VỊ CÁCH VÁCH MUỐN ĂN CHỰC

Edit: Zịt cac cac cac

Beta: Yam

Mặc dù Dụ Noãn muốn Hà Thanh Thanh đi đánh tiếng với người phụ trách fans của công ty game trước, thảo luận nếu như giữa đường không cẩn thận xảy ra điều ngoài ý muốn gì đó, đừng bị phản ứng của cô dọa sợ. Nhưng đây cũng chỉ là một câu nói đùa.

Mỗi một tác phẩm của mình, Dụ Noãn đều rất xem trọng, đương nhiên sẽ không xem việc cải biên game như trò đùa.

Vì cố gắng để buổi gặp mặt không xảy ra bất ngờ gì, cô làm đủ mọi loại chuẩn bị, ví dụ như… Thích ứng trước.

Cô nói ý nghĩ của mình với Quý Sơ Đồng, muốn đi ra ngoài một chút.

Cách kiểu này, không phải là trước kia cô chưa từng thử. Một trong nhiều liệu pháp tâm lý mà bác sĩ Lăng chọn dùng cho cô, thì có loại liệu pháp bộc lộ này.

Quả thực cô cũng có hơi chuyển biến tốt. Giai đoạn đầu mắc chứng sợ đàn ông, lúc nghiêm trọng, ba tháng cô không ra khỏi cửa, đừng nói tới việc tới gần, ngay cả trông thấy đàn ông, cũng sẽ cảm thấy khó mà hít thở, toàn thân thoát lực, khủng hoảng đến nỗi muốn hét toáng lên.

Sau này tiếp nhận điều trị tâm lý, hơi có chuyển biến tốt hơn. Có thể ra ngoài, thấy đàn ông còn có thể tránh né. Nhưng chuyển biến tốt cũng chỉ dừng lại ở đây.

Bất luận là có thử nghiệm như thế nào, cũng không hề có tác dụng gì.

Bởi vì vừa nhìn thấy đàn ông, cô sẽ né ra, hoàn toàn không thể tiến hành phương pháp này đến cuối cùng.

Thế mà lần trước, lúc Quý Sơ Đồng tới gần cô, cô lại chịu đựng, không hề né tránh.

Mặc dù rất khó nhọc, nhưng dù sao cũng đã làm được.

Cho nên cô muốn thử lại một lần nữa, thử xem nếu như Quý Sơ Đồng ở bên cạnh cô, cô có thể kiên trì ở bên ngoài lâu hơn một chút hay không.

Bước đầu tiên, thử mặc áo tay lỡ ra ngoài.

Trước đây mặc áo tay dài ra ngoài, là bởi vì cô sợ ở ngoài sẽ bị đàn ông không cẩn thận chạm đến. Như thế cô nhất định sẽ bùng nổ ngay tại chỗ.

Ban đầu Dụ Noãn còn rất kháng cự lại cái này, nhưng Quý Sơ Đồng vẫn luôn an ủi, nói anh sẽ đi theo bên cạnh, tuyệt đối sẽ không có đàn ông nào chạm vào cô đâu.

Vì để cô an tâm hoàn toàn, Quý Sơ Đồng còn mang thêm cái áo khoác ngoài, nói rằng nếu như có tình huống ngoài ý muốn, trước tiên sẽ dùng áo khoác chắn cho cô.

“Chuẩn bị xong chưa em?”

Quý Sơ Đồng hơi lo lắng nhìn Dụ Noãn. Thấy cô vừa mới bắt đầu đã cấu môi suốt, trên môi cũng bị cấu ra một dấu móng tay nông.

Bây giờ vẫn chỉ đứng ở cửa nhà, chỉ mới nghĩ đến lúc nữa sẽ phải đi xuống đối mặt với người khác mà cô đã căng thẳng thành thế này rồi. Điều này làm cho anh hơi lo lắng.

