũng không sợ hắn.

Toàn bộ tháng tư, trừ ở trước mặt mọi người khách khí hàn huyên, Du Uyển cũng không có cùng Lục Quý Hàn nói qua một câu.

Sau đó, cuối tháng tư, Lục Tử Khiêm cùng Lục lão gia trở về.

Cắm vào phiếu tên sách

Tác giả có lời muốn nói:

Thật xin lỗi, đến muộn, ô ô ô, chương này cũng phát 100 cái tiểu hồng bao đi, sáng mai cùng bên trên chương cùng một chỗ phát!

Cảm ơn tiểu tiên nữ nhóm địa lôi ~

- ---oOo----

Bình luận

Truyện đang đọc