Thời gian tiếp theo, Tiểu Mao Mao dường như có vẻ ghét bỏ Dịch Long Huấn thật sự. Mỗi lần cả hai vô tình chạm nhau, nhóc con kia đều làm mặt xấu với hắn rồi đi chỗ khác. Không còn vẻ hiền dịu như trước.
Hắn đinh ninh rằng cậu nhóc quả thực đã bị dạy hư, mà người dạy hư cậu không ai khác chính là mình.
Cả ngày ở trong phòng giải quyết công việc, hắn thật sự có chút nhớ cậu. Nhớ một nhóc con lấn giường của mình ngủ ngon. Nhớ một cậu nhóc vì bị bắt nạt mà khóc lóc ỉ ôi với mình, nhớ Tiểu Mao Mao quậy phá khắp căn phòng.
Dường như trong mọi không gian, hắn đều nhớ cậu.
Dịch Long Huấn lòng nặng trĩu, tự trách mình gây họa thì phải tự gánh lấy. Ở trong căn phòng ngột ngạt này thật sự không dễ chịu chút nào, hắn mở cửa phòng. Định đi ra ngoài một chút.
Nào ngờ, oan gia ngỏ hẹp. Hắn vừa bước ra thì phòng kế bên cũng mở cửa... Nhưng lần này, từ phòng cậu nhóc còn có thêm một người đi ra.
Nam nhân đó mặc đồ vest đen, nét mặt thanh tú hiền dịu nhưng lại có chút sắc xảo. Người kia ôm vai Tiểu Mao Mao cười cười nói nói, mà Tiểu Mao Mao cùng Trương Tuấn Kiện ở bên cũng có vẻ rất vui.
Người kia nói với Mao Mao.
" Được rồi! Tiểu Tinh Anh của anh là ngoan nhất. Tầm một tháng nữa anh sẽ đón em về cho em một cuộc sống tốt nhất nhé?"
Nghe đến đây, Dịch Long Huấn không khỏi trợn mắt. Hắn thầm nghĩ.
" Mẹ nó! Nhóc con này có người bao nuôi ư ?"
Tiềm thức bỗng nhiên bị nhiễu loạn, Dịch Long Huấn giả vở dựa người vào cửa. Vểnh cái tai lên nghe ngóng.
Trương Tuấn Kiện có vẻ rất vui, nói với người kia.
" Trương Bạch Nhược, lần này Tiểu Mao Mao giao cho cậu vậy. Tầm một tháng sau cậu đưa em ấy về nhà chăm sóc nhé !?"
" Được! Em nhớ rồi, Mao Mao đáng yêu như vậy. Chỉ có kẻ ngu mới lánh xa em ấy."
Trương Tuấn Kiện cười sảng khoái đáp.
" Đúng ! Ha ha... Chỉ có kẻ ngu ngốc mới rời xa em. Nhưng con người thì đâu có ngốc đến độ vậy, chắc chắn đó là một con heo!"
Dịch Long Huấn tức đến độ mặt, dường như mấy người này đang cố ý chăm chọc hắn thì phải? Cái gì mà ngu? Cái gì mà heo? Có tin ông đây bắn vỡ sọ mấy người không ?
Nhưng điều làm hắn chú tâm hơn là hình như cậu nhóc này cũng sắp rời xa khỏi bệnh viện... Tức là, nhóc con này cũng sẽ đi sao ? Sẽ không còn ở đây nữa ư?
Dịch Long Huấn lặng người, cảm giác như thể tâm trạng vỡ vụn đi vậy. Mà liếc nhìn Tiểu Mao Mao, xem ra cậu nhóc cũng hào hứng lắm. Nhóc con còn không quên nói.
" Anh Nhược, nhớ đón Mao Mao sớm nhé !"
" Mao Mao là cục cưng ngoan của anh, nhất định anh sẽ đón em về sớm ! Ngoan nào! Anh hôm nay phải đi có việc, ngày mai sẽ ghé đến thăm em. Có chịu không ?"
Trương Tuấn Kiện vỗ vai người tên Bạch Nhược đó, anh cười rạng rỡ đá xéo người khác.
" Đấy!! Tiểu Mao Mao thấy chưa, người đối tốt với em thật sự thì ngay cả khi mới về nước họ cũng nghĩ đến em đầu tiên. Người không đối xử tốt sẽ buông lời thậm tệ. Loại người đó là do heo đầu thai thành"
Dịch Long Huấn hận thù gầm gừ trong lòng.
" Mẹ nó Trương Tuấn Kiện, ông đây bẻ cổ cậu đấy đồ khốn"
Ba người bọn họ đi ra khỏi phòng, Tiểu Mao Mao có vẻ bu bám Bạch Nhược lắm. Lúc đi ngang qua Dịch Long Huấn nhóc con còn không thèm nhìn hắn lấy một cái. Tựa như xem hắn là không khí vậy.
Nhìn cảnh Bạch Nhược ôm Tiểu Mao Mao, Dịch Long Huấn cảm thấy có một cỗ ghen tuông trào trong lòng ngực mình. Nhưng hắn không tiện nói ra... Bởi vì, hắn vẫn còn lòng tự trọng rất cao.
Hắn quan sát đám người kia, lúc Bạch Nhược đi vào thang máy còn nhẹ hôn lên trán của Mao Mao. Mà cậu nhóc cũng hưởng thụ lắm, cứ cười mãi thôi.
Lúc này, Dịch Long Huấn đã rất lên lửa ghen tuông thật lớn.
Tiễn Trương Bạch Nhược xong thì Tiểu Mao Mao quay trở về phòng mình. Lúc đi ngang qua Dịch Long Huấn, hắn có mở lời.
" Này nhóc con-"
Hắn còn chưa nói hết câu, Tiểu Mao Mao đã xù lông nhím đáp.
" Ai thèm nói chuyện với Mì Trứng ! Hừ!"
Nhóc con lạnh lùng khinh thường hắn ra mặt. Sau đó là lại đi vào phòng, hết cách... Hắn đành hỏi Trương Tuấn Kiện đang đi sau.
" Này cái đồ đáng ghét kia"
Trương Tuấn Kiện mỉm cười đáp.
" Ai thèm nói chuyện với con heo bao giờ ?"
Dịch Long Huấn triệt để nổi giận thật sự...