Quý Sơ Đồng lên tiếng an ủi: “Nếu em không chịu được thì lập tức nói với anh, đừng cố ép mình.”

Dụ Noãn gật đầu. Nhưng trên người không có áo tay dài bọc ngoài, dù sao cô vẫn cảm thấy không có cảm giác an toàn.

Cô ngẩng đầu, giọng nói hơi run rẩy: “Hay là… Hay là cứ để tôi mặc áo khoác vào…”

Thấy cô thật sự vô cùng căng thẳng, Quý Sơ Đồng cũng không miễn cưỡng cô. Anh trả áo khoác lại cho cô, để cô mặc vào.

Mặc áo khoác vào, che chắn làn da lộ ra trên cánh tay, trong nháy mắt Dụ Noãn cảm thấy an tâm hơn.

Quý Sơ Đồng lại hỏi lần nữa: “Bây giờ em đã chuẩn bị xong chưa?”

Dụ Noãn hít sâu hai hơi, gật đầu: “Xong rồi.”

“Vậy chúng ta xuất phát.” Quý Sơ Đồng thuần thục đội ngược cái mũ lưỡi trai màu đen lên đầu, xoay người khoá cửa nhà của mình lại.

Dụ Noãn cũng định khoá cửa, lại chợt dừng lại: “Chờ một chút, hình như tôi quên mang theo một thứ.”

Cô xin lỗi cười cười với Quý Sơ Đồng: “Tôi quay lại lấy một chút.”

Quý Sơ Đồng gật đầu, tỏ vẻ không vấn đề gì.

Anh dựa tường chờ. Chưa được bao lâu thì Dụ Noãn lại ra tới. Anh đứng thẳng: “Đi thôi.”

Nói đi là đi ngay, nhưng lại bị Dụ Noãn gọi lại: “Chờ một chút.”

Quý Sơ Đồng dừng bước, anh nhìn về phía cô, ánh mắt dò hỏi.

Dụ Noãn lại xin lỗi cười cười với anh: “Hình như tôi chưa khoá cửa sổ phòng ngủ, tôi đi kiểm tra một chút.”

Quý Sơ Đồng có chút không biết làm sao. Nhưng anh vẫn tiếp tục kiên nhẫn chờ cô.

Anh lặng lẽ an ủi chính mình. Có thể là do cô quá căng thẳng.

Mãi cho đến…

Dụ Noãn đi đi lại lại khoảng sáu lần! Sáu lần!

Cứ coi như em cười rất đáng yêu đi, nhưng anh cũng không chịu được việc cô cứ chạy đi chạy lại như thế.

Bọn họ đã lề mề ở cửa gần nửa tiếng rồi.

Khi Dụ Noãn nói chờ một chút lần thứ bảy, Quý Sơ Đồng đã gọi cô: “Dụ Noãn.”

Nhẽ ra anh muốn nói nếu như không muốn đi xuống thì cũng đừng ép mình, nhưng mà vừa thấy vẻ mặt vô tội như con thỏ nhỏ kia của cô, những lời muốn nói ở trong miệng lại rẽ ngoặt, biến thành: “Dụ Noãn, em… Thật sự mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế đúng không?”

Dụ Noãn cúi đầu, như một quả bóng cao su bị đập vào, còn mang theo sức mạnh mà rơi xuống.

Cô cúi đầu, ngón tay nắm lấy khoá kéo áo khoác. Giọng nói gần như nhỏ như hạt bụi: “Xin lỗi… Chỉ là tôi… Quá căng thẳng… Trước đây… Cho tới bây giờ cũng chưa từng thành công…”

“Dụ Noãn.”

Quý Sơ Đồng thở dài một tiếng gần như không thể nghe thấy. Anh ngồi xổm xuống, đối mặt với cô từ góc bên dưới: “Bây giờ không giống với trước kia.”

Giọng anh dịu dàng: “Lần này, có anh ở đây mà.”

