VÌ EM MÀ ĐẮM SAY

Thẩm Trường Mi ra khỏi thang máy, trong tay nắm chặt chìa khóa của Chu Mộ Thâm. Dựa theo vị trí đỗ xe mà Chu Mộ Thâm miêu tả, cô đi tìm một vòng cuối cùng cũng tìm thấy.

Cô mở cửa xe, di động lại đúng lúc rung lên. Thẩm Trường Mi cầm lên nhìn, trên màn hình là một dãy số điện thoại không được lưu tên, nhưng cô biết rõ chủ nhân của nó là ai, do dự giây lát, Thẩm Trường Mi nhấn nút tắt máy.

Cô dí sát mặt lại gần chiếc gương nhỏ trên tấm che nắng, nheo mắt lại nhìn, cả khuôn mặt rực lên hệt như đám mây đỏ khi hoàng hôn dần dần buông xuống, cô giơ tay vuốt vuốt mái tóc.

Có người gõ cửa xe, cô quay đầu nhìn.

Thẩm Kỳ Ngộ đứng bên ngoài, đang cúi đầu quan sát cô.

Cô hạ cửa sổ xe xuống, chỉ để lộ một kẽ hở.

"Mở cửa xe ra!" Giọng nói không to cũng không nhỏ của người đàn ông thông qua kẽ hở truyền vào bên trong.

Thẩm Trường Mi lại hạ cửa sổ xe xuống một chút, để lộ nửa khuôn mặt của mình: "Anh muốn làm gì hả?"

Một tay Thẩm Kỳ Ngộ gác lên trên nóc xe, hơi cúi người xuống nhìn cô: "Cô định lái xe trong bộ dạng này?"

Thẩm Trường Mi hỏi ngược lại: "Có gì không được chứ?"

Thẩm Kỳ Ngộ không phí lời với cô, anh không nói lời nào thò tay vào trong xe mở khóa. Động tác của anh rất nhanh, Thẩm Trường Mi chưa kịp ngăn lại, người đàn ông đã mở hẳn cửa xe ra: "Ngồi qua bên kia!"

Thẩm Trường Mi không động đậy.

Thẩm Kỳ Ngộ uể oải nói: "Với bộ dạng này của cô, cô bảo đảm bản thân sẽ tập trung được cao độ để lái xe?"

"Anh quản được chắc!" Thẩm Trường Mi vẫn không quên chuyện lúc sáng.

Thẩm Kỳ Ngộ rút điếu thuốc ngậm lên trên miệng, nói: "Cô nghĩ tôi muốn quản cô chắc! Cô không lo cho cái mạng của cô thì cũng phải biết nghĩ đến người khác!"

Lời này vừa nói ra, Thẩm Trường Mi trầm mặc.

Do dự một lúc Thẩm Trường Mi mới nhích người ngồi qua ghế lái phụ.

Trên xe, hai người không ai lên tiếng.

Thẩm Trường Mi hạ cửa sổ xe xuống, ngắm nhìn đường phố ngập tràn ánh sáng lướt qua trước mắt, suy nghĩ có chút mông lung.

Năm đó cô học thi bằng lái xe, người đó cũng ngồi ở bên cạnh, chỉ có điều vị trí lại ngược lại, cô ngồi trên ghế lái, Thẩm Kỳ Ngộ ngồi trên ghế lái phụ. Kỳ thi đại học vừa kết thúc là Thẩm Kỳ Ngộ đã thi luôn bằng lái xe, còn Thẩm Trường Mi thì lề mề kéo dài mãi tới tận năm nhất đại học mới bắt đầu học.

Khi đó, phần thi trắc nghiệm quy tắc giao thông khi lái xe cô thi qua một cách vô cùng nhãn nhã, nhưng đến phần thi thực hành thì Thẩm Trường Mi lại liên tục bị kẹt, thi mãi không qua, nếu không phải trong quá trình cô ấn nhầm nút tắt máy thì cũng là vì ấn nhầm cần gạt quá nhiều lần. Đến ngay cả huấn luyện viên hướng dẫn cô cũng bất lực vô cùng, còn khuyên cô từ bỏ.

Tính khí Thẩm Trường Mi cố chấp nên không chịu thua. Trước kỳ thi thực hành Thẩm Kỳ Ngộ đã đích thân tới kèm cặp. Hai người tìm một vùng đất trống rộng rãi vắng vẻ, Thẩm Trường Mi ngồi trên ghế lái, Thẩm Kỳ Ngộ ngồi bên cạnh hướng dẫn. Thẩm Kỳ Ngộ cũng chẳng phải người dịu dàng có tính kiên nhẫn gì, thấy cô hết đánh tay lái đi nhầm hướng lại nhầm phanh xe thành chân ga, thế là anh không kiềm chế được đã mắng cô mấy câu.

Thẩm Trương Mi vừa nghe vừa ấm ức nhưng không biểu hiện ra trên mặt. Tới lúc nhấn chân ga lần thứ hai, cô đã trực tiếp đâm thẳng chiếc xe vào thân cây, đâm cái 'rầm'! Thẩm Kỳ Ngộ hoảng hốt bất ngờ chửi thề một câu: "Vãi... shit!"

