VỆ SĨ CỦA ANH



Mùa xuân đã đến thật rồi, những khóm cây dưới lầu từ cành lá vụn vặt thưa thớt cũng trở nên xanh um tươi tốt, ngày càng có sức sống.
Hôm nay, Phương Tiêu Tiêu từ trường về, mặt buồn rười rượi, vừa vào cửa đã nằm dài trên ghế sô pha.
Thẩm Thu nghe thấy có tiếng động, đứng dậy khỏi máy tính từ trong phòng đi ra.
“Sao thế.”
“Tức chết đi được……”
Thẩm Thu thấy bộ dạng cô ấy sắp khóc đến nơi, ngồi bên cạnh: “Là trường học lại xảy ra chuyện gì à?”
“Đúng vậy! Mình thật sự phục mấy phụ huynh đó rồi, thành tích con cái không tốt thì đổ hết trách nhiệm lên người mình, còn sẵn lòng đến phòng hiệu trưởng, muốn đổi mình!” Phương Tiêu Tiêu tức giận nói, “Trước đây mình đã quan tâm đặc biệt đến ba đứa trẻ đó rồi, nhưng là chúng không chú tâm tới, lên lớp cũng không nghe giảng, mình thật là không còn cách nào khác với chúng.”
Thẩm Thu: “Trong một lớp học, không phải đứa trẻ nào cũng có thành xuất sắc hết.”
“Nhưng ba mẹ nào cũng muốn con mình là người giỏi nhất.” Phương Tiêu Tiêu nói, “Haizz mệt chết đi được, trước kia mình nghĩ giáo viên tiểu học rất dễ làm, còn có kỳ nghỉ đông và nghỉ hè nữa.

Kết quả…… trường tư thục thật sự quá mệt mỏi, ngày nào cũng nói khàn cả giọng, muốn chết muốn sống còn bị phụ huynh phàn nàn, mình không muốn làm nữa đâu.”
Thẩm Thu không rõ lắm về hình thức hoạt động của trường họ như thế nào, chỉ có thể vỗ vỗ vai an ủi cô ấy.
Phương Tiêu Tiêu nói: “Thu Thu, trước kia cậu nói sau khi kết thúc hợp đồng kia với Triệu Cảnh Hàng cậu cũng có dự định của riêng mình, cậu nghĩ muốn làm gì chưa.”
Thẩm Thu nói: “Ừ, kỳ thật, trước kia có nghĩ tới mở võ quán dạy taekwondo của riêng mình.”
Phương Tiêu Tiêu mắt sáng lên: “Hả? Sau đó sau đó thì sao.”
“Sau đó, hiện tại cũng có chuẩn bị.”
“Thật sao! Cậu muốn lập nghiệp, một mình?”
Thẩm Thu cười nhẹ: “Không phải đâu.”
“Bằng không thêm mình vào đi!”
“Hả?”

Phương Tiêu Tiêu: “Mình hùn vốn! Cô giáo này mình thật không muốn làm nữa, mình không hiểu taekwondo, nhưng mình có thể làm quản lý cho cậu, dù sao cậu cũng cần có hậu cần mà đúng không.”
“Được thì được, nhưng mà…… Lúc mới bắt đầu sẽ rất mệt, với cả, mình không chắc là sẽ làm tốt.”
“Vậy mình biết rồi, lập nghiệp đi.” Phương Tiêu Tiêu nói, “Trước đây ba mẹ đã cho mình một số tiền tiết kiệm, trong những năm qua bản thân mình cũng đã tiết kiệm được một ít.

