VỊ CÁCH VÁCH MUỐN ĂN CHỰC

Edit: Zịt cac cac cac

Dụ Vãn như mất đi trọng lực, lảo đảo sang bên cạnh, đụng vào khung cửa.

Đôi môi cậu run rẩy, bàn tay run rẩy chỉ vào Quý Sơ Đồng vẫn đang ngậm bàn chải đánh răng trong miệng rồi lại chỉ sang Dụ Noãn đang ở trên giường.

Ba ngày sau là buổi thi đầu tiên sau kỳ huấn luyện.

Không dễ dàng gì bên trại huấn luyện mới cho đám học viên nghỉ nửa ngày, cậu nghĩ đã một thời gian rồi chưa gặp Dụ Noãn nên không báo với cô trước, định về nhà lúc sáng sớm để cho cô một niềm vui bất ngờ.

Thế nhưng tình hình bây giờ lại là cậu tự cho mình một nỗi sợ bất ngờ.

Cuối cùng Dụ Noãn cũng lấy lại tinh thần từ trong sự kinh ngạc, cô từ từ cúi đầu, nhìn đồ ngủ nhăn nhúm trên người mình, lại âm thầm kéo chăn lên chùm lên đầu.

Cô không biết cái gì hết.

Mà Quý Sơ Đồng lại bình tĩnh lạ thường, giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của Dụ Vãn, ung dung trở lại phòng tắm, thong thả súc miệng.

Vẻ mặt Dụ Vãn tức giận muốn chết, giống như cô vợ nhỏ chịu muôn vàn uất ức, xoay người bỏ chạy.

Mà hậu quả trực tiếp của trận “kinh hãi” này chính là 30 phút sau Thái thượng hoàng nhà họ Dụ gọi điện tới.

Gọi tới lúc này, không cần dùng não nghĩ cũng có thể đoán được là vì chuyện gì.

Dụ Noãn chỉ cảm thấy mạng nhỏ khó giữ.

Bố cô là giáo sư đại học, tư tưởng rất bảo thủ, có thể tưởng tượng được gia giáo nhà cô nghiêm đến cỡ nào.

Mà cái tính vội vàng của Dụ Vãn ấy, chắc chắn là sẽ thêm mắm dặm muối trước mặt bố một phen, chết cũng nói thành sống.

Giọng điệu bố Dụ không vui lắm, vừa vào đã thuyết giáo Dụ Noãn một trận.

Dụ Noãn mở loa ngoài đặt lên giường, còn cô thì ngồi quỳ trên giường, vừa khép nép vừa ngoan ngoãn nghe những lời dạy bảo của bố mình.

Nhưng bố Dụ còn chưa nói hết thì đã bị mẹ Dụ giật điện thoại, ở đầu dây bên kia tiếng kháng nghị của bố Dụ nhỏ dần, tiếng cười của mẹ Dụ truyền ra từ trong điện thoại, nghe vậy thì trong lòng Dụ Noãn càng thêm chột dạ.

Chắc chắn là thằng nhóc Dụ Vãn đã nói không thành có rồi, mẹ Dụ cũng không hỏi nhiều, chỉ cười mỉm hỏi Dụ Noãn lúc nào thì dẫn thằng bé nhà đối diện kia về nhà.

Câu hỏi này ngược lại càng nan giải hơn, vừa bắt đầu đã không hỏi gì, chỉ hỏi lúc nào dẫn người ta về nhà, không cho Dụ Noãn cả cơ hội thanh minh cho mình.

Một đống lý do Dụ Noãn đã chuẩn bị đều thành công cốc, cô tủi thân đưa mắt nhìn về phía người trong cuộc còn lại đã bị cô cưỡng chế yêu cầu bật chế độ “im lặng”.

Nhận được ánh mắt cầu cứu của bạn gái mình, Quý Sơ Đồng bất đắc dĩ bật cười, dùng khẩu hình miệng im lặng nói một câu: “Tết năm nay anh sẽ sang gặp hai bác.”

Dụ Noãn gật đầu liên tục, ôm đầu lớn tiếng đáp: “Tết năm nay con sẽ đưa anh ấy về ạ!”

