VÂN TỊCH TRUYỆN - THIÊN TÀI TIỂU ĐỘC PHI

Tần Vương Phủ nghèo thì đồng nghĩa với Tần Vương nghèo!

Ngay trước mặt Tần Vương điện hạ nói như vậy, có tốt không?

Tần Vương điện hạ giúp nạn thiên tai, bán hàng từ thiện, còn quyên ra bao nhiêu bạc? Tần Vương điện hạ có bao nhiêu ngân lượng, ngọc ngà cùng châu báu? Có mấy cái lâm viên Sơn Trang? Tần Vương điện hạ chưa bao giờ cầm bổng lộc của triều đình, cũng chưa bao giờ lấy tiền lương từ hoàng tộc. Chưa hết, Tần Vương điện hạ còn nuôi bao nhiêu người thủ hạ của mình?

Trừ Hàn Vân Tịch, thiên hạ này còn ai dám nói Tần Vương nghèo!

Khoé miệng Long Phi Dạ co quắp rút lại, không để ý thừa thãi tới Hàn Vân Tịch.

Mà trừ Long Phi Dạ, tất cả mọi người tại chỗ đều bị Hàn Vân Tịch ngược đãi con mắt.

Bao gồm Lý Thái Hậu, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vòng tay Tinh Thạch trên tay Hàn Vân Tịch. Một từ "Khiếp sợ" cũng không thể hình dùng được biểu tình của mọi người lúc này, còn phải thêm cả từ "Rung động"!

Chỉ thấy trạc tử kia óng ánh trong suốt, dịu dàng như nước, một chút xíu tạp chất cũng không có. Cả chiếc vòng đều phát ra một tầng huỳnh quang nhàn nhạt, đẹp như mộng như ảo.

Nữ nhân có thể ngồi vào trong Càn Khôn Cung của Thái Hậu, người nào là người không biết nhìn hàng nhỉ? Các nàng liếc mắt liền nhìn ra trên tay Hàn Vân Tịch là vật gì.

Đó là Ngọc Tinh thạch!

Ngọc Tinh thạch là một loại đá hiếm có nhất ở Vân Không đại lục. So với vàng, Phỉ Thúy, Dạ minh châu còn trân quý hơn. Hơn nữa, trên tay Hàn Vân Tịch là loại Ngọc Tinh Thạch Trắng. Là màu đá Tinh Thạch quý hiếm nhất, cũng khó tìm thấy nhất, chỉ cần có một chút xíu, chính là giá trị liên thành.

Đến tận bây giờ, miếng Ngọc Tinh thạch lớn nhất được phát hiện cũng chỉ lớn bằng ngón tay cái. Sau đó được chế thành chiếc nhẫn, đeo trên tay Bắc Lịch Hoàng Đế. Nghĩ tới lúc đó phát hiện viên Ngọc Tinh thạch kia, tài phú lắm tiền toàn thiên hạ, kẻ nào cũng giành mua.

Ai có thể nghĩ đến, trên tay nữ nhân Hàn Vân Tịch này lại đeo một cái vòng tay Ngọc Tinh thạch!

Là vòng tay!

Vòng tay là vật gì? Chính là đồ trang sức hao phí nguyên liệu chế tạo nhất trong tất cả loại trang sức. Muốn chế tác ra một cái vòng tay Ngọc Tinh thạch, thì nguyên khối Ngọc dùng làm nguyên liệu nhất định phải lớn hơn so với vòng tay. Hơn nữa, cả khối nguyên liệu cần phải không có bất kỳ tỳ vết nào.

Cho dù có thể tưởng tượng chế tạo một cái vòng tay Ngọc Tinh thạch cần phải có một khối Ngọc Tinh Thạch lớn, nhưng cũng không cách nào tưởng tượng ra giá trị của chiếc vòng tay này!

Điểm đáng nói chính là chỗ này. Đây là đồ vật có giá trị không cách nào tưởng tượng nổi lại rất chân thực đeo trên tay Hàn Vân Tịch. Hơn nữa, vòng tay hiện lên đặc biệt sáng bóng, như mộng, như ảo, không cách nào làm giả.

