VÌ EM MÀ ĐẮM SAY

Thẩm Trường Mi vệ sinh cá nhân xong xuôi đi ra ngoài. Trên bàn đặt bát cháo, cháo được nấu không quá đặc cũng không quá loãng, rất vừa phải. Ngoài ra còn có một đĩa trứng rán và một đĩa dưa góp.

Cô ăn tận hai bát cháo liền một lúc mới buông thìa xuống, sau đó đi vào trong phòng bếp rửa bát đũa. Cô dự định sẽ đến bệnh viện xem tình hình của đồng nghiệp, vào trong phòng ngủ thay quần áo lại liếc thấy một chiếc vali được đặt ở bên cạnh sofa.

Màu nâu, kiểu dáng của nam.

Thẩm Trường Mi nhíu mày, nhìn thế nào cũng cảm thấy cái vali này vô cùng nhức mắt, thế là cô giơ chân lên đá một cái, bánh xe bên dưới vali trượt khỏi vị trí mấy mét, đập thẳng vào trong tường rồi lại đứng im bất động ở đó.

Thẩm Trường Mi nhất thời cảm thấy bản thân đúng là vô vị. Cô tìm di động, mở danh bạ ra nhấn vào số điện thoại đã hơn bốn năm nay chưa gọi, ngón tay chuyển động gửi một tin nhắn qua số điện thoại đó.

Cầm di động nhìn một lúc mà vẫn chưa nhận được lại tin nhắn. Cô bỏ di động xuống đi thay quần áo.

Trạng thái tinh thần của đồng nghiệp khá ổn, Thẩm Trường Mi trò chuyện cùng cô ấy. Tới giờ cơm, đợi bạn trai của đồng nghiệp mang cơm đến rồi cô mới rời đi. Lúc đi tới thang máy không ngờ lại đụng phải vị bác sĩ họ Dương hôm trước.

Thẩm Trường Mi nhìn anh hơi gật đầu tỏ ý chào hỏi.

Cửa thang máy đúng lúc 'ding' một tiếng rồi mở ra, Thẩm Trường Mi nhấc chân đi vào bên trong, vị bác sĩ họ Dương đi ở phía sau cô.

Bấy giờ thang máy cũng chẳng có ai, chỉ có mỗi hai người bọn họ, trong không gian vô cùng yên tĩnh.

Thẩm Trường Mi nhìn chằm chằm vào chiếc gương trên tường, thầm nghĩ liệu cô có nên nói gì đó không thì chợt nghe thấy người bên cạnh hỏi: "Tới thăm đồng nghiệp sao?"

"Ừm."

Sau đó lại rơi vào trầm mặc.

Nhưng bầu không khí này cũng không tiếp diễn quá lâu, thang máy đến tầng ba, vị bác sĩ họ Dương đó đã rời đi trước.

Thẩm Trường Mi quay về nhà, vừa vào cửa đã nhìn thấy chiếc vali màu nâu. Cô cau mày, cảm thấy chẳng có chỗ nào thuận mắt cả, cô bắt đầu đi dọn dẹp phòng.

Cô dọn dẹp lau chùi xong phòng khách, thư phòng và phòng ngủ mới nhớ ra đèn trong phòng ăn mấy hôm trước bị hỏng, trong nhà cũng có chuẩn bị một bóng đèn dự phòng. Thẩm Trường Mi lấy từ trong ngăn kéo tủ TV ra ngoài, thành thục nhẫm lên trên bàn, chuẩn bị tự mình thay bóng đèn.

Chuyện này nếu như là ngày trước cô chắc chắn sẽ không làm nổi. Vậy nhưng mấy năm nay sống ở nước ngoài, dần dần những chuyện không biết cũng phải ép bản thân tự học, dù sao sống ở một quốc gia xa lạ tất cả mọi chuyện đều phải dựa vào chính bản thân mình.

Lúc Thẩm Kỳ Ngộ đi vào đã trông thấy một cảnh tượng như thế này.

Người phụ nữ ngước cổ, ánh mắt nhìn chăm chú vào bóng đèn, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc. Trên trán cô có mấy lọn tóc lòa xòa, cô chớp chớp mắt, bực mình giơ tay vuốt gọn ra sau tai, một tay còn lại đang vặn bóng đèn một cách thuần thục.

