VỆ SĨ CỦA ANH



Võ quán đã khai trương từ mấy hôm trước, bởi vì lúc trước có tuyên truyền chương trình trải nghiệm học miễn phí, nên có rất nhiều học sinh tới.

Mấy ngày này, Thẩm Thu và Phương Tiêu Tiêu vẫn luôn đợi trong quán, bận tới mức chân không chạm đất.

Mãi cho tới khi khóa học trải nghiệm kết thúc, mọi thứ mới quay về quỹ đạo, hai người mới thoải mái một chút.

Hôm nay, hơn 7 giờ tối.
Thẩm Thu nhận được điện thoại của Triệu Cảnh Hàng, hỏi cô hôm nay đã kết thúc chưa.

Từ ngày xác định hai người ở bên nhau, cô vẫn luôn bận rộn, đã mấy đêm rồi cô không có thời gian ăn cơm cùng anh.

Hôm nay đã quyết định từ trước.

Thẩm Thu nhìn điện thoại, phát hiện đã sắp tới thời gian cô hẹn Triệu Cảnh Hàng.
Cô hơi lo lắng, nói: “Em lập tức đến ngay!”
Triệu Cảnh Hàng ở đầu dây bên kia nói: “Quên rồi đúng không? Haiz Thẩm Thu, vừa mới bắt đầu mà em đã không quan tâm anh rồi.”
Thẩm Thu có chút xấu hổ, hôm nay khó khăn lắm cô mới được rảnh rỗi, suýt chút nữa là quên mất, bởi vì có phụ huynh tới hỏi cách đăng ký.

“Không phải vậy, anh đừng nói nhảm.” Thẩm Thu vội vàng thu dọn đồ đạc: “Em xuống lầu ngay đây.”
“Ồ? Xuống lầu?”
“Vâng.”
“Người còn ngồi ở đây, đừng có nói dối.”
Đột nhiên, giọng nói không chỉ truyền từ điện thoại, mà ngoài cửa cũng nghe thấy.

Thẩm Thu hơi giật mình, ngẩng đầu lên thì phát hiện Triệu Cảnh Hàng đã tới.

Cô lập tức nói: “Em ngồi để dọn dẹp đồ, ý của em là em sẽ xuống lầu liền.”
Triệu Cảnh Hàng bước tới, gõ vào đầu cô: “Lúc trước là em nói anh chậm chạp, bây giờ thì tới em.”
“Hôm nay em hơi bận, thực xin lỗi……”
Triệu Cảnh Hàng cười: “Miễn cưỡng tha thứ cho em.”
Thẩm Thu thấy Triệu Cảnh Hàng không tức giận, mới thở phào nhẹ nhõm, cô cầm điện thoại, đi tới chỗ anh: “Chúng ta đi ăn ở đâu?”
Triệu Cảnh Hàng: “Em muốn ăn gì? Muốn ăn món Nhật hay là đồ ăn Trung Quốc?”
Thẩm Thu suy nghĩ, vừa định trả lời, đột nhiên Phương Tiêu Tiêu từ ngoài cửa chạy vào.


“Thu Thu! Cậu biết ở dưới lầu mình nhìn thấy ai nè, anh ấy nói tình cờ đi ngang qua, nên mình——” Phương Tiêu Tiêu dừng lại khi nhìn thấy Triệu Cảnh Hàng, rồi tiếp tục nói: “…… Dẫn lên.”
Nghe xong, Triệu Cảnh Hàng và Thẩm Thu đồng thời nhìn phía sau lưng cô ấy, thì thấy phía sau lưng Phương Tiêu Tiêu có một người đi tới.

Dáng người cao thẳng, mặt mày thanh tú, ở đuôi mắt có một nốt ruồi nhỏ như là dệt hoa trên gấm, càng đậm thêm phần ôn nhã, tuấn tú.
Không phải ai khác, mà chính là Triệu Tu Diên.
Triệu Cảnh Hàng hơi khựng lại, nhìn Triệu Tu Diên.
Hai người rất ăn ý mà không nói gì, dời tầm mắt đi chỗ khác.