Cho nên... Tần Vương Phủ nơi nào nghèo? Nơi nào nghèo? Nơi nào nghèo?

Hàn Vân Tịch rõ ràng là khoe giàu!

Sở Thanh Ca bị tức đến phát khóc, khi dễ người quá đáng! Nàng nên trả lời Hàn Vân Tịch "Lễ nhẹ tình ý nặng" như thế nào?

Trên tay đeo một cái vòng tay "Giá trị bằng cả Quốc", lại đáp lễ cho nàng một cây Bạch Ngọc trâm chỉ hai ba lượng bạc liền mua được. Điều này đã không thể chấp nhận. Không những thế, hết lần này tới lần khác còn muốn đem vòng tay lộ ra trước mắt mọi người!

Vừa mới xong, mọi người toàn bộ đều thấy, khi nàng đưa vòng tay cho Hàn Vân Tịch, nàng đã tự xưng là vòng tay Tử Kim quý giá. Bây giờ, trên tay Hàn Vân Tịch lộ ra vòng tay Ngọc Tinh thạch. So sánh hai cái vòng tay với nhau, dù là người ngu ngốc cũng nhìn ra được, Hàn Vân Tịch dùng phương thức này nói cho mọi người, vòng Tử Kim không lọt nổi mắt xanh của nàng. Nàng sẽ không đeo!

Sở Thanh Ca vốn ngạo lạnh, khinh thường tất cả, mà đây là lần đầu tiên thừa nhận mình bị đả kích.

Hàn Vân Tịch nắm giữ hết thảy, tất cả đều là đứng về phía nàng. Thậm chí, người nam nhân kia cũng đang đứng bên cạnh, oản tóc cho nàng! Mà Sở Thanh Ca ta, vừa vào thâm cung đã cạnh tranh Hậu vị. Đời này cũng không có cơ hội nữa...

Sở Thanh Ca nhìn Hàn Vân Tịch đứng sau lưng Long Phi Dạ. Rõ ràng cùng ở một phòng, rõ ràng khoảng cách hai bên bất quá chỉ có mười bước, mà nàng lại cảm thấy mãi mãi cũng không đi tới trước mặt hắn.

Nhìn một chút, suy nghĩ một chút, khóe mắt Sở Thanh Ca lại thật ướt...

Tuyết quý phi vốn là muốn đem sự tình Sở Thanh Ca tặng vòng tay Tử Kim cho Hàn Vân Tịch, mà nàng đáp lễ trâm cài tóc Bạch Ngọc để giễu cợt Hàn Vân Tịch xuất thủ hẹp hòi, đồng thời cũng chế giễu Tần Vương Phủ. Mà bây giờ, trong lòng Tuyết quý phi lặng lẽ vui mừng. May mắn cho chính bản thân chậm miệng, nếu thật sự đem lời nói ra, phỏng chừng sẽ thành tự giẫm đạp lên mặt mình.

Trong số những người ngồi đây, người bị đánh vào mặt đau nhất, không ai bằng, chính là Mục Lưu Nguyệt. Lúc trước, chính nàng một mực không ngừng giễu cợt cách ăn mặc của Hàn Vân Tịch. Bây giờ tình thế trước mắt đã chứng minh nàng nông cạn, không biết nhận thức gì!

Thật ra cũng phải nói, những vị ngồi đây không ai nghèo bằng Mục Lưu Nguyệt.

Thái tử thanh liêm, cộng thêm lúc trước phải chi tiêu giúp nạn. Tài chính Đông Cung rất căng thẳng. Cho nên, tiền lương mỗi tháng của Thái Tử Phi Mục Lưu Nguyệt đều có giới hạn.

Nếu như "Hâm mộ và ghen ghét" có thể nhìn thấy bằng mắt thường, như vậy trong đại sảnh lúc này nhất định bị ngập tràn!

Ngay cả Lý Thái Hậu cũng sinh lòng ghen tị. Hàn Vân Tịch là nữ nhân xuất thân từ bình dân, làm sao lại đeo được vòng tay quý giá như vậy nhỉ? Nàng cũng muốn một cái vòng tay tốt như vậy.