Dụ Noãn nghe vậy thì hơi ngẩn ra. Nhìn thấy ánh mắt của anh, ánh sáng trong mắt anh, nhất thời cô quên dời tầm mắt.

Có anh ở đây…

Chẳng biết vì sao, lúc cô nghe câu này, bỗng nhiên cảm thấy cái mũi chua xót.

Bởi vì mắc chứng sợ đàn ông, cô xấu hổ khi đối mặt với gia đình, không dám đối mặt với bạn bè. Cô dọn ra khỏi nhà, một mình ở tại khu chung cư bảo vệ chặt chẽ nhất.

Chỉ vội vã ra ngoài vội vã về nhà lúc ít người nhất, cô như một con chuột sống nơi góc phòng u ám, lúc không có ai mới lén lút ra ngoài.

Cô khoá mình trong căn hộ, bảo vệ mình, nhưng cũng ngăn cách bản thân với bên ngoài, dần dần càng lúc càng xa với gia đình và bạn bè.

Gần như cô cũng sắp cho rằng, mình sẽ cứ tiếp tục tình trạng như vậy, cô đơn đến cuối đời.

Nhưng mà người đàn ông trước mặt này, bất ngờ chưa kịp phòng bị mà xông vào cuộc sống của cô, bây giờ lại nói “Có anh ở đây” với cô.

“Cảm ơn…”

Dụ Noãn khẽ nói ra câu này. Dường như mỗi ngày cô đều nói câu này mấy lần với anh, nhưng ngoại trừ câu này, cô thật sự không tìm được câu nào khác có thể thay thế lòng biết ơn của mình với anh.

Cô cắn cắn môi, thở ra một hơi thật mạnh, nhìn về phía Quý Sơ Đồng, ánh mắt kiên định: “Chúng ta đi thôi.”

Nói xong lập tức xoay người dùng sức đóng cửa lại.

Lần này, cô cũng không tìm cớ để trốn tránh nữa.

“Em biết không, lúc anh đang học cấp ba, vào dạ hội của trường, tất cả các lớp đều phải lên sân khấu biểu diễn, nhưng mà anh mắc chứng sợ sân khấu, hơn nữa còn rất nghiêm trọng. Trước đây anh vẫn không phát hiện ra, rõ ràng là ngày thường luyện tập trước mặt người khác cũng không có gì khác thường. Mãi cho đến lúc diễn tập, ngọn đèn lóe lên, lại nhìn thấy người xem dưới sân khấu, anh sợ đến mức ngất xỉu luôn trên sân khấu.”

Lúc đang chờ thang máy, Quý Sơ Đồng đột nhiên kể chuyện trước đây của mình.

“Nhưng mà trớ trêu thay lớp bọn anh diễn kịch, anh còn là nhân vật nam chính. Tất cả mọi người trong lớp đều sốt ruột, có người cổ vũ anh cũng có người mỉa mai anh. Nhưng mà cho dù họ nói gì, anh cũng sợ đến nỗi không dám lên.”

Dụ Noãn đi theo hồi ức của anh vào trong câu chuyện: “Sau đó thì sao? Lớp anh bỏ cuộc à?”

“Không, lớp anh giành được hạng nhất.”

Quý Sơ Đồng nghiêng đầu qua, cười nhìn cô: “Bởi vì có người chỉ cho anh một cách, nói nếu như quá căng thẳng thì đừng coi khán giả dưới sân khấu như người xem, xem họ như đồ ăn mà anh thích nhất. Cho nên, lúc anh biểu diễn trên sân khấu, chỉ cần anh căng thẳng, anh sẽ lặng lẽ đếm thầm. Một đùi gà nhỏ, hai đùi gà nhỏ, wow, bên kia còn có một cái đùi gà to…”

Dụ Noãn bị giọng điệu ra vẻ khoa trương của anh chọc cười, hiểu ý nói: “Vậy đến lúc đó tôi sẽ đếm kẹo. Kẹo trái cây, kẹo sữa caramen, kẹo que, kẹo mút, kẹo sữa bò… Ừm… Kẹo trái cây, kẹo bông gòn…

“Thông minh!”