Chiếc xe đó là món quà tốt nghiệp của Thẩm Kỳ Ngộ, bố anh mang về cho anh vẫn còn chưa được hai tuần đã mang đến làm xe tập cho Thẩm Trường Mi. Lúc đó một tay Thẩm Trường Mi nắm chặt vô lăng, khuôn mặt bình thản không một chút sợ hãi hỏi người bên cạnh: "Huấn luyện viên Thẩm, anh thấy trình độ này thế nào? Mục tiêu chuẩn xác không hề chệch hướng đâu đấy!"

Sự khiêu khích viết rõ trên mặt!

Thẩm Kỳ Ngộ nghiến răng nghiến lợi, anh biết tính khí cô hẹp hòi ghi thù lời anh mắng cô lúc ban nãy, nên hiện tại anh không nói gì cả. Bị tổn thất quá nặng nề, sau đó trong lúc tập xe cô lại tiếp tục phạm lỗi sai, Thẩm Kỳ Ngộ cũng chỉ ngậm bồ hòn làm ngọt chứ cũng không dám hé răng nửa lời.

Về sau, chiếc xe bảo bối của Thẩm Kỳ Ngộ bị đâm đến mức biến dạng, chỗ lồi chỗ lõm, mà bằng lái xe của Thầm Trường Mi vẫn còn chưa thi được thì cô đã vội vã ra nước ngoài!

...

Tiếng còi cấp cứu inh ỏi truyền vào trong tai, Thẩm Trường Mi thu lại dòng suy nghĩ, nhìn ra ngoài cửa sổ, chiếc xe đã đi tới tòa nhà khám bệnh của bệnh viện.

Thẩm Trường Mi đẩy cửa xuống xe, người đó cũng đi theo.

Trên mặt ngứa ngáy, Thẩm Trường Mi không nhịn được giơ tay lên sờ, trong lòng bức bối nên không chú ý bên dưới, chân bị hẫng mất một nhịp, cơ thể không đứng vững nên chao đảo, đằng sau có một bàn tay vươn ra nhanh chóng túm lấy cánh tay cô, nhờ đó mới tránh được việc bị ngã.

Thẩm Trường Mi cúi đầu nhìn, gót giày của một bên giày cao gót bị mắc lại ở rãnh thoát nước không gỡ ra được. Thẩm Trường Mi ra sức nhấc chân lên nhưng giày cao gót vẫn không hề động đậy.

Cô nổi đóa, chuẩn bị muốn cởi giày cao gót ra để đi chân trần thì Thẩm Kỳ Ngộ lên tiếng: "Nhẫm lên giày của tôi đi."

Nói xong, anh bỏ điếu thuốc trong tay lên ngậm trên miệng, cúi người gỡ chiếc giày cao gót đang bị mắc kẹt lại trong rãnh thoát nước.

Tối hôm qua trời đổ mưa nên trên mặt đường vẫn còn những vũng nước ẩm ướt, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, bàn chân trắng muốt mềm mại như ngọc của người phụ nữ khẽ giẫm lên trên mũi giày da màu nâu của anh, móng chân được cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ, còn được sơn một màu đỏ đậu khấu, càng làm tôn lên mu bàn chân trắng đến mức như phát quang.

Ánh mắt Thẩm Kỳ Ngộ dần tối lại, nhưng sau đó anh đã dời sự chú ý sang chỗ khác.

Thẩm Trường Mi vốn dĩ đang nhìn những ánh đèn đường ở cách đó không xa, nhìn mãi nhìn mãi, lại không khống chế được mà cúi đầu nhìn người đàn ông đang ngồi xổm trước mặt mình. Anh hơi cúi đầu, tóc được cắt rất ngắn, đang bắt đầu có dấu hiệu dài ra rồi. Giờ phút này anh chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi mỏng màu trắng, áo vest bị anh ném ở trên xe. Cánh tay anh hơi căng, khiến cho từng thớ thịt ở phần lưng mơ hồ lộ ra.

Thẩm Trường Mi đột nhiên cảm thấy khó chịu, di chuyển ánh mắt. Thẩm Kỳ Ngộ đứng dậy, bỏ điếu thuộc đang ngậm trên miệng xuống, anh búng tàn thuốc: "Đi vào! Lúc đi đường thì để ý một chút!"

Thẩm Trường Mi đi lại giày cao gót vào chân, không biết giây thần kinh nào của cô bị chập mạch, cô khẽ cất giọng nói một tiếng 'cảm ơn'.

Thẩm Kỳ Ngộ liếc cô một cái, không nói gì cả.

Khám xong, lấy thuốc uống và thuốc bôi ngoài, Thẩm Trường Mi từ phòng khám bệnh đi ra, nhìn thấy người đó đang ngồi quay lưng lại phía cô, đang gọi điện thoại.

Thẩm Trường Mi đi qua đó đứng một lúc.

Nghe thấy tiếng động phía sau, Thẩm Kỳ Ngộ nói mấy câu rồi ngắt điện thoại, quay người hỏi cô: "Xong hết chưa?"