Phương Tiêu Tiêu trước đây có nghe được Thẩm Thu nói về khúc mắc của ba người họ, biết Triệu Tu Diên và Triệu Cảnh Hàng không phải đang đối phó nhau, khi nhìn thấy Triệu Cảnh Hàng ở đây, cô ấy không biết phải làm gì, chỉ yên lặng nháy mắt với Thẩm Thu.

Vẻ mặt Thẩm Thu rất bình tĩnh, cô nhìn Triệu Tu Diên và nói: “Sao hôm nay anh lại tới đây? Không bận sao?”
Triệu Tu Diên nói: “Mấy ngày trước em khai trương quán nhưng anh đang ở chỗ khác nên không tới được, không biết em ở đây thế nào, nên hôm nay anh tiện đường ghé thăm em.”
Thẩm Thu ậm ừ nói: “Cũng tạm được, anh yên tâm đi.”
Triệu Tu Diên gật đầu: “Em muốn đi ra ngoài sao?”
“Đi ăn cơm, anh ăn chưa?”
Phương Tiêu Tiêu nói: “Chưa đâu…… Mình vừa hỏi, mình còn nói sẽ đi ăn cùng nhau không ngờ……”
Không ngờ là Triệu Cảnh Hàng cũng ở đây.

Nếu cô ấy biết sớm hơn, chắc chắn sẽ không nói bọn họ sẽ đi ăn cùng nhau rồi
Bây giờ xấu hổ quá.

Triệu Tu Diên nhận ra Phương Tiêu Tiêu đang xấu hổ, cười nói: “Không sao, em đi đi, anh đi trước.”
Thẩm Thu nhíu mày.
Phương Tiêu Tiêu: “Này……”
“Đi làm gì.

Sao không ăn cơm cùng nhau?” Đột nhiên Triệu Cảnh Hàng ở bên cạnh nói.
Trong nháy mắt, cả ba người đều nhìn về phía anh.

Triệu Cảnh Hàng hoàn toàn không để ý vẻ mặt kinh ngạc của bọn họ, một tay ôm vai Thẩm Thu, nói: “Nhìn anh làm gì? Em còn chưa nói buổi tối sẽ ăn gì đó.”
Thẩm Thu sửng sốt, chậm rãi nói: “Đồ ăn Trung Quốc đi.”
Triệu Cảnh Hàng nhìn Triệu Tu Diên và Phương Tiêu Tiêu, nói: “Ăn đồ Trung Quốc, có ý kiến gì không?”
Phương Tiêu Tiêu lập tức nói: “Không có ý kiến! Ở dưới lầu có quán ăn rất nổi tiếng! Anh thấy thế nào?”
Người Phương Tiêu Tiêu nhìn là Triệu Tu Diên.
Triệu Tu Diên im lặng một lúc, mới nói: “Có thể.”
Từ hai người đi ăn biến thành bốn người đi ăn.

Thật ra, Thẩm Thu cũng không trông cậy vào việc Triệu Cảnh Hàng có thể cùng Triệu Tu Diên ở chung với nhau, cô cảm thấy quan hệ của hai người họ từ nhỏ tới lớn đều là cạnh tranh với nhau, còn có chuyện “gián điệp” lúc trước…… làm cho mối quan hệ của bọn họ không thể nào tốt đẹp hơn được.

Cô chỉ nghĩ nếu bọn không đối đầu nhau thì thật tốt.

Vì vậy lúc Triệu Cảnh Hàng nói sẽ cùng nhau ăn cơm, cô thật sự có chút ngạc nhiên.

Sau khi ngồi vào nhà ăn, người phục vụ đem thực đơn tới.
Đầu tiên là đưa cho Phương Tiêu Tiêu, Phương Tiêu Tiêu lại đưa cho Triệu Tu Diên: “Lúc trước sinh nhật tôi là anh Triệu trả tiền cho tôi, nên hôm nay tôi sẽ mời anh ăn!”
Triệu Tu Diên nói: “Không cần đâu.”
“Anh đừng khách sáo! Anh chọn những món anh thích đi.”
Triệu Tu Diên mỉm cười lịch sự với cô ấy, cũng không nói nhiều.

Sau khi chọn được vài món, anh trả thực đơn cho Phương Tiêu Tiêu, để cô gọi món.