Thấy cô hiểu được ngay ám chỉ của mình, Quý Sơ Đồng khen một câu, lại như bất đắc dĩ mà nở nụ cười: “Chỉ là trí nhớ không tốt lắm.”

“Hửm?” Dụ Noãn khó hiểu nhìn anh: “Cái gì?”

“Không có gì.” Quý Sơ Đồng dường như bỏ cuộc mà rủ vai: “Em vừa đến kẹo hoa quả đến hai lần.”

“Ồ…”

Ra khỏi chung cư, rõ ràng là Dụ Noãn đã bớt căng thẳng hơn so với vừa nãy.

Cô nắm quả đấm thật chặt, cố lấy dũng khí, cổ động cho chính mình: “Mày có thể làm được.”

Quý Sơ Đồng đứng ở chỗ cách bên cạnh cô một bước xa, lặng lẽ theo sát bước chân chậm rãi của cô.

Bây giờ là chạng vạng tối, sau cơm tối, trong tiểu khu có không ít người đi tản bộ.

Nhìn giống như là một đôi yêu nhau đang đi tản bộ hẹn hò, có thể là mới quen nhau chưa bao lâu, còn đang trong thời kỳ ngượng ngùng, cô gái có hơi mất tự nhiên. Nhưng ngoại trừ hai đương sự, ai cũng không biết, cô gái vẫn đang kiên trì đứng ở chỗ này, đến tột cùng đã hao phí biết bao nhiêu dũng khí.

“Một viên kẹo sữa đi đến ở phía 10h.”

Một người đàn ông trung niên bụng phệ từ góc chéo đối diện đi ngang qua bên này, Quý Sơ Đồng thấp giọng nhắc nhở Dụ Noãn bên cạnh.

Dụ Noãn vẫn luôn cúi đầu, không dám nhìn xung quanh. Quý Sơ Đồng chỉ đành tạm thời thay đổi kế hoạch.

Bọn họ đi một đoạn đường, chỉ cần có đàn ông đi ngang qua, anh sẽ lên tiếng nhắc nhở một chút, để Dụ Noãn thích ứng.

“Một cô gái dẫn một viên kẹo hoa quả tới đây.”

“Kẹo sữa caramen đạp xe đạp đi qua.”

“Kẹo bạc hà mặc đồng phục học sinh đi tới.”

“Kẹo cao su đang thổi kẹo cao su đi qua.



Rõ ràng là nghe rất kỳ lạ cũng rất khôi hài, nhưng hai người đều cực kỳ nghiêm túc.

Dụ Noãn nghiêm túc nghe Quý Sơ Đồng miêu tả, dựa vào sự miêu tả của anh mà tưởng tượng ra hình ảnh kia. Tuy rằng phần lớn thời gian hễ nghĩ đến hình ảnh của đàn ông đã lập tức thôi miên chính mình: “Kia là kẹo hoa quả kẹo bạc hà kẹo sữa caramen, kẹo…”

Quý Sơ Đồng cũng rất nghiêm túc, anh đang rất nghiêm túc mà… Nhớ đến các loại kẹo.

Không biết đã đi được bao lâu, chú ý tới xung quanh đều không có ai, Quý Sơ Đồng gọi cô lại: “Dụ Noãn, chúng ta đến công viên rồi.”

Anh dừng một chút, bổ sung một câu: “Xung quanh không có ai.”

Dụ Noãn dè dặt ngẩng đầu lên nhìn xung quanh. Thấy thật sự không có ai, cuối cùng cô mới thở dài nhẹ nhõm.

Nhìn thấy thật sự đã đi tới công viên, cô vui vẻ cười: “Tôi, tôi thành công rồi đúng không?”

“Một phần tư.” Quý Sơ Đồng gật đầu, nói đùa chút: “Nếu như em có thể ngẩng đầu nhìn đường. Vậy thì là hai phần tư.”

