Thân thể Bách Lý Minh Hương cũng căng thẳng, nhưng nàng vẫn không lên tiếng.
Động tác Hàn Vân Tịch làm vô cùng nhẹ, dè đặt bôi thuốc, băng bó. So với xưa nay hành nghề chữa bệnh giải độc, trầm ổn tự nhiên. Mà lúc này, chân mày nàng nhíu chặt, còn nhiều thêm vài phần phiền não.
Không thể nghi ngờ, việc xảy ra ngoài ý muốn, làm cho nàng rất phiền lòng.
Sau khi xử lý xong tết cả vết thương, Triệu ma ma liền muốn đi qua giúp Bách Lý Minh Hương thay quần áo, Hàn Vân Tịch lại ngăn lại. Nàng c.ởi quần áo Bách Lý Minh Hương, cởi ra hết quần áo ngoài, để tránh chạm vào vết thương.
Thấy lưng ngọc của Bách Lý Minh Hương bóng loáng, Tô Tiểu Ngọc liếc một cái, liền không nhìn lâu.
"Tiện nhân, chính là nhiều chuyện!"
Tô Tiểu Ngọc nói thầm trong lòng. Nếu như không phải là tiện nhân Bách Lý Minh Hương kia xen vào việc của người khác. Thì bây giờ, nàng được thấy, chính là sau lưng Hàn Vân Tịch. Liền có thể biết Hàn Vân Tịch có phải là con gái của Phượng Vũ hay không. Liền có thể xác định Hàn Vân Tịch có phải là chủ tử của bọn họ, người mà Sở gia một mực muốn tìm hay không.
Nàng phí sức lực tinh thần lớn như vậy, lại trở thành toi công dã tràng! Mặc dù nàng không để lại bất kỳ chứng cứ nào. Nhưng lò lửa tử đột nhiên nổ mạnh, ắt sẽ dẫn tới cảnh giác của Hàn Vân Tịch cùng những Ám Vệ đó. Lần sau, nàng muốn hạ thủ, có thể sẽ không dễ dàng như vậy.
Tô Tiểu Ngọc càng nghĩ càng buồn rầu, đáy mắt xẹt qua một vệt ác độc. Nàng hận không được đổ nước nóng lên người Bách Lý Minh Hương một lần nữa! Không đúng, nên được trực tiếp để nàng ta bỏng chết mới có thể hả giận!
So với Tô Tiểu Ngọc ác độc, đáy mắt Triệu ma ma đều là thương hại. Từ lúc xảy ra chuyện đến nay, dù một tiếng đau Bách Lý Minh Hương cũng không kêu. Tất cả Triệu ma ma đều để ở trong mắt, nàng sống đến nay cao tuổi rồi, vẫn là lần đầu tiên gặp phải cô nương trẻ tuổi dũng cảm như vậy.
Sau khi tất cả đều xử lý xong, Hàn Vân Tịch mới phun một ngụm trọc khí, nhàn nhạt nói, "Cám ơn ngươi."
"Vương phi nương nương nặng lời, việc này vốn là nằm trong phận sự của nô tỳ." Bách Lý Minh Hương liền vội vàng trả lời.
Cũng biết nàng sẽ nói như vậy, phần ân tình này, Hàn Vân Tịch yên lặng ghi ở trong lòng. Nàng giao phó Triệu ma ma đem người chăm sóc kỹ, đang muốn đi, ai biết Bách Lý Minh Hương lại thấp giọng, "Vương phi nương nương, Minh Hương có một chuyện muốn nhờ, không biết..."
Nghe lời này một cái, Tô Tiểu Ngọc liền âm thầm cười lạnh. Nàng cũng biết Bách Lý Minh Hương không đơn giản như vậy, lập công lao, lại có thể không thể nhân cơ hội đưa ra yêu cầu sao?
"Chuyện gì cứ việc nói." trong bụng Hàn Vân Tịch buồn bực. Bách Lý Minh Hương không phải là người tùy tiện sẽ đưa ra thỉnh cầu.
"Là có chút chuyện riêng." Bách Lý Minh Hương có chút hơi khó.
Hàn Vân Tịch lập tức để cho Triệu ma ma cùng Tô Tiểu Ngọc đi xuống.
Nàng tự mình đóng cửa lại, lúc này mới hỏi, "Ngươi có chuyện gì khó khăn, nói thẳng đi."
Bách Lý Minh Hương hạ thấp giọng, "Vương phi nương nương, chuyện hôm nay không quá giống như xảy ra ngoài ý muốn. Lò lửa tử kia ta cũng đã dùng mấy lần, không có đạo lý đang tốt đẹp lại cứ như vậy phát nổ. Liệu có phải có người táy máy tay chân vào lò lửa tử hay không!"