Phương Tiêu Tiêu nhìn vài lần, cười nói: “Anh và Thu Thu thật giống nhau, chúng tôi đã từng tới đây ăn, cô ấy cũng gọi mấy món này.”
Triệu Cảnh Hàng cau mày, bàn tay dưới bàn lập tức nắm chặt tay Thẩm Thu
Thẩm Thu: “……”
Triệu Tu Diên: “Cô ấy luôn thích ăn những món này, từ lúc nhỏ đã như vậy.”
Phương Tiêu Tiêu chớp mắt, đột nhiên suy nghĩ có phải cô ấy đã nói sai đề tài rồi không……
Quả nhiên, sau khi liếc nhìn thấy phía đối diện, phát hiện ánh mắt Triệu thiếu gia hơi đen.

Phương Tiêu Tiêu gượng cười: “Ha ha ha tôi, tôi cũng rất thích ăn.

À, tôi chọn xong rồi, anh gọi món đi.”
Phương Tiêu Tiêu lập tức đem thực đơn trong tay đưa cho Triệu Cảnh Hàng.

Triệu Cảnh Hàng lạnh lùng cầm lấy, rũ mắt nhìn mấy món đã được chọn, không nhúc nhích.
Đúng là…… dì Lương cũng đã làm mấy món này ở nhà, quả thực là mấy món Thẩm Thu thích.
“Tại sao không chọn?” Thẩm Thu lại gần anh, hỏi.

Triệu Cảnh Hàng: “Mấy món em thích ăn có người chọn rồi, anh còn chọn làm gì nữa.”
Giọng anh không nói, nhưng Thẩm Thu đang ở gần anh, nên có thể nghe thấy.

Nhìn dáng vẻ khó chịu của anh, nhịn không được cười: “Vậy chọn mấy món anh thích ăn là được rồi.”
“…… Anh ăn gì cũng được.”
Thẩm Thu lấy thực đơn từ trong tay ăn: “Bò viên?”
Triệu Cảnh Hàng liếc nhìn cô một cái, Thẩm Thu cũng không đợi anh trả lời, sau khi đánh dấu món này, thì đánh dấu thêm hai món khác.

Ba món cô chọn đều là món anh thích ăn.

Triệu Cảnh Hàng nhướng mày.

Trong nháy mắt, cảm xúc của anh được hạ xuống.

Lúc cô đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ, bàn tay dưới bàn lại nắm tay cô: “Chọn mấy món cũng không tệ lắm.”
Thẩm Thu vùng vẫy không được, đành theo ý anh, bất lực hỏi: “Anh còn cần gì hả?”
Tâm trạng Triệu Cảnh Hàng rất tốt: “Không cần, nhiêu đó là đủ rồi.”
Sau khi đồ ăn lên, bọn họ bắt đầu ăn, vừa ăn vừa nói chuyện, đa số là Phương Tiêu Tiêu nói, còn Triệu Tu Diên và Thẩm Thu trả lời.
Triệu Cảnh Hàng không nói gì, một bên ăn, một bên gắp đồ ăn cho Thẩm Thu.
Trước đây, Triệu Cảnh Hàng không giỏi làm những chuyện này, sau khi Doãn Hưng Trình biết anh và Thẩm Thu bắt đầu yêu đương, thì Doãn Hưng Trình có nói với anh về các cách dỗ dành bạn gái.

Lúc Doãn Hưng Trình nói thì Triệu Cảnh Hàng vô cùng ghét bỏ, nhưng sau lưng thì không quên, anh đều làm hết.
“Nhiều quá rồi, đừng gắp nữa.” Chén nhỏ trước mặt cô sắp đầy rồi, nhưng Triệu Cảnh Hàng vẫn cố tình gắp đồ ăn cho cô, Thẩm Thu nhịn không được ngăn lại.
Triệu Cảnh Hàng: “Gần đây không phải em rất mệt sao, ăn nhiều một chút.”
Thẩm Thu không quen được người khác gắp đồ ăn cho mình.