Có thể đi tới công viên, Dụ Noãn đã rất bất ngờ rồi. Cô ngượng ngùng cười cười: “Thành công một nửa, có thưởng không?”

“Hả?”

Dụ Noãn liếm liếm môi, ngượng ngùng cười hị hị: “Sau khi biểu diễn xong dạ hội của trường, anh không muốn ăn đùi gà à?”

Quý Sơ Đồng: “…”

Cô bé đáng yêu còn biết học ngay dùng liền nữa chứ.

“Không có hả…”

Dụ Noãn trông mong nhìn Quý Sơ Đồng. Hôm nay cô quên mang theo kẹo, rõ ràng là quay về năm sáu lần, nhưng vẫn cứ quên thứ quan trọng như vậy.

Quý Sơ Đồng quét mắt xung quanh, nhìn thấy một cửa hàng tiện lợi cách đó không xa. Lại nhìn cô, thấy bộ dạng cô mong muốn như vậy, anh có hơi không có cách nào: “Anh đi mua.”

“Ừ!” Dụ Noãn gật đầu như gà mổ thóc. Cô cũng liếc nhìn xung quanh, không chắc chắn mà hỏi: “Tôi muốn ở đây nghỉ ngơi một lát, ở đây có thể có người tới không?”

“Chỗ này khuất, trong chốc lát thì hẳn là sẽ không đâu.”

Quý Sơ Đồng giơ tay định xem giờ, lại phát hiện hôm nay mình quên đeo đồng hồ, anh chỉ đành phải thôi.

Anh chỉ sang cái ghế dựa dài bên cạnh: “Em cứ ngồi ở đây đi. Anh chạy qua bên kia, hai ba phút là sẽ quay lại.”

Dụ Noãn nghe theo ngồi lên ghế dài, nhưng vẫn có hơi bất an. Cô dặn: “Anh đi nhanh về nhanh nhé.”

Nhìn theo hướng cửa hàng tiện lợi Quý Sơ Đồng chạy tới, nhìn thấy bóng dáng anh biến mất ở cửa cửa hàng, cảm giác bất an của Dụ Noãn càng tăng thêm.

Cô cúi đầu, co rúm nhìn chằm chằm mặt đất, không dám dời tầm mắt, sốt ruột đợi Quý Sơ Đồng quay lại.

Bỗng nhiên nghe thấy có tiếng bước chân, cả trái tim Dụ Noãn bỗng chốc đều thít chặt.

Lúc đôi giày của một người đàn ông vừa xa lạ vừa rách nát xuất hiện trong tầm nhìn, hô hấp của cô cũng cứng lại. Hai tay bắt đầu phát run, giống như bị người ta bóp cổ. Tất cả lỗ chân lông trên người đều đang kêu gào.

Đôi giày kia vẫn dừng lại ở nơi này. Cô vậy mà lại sợ hãi đến mức định muốn ngẩng đầu lên nhìn…

“Dụ Noãn, đừng ngẩng đầu, nhắm mắt lại!”

Giọng nam quen thuộc truyền từ cách đó không xa tới, la lên bảo cô dừng động tác.

Giống như nắm được cọng rơm cứu mạng, Dụ Noãn lập tức nhắm tịt mắt lại.

Sau một tràng tiếng bước chân dồn dập, trên đầu cô được người vội vàng úp lên cái mũ. Vành mũ làm cho trước mắt cô tối sầm, chặn lại tất cả ánh sáng.

Ngay sau đó, tiếng vật nặng va chạm nặng nề phát ra, rất giống như là có người nặng nề ngã trên mặt đất.

Quý Sơ Đồng giữ chặt hai tay tên biến thái khoe hàng trên mặt đất ra phía sau, ánh sáng trong con ngươi lạnh lẽo.

“Hôm nay bố mày đập nát trứng của mày!”

Bình luận

Truyện đang đọc