Thẩm Kỳ Ngộ dựa người lên trên khung cửa, nhìn cô nghiêm túc như vậy nên cũng không nỡ lên tiếng. Ai ngờ một giây sau bóng đèn đột nhiên nổ 'bụp' một tiếng rõ to.

Thẩm Trường Mi cũng không liệu được sẽ thành ra như vậy, cô bị tiếng nổ dọa sợ, vội vã rụt tay lại co gập người xuống, dè dặt cẩn thận quan sát bóng đèn đó.

Bên trong bóng đèn có vết cháy màu đen.

Thẩm Trường Mi nhìn bóng đèn, đang do dự không biết có nên tiếp tục hay không, ánh mắt vô ý liếc tới ngoài cửa lại trông thấy Thẩm Kỳ Ngộ.

Cô thở hắt ra, nhìn anh chằm chằm.

Thẩm Kỳ Ngộ giả vờ không hiểu ánh mắt đó của cô, anh nhấc chân lên đi tới cầm bóng đèn mới tinh đang đặt ở trên bàn ăn lên đưa cho cô. Nửa người dựa vào cạnh bàn, uể oải nheo mắt lại nhìn cô, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô tiếp tục.

Thẩm Trường Mi có hơi bực dọc, cô nhìn anh, còn anh vẫn như cũ không hề động đậy. Cô phát rồ, sau đó nhận lấy bóng đèn ở trong tay anh.

Cô giơ tay đang định chạm vào cái bóng đèn vẫn còn chưa được tháo hẳn xuống, chợt nghe thấy người bên cạnh mở miệng: "Xuống đi."

Thanh âm đó mang theo tia bất lực cùng một chút mỏi mệt, Thẩm Trường Mi nghe xong cảm thấy hơi khó chịu, nhưng cô cũng không dám tiếp tục nữa. Cô từ trên bàn bước xuống, anh cao hơn cô nên chỉ cần nhẫm lên ghế là có thể với tới bóng đèn, hơn nữa còn vô cùng dư dả.

Thẩm Kỳ Ngộ dễ dàng tháo bóng đèn hỏng xuống nhìn một chút, dây tóc trong bóng đèn bị cháy đen thui, có lẽ là do ban nãy lúc cô tháo bóng đèn đường giây bị chập mạch rồi.

Chưa tới một phút anh đã thay xong bóng đèn mới.

Thẩm Kỳ Ngộ giơ tay ấn công tắc bật đèn, ánh đèn sáng trưng, rồi anh lại ấn tắt đi.

Thẩm Trường Mi ở sau lưng anh, hỏi: "Anh để vali ở đây là có ý gì hả?"

"Em nói xem, anh có ý gì nào?" Anh nhìn cô cười khẽ.

...

Trong phòng ngủ tiếng nước chảy róc rách róc rách, Thẩm Trường Mi ngồi xếp bằng chân ở trên sofa, ánh mắt dán chặt lên trên màn hình TV nhưng lại chẳng xem nhập tâm nổi. Tâm tư của cô vẫn luôn đặt ở trên người đàn ông lúc này đang ở trong nhà vệ sinh bên trong phòng ngủ. Bốn hôm nay anh vẫn luôn sống ở đây, có lúc cô cũng nói bóng nói gió hỏi dò liệu có cần cô đặt giúp anh một căn phòng ở khách sạn gần đây không? Mà anh thì luôn tìm cách chặn họng cô lại, giễu cợt cô có phải bạn trai lại muốn đến không? Lại bất tiện à? Mấy lần như vậy Thẩm Trường Mi cũng chẳng còn lá gan đuổi anh đi nữa.

Cô suy nghĩ rất nghiêm túc, đột nhiên nghe thấy thanh âm của người đàn ông từ trong phòng ngủ vọng ra. Cô dỏng tai lên nghe, đại ý là nói bên trong không còn khăn tắm nữa.

Thẩm Trường Mi loẹt xoẹt đôi dép lê đi ra ngoài ban công lấy khăn tắm mang vào.