Đương nhiên, Lý Thái Hậu cân nhắc càng nhiều.

Hôm nay Hàn Vân Tịch ở Càn Khôn Cung khoe giàu, là bởi vì cùng tỷ đấu với nữ nhân hậu cung. Nhưng nàng khoe ra tài sản thì đây phải là thực lực chân chính của Tần Vương điện hạ.

Tần Vương điện hạ biết cách làm giàu, sản nghiệp trên tay không ít, tại ngay trên Triều Đình dám công khai bí mật. Ngày trước bán hàng từ thiện giúp nạn thiên tai rồi quyên góp ngân phiếu, càng bại lộ ra Tần Vương Phủ có của cải hùng hậu.

Tới ngày hôm nay, vòng tay Ngọc Tinh Thạch hiện ra, đã không chỉ là tài sản đơn thuần, mà đã đủ giá trị để chống lại hoàng tộc, tài lực cả triều đình. Là khả năng tài chính vô cùng mạnh, có thể chống đỡ cả đất nước!

Lý Thái Hậu càng nghĩ càng lo âu. Thực lực của Tần Vương so với nàng cùng Thiên Huy Hoàng Đế còn mạnh hơn.

Thấy Sở Thanh Ca chậm chạp không trả lời, Hàn Vân Tịch nhún nhún vai, cũng không cùng nàng nói nhảm.

"Thái Hậu nương nương, Vân Tịch có thể đi không?"

Mặc dù đây là Hàn Vân Tịch hỏi, nhưng là cũng tương đương với Long Phi Dạ hỏi.

Long Phi Dạ đứng ở sau lưng Hàn Vân Tịch, nếu Lý Thái Hậu cố tình đem người lưu lại, còn có thể đùa bỡn ra chiêu gì giữ người?

Thật ra đối với đại tôn thần Long Phi Dạ này, Lý Thái Hậu chỉ mong hắn mau rời đi. Cho dù là giả cười, nàng cũng không cười nổi, " Thân thể đã không được, trở về tĩnh dưỡng nuôi thật tốt đi."

Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch lập tức liền cáo từ. Ở trong con mắt mọi người, Long Phi Dạ dắt tay Hàn Vân Tịch đi ra ngoài, động tác kia làm theo tự nhiên, giống như là thói quen.

Cả sảnh đường yên tĩnh, tất cả nữ nhân trong sảnh đều nhìn theo. Ngày này, bao nhiêu cô gái trong hậu cung của Huy Hoàng Đế bởi vì Tần Vương điện hạ mà xuân tâm rạo rực! Đáng tiếc, Thiên Huy Hoàng Đế đã không có thời gian rỗi để ý tới những nữ nhân này.

Lúc này, Thiên Huy Hoàng Đế bởi vì sự tình ngựa Bắc Lịch Quốc bùng phát ôn dịch mà giận té bàn. Đây là lần hiếm thấy từ khi hắn lên ngôi tới nay, lần đầu tiên trông đợi khai chiến cùng Bắc Lịch. Nhưng người tính không bằng trời tính, Bắc Lệ lại bộc phát ra loại chuyện ngựa bị mắc dịch bệnh. Như vậy, hắn cũng không có lý do gì động tới Bách Lý thủy quân đang vây khốn đảo Ngư Châu!

Sớm biết như vậy, hắn đã không để ý tới Bắc Lịch uy hiếp ở ba đường biên giới. Trực tiếp đem Bách Lý Nguyên Long ra hỏi tội tự tiện điều binh. Dầu gì, cũng có thể thu hồi binh quyền của hắn!

Đến đây, từ chuyện giúp nạn thiên tai đến hiện tại là Bắc Lịch lui binh. Thiên Huy Hoàng Đế đều không có được miếng lợi nào tốt đẹp, ngược lại còn bỏ lỡ bao nhiêu cơ hội tốt!

Hắn có thể không buồn giận sao?