Huống chi, phía đối diện còn có hai người nữa, cô thấy hơi xấu hổ.
Triệu Cảnh Hàng nhận ra điều gì đó, nhớ tới lời Doãn Hưng Trình nói: “Một người bạn trai tiêu chuẩn nên làm gì?”
“Có muốn ăn tôm không?”
Thẩm Thu: “…… Để em tự làm.”
Triệu Cảnh Hàng ừm một tiếng, cũng không nhiều lời, chỉ chậm rãi lột sạch vỏ tôm, để vào chén của cô.

Phương Tiêu Tiêu sửng sốt một chút, dù sao lúc đầu cô ấy cũng đã nghe Thẩm Thu nói về tính tình của vị thiếu gia này.

Triệu Tu Diên cũng liếc nhìn Triệu Cảnh Hàng đang tiếp tục lột tôm, lại thấy lỗ tai Thẩm Thu có chút đỏ, cảm xúc trong lòng anh ta lẫn lộn.

Từ trước tới nay anh ta cảm thấy, Triệu Cảnh Hàng không phải là người có thể làm chồng, ít nhất là trong những năm quen biết anh, anh ta không cho là Triệu Cảnh Hàng sẽ đối xử chân thành với Thẩm Thu.

Nhưng bây giờ…… anh ta phải thay đổi suy nghĩ của mình.

Lúc này, anh ta không biết mình nên vui hay nên buồn.

Có lẽ…… vẫn là vui nhiều hơn.
Ít nhất, điều mà anh chưa bao giờ làm, anh ta đã làm rồi.
——
Một tiếng sau, bốn người ăn xong.

Phương Tiêu Tiêu và Thẩm Thu cùng đi vào phòng vệ sinh, vì vậy Triệu Cảnh Hàng và Triệu Tu Diên đứng ở trước cửa nhà hàng đợi.

Trước đây, ngoài những cuộc họp ra thì hai người rất ít khi nói chuyện riêng với nhau, từ tận đáy lòng vốn dĩ cũng không có gì để nói.

Lúc này đứng cạnh nhau, giống như nước Sở với nước Hán, nhìn nhau đã ngứa mắt, không muốn nói chuyện với nhau.

Dáng người của hai người rất cao, đẹp trai còn đứng cạnh nhau, người đi người tới đều ngoái lại nhìn họ.

Không lâu sau, có một cô gái chạy tới, muốn xin WeChat.
Triệu Cảnh Hàng đối với chuyện này rất quen thuộc, sau khi cô gái nói xong, anh chỉ về phía Triệu Tu Diên và nói: “Hỏi anh ta đi.”
Triệu Tu Diên sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn phía Triệu Cảnh Hàng: “Cái gì?”
“Anh ta vẫn còn độc thân, nên hỏi anh ta đi.” Triệu Cảnh Hàng cười, khoe khoang nói: “Tôi có bạn gái rồi.”
Vẻ lịch sự duy nhất trên khuôn mặt Triệu Tu Diên liền biến mất.

Cô gái kia cũng không chú ý tới, vốn là cả hai người họ đều đẹp trai nên xin ai cũng như nhau thôi, hiện tại Triệu Cảnh Hàng nói như vậy, cô ta đương nhiên quay sang nhìn Triệu Tu Diên rồi.

“Soái ca, có thể xin Wechat của anh được không?”
Triệu Tu Diên lạnh lùng nói: “Thực xin lỗi, tôi có người mình thích rồi.”
Triệu Cảnh Hàng: “Anh cũng có người mình thích? Sao tôi không biết vậy.”
Triệu Tu Diên: “Cậu muốn biết.”
“Anh cũng không nên nói dối để không cần thêm WeChat như vậy, sẽ đả thương người khác.”
Triệu Tu Diên nhìn Triệu Cảnh Hàng, có chút tức giận: “Tôi thật không ngờ là cậu cũng xen vào chuyện của người khác.”
Triệu Cảnh Hàng cười nhạt: “Phải không? Có lẽ là do tôi có bạn gái nên thích lo chuyện bao đồng.”
Chuyện này thì liên quan gì?

Triệu Tu Diên thấy người này có tật xấu!
Anh ta hít sâu một hơi, đè nén cơn tức, từ chối cô gái một lần nữa.

Cô gái đành thất vọng rời đi.

Đúng lúc, Thẩm Thu và Phương Tiêu Tiêu cũng đi ra.