Cửa phòng tắm là loại cửa thủy tinh mờ, từ trước tới giờ cô sống một mình nên không thấy sao cả, bây giờ đi đến gần thì có thể mơ hồ nhìn thấy vóc dáng cao lớn của người đàn ông. Đó là một thân hình mà chỉ có người đàn ông nào chăm chỉ tập luyện quanh năm suốt tháng mới có thể có được, vai rộng eo thon, làn da rám nắng, từng đường nét trên cơ thể đều vô cùng cường tráng. Đáy lòng cô rộn ràng, di chuyển ánh mắt qua chỗ khác, giơ tay lên gõ cửa.

Cửa được mở ra, Thẩm Trường Mi dựa vào trực giác đưa khăn tắm cho người đó qua khe cửa. Cô cảm nhận được tay anh đã cầm được vào một góc của khăn tắm, đang muốn rụt tay về để ra ngoài thì đột nhiên bị một lực đạo mạnh mẽ kéo tuột vào bên trong.

Trong phòng tắm, hơi nóng bủa vây.

Lưng cô dán chặt lên trên bức tường đầy nước nóng, cô theo bản năng đứng thẳng người, nhưng vẫn có cảm giác lớp vải vóc phía sau lưng đã ướt một mảng, còn hơi dính lại vào da, khiến cô vừa cảm thấy lạnh vừa cảm thấy nóng.

Thẩm Trường Mi trừng mắt nhìn người đó, phần hông của anh quấn khăn tắm màu trắng mà bình thường cô hay dùng để lau người. Thẩm Trường Mi phút chốc cảm thấy khí huyết sôi sùng sục: "Anh tránh ra!"

Thẩm Kỳ Ngộ không tránh, anh giơ tay giữ chặt cằm cô: "Em còn muốn cãi nhau đến khi nào nữa? Bốn năm rồi, vẫn chưa đủ sao?"

"Ai cãi nhau với anh chứ! Thẩm Kỳ Ngộ, là anh nói em cút đi đấy, chẳng phải em đã cút xa rồi sao, anh còn đến đây làm phiền em làm gì nữa?"

Thẩm Trường Mi nhớ rất rõ ràng, năm đó Mạnh Thanh xảy ra chuyện như vậy nên cô bất đắc dĩ phải ra nước ngoài du học. Mấy năm ở nước ngoài, tháng trước cô bị cảm nặng, đầu óc hỗn độn, cơ thể yếu đuổi cộng thêm ý thức không rõ ràng, cô không kiềm lòng được đã gọi điện thoại cho anh. Bốn năm rồi đây là lần đầu tiên cô lấy hết dũng khí để gọi cho anh, ở đầu bên kia điện thoại, ngữ khí của anh lạnh lùng: "Mẹ kiếp! Chẳng phải em cút rồi sao? Còn gọi điện thoại đến để làm gì?"

Lúc đó nghe anh nói vậy cô phút chốc đờ đẫn hết cả người, mặc dù cô cũng đoán trước được thái độ của anh sẽ không tốt, nhưng không ngờ lời nói của anh lại làm tổn thương cô đến vậy. Ngắt điện thoại, những uất ức tủi thân không nhẫn nhịn nổi nữa, nước mắt thi nhau chảy xuống.

"Mấy lời anh nói lúc tức giận em lại nhớ nhứ in không sót một chữ nào! Còn những lời khác sao không thấy em để vào trong lòng vậy hả?"

Thẩm Trường Mi trừng mắt nhìn anh, trong mắt mơ hồ xuất hiện hơi nước, cô cắn môi: "Anh cút đi! Em không muốn nhìn thấy anh nữa!"

"Không muốn nhìn thấy anh mà tháng trước em lại gọi điện cho anh? Hm?"

Thẩm Trường Mi bị anh chặn họng không còn lời nào để nói, cô chỉ đành dùng một đôi mắt ngấn lệ nhìn chằm chằm vào anh. Trong phòng tắm hơi nóng vấn tứ phía, mặt cô đã đỏ ửng cả lên, bởi vì mím môi nên đôi môi lúc này cũng đỏ lựng. Dáng vẻ tức giận lúc bấy giờ quả thật mê hoặc vô cùng.

Thẩm Kỳ Ngộ nhíu mày mắng thầm một câu, anh giữ cằm cô, sau đó hôn xuống môi cô.