Kỳ thật mình vẫn luôn muốn bản thân làm chút gì, nhưng mà, vẫn chưa biết làm gì.”
Thẩm Thu: “Cậu nghiêm túc à.”
“Nghiêm túc, nghiêm túc đến mức không thể nghiêm túc hơn nữa, bây giờ cậu đang chuẩn bị đến đâu rồi?”
Thẩm Thu trong một tháng qua, kỳ thật đã lên kế hoạch, bao gồm lựa chọn địa điểm, quy mô, cần tuyển bao nhiêu huấn luyện viên…… vân vân, cô đã có bản mẫu sơ bộ.
“Bây giờ là chọn địa điểm, mình đã liên hệ được hai nơi, ngày kia mình muốn đến xem sao.”
“Được đó, ngày kia vừa hay là cuối tuần, mình đi xem với cậu.” Phương Tiêu Tiêu hùng hổ nói, “Cuối học kỳ này mình sẽ nghỉ việc, đến lúc đó sẽ cùng cậu thực hiện!”
Thẩm Thu vốn nghĩ rằng, Phương Tiêu Tiêu chỉ đang tức giận chuyện ở trường, nhất thời kích động.
Nhưng không ngờ cô ấy thực sự đem chuyện nghỉ việc vào lịch trình.
Thế là, hai người cùng chọn địa điểm, Thẩm Thu liền bắt tay vào sửa sang.
Lúc trước cô đã tiết kiệm được một số tiền, hơn nữa thêm Phương Tiêu Tiêu gia nhập, cô đã mở một võ quán taekwondo nhỏ, tài chính coi như dư dả.
Chỉ là tự mình làm lấy, có rất nhiều việc cô như học lại lần nữa, mỗi ngày đều rất mệt.
Nhưng mà, hạnh phúc vẫn nhiều hơn.
Bởi vì cô có chuyện thực sự muốn làm, hơn nữa, chuyện này có thể lấp đầy cuộc sống của cô, khiến cô ít suy nghĩ về những thứ khác hơn.
Bốn mươi lăm ngày sau khi Triệu Cảnh Hàng biến mất, Thẩm Thu đã nhìn thấy dấu vết để lại của anh.
Không phải cố ý, nhưng vòng bạn bè của cô, cô thấy Triệu Thanh Mộng đăng ảnh trong vòng bạn bè.
Định vị ở nước ngoài, trong ba bức ảnh, có một tấm là Triệu Cảnh Hàng.
Nhưng có lẽ Triệu Thanh Mộng cũng không phải chụp anh, cho nên chỉ có mặt bên của Triệu Cảnh Hàng, cũng không rõ ràng.
Dòng caption của Triệu Thanh Mộng: Mỗi ngày trôi qua, thật là phiền.
Gia đình họ Triệu ngày ngày thay đổi, tất cả bonj họ đều rất bận bịu.
Tháng này, ngay cả Triệu Tu Diên cũng chỉ gọi điện cho cô hai lần, họ cũng không nói gì nhiều, chỉ là cô nói với anh ta muốn mở võ quán taekwondo.

Triệu Tu Diên nói muốn giúp đỡ, nhưng cô từ chối.
Về phần Triệu Cảnh Hàng, anh đã biến mất hoàn toàn.
Nhưng…… Thẩm Thu cảm thấy như vậy cũng khá tốt.
Chỉ thỉnh thoảng, cô không khỏi buồn một chút, cũng sẽ nhớ, ngày đó ở bệnh viện, lời anh chưa nói xong là gì.
Hôm nay là thứ tư, trời mưa rất to.
Thẩm Thu nhìn chăm chú võ quán được sửa sang xong, chuẩn bị về nhà.
Trên đường nhận được cuộc gọi từ Phương Tiêu Tiêu, cô ấy nói tan học muốn bắt xe về, nhưng không mang dù.
Thẩm Thu nói mình đang đợi cô ấy ở cổng tiểu khu.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, Thẩm Thu dừng lại ở cổng gác đợi, chờ được mười phút, thì xe Phương Tiêu Tiêu đến.
Thẩm Thu bước tới, đón người ra.
“Buổi tối chúng ta nấu mì đi, trong nhà còn chút rau và thịt.” Phương Tiêu Tiêu nói.
Thẩm Thu: “Được.”
……
Hai người nói nói cười cười, từ bên ngoài tiểu khu đi vào.
Cách đó 50 mét, là chung cư nơi họ ở.
Khi đến gần hơn, Thẩm Thu nhìn thấy một bóng đen ở dưới chung cư, vì che dù, nên không nhìn thấy mặt.
Nhưng không biết tại sao, bỗng nhiên cô thấy tim đập thình thịch.

