VÀO TRẠI TÂM THẦN TÌM ĐƯỢC VỢ NGỐC

Trương Tuấn Kiện không phải là người xấu, nhưng nhìn đối thủ của mình thảm hại như vậy anh có chút hả hê. Tuấn Kiện miệng cười rộng đến mang tai trêu chọc Dịch Long Huấn.


" Huấn thiếu gia, bị bóp cổ có vui không nhỉ ? Có giống với cảm giác được mấy cô em xinh tươi massage không hả ?"


Vốn dĩ tâm tình đã không được tốt lại gặp kẻ dở hơi khiến Dịch Long Huấn càng lúc càng tức giận, hắn lấy cái gối ở bên cạnh ném cho anh một cái, lạnh nhạt phun ra vài từ.


" Cút đi!"


Trương Tuấn Kiện cười tít mắt ôm gối, tiếp tục trêu đùa.


" Dịch thiếu gia có vẻ tức giận, không sao... Người làm nghề lương y như tôi sẽ không chấp nhất anh... Ha ha ha ha"


Tiếng cười đáng ghét đó mà là không chấp nhất ư? Sao nghe đâu đó có một sự thỏa mãn không thể tưởng vậy nhỉ ?


Dịch Long Huấn tặng cho anh một cái liếc mắt khinh thường, sau đó quay sang Tiểu Mao Mao...chỉ thấy cậu đang nhìn mình chằm chằm.


Hắn cọc cằn thô lỗ hỏi.


" Cậu nhìn cái gì mà nhìn ?"


Tiểu Mao Mao hai tay đưa gần đến cổ Dịch Long Huấn, đoạn ngây ngô trả lời.


" Anh Kiện nói rằng anh thích được mát- xa. Để em bóp cổ anh nhé ?"


Trương Tuấn Kiện càng nghe càng cười lớn, anh vỗ tay khuyến khích đứa nhỏ ngốc.


" Đúng rồi, anh Dịch Long Huấn rất thích được đấm bóp. Em cứ bóp cổ hắn chặt vào, đừng nghĩ nhiều."


Dịch Long Huấn dường như càng thù ghét với ân nhân của mình hơn, hắn lườm họ Trương một cái rách mắt. Sau đó khẽ vỗ lên bàn tay của Tiểu Mao Mao một cái, ngụ ý nhắc cậu đừng làm loạn.


Ba người cứ vậy chơi trò mèo vờn chuột một hồi cũng thôi, mấy thuộc hạ của Dịch Long Huấn sau khi khôi phục lại được sức lực đều tự trách bản thân không phòng bị, sau đó là hàng vạn lời phỉ nhổ cái tên Dịch Tan kia là đồ phù thủy đội lốt người.


Xế chiều cũng qua đi, Trương Tuấn Kiện đưa Tiểu Mao Mao về phòng. Đám người Dịch Long Huấn ai nấy mặt mũi cũng nghiêm trọng tụ họp lại bàn bạc một số vấn đề.


Tần Liêm là người thường xuyên đánh đấm, hôm nay mặc dù mấy đòn kia đối với y không nhằm nhò gì, nhưng đối với người không bao giờ chịu khuất phục như họ Tần thì cảm thấy rất nhục nhã. Hắn gầm gừ mắng.


" Mẹ kiếp, cái tên Dịch Tan kia là đồ chó chết. Đợi xem sau này tôi có lấy đầu hắn hay không ?"


Cố Phi xoa xoa phần miệng bị đấm sưng của mình, có phần bực bội không kém đáp.


" Tên kia muốn giết người diệt khẩu tận gốc. Đến cả bệnh viện mà còn dám ngang tàn thì tôi cũng phải sợ hắn. Nhưng Dịch Tan là kẻ không có đầu óc tính toán, hắn để lộ quá nhiều sơ hở. Chúng ta vẫn có thể lật đổ được"


Thế lực của Dịch Tan bắt đầu bành trướng đi nhiều hơn, nhưng sự quản lí lại lỏng lẻo cực độ. Theo như người anh em giả vờ bị thực vật nằm ở bệnh viện trung ương cho hay, mỗi ngày cậu đều điều tra một chút về Dịch Tan. Mới tối hôm qua, Hưu Huy còn theo cổng sau của bệnh viện trung ương để đến trại tâm thần thăm hỏi và báo cáo bọn họ.


Theo như những gì Hưu Huy nói. Dịch Tan gây thù chuốc oán nhiều, thậm chí có kẻ còn xông thẳng vào bang để tìm y hỏi tội. Cũng may gia thế nhà hắn mạnh, Dịch Tan có thể dùng uy quyền dập tắt nhanh. Nhưng chuyện có kẻ dám kéo thẳng vào bang gây sự như bây giờ thì mới là lần đầu.


Dịch Long Huấn mặt mũi lạnh lùng xoay cổ một cái, sau đó nhìn Tần Liêm nói.


" Tần Liêm, tối nay cậu trốn khỏi trại tâm thần, điều tra một chút bang nào đã kéo đến nhà mình gây sự được không ?"


Tần Liêm mặt mũi cau có, nhưng đến khi Dịch Long Huấn giao nhiệm vụ thì lại thả lỏng cơ mặt gật đầu đáp.


" Thiếu gia, việc này tôi nhất định sẽ làm tốt. Cậu cứ yên tâm"


" Trông cậy vào cậu"


Căn phòng bỗng chốc rơi vào yên tĩnh, chẳng ai nói với ai câu nào cả. Sự việc hôm nay khiến ai nấy cũng phải suy nghĩ lại sự phòng bị của bản thân... Sự ngột ngạt đến khó chịu.


Cạch!


Bỗng nhiên, cánh cửa được mở ra. Tiểu Mao Mao ôm một rổ socola trên tay, cả người cậu mặc một bộ đồ màu trắng xóa nhưng lại thuần khiết. Trên đầu Mao Mao còn đội một đôi tai gấu mà Tuấn Kiến đã mua từ lâu, nhóc con vụng về nói.


" Hôm nay mọi người đều buồn. Mao Mao mở kẹo cho mọi người nhé ?"


Tiểu Mao Mao xuất hiện xóa tan bầu không khí nặng nề đi, Cố Phi bỗng nhiên mỉm cười tự nói.


"Lắm lúc làm người điên cũng vui, không phải suy nghĩ nhiều"


Mọi người ai cũng nhìn Mao Mao, rồi nhẹ nhàng cười mà lòng yên bình hơn một chút.


------***------


Sì boi đoạn sau.


Tần Liêm dùng tay xoa mông bác sĩ nhỏ Tiêu Anh, đoạn nhìn bác sĩ đang sợ hãi nói.


" Mông mảy nhỉ ? Cái này mà ch*ch thì sướng lắm đúng không?"

Bình luận

Truyện đang đọc