“Đi thôi.” Thẩm Thu nói.
Phương Tiêu Tiêu: “Tối nay mình phải về nhà ba mẹ, Thu Thu, mình không thể về với cậu được rồi.”
“Mình biết rồi.”
Sau khi Phương Tiêu Tiêu rời đi, Thẩm Thu nhìn về phía Triệu Tu Diên: “A Diên, còn anh thì sao?”
Triệu Tu Diên khô cằn nói: “Anh về nhà.”
Thẩm Thu nghe thấy giọng điệu anh ta có chút không đúng, sửng sốt: “À…… Vậy, anh đi đường cẩn thận.”
Triệu Tu Diên gật đầu, nói: “Lúc nào rảnh thì về nhà đi, chú Lý rất nhớ em.”
Thẩm Thu cười: “Được.”
Triệu Tu Diên nói xong, thì đi tới bãi đổ xe, Thẩm Thu đang nhìn anh ta đi, đột nhiên trước mặt tối sầm.
Cô kéo tay Triệu Cảnh Hàng xuống: “Anh làm gì vậy……”
“Em nhìn lâu vậy làm gì?”
Thẩm Thu kéo tay anh xuống: “Anh thật nhàm chán.”
Triệu Cảnh Hàng cười nhạt.
Thẩm Thu nói: “Anh vừa nói gì với anh ấy vậy? Nhìn anh ấy có chút kỳ quái.”
“Anh có thể nói gì? Anh và anh ta cũng không có gì để nói.” Triệu Cảnh Hàng ôm vai cô “Đi thôi.”
“Không phải xe đậu bên kia sao?”
“Đi dạo để tiêu hóa.”
Thẩm Thu ngẫm lại cũng đúng, vì vậy liền đi dạo với anh
“Hôm nay cảm ơn anh.”
Triệu Cảnh Hàng dừng lại, liếc nhìn cô: “Cảm ơn chuyện gì?”
“Vừa rồi lúc ở quán, em không ngờ anh sẽ nói với anh ấy là cùng nhau đi ăn.”
Triệu Cảnh Hàng trầm mặc một lúc lâu, mới nói: “Tuy là anh không muốn thừa nhận, nhưng Triệu Tu Diên là người cùng thế giới với em, anh biết.”
Thẩm Thu: “……”
“Nhưng chỉ có vậy thôi.” Triệu Cảnh Hàng véo má cô: “Nếu tiến xa thêm nữa, muốn anh trở thành bạn tốt với anh ta thì không có chuyện đó.”
Trong lòng Thẩm Thu có chút ấm áp: “Em không yêu cầu anh làm nhiều như vậy, chỉ là em…… muốn cảm ơn anh.”
“Câm miệng, nếu em còn nói cảm ơn thì anh sẽ vặn đầu em đó.”
Thẩm Thu liếc nhìn anh: “Ai vặn đầu ai còn chưa biết……”
Triệu Cảnh Hàng lập tức kéo cô vào lòng: “Em nói cái gì?”
Thẩm Thu ngửa ra sau: “Em nói, anh ở với em chưa chắc gì đã chiếm được ưu thế.”
Triệu Cảnh Hàng híp mắt: “Sao em lại kiêu ngạo như vậy?”
Khóe miệng Thẩm Thu hơi cong lên: “Không phải anh đã sớm biết rồi sao?”
Lúc này trước cửa trung tâm thương mại có rất nhiều người.

Cũng có rất nhiều cặp đôi.

Vì vậy cũng không có gì ngạc nhiên khi thấy một đôi đang ôm nhau giữa đường.

Triệu Cảnh Hàng nhìn đôi mắt mang theo ý cười của Thẩm Thu, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, không nói gì chỉ ôm cô vào lòng.

“Quả thực là anh biết, đó là lý do tại sao anh rất thích em.”
Thẩm Thu hơi giật mình, nụ cười trên môi càng nhiều hơn.

Cô hiếm khi được như vậy, ôm anh vào ban đêm dưới ánh đèn, vùi mặt thật sâu vào lòng ngực anh.

Cô cũng vậy.

Thực ra, cô cũng rất rất thích anh.

Thích tới mức không chịu được.


Bình luận

Truyện đang đọc