Nhận được lời hứa, mẹ Dụ cuối cùng cũng chịu tha cho cô, hài lòng cúp điện thoại.

Dụ Noãn thở phào nhẹ nhõm.

Quý Sơ Đồng đi đến cạnh cô, nghiêng người nằm xuống, chống tay lên đầu nhìn về cô, híp mắt cười nói: “Sắp phải đi gặp bố mẹ vợ rồi, sao anh lại có chút lo lắng nhỉ?”

Dụ Noãn hạn hán lời, bộ dạng của anh nào phải là căng thẳng mà rõ ràng là “Trời ạ cuối cùng cũng đến bước gặp phụ huynh rồi, gạo nấu thành cơm rồi ơn giời”.

Dụ Noãn bò dậy từ trên giường, vừa đi ra phòng khách vừa bắt bẻ với anh: “Mọi chuyện còn chưa đâu vào đâu mà đã kêu bố mẹ vợ ngọt sớt vậy rồi.”

Quý Sơ Đồng đi theo cô, tiếp tục dây dưa: “Nếu em nói chưa đâu vào đâu thì tối nay chúng ta làm đâu vào đấy tí nhé?”

“Ai, ai thèm làm với anh!”

“Em chứ ai.”

“…”

Lời nói trắng trợn này khiến cho Dụ Noãn đỏ mặt, cô quay người lại, chống nạnh trừng mắt nhìn Quý Sơ Đồng: “Anh mà còn giở trò lưu manh nữa thì em, thì em…”

Quý Sơ Đồng cười xấu xa: “Thì em làm gì?”

“Thì em sẽ đóng cửa thả mèo!”

Quý Sơ Đồng: “…”

Trước khi về quê thăm nhà, bài thi đầu tiên của Dụ Vãn cuối cùng cũng bắt đầu.

Trận đấu đầu tiên, Dụ Vãn thong dong thuận lợi vào vòng trong, độ nổi tiếng tăng dần, bản thân cậu không tạo nick weibo, trên mạng thì lại xuất hiện nick hội hậu viện toàn cầu của Dụ Vãn trước, fans cũng nhiều, gần đây số lượng fans liên tục tăng lên.

Bài weibo đầu tiên mà chủ weibo đăng là bức ảnh biểu diễn trong bài thi trước khi Dụ Vãn tham gia vào trại huấn luyện, đính kèm một bức ảnh với poster cổ vũ màu đỏ tươi.

Dụ Noãn nhìn thấy liền nghĩ tới cô gái ngày đó nói muốn thành lập hội hậu viện cho Dụ Vãn, cô tưởng cô ấy nói vậy chỉ là vì nhất thời kích động mà thôi, không ngờ đối phương lại làm thật. Nhìn vào nick weibo đó được quản lý một cách tử tế là có thể thấy người này quả thật là thật lòng, đầu tư tâm huyết cả.

Tết Nguyên Đán càng ngày càng gần, Quý Sơ Đồng rất bình tĩnh, nhưng Dụ Noãn lại hồi hộp như thể người phải đi gặp phụ huynh là mình vậy.

Quê của Dụ Noãn ở phía Nam, nhưng lúc trước vì công việc của bố Dụ nên đã chuyển hộ khẩu đến thành phố B.

Dù ở gần nhưng đã lâu rồi Dụ Noãn chưa về nhà.

Vì mắc chứng sợ đàn ông, cô thậm chí còn không dám tiếp xúc với chính bố mình.

Ngay khi vòng sơ loại kết thúc, Dụ Vãn đã lẻn về nhà một mình, còn công khai nói với Quý Sơ Đồng rằng mình phải quay về đứng cùng chiến tuyến với bố mình, chống lại “giặc ngoại xâm”.

Chuyện này khiến cho Dụ Noãn giở khóc giở cười.

Trước đó, cô còn cảm thấy Quý Sơ Đồng quả thật quá bình tĩnh trước việc phải về nhà gặp phụ huynh.

Ấy vậy, đến ngày về nhà, nhìn thấy bộ vest chỉnh tề trên người Quý Sơ Đồng, chiếc Bentley màu đen mới tinh và cả đống quà nhét đầy cốp và ghế sau cô mới biết, không phải bạn trai cô không lo lắng mà là anh đã biến sự lo lắng thành việc mua sắm, tiêu tiền cho bớt lo.

Nghe Quý Sơ Đồng đầy mong đợi hỏi mình nghĩ sao về chiếc xe này, Dụ Noãn không khỏi hỏi: “Anh mua chiếc xe này không phải chỉ để gặp bố mẹ em thôi đó chứ?”

Quý Sơ Đồng thản nhiên gật đầu: “Đúng vậy, Cố Khúc nói màu cái xe trước quá đỏ quá lòe loẹt, người lớn không thích, màu đen trông trưởng thành hơn.”

Cho nên anh đã cấp tốc mua một chiếc xe mới à?

Khóe miệng Dụ Noãn giật giật, cô lúc nào cũng cảm thấy bạn trai mình rất phù hợp với cái danh – nhà giàu ngốc nghếch.

Lần trước nghe lời Kim Linh bao nhà hàng, mua son cũng thế, người khác nói gì cũng tin là thật, anh quả thật không có tí cảm tình gì… với tiền.

Tuy cô có chút bất lực trước việc anh lãng phí nhiều tiền như vậy, nhưng cô biết Quý Sơ Đồng làm vậy là để bố mẹ cô có ấn tượng tốt về anh, cô cũng có chút cảm động.

Trên ghế phụ còn có một con thú bông thỏ tai dài cỡ vừa màu hồng, Dụ Noãn ngồi vào ghế phụ, ôm thú bông vào lòng, cong mắt cười: “Còn có quà cho em à?”

Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô, Quý Sơ Đồng nhẹ nhàng ừ một tiếng, không giải thích nhiều. Thực ra đây là con thú bông được đặt trên xe từ lâu rồi để giữ ghế phụ cho cô lúc cô không ngồi trên xe.

Anh không nói, đương nhiên Dụ Noãn không biết tâm tư này của anh, cô nắm lấy tai con thỏ chơi quên trời quên đất, sự căng thẳng trong lòng cũng giảm bớt rất nhiều.

Tuy nhiên vừa về đến nhà, nhìn thấy bố Dụ, mẹ Dụ và Dụ Vãn ngồi thành hàng trong phòng khách như thể thẩm vấn tội phạm trước tòa, đôi chân của Dụ Noãn đột nhiên mềm hẳn đi.

Ngược lại, có lẽ Quý Sơ Đồng đã vứt bỏ cảm giác căng thẳng kia bằng việc ném tiền qua cửa sổ nên anh tỏ ra cực kỳ bình tĩnh, chào hỏi mọi người một cách lịch sự rồi đặt mấy gói quà lớn nhỏ lên bàn.

Bố Dụ dồn hoả lực tung ra một đống câu hỏi, cuối cùng là mẹ Dụ ngăn ông lại không cho nói nữa, Quý Sơ Đồng mới thoát được.

Trước khi ăn cơm, Dụ Noãn lén lút kéo Quý Sơ Đồng vào phòng ngủ của mình, xấu hổ nói: “Thực ra bình thường bố em rất dễ gần. Những lời ông ấy vừa nói, anh đừng để bụng nhé.”

“Không đâu.” Quý Sơ Đồng cười nói: “Anh muốn cướp em đi, nếu bố em không nhắm vào anh, chứng tỏ bình thường ông ấy không hề yêu thương em, như vậy anh mới để bụng.”

Nói xong, anh lập tức đổi cách nói: “Không đúng, bây giờ phải là bố mình.”

Thấy anh thật sự không giận, Dụ Noãn thở phào nhẹ nhõm, cũng không so đo việc anh nhân cơ hội chiếm lấy của hời bằng miệng lưỡi này nữa.

Cô đưa tay định ôm anh, nhưng vừa mới chạm vào eo Quý Sơ Đồng, giọng nói lớn tiếng tức giận của bố Dụ từ ngoài phòng truyền đến: “Con gái, đến giờ ăn cơm rồi! Dẫn Tiểu Quý ra ăn đi!”

Còn chưa kịp thân mật thì đã bị giọng nói lớn của bố Dụ cắt ngang, cả hai đều bất lực nhưng đành phải rời khỏi phòng để đi ăn cơm.

Trên bàn ăn, Quý Sơ Đồng liên tục bị bố Dụ chuốc rượu, cũng may cuối cùng mẹ Dụ ngăn lại mới ngăn được việc xuất hiện hai con sâu rượu trên bàn cơm.

Ban đầu bố Dụ định lợi dụng cơn say để giáo huấn con gái mình và con rể tương lai, nhưng chẳng biết là do không nỡ giáo huấn con gái bảo bối của mình, hay là ông uống say rồi, đầu óc hồ đồ, véo tai Dụ Vãn ngồi bên cạnh bắt đầu lẩm bẩm, khiến cho Dụ Noãn và Quý Sơ Đồng thoát được một kiếp.

Mặc dù Quý Sơ Đồng không say đến bất tỉnh nhân sự, nhưng cũng có chút choáng váng, Dụ Noãn đỡ anh về phòng nghỉ ngơi.

Nhà của Dụ Noãn là một căn nhà nhỏ biệt lập, tầng một có phòng khách và phòng bếp, tầng hai có phòng ngủ riêng, phòng khách đều ở tầng ba.

Dụ Noãn mừng vì cô không ở lại dưới lầu nghe bố mình giáo dục tư tưởng, nhưng vừa đỡ Quý Sơ Đồng lên giường, cánh tay dài của anh đã vươn ra ôm lấy cô, đè dưới người.

Quý Sơ Đồng vùi vào hõm cổ Dụ Noãn, rầu rĩ lẩm bẩm: “Anh đau đầu quá.”

Dụ Noãn đặt tay lên huyệt thái dương của anh, nhẹ nhàng xoa xoa: “Chỗ này hả?”

Cô chỉ cho là Quý Sơ Đồng uống say đang làm nũng với mình nên không nghĩ nhiều. Tuy nhiên, giây tiếp theo, hành động của Quý Sơ Đồng đã khiến cơ thể cô cứng đờ.

Quý Sơ Đồng cọ cọ cổ cô, rồi cắn cổ cô!

Anh cắn cô như một con thú đang gặm nhấm con mồi của mình, lực cắn không lớn nhưng lại khiến Dụ Noãn giật mình.

“Quý Sơ Đồng… Ứm…”

Dụ Noãn có chút lúng túng, vừa gọi tên anh thì đã bị đối phương dùng môi chặn miệng lại.

Cồn đang tác oai tác quái trong đầu, bây giờ Quý Sơ Đồng cũng không biết rốt cuộc đầu óc mình có tỉnh hay không, cứ thế nhắm mắt m*t lấy môi Dụ Noãn, bàn tay đặt trên eo cô chui vào trong vạt áo, vuốt v e làn da mịn màng trên eo cô.

Dọc theo vòng eo xinh đẹp, anh dần dần mò tới ngực cô, anh đẩy hẳn chiếc áo lót đang gây cản trở kia lên, lòng bàn tay ôm lấy bộ ng ực mềm mại của cô, dùng lực vừa phải nhào nặn nó.

Dụ Noãn vừa hoảng vừa xấu hổ, cô chống tay lên ngực anh, muốn đẩy anh ra nhưng lại có chút không nỡ.

Tình hình thế này như thể lũ chảy khó ngăn.

Cho đến khi dưới lầu đột nhiên truyền đến tiếng gọi, kéo lý trí của cả hai trở lại.

Lúc này Dụ Noãn mới nhận ra ở đây là nhà mình, bố mẹ cô vẫn còn ở tầng dưới!

Quý Sơ Đồng cũng sực nhớ ra, mặc dù không cam lòng không nỡ nhưng vẫn dừng lại.

Anh cúi đầu hôn cô bạn gái nhỏ đang sợ hãi của mình, giọng nói trầm thấp vẫn tràn đầy lửa tình chưa vơi.

“Ngoan, lần sau tiếp tục.”

*Tác giả có lời muốn nói: Đã gặp phụ huynh rồi, tức là bộ truyện này sắp sửa kết thúc (: з” ∠)_

Bình luận

Truyện đang đọc