Lời vừa dứt, Hàn Vân Tịch liền kinh hãi.
Lò lửa tử vô duyên vô cớ nổ mạnh, Hàn Vân Tịch đương nhiên là có nghi vấn. Nàng cũng đang định đi hỏi Ám Vệ một chút xem tình huống điều tra như thế nào.
Nàng khiếp sợ là thái độ Bách Lý Minh Hương.
Bách Lý Minh Hương vừa mới mượn cớ có chuyện muốn nhờ, để Triệu ma ma cùng Tô Tiểu Ngọc lui ra ngoài, muốn nhắc nàng đề phòng chuyện này. Chẳng lẽ...
"Ngươi hoài nghi..." Hàn Vân Tịch có chút khó tin.
Bách Lý Minh Hương cũng rất quả quyết nói ra, "Nếu như là người làm bên cạnh, không phải là Triệu ma ma, thì chính là Tô Tiểu Ngọc!"
Trong lòng Hàn Vân Tịch có tiếng rơi lộp bộp. Hai người này, một là lão ma ma, thành tâm ra sức vì Long Phi Dạ trong nhiều năm. Một là hài tử vẫn chưa tới mười tuổi. Thật rất khó để cho người ta đem lòng sinh nghi.
"Vương phi nương nương, người suy nghĩ thật kỹ." Bách Lý Minh Hương nghiêm túc nói.
Hàn Vân Tịch ngồi xuống ở bên giường, nghĩ kỹ lại, lò lửa tử vẫn luôn dùng rất tốt. Mà hôm nay, Bách Lý Minh Hương sử dụng than cũng là trước kia đã dùng qua. Quả thật, không quá giống là sự việc xảy ra ngoài ý muốn.
Nếu như không phải ngoài ý muốn, thì đối tượng hoài nghi tựa hồ cũng chỉ có Triệu ma ma cùng Tô Tiểu Ngọc. Bởi vì trong Vân Nhàn các cũng không có những người làm khác. Hơn nữa, lò lửa tử đã dùng nhiều lần, tuyệt đối không phải là trước khi đưa vào đã táy máy tay chân.
Hàn Vân Tịch vẫn luôn cho rằng Tần Vương Phủ là nơi an toàn nhất. Sau khi Mộ Dung Uyển Như gả ra ngoài, Nghi Thái phi đóng cửa lễ phật, nàng cũng không có lòng đề phòng đối với những việc phát sinh ở trong phủ.
Mà bây giờ, chuyện này đột nhiên tới, nếu quả thật không phải là ngoài ý muốn, mà là có người táy máy tay chân. Thật sự là biết bao người làm trong phủ phải sợ run!
Thấy biểu tình Hàn Vân Tịch ngưng trọng, Bách Lý Minh Hương thở dài một tiếng, "Chỉ hy vọng đây là một việc ngoài ý muốn. Chẳng qua nô tỳ cho là vẫn phải cẩn thận hơn."
Hàn Vân Tịch nhìn Bách Lý Minh Hương, thân thể bị thương đến yếu đuối, mà đáy mắt nàng xẹt qua một vệt thưởng thức.
Cô nương này miên lý tàng châm, tú ngoại tuệ trung. Nàng tỉnh táo không hoảng hốt, cũng không phải là điều người bình thường có thể nắm giữ.
Đừng nói một đại gia khuê tú, chính là Tỳ Nữ bình thường bị thương như vậy, cũng đã sớm kêu cha gọi mẹ. Làm sao còn có tâm tư suy nghĩ nhiều như vậy chứ?
"Tĩnh dưỡng thật tốt, ta sẽ tra rõ. Nếu quả thật là có người làm ra, ta nhất định trả lại gấp bội!" Hàn Vân Tịch lạnh lùng nói, đáy mắt thoáng qua một tia ngoan tuyệt.
Thời điểm Hàn Vân Tịch đi ra ngoài, mấy Ám Vệ còn điều tra ở trong sân. Lạc quản gia cũng tới, Triệu ma ma cùng Tô Tiểu Ngọc ở một bên vây xem.
Hàn Vân Tịch giao cho cho Triệu ma ma cùng Tô Tiểu Ngọc mỗi người một việc, để cho hai người tránh khỏi sân.
Vừa thấy Hàn Vân Tịch đi qua, Lạc quản gia "Ùm" một tiếng liền quỳ, "Nô tài làm việc không chu toàn. Xin nương nương giáng tội!"
"Chuyện gì xảy ra? Lò lửa này có vấn đề?" Hàn Vân Tịch cau mày hỏi.
