VĨ GIAN PHONG

Edit + Beta: Tiểu Vũ

Trong phòng học nháy mắt liền yên lặng.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía thầy giáo trên bảng, cùng đợi thầy giải thích.

Minh Ngật vốn còn đang đứng dựa tường cũng quay trở lại chỗ ngồi của mình, mắt không nhìn bảng đen, mà là cúi đầu nhìn gì đó trong tay.

Thầy giáo cười híp mắt nhìn về phía Giang Nhã Đồng ngồi phía trước, trong giọng nói mang theo mấy phần đắc ý đùa dai, "Bạn học Tiểu Giang, bị lừa rồi? Không phát hiện ra đề bài này có bẫy sao?"

Giang Nhã Đồng vốn dĩ là người thông minh lại thêm ngày thường cũng rất chăm chỉ cố gắng,lúc lên lớp cũng rất tích cực trao đổi bài với thầy cô và bạn bè, thầy giáo cũng sớm có ấn tượng với bạn học này, thế nên cũng để ý đến thể diện của cô ta, chỉ là cười cười nói: "Biết em thông minh, nhưng là vẫn có chút hơi sơ ý rồi."

Thầy giáo nói xong câu đấy liền chiếu lên bài hàm số hôm trước học, "Tiết trước tôi đã nói thế nào? Hàm số có nghĩa thì mới có thể tích phân... Các em thử xem, hàm số này có nghĩa không?"

Giang Nhã Đồng bừng tỉnh hiểu ra, trong lúc nhất thời có chút ảo não.

Nói xong, thầy giáo liền nhìn về phía Kiều Tích, cười nói: "Em học sinh này,tiết trước tôi không có thấy em, em là tự mình ở nhà len lén học sao?"

Trong phòng học vang lên một trận cười thiện ý, mọi người đều quay đầu lại nhìn Kiều Tích.

Bị động đón nhận ánh mắt của mọi người, Kiều Tích có chút xấu hổ, mặt đỏ bừng lên,thanh âm không lớn nhưng lại hết sức rõ ràng: "Bởi vì là nội dung mới học,em nghĩ thầy không phải muốn làm khó bọn em, mà là muốn xem bọn em đã nắm vững địnhnghĩa hay chưa, thế nên em liền suy nghĩ kỹ về định nghĩa... "

Thầy giáo ngẩn người, sau đó cười ha ha nói: "Mọi người hãy học tập bạn học sinh này một chút, rất biết cách phỏng đoán ý đồ của người ra đề, sau này không học Toán học thì học Tâm lý học cũng rất có tiền đồ đấy!"

Trong phòng học lại một lần nữa vang lên những tiếng cười đầy thiện ý.

Thầy giáo xoay người đối mặt với bảng đen, lại một lần nữa cường điệu nói: "Tuy rằng khi đi thi sẽ không thi vào nội dung này, nhưng mà tôi biết các em đều có thói hư tật xấu này, không nhìn kỹ đề bài đã bắt đầu hùng hục đi giải đề rồi, làm xong bài mới phát hiện ra là chẳng được tích sự gì!"

Giang Nhã Đồng ngồi phía trước cúi đầu, không nói một lời lấy vở ra từ cặp sách, mở ra bắt đầu viết gì đó,

Minh Ngật ngồi hàng đầu không quay đầu lại, chỉ cầm lấy lon Coca trước mặt, ngửa đầu uống một ngụm.

Nói linh tinh.

Rõ ràng chính là đoán mò.

***

Tiết học kết thúc đã là 9 giờ, bên ngoài vừa mới trút xuống một trận mưa xối xả, lúc này điều hòa đã tắt, mấy cửa sổ trong phòng đều được mở ra, mang theo vài phần gió đêm tràn vào.

Kiều Tích đang thu dọn sách vở, Hàn Thư Ngôn ngồi cạnh kéo balo lại đứng yên chờ cô.

Mẹ Hàn Thư Ngôn là giáo sư trường đại học A, khu nhà ở giáo viên và công nhân viên chức của đại học A cách trường Trung học phụ thuộc rất gần, đi không tới 500m là tới.

Chế độ kiểm tra phòng ngủ của trại hè không nghiêm ngặt lắm, cậu mỗi lần học xong lớp Toán Olympic thì đều đã qua giờ kiểm tra rồi, thế nên dứt khoát liền trở về nhà ngủ.

"Khá muộn rồi, tớ đưa cậu về KTX nhé." Hàn Thư Ngôn nói.

Tuy rằng lúc này đi trong trường học cũng chẳng có nguy hiểm gì, thế nhưng để cảm ơn ý tốt cho mượn tài liệu của Hàn Thư Ngôn và cả việc thật ra hai người cũng tiện đường thế nên Kiều Tích không từ chối cậu.

Cho toàn bộ sách vở vào cặp, Kiều Tích kéo khóa lại, rồi nhịn không được mà nhìn thoáng qua chỗ ngồi của Minh Ngật ở hàng đầu.

Thầy giáo đã đi rồi, lúc này có rất nhiều người vây xung quanh anh hỏi bài tập.

Uyển Uyển nói một điểm không sai tẹo nào, cho dù là ở trại hè Toán Olympic nơi nhân tài tập hợp, Minh Ngật vẫn là một sự tồn tại không ai có thể không để ý.

Suy nghĩ của anh rõ ràng, tư duy nhạy bén, đại đa số vấn đề làm khó người khác, anh chỉ cần liếc mắt nhìn qua liền có thể nhận ra vấn đề then chốt.

Mới chỉ nói vài câu mà những người vây xung quanh anh đã giảm hơn nửa rồi.

Chờ Hàn Thư Ngôn và Kiều Tích đi ngang qua chỗ anh ngồi thì, cũng chỉ còn lại một người là Giang Nhã Đồng đứng đó.

Giọng nói của Giang Nhã Đồng thanh thúy dễ nghe: "Minh sư huynh, về vấn