Thẩm Kỳ Ngộ vừa chạm vào đôi môi mềm mại đó là lửa giận kìm nén bao nhiêu năm qua lập tức phun trào. Anh mút lấy đầu lưỡi của cô điên cuồng quấn quýt. Cô mặc quần áo ngủ dài tay vô cùng kín đáo. Tay của Thẩm Kỳ Ngộ luồn vào trong vạt áo, sau đó phủ tay lên trên thứ mềm mại căng tròn đó của cô, sau một hồi xoa xoa nắn nắn anh mới vòng tay ra sau lưng cô cởi bỏ móc khóa áo lót.

Tay của Thẩm Trường Mi kháng cự đến mức mềm oặt ra ở trên bả vai anh. Mấy năm qua cô không hề hẹn hò với người nào khác, giờ phút này bị anh chạm vào khiến cô run lên lẩy bẩy, vừa cảm thấy xấu hổ vừa cảm thấy luống cuống.

Quần áo ngủ bị thấm ướt rơi tuột xuống đất, vòi hoa sen không biết bị mở từ lúc nào, nước nóng xả thẳng lên trên da thịt, ý thức của cô dần dần trôi đi theo từng tiếng nước chảy róc rách đơn điệu phức tạp, cảm thấy bản thân giống như một con thuyền nhỏ đang trôi lênh đênh trên biển cả mênh mông, lúc chìm lúc nổi theo từng đợt sóng.

Mãi cho đến khi hai người vần nhau được lên trên giường, anh dùng đầu gối tách hai chân của cô ra. Thẩm Trường Mi đột nhiên hoảng hốt, cảm thấy hối hận, cô giữ chặt lấy cánh tay anh, ngước mắt nhìn anh, khóe môi mấp máy: "Em không..."

Thẩm Kỳ Ngộ nhìn cô chăm chú, cảm nhận được ý muốn lùi bước trong mắt cô. Con ngươi anh tối sầm lại, cơ thể hạ xuống, không nói tiếng nào trực tiếp tiến vào bên trong. Ngay tại thời điểm cô hét lên kêu đau, anh đã lập tức hôn xuống môi cô, không cho cô con đường kháng cự.

...

Thẩm Kỳ Ngộ dựa người trên đầu giường, rút điếu thuốc ra hút. Thẩm Trường Mi rúc ở bên cạnh anh, trong phòng chỉ bật một ngọn đèn nhỏ màu xanh nhạt, Thẩm Trường Mi ngước mắt nhìn anh, cô như nhớ ra chuyện gì đó, giơ tay đụng khẽ vào cánh tay anh, Thẩm Kỳ Ngộ cúi đầu nhìn cô.

"Anh có cùng với người khác..." Cô nói một nửa không nói hết.

Thẩm Kỳ Ngộ nhíu mày: "Em nghĩ linh tinh vớ vẩn gì vậy!"

Khóe môi Thẩm Trường Mi thoáng rướn lên, cô không lên tiếng, Thẩm Kỳ Ngộ giơ tay vuốt những lọn tóc ướt đẫm mồ hôi của cô: "Đau thật à?"

Thẩm Trường Mi không hiểu gì cả, nhìn anh bằng ánh mắt mờ mịt, sau đó anh nói ra hai chữ nhắc nhở cô.

Thẩm Trường Mi hiểu rồi, sắc mặt đỏ ửng, từ trong cổ họng phát ra một tiếng 'ừm'.

Thẩm Kỳ Ngộ rít hơi thuốc: "Yếu ớt!"

Chân của Thẩm Trường Mi để ở dưới chăn đá vào anh một cái: "Anh mới yếu ớt ấy! Cũng có phải là anh đau đâu!"

Thẩm Kỳ Ngộ gạt tàn thuốc vào trong gạt tàn, thanh âm trầm thấp, trong mắt chưa đậm ý cười: "Em chưa từng thử qua à?"

Thẩm Trường Mi phát rồi: "Im miệng!"

Thẩm Kỳ Ngộ cười khẽ, anh tắt đèn, ôm chặt lấy eo cô kéo cô vào trong lòng. Anh không mặc áo, hai má cô cứ thế áp sát vào lồng ngực rắn chắc của anh, trong hơi thở thoang thoảng mùi thơm nhàn nhạt của thuốc lá. Thẩm Trường Mi nằm một lúc, mơ mơ màng màng rồi cũng ngủ thiếp đi.

~Hết chương 30~

Bình luận

Truyện đang đọc