"Bẩm nương nương, thiết kế lò lửa tử không có vấn đề. Nhìn tình huống trước mắt, vấn đề chỉ có thể là than củi." Từ Đông Lâm đúng sự thật bẩm báo.
Trong bụng Hàn Vân Tịch hơi kinh ngạc. Nếu như không phải là thiết kế lò lửa tử có vấn đề, sự kiện kia quả thật không giống như ngoài ý muốn.
Nàng nhàn nhạt hỏi, "Than củi có vấn đề gì?"
Than củi có hai loại, hiểu than củi cùng than đen.
Tần Vương Phủ dùng than củi nhưng giá cả cao quý nhất hiểu than củi. Loại này thời gian thiêu đốt dài, không bốc khói, mùi nhỏ, vô nhiễm nhỏ. Hơn nữa, so với than đen xài trong nhà người bình thường, tỉ lệ cháy, nổ sẽ thấp rất nhiều.
(T k dùng cái này, k b tả?)
Cái gọi là bạo nổ chính là thời điểm than thiêu đốt cháy rực nhất, phát ra thanh âm đùng đùng hoặc tách tách. Cũng có trường hợp bị vụn than nóng đỏ nổ tung toé, tổn thương người. Tuy nhiên rất ít gặp phải và nếu gặp thì cũng bị nóng ngoài da một chút mà thôi.
Tình huống vừa mới xảy ra kia, không phải là bạo nổ, mà là cả lò lửa tử nổ mạnh!
Cho nên, cho dù là than củi có vấn đề cũng không có khả năng đưa tới nổ mạnh. Chỉ có thể là trong than củi lẫn vào vật Dịch Bạo!
Từ Đông Lâm bị làm khó, "Hiện tại còn chưa tìm ra, chỉ còn lại chất thải để phân tích, cho nên không tìm ra vật chất kích bạo nổ. Thuộc hạ đã điều tra số lửa than còn lại, còn có lửa than các nơi khác đang dùng trong phủ, cùng lửa than dự bị. Tất cả lửa than đều an toàn."
Trách!
Cho dù than củi đã đốt hơn nửa, không ít số lượng đã thành tro. Nhưng trong cặn bã, cũng ít nhiều có thể tra ra khác thường.
Từ khi xảy ra chuyện đến nay, hiện trường cũng không bị phá hư, làm sao lại không tra ra được?
"Nói như vậy, bây giờ có thể xác định là lửa than xảy ra vấn đề?" Hàn Vân Tịch một bên hỏi, một bên tự mình kiểm tra cặn bã lửa than. Quả thật, cũng không phát hiện cái gì khác thường.
Từ Đông Lâm gật đầu một cái, thấp giọng, "Vương phi nương nương, hoặc là nhóm lửa than này, lúc đưa tới không cẩn thận còn lẫn dị vật, khi thiêu đốt người không phát hiện ra. Hoặc là..."
Nói đến đây, Từ Đông Lâm đem thanh âm ép tới thấp hơn, "Hoặc là có người mượn cơ hội, táy máy tay chân, tạm thời thêm vật gì vào."
Đáy mắt Vân Tịch thoáng qua một vệt phiền não. Nói cho cùng, chuyện này rốt cuộc là ngoài ý muốn hay là do người cố tình đều không làm rõ được. Hơn nữa, bây giờ chứng cớ đầu mối hoàn toàn không có.
Hàn Vân Tịch suy nghĩ chốc lát, nhàn nhạt nói, "Chuyện này không để cho truyền ra ngoài. Lạc quản gia, lại mua thêm một nhóm lửa than để so sánh một chút. Còn nữa, tìm một người quen thuộc than củi, tới nhìn những cặn bã này một chút."
Lạc quản gia thấy Vương phi nương nương không phạt, hắn vô cùng mừng rỡ. Chuyện này nếu như đổi thành Tần Vương điện hạ, chắc hẳn tất cả mọi người đều gặp họa. Hắn không dám trì hoãn, liền vội vàng đứng lên đi làm.
Từ Đông Lâm cùng những Ám Vệ còn lại thu thập hiện trường. Hàn Vân Tịch phải đi, nhưng lại lộn trở lại, lấy một ít than củi chưa đốt, còn có một chút cặn bã đã thiêu đốt hết.
"Vương phi nương nương, đây là..." Từ Đông Lâm thấp giọng hỏi.
"Đây là con đường duy nhất, ta giữ lại, nhìn kĩ thêm một chút." Hàn Vân Tịch lưu lại những lời này, xoay người rời đi.