Tin tưởng chuyện Hàn Vân Tịch đeo vòng tay Ngọc Tinh thạch rất sẽ truyền tới tai Thiên Huy Hoàng Đế. Sau khi hắn căm tức, còn phải thêm nhiều phần lo âu!

Tần Vương quyền khuynh triều đình, lại giàu có, lực lượng của cải hùng hậu, có khả năng địch quốc(1). Hoàng Vị này của hắn còn có thể đảm bảo tới khi nào?

(Chú thích:

(1)    Địch: (Tính) Thù nghịch. ◎Như: địch quốc 敵國 nước thù/ địch quân 敵軍 quân địch

Tóm lại: ý lão hoàng đế là Tần Vương có thế lực, cùng cải quá hùng hậu có thể làm phản, cướp ngôi Vua.)

Sau khi Hàn Vân Tịch cùng Long Phi Dạ rời khỏi, trong Càn Khôn cung liền một mảnh xì xào bàn tán.

Lý Thái Hậu vốn là còn muốn giữ Hàn Vân Tịch ở lại, cùng ăn một bữa cơm với Sở Thanh Ca. Xem ra, bây giờ cũng không cần nữa.

Hư tình giả ý, rảnh rỗi nói chuyện phiếm thêm vài câu, Thái Hậu liền cho tất cả mọi người giải tán.

Sở Thanh Ca vừa ra khỏi đại môn Càn Khôn Cung, Mục Lưu Nguyệt liền vội mau chóng đuổi đến, "Sở quý phi, xin dừng bước."

Sở Thanh Ca không dừng lại, nhưng rõ ràng thả chậm bước chân. Mục Lưu Nguyệt đi theo bên người nàng, thấp giọng, "Sở quý phi, có thể mượn bước nói chuyện hay không?"

Sở Thanh Ca yên lặng hồi lâu, mới nói, "Được!"

Sau lưng các nàng, trên ban công thật cao, Lý Thái Hậu cùng Tuyết quý phi đứng dựa lan can, nhìn chằm chằm theo bóng lưng các nàng.

"Mẫu Hậu thật là anh minh, quả nhiên đã bị ngươi đoán trúng tâm." Tuyết quý phi nịnh nọt nói.

Tuyết quý phi đi tìm Mục Lưu Nguyệt để nói hợp tác đối phó Sở Thanh Ca, nhưng nàng không đồng ý. Tuyết quý phi liền chạy tới Lý Thái Hậu bên này tố cáo. Ai biết, Lý Thái Phi không những không buồn giận Mục Lưu Nguyệt ngu xuẩn, mà lại vô cùng cao hứng.

"Ha ha, chỉ cần Sở Thanh Ca không bài xích Lưu Nguyệt nha đầu, thì chúng ta có vai diễn!" Đáy mắt Lý Thái Hậu hung ác.

Mục Lưu Nguyệt cùng Sở Thanh Ca cũng với Hàn Vân Tịch có thù oán. Chỉ cần Mục Lưu Nguyệt có thể lấy được tín nhiệm từ Sở Thanh Ca, cùng Sở Thanh Ca kết thành đồng minh, như vậy nàng và Tuyết quý phi sẽ bớt rất nhiều chuyện.

Lúc cần thiết, còn có thể lợi dụng Mục Lưu Nguyệt hãm hại Sở Thanh Ca!

Tự mình ra mặt đi tranh đấu, còn không bằng mượn nha đầu ngốc Mục Lưu Nguyệt này dùng một chút?

"Mẫu Phi, nếu như ý tưởng Sở Thanh Ca giống như chúng ta, vậy..." Tuyết quý phi chần chờ.

Dù sao, cùng có thù oán với Hàn Vân Tịch là một câu chuyện dài. Nhưng cạnh tranh Hậu vị, lại là một chuyện dài khác. Vạn nhất, Sở Thanh Ca lợi dụng Mục Lưu Nguyệt đi đối phó các nàng, chuyện kia rất khó khống chế.

Lý Thái Hậu cười lạnh, "Nhìn tâm nhãn nha đầu Sở Thanh Ca kia, ha ha... Trong vòng nửa năm, một năm, nàng sẽ không có tâm tư cạnh tranh Hậu vị."

Lý Thái Hậu sống hơn nửa đời người tại hậu cung. Những cung nữ, Phi Tần trẻ tuổi không phải là bị nàng liếc mắt, liền nhìn thấu sao?

Nhìn tính tình Sở Thanh Ca biểu hiện từ trước tới giờ, xem ra ít nhất ở trong thời gian ngắn, chuyện trọng yếu nhất trong lòng nàng không phải là cạnh tranh Hậu vị, mà là phản kích Hàn Vân Tịch.

Đương nhiên, muốn cho Sở Thanh Ca hận triệt để Hàn Vân Tịch, Lý Thái Hậu còn phải mượn Mục Lưu Nguyệt để xuống nhiều điểm công phu.

"Mẫu Hậu anh minh!" Tuyết quý phi mừng rỡ.

Lý Thái Hậu liếc nhìn nàng một cái, cũng không nói gì nhiều. Sâu trong lòng Lý Thái Hậu vẫn còn nhớ Hoàng Hậu. Nếu như hôm này Hoàng Hậu vẫn còn trong cùng, nàng cũng sẽ không cần phí sức lực tinh thần lớn như vậy.

Sau khi Tuyết quý phi rời khỏi, Lý Thái Hậu mới tìm tới tâm phúc bên người, nói, "Y thành bên kia có tin tức gì không?"

Mặc dù đã không dưới mười danh y, đều chẩn đoán Hoàng Hậu bị bệnh điên, không thể cứu chữa. Nhưng Lý Thái Hậu cùng Thái Tử vẫn không buông tha tìm cách trị bệnh. Bọn họ một mực khai thông quan hệ ở Y thành, và vẫn hi vọng có thể mời Đại Trưởng Lão, thậm chí là viện trưởng ra mặt trị bệnh.

"Vẫn còn đẩy tới, phỏng chừng..." Vị tâm phúc có chút bất đắc dĩ.

Lý Thái Hậu cau mày, hồi lâu mới thấp giọng, "Tiếp tục làm đến cùng. Chuyện này, tuyệt đối không thể để Tuyết quý phi biết!"

Trong hậu cung, quan hệ người và người chính là phức tạp như vậy. Cho dù là Lý Thái Hậu cùng Tuyết quý phi, cuối cùng cũng đều có kẽ hở. Hoàng Hậu có thể hồi cung hay không, trong chuyện này, lập trường của Tuyết quý cùng Sở Thanh Ca là như nhau. Hai người bọn họ đều muốn tranh Hậu vị, cho nên với hai người bọn họ sẽ không để cho Hoàng Hậu tồn tại.

Nếu Hoàng Hậu trở lại, Tuyết quý phi lại càng không có cơ hội lên chức!

Thật ra, người Lý Thái Hậu nâng đỡ cùng tín nhiệm nhất là Mục Lưu Nguyệt. Nữ nhân này là Thái Tử Phi, là con dâu của Hoàng Hậu, là cháu dâu của Thái Hậu. Chỉ tiếc, Mục Lưu Nguyệt là bùn nhão không đỡ nổi tường.

Lúc này, Hàn Vân Tịch đã bị Long Phi Dạ mang ra khỏi Cung.

Nàng cũng không biết, theo bọn nàng xuất cung còn có tin tức Tần Vương điện hạ vì Tần Vương Phi "Xé tay áo oản đi". Không bao lâu, chuyện này liền truyền khắp Thiên Ninh Đế Đô. Liền vén lên một cỗ nhiệt mua bán dây cột tóc, trường, điều, cẩm trắng mang ra thị trường, cung không đủ cầu, mua được bán hết!

"Xé tay áo oản đi" thậm chí trở thành một loại biểu lộ, phương thức cầu hôn mới, bị vô số nam tử noi theo.

Trở về phủ trên xe ngựa, Hàn Vân Tịch như tên trộm, thỉnh thoảng liếc trộm ống tay áo bị Long Phi Dạ tàn phá...

Bình luận

Truyện đang đọc