Hình bóng kia, ngay cả chiếc dù, cô cũng cảm thấy có chút quen thuộc.
Một lúc sau Phương Tiêu Tiêu cũng nhìn thấy, có người đứng đó cũng không có gì là lạ, nhưng người đàn ông kia rất cao, cả người mặc đồ đen, dáng người thẳng tắp, một bóng dáng làm người khác không thể không đặt tầm mắt trên người hắn.
Phương Tiêu Tiêu có chút tò mò đánh giá.
Sau đó, có lẽ bởi vì có tiếng bước chân đến gần, người đàn ông ở cửa cuối cùng cũng di chuyển.
Hắn khẽ nâng dù lên, không có dù che, cuối cùng khuôn mặt của hắn cũng lộ ra trong màn mưa.
Đã lâu không gặp nhưng đôi mắt ấy như khắc sâu trong tâm trí, trong veo như ngọc, điềm tĩnh lại đường hoàng, trong ánh mắt có mâu thuẫn.
Thẩm Thu đứng ngay tại chỗ, mím môi nhẹ.
Người trước mặt không biết là do thời tiết hôm nay có chút lạnh, hay là do sóng gió gần đây bận quá, nên nước da có chút tái nhợt như không còn chút máu.

Nhưng nhìn cũng không khó coi, trái lại trời mưa tầm tã, có chút khó để miêu tả vẻ anh tuấn của anh.
Giống như trong phim…… Ma cà rồng xinh đẹp.
Phương Tiêu Tiêu cũng thấy rõ người đang đứng là ai, cô ấy nhìn Thẩm Thu, ánh mắt dò hỏi cô phải làm sao.
Thẩm Thu đưa dù trong tay cho cô ấy: “Cậu đi về trước đi.”
Phương Tiêu Tiêu gật đầu.
Hai người đi đến dưới mái hiên, Phương Tiêu Tiêu quẹt thẻ đi vào, Thẩm Thu quay lại nhìn người đang đứng bên cạnh.
Gió thổi hơi mạnh, nước mưa xối xả, nghiêng người lại gần.
Người trước mặt tiến về phía cô vài bước, khẽ nghiêng dù che mưa gió.
“Tối muộn thế này mới về.” Triệu Cảnh Hàng mở miệng nói.
Thẩm Thu nghe thấy tiếng nói, có chút hốt hoảng, trầm mặc một lát mới nói: “Có chút việc, sao anh ở đây.”
“Vừa trở về.”
Thẩm Thu nhớ tới vòng bạn bè của Triệu Thanh Mộng mà cô đã nhìn thấy khi nãy, cô ấy đã đăng nó một tiếng trước, gọi bạn bè cô ấy đến chơi vào buổi tối.
Cho nên, Triệu Cảnh Hàng cũng trên cùng một chuyến bay sao.
Anh đã đến đây ngay khi vừa xuống máy bay?
Thẩm Thu ậm ừ, đột nhiên không biết phải nói cái gì.
Triệu Cảnh Hàng cúi đầu nhìn cô, nói: “Sau khi ông nội mất, vẫn luôn lo liệu tang lễ.

Tang lễ xong, lại ra nước ngoài, mấy công ty bên kia và tài sản cần giải quyết, rất nhiều việc, mỗi ngày đều rất bận.”
Anh bây giờ, là đang giải thích.
“Hơn một tháng cuối cùng cũng xử lý xong.” Triệu Cảnh Hàng cười nhẹ, nói, “Thẩm Thu, em đúng là quá nhẫn tâm.”
Thẩm Thu nghi hoặc: “Cái gì?”
“Hơn một tháng nay em cũng không liên lạc với anh, không nhẫn tâm sao?”
Thẩm Thu nhíu mày, trong tiềm thức nói: “Một tháng trước tôi đang đợi lệnh, nhưng anh không liên lạc với tôi.”
“Không dám.”
Thẩm Thu sửng sốt một chút, còn chưa kịp phản ứng, giây tiếp theo, người trước mắt bước tới nắm lấy cô.
Trên áo anh mang chút hơi ẩm, khi kề sát mặt cô, ấm áp, lại mang theo chút ẩm ướt.
“Liên lạc với em, trở về chỉ muốn gặp em.” Triệu Cảnh Hàng có chút bất mãn nói.
Tim Thẩm Thu bỗng lệch một nhịp, đặt tay lên ngực anh, muốn đẩy ra tạo khoảng cách.
Triệu Cảnh Hàng lại dùng sức, ôm chặt cô vào lòng.
“Cho nên anh mới không liên lạc với em, bằng không sẽ muốn bay trở về.

Nhưng nếu như vậy, sẽ lỡ chuyện chính sự.”

Sau một hồi im lặng, Thẩm Thu khẽ cụp mắt xuống: “Triệu Cảnh Hàng, hợp đồng của chúng ta đã hết hạn.”
“Anh biết.”
Thẩm Thu hít sâu một hơi: “Như anh đã nói, khi hợp đồng hết hạn, anh sẽ buông tôi ra.”
Triệu Cảnh Hàng hơi khựng lại, buông lỏng đôi tay.
Thẩm Thu không ngước mắt lên, cô tránh ánh mắt của anh, chỉ nhìn vào bàn tay anh cầm ô kia.
Tay cầm dù màu bạc càng làm nổi bật khớp xương của anh thêm trắng và đẹp đẽ hơn, trước đây khi ở nhà, Phương Tiêu Tiêu có nói qua với cô vài lần, nói mặc dù con người anh rất xấu, nhưng tay quả thật rất đẹp.
Thật đúng là như vậy.
“Em còn muốn đi?” Triệu Cảnh Hàng hỏi.
Thẩm Thu: “Tôi nói rồi……”
Triệu Cảnh Hàng cau mày, trầm giọng nói: “Đêm đó ở khách sạn em nói em thích anh, Thẩm Thu, em đừng giả vờ quên.”
Thẩm Thu: “…… Tôi uống say.”
“Nhưng anh không nghĩ là em uống say!”
Thẩm Thu ngước mắt: “Nhưng mà Triệu Cảnh Hàng, chúng ta không hợp đâu.”
Triệu Cảnh Hàng dừng lại: “Cái gì?”
“Thích thứ này, nói không có là không có, chẳng được dài lâu.

Có phù hợp hay không, cũng quyết định ngay từ đầu.”
“Cần suy nghĩ cái gì vấn đề hợp hay không hợp?” Triệu Cảnh Hàng có chút không thể tưởng tượng được.
Thẩm Thu nghĩ, đây chính là điểm khác biệt giữa cô và Triệu Cảnh Hàng.
Anh làm việc, chưa bao giờ suy xét đến hậu quả, muốn làm gì thì làm.

Còn cô lại lo trước lo sau sợ này sợ kia…… Sợ anh không thích cô nữa, sợ anh chợt có đối tượng kết hôn phù hợp.

Cũng sợ mình lại lần nữa lún vào hố sâu, không cách nào rút ra được.
“Từ đầu đến cuối, giữa chúng ta đã không có sự bình đẳng.”
Triệu Cảnh Hàng sửng sốt, ở đáy mắt hiện lên vẻ hoảng sợ: “Đúng, anh thừa nhận trước đây tôi bảo em làm vệ sĩ, làm rất nhiều chuyện tồi tệ.

Nhưng về sau sẽ không, anh có thể cho em làm chuyện em muốn làm, sẽ không ép buộc cũng sẽ không ra lệnh em làm bất cứ điều gì nữa ——”
“Hợp đồng đã kết thúc.” Thẩm Thu ngắt ngang lời anh nói, “Chúng ta…… không cần gặp lại nữa.”
“……”
Thẩm Thu lùi lại một bước, xoay người đi để quét thẻ vào cửa, nhưng, cô cố lấy thẻ quẹt mấy lần mà không nào lấy ra được, cô đang run rẩy.
“Không bình đẳng!” Khi Thẩm Thu lấy ra được thẻ quẹt, Triệu Cảnh Hàng thô bạo nắm lấy tay cô.
“Anh thích em, thích đến chết đi không thể buông tay được, mà em nói đi là đi dễ dàng như vậy! Giữa chúng ta, quả thật không bình đẳng.”


Bình luận

Truyện đang đọc