Đáng tiếc những cặn bã than củi này không phải là độc. Nếu không, Hàn Vân Tịch chỉ cần mở ra hệ thống giải độc kiểm tra một lần, liền có thể biết rốt cuộc bên trong có vật gì kích bạo nổ hay không. Dù sao, có vài thứ cũng không phải là mắt thường liền có thể nhìn ra được...
Chuyện này rất nhanh thì truyền tới lỗ tai Long Phi Dạ tại Dược Quỷ Cốc phía xa. Ngay cả một câu quan tâm thương thế Bách Lý Minh Hương cũng không có, lạnh lùng ném cho Sở Tây Phong một câu nói, "Truyền lệnh xuống, chuyện này, từ từ điều tra. Trước tiên đem toàn bộ người làm trong phủ đều đổi! Để cho Bách Lý Nguyên Long chuyển người mới qua."
Đây là muốn trực tiếp thay máu Tần Vương Phủ!
Lấy tính tình Long Phi Dạ, làm như vậy cũng coi như bình thường.
Đầu mối chứng cứ hoàn toàn không có, không tốt có kết luận, cũng không tiện điều tra. Hắn cũng suy nghĩ không ra, rốt cuộc chuyện này do có có người dở trò, hay là ngoài ý muốn. Đem tất cả mọi người diệt đi là biện pháp giải quyết tận gốc tốt nhất.
Khóe miệng Sở Tây Phong co giật, hắn vui mừng biết bao. Bởi vì chính hắn thuộc về Ám Vệ U Các, không thuộc về người làm Vương phủ. Nếu không, có thể hắn cũng phải cút đi luôn!
Ở trong mắt Tần Vương điện hạ, trừ tổ chức Ám Vệ hắn một tay bồi dưỡng ra, cùng Bách Lý gia Tộc đã thề thành tâm ra sức. Ngoài ra chưa có thêm một ai là có thể vĩnh viễn tín nhiệm?
Người đầu tiên Sở Tây Phong nghĩ đến chính là Triệu ma ma. Triệu ma ma phục vụ nhiều năm như vậy, rất nhiều việc Tần Vương điện hạ cũng không để lão nhân gia biết được.
Ai, Triệu ma ma nghe được mệnh lệnh này, chắc hẳn có biết bao nhiêu khó khăn phải vượt qua! Không chỉ Triệu ma ma, trong phủ cũng không thiếu người làm đã phục vụ trong nhiều năm. Lúc trẻ cống hiến, lúc cao tuổi rồi mới bị khu trục, bị hoài nghi, không biết phải có bao thương tâm cho vừa?
Mặc dù Sở Tây Phong luôn cảm thấy xác suất chuyện này là ngoài ý muốn sẽ cao một chút. Dù sao, người làm trong phủ đều là tuyển chọn tỉ mỉ. Dĩ nhiên, nếu như chuyện này là bởi vì lời nói, người Sở Tây Phong hoài nghi nhất chính là Tô Tiểu Ngọc.
Mặc dù Tô Tiểu Ngọc chỉ là một hài tử. Hơn nữa, lai lịch Tô Tiểu Ngọc cũng là Sở Tây Phong đu điều tra. Nhưng ai bảo, thời gian tiểu hài tử này vào phủ là ngắn nhất đây?
Hài tử tương đối dễ dàng bị mua chuộc. Hơn nữa, hài tử làm việc, tương đối không dễ bị người khác hoài nghi ra vấn đề.
Dù Sở Tây Phong không muốn, đáng tiếc, hắn không dám nói nhảm với Tần Vương điện hạ.
Không có chứng cứ đầy đủ, bất kỳ nghi ngờ hay suy đoán nào cũng đều là nói nhảm. Người chủ nhân này muốn là tuyệt đối an toàn. Dù thương tổn đến bao nhiêu người tâm huyết với hắn, hắn cũng không quan tâm đến họ đang đau khổ.
Mệnh lệnh này đưa về Tần Vương Phủ, Từ Đông Lâm là người thứ nhất đến tìm Hàn Vân Tịch.
"Vương phi nương nương, van cầu người, hãy giữ thẩm nương của ta lại! Thẩm nương của cùng Triệu ma ma đồng thời vào cung phục vụ. Sau đó đi theo Nghi Thái phi xuất cung, đến Tần Vương Phủ phục vụ. Cả đời nàng cẩn trọng, thành tâm ra sức vì Nghi Thái phi, thành tâm ra sức Tần Vương điện hạ, chưa bao giờ có tâm ý nào khác! Nàng không biết nhiều sự tình. Hơn nữa, từ trước tới nay đều không đi đến Vân Nhàn Các. Thẩm nương của ta nhất định là vô tội!"
Mặt Hàn Vân Tịch đầy thắc mắc, không giải thích được. Nàng nghe không hiểu.