Thẩm Trường Mi gật đầu, mím mím môi: "Anh có việc thì đi trước đi, tôi tự bắt taxi về khách sạn!" Từ lúc lên trên xe tới giờ, điện thoại của anh reo liên tục không ngừng nghỉ.

Thẩm Kỳ Ngộ không đáp lại, đi thẳng về phía thang máy.

Thẩm Trường Mi không thể hiểu nổi tâm tư của anh, trong lòng nghĩ anh muốn đưa về thì đưa, dù sao người bị chậm trễ thời gian cũng chẳng phải cô!

Lên xe xong, không ngờ lại đúng vào giờ cao điểm, xe cứ nhích được một chút lại dừng lại. Hôm nay Thẩm Trường Mi bị giày vò cả một ngày trời nên bây giờ cũng cảm thấy mỏi mệt vô cùng. Cô dựa người ra sau ghế, thiếp đi một cách nặng nhọc.

Thẩm Kỳ Ngộ lái xe, nét mặt uể oải, anh nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.

Cô dựa vào cửa sổ, cả cơ thể co quắp lại, có mấy lọn tóc rơi xuống mặt cô. Giữa giấc ngủ, cô hơi nhíu mày, bộ dạng dường như không được thoải mái cho lắm.

Thẩm Kỳ Ngộ dập nát đầu lọc thuốc lá.

Trong xe đang mở nhạc, bài đang phát có tên là Thành phố hoang tàn, giọng hát trầm thấp đầy cuốn hút của Dương Khôn lan tỏa ra khắp không gian xe như dòng nước suối chảy siết.

...

Ánh đèn neon rực rỡ chiếu rọi vẻ cô quạnh

Vẫn vì em mà chờ đợi

Con tim tôi như mất dần nhịp đập rồi

Cần một thứ gì đó khích lệ linh hồn tôi

Yêu quá nhiều, quá đậm sâu sẽ biến thành nỗi ám ảnh

Mặc cho em tự do tùy ý vui đùa trên nỗi đau đớn của tôi

...

Thẩm Kỳ Ngộ lắng nghe, chân mày nhíu lại, sau đó giơ tay nhấn luôn nút tắt nhạc.

Đi qua cửa Đông, đường phố đã thông suốt hơn nhiều, xe dừng lại trước cổng khách sạn, người ngồi trên ghế lại phụ vẫn không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại. Thẩm Kỳ Ngộ cũng không gọi cô dậy, anh hạ cửa sổ xe xuống, châm một điếu thuốc.

Một lúc sau, chợt nghe thấy tiếng kêu khẽ của người ngồi bên cạnh, Thẩm Kỳ Ngộ nghiêng đầu nhìn, cô giơ tay muốn chạm vào mặt, thế là anh lập tức thò tay ra giữ chặt lại cánh tay đang sắp chạm vào mặt của cô.

Cô muốn giật tay ra, nhưng không giật ra được. Cô hơi mở to mắt một chút, vừa tỉnh lại đã bất ngờ chạm phải ánh mắt u ám đó của anh, giống như một hòn đá cuội màu đen nằm im trong đầm nước, vừa sâu vừa hút hồn.

Suy nghĩ của Thẩm Trường Mi lộn xộn, cô cứ trợn trừng mắt lên nhìn anh như vậy.

Bầu không khí trong xe bỗng chốc trở nên vô cùng phức tạp, bàn tay bị anh nắm chặt lúc này như có thể cảm nhận được hơi ấm truyền đến từ lòng bàn tay anh, sau sự va chạm vừa rồi, thân hình cao lớn của anh dần dần bao trùm lấy cô, ánh đèn nhạt nhòa trên nóc xe hắt xuống, ánh mắt của Thầm Trường Mi khựng lại trên đôi môi mỏng đang khẽ mím lại của anh, mà anh lúc này cũng đang nhìn cô không rời.

Anh sát người lại gần, đúng lúc này chuông điện thoại lại vang lên, đánh tan sự yên lặng bí bách.

Giống như có người ấn vào nút phát ra vậy.

Thẩm Trường Mi hoàn hồn, né tránh, anh cũng buông tay xuống, hai người đồng thời nhìn xuống di động ở trên đầu gối cô. Trên màn hình di động hiển thị rõ hai chữ Dương Thiệu. Thẩm Trường Mi ngước mắt, thấy anh đã ngồi lại vào ghế lái, mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, dáng vẻ bình thản ung dung. Khiến cô suýt nữa tưởng rằng mọi thứ vừa xảy ra ban nãy chỉ là một sự ảo giác.

Cô không nhận máy, giơ tay chỉnh lại tóc tai, sau đó mở cửa xe đi xuống.

Thẩm Kỳ Ngộ nhìn bóng lưng mỗi lúc một xa của cô, dập tắt điếu thuốc, di động trong túi quần đổ chuông, anh rút ra nhìn, giọng nói nũng nịu của Ôn Thanh Hạ ở đầu bên kia hỏi anh: "Anh đang ở đâu thế? Có nhớ em không hả?"

~Hết chương 12~

Bình luận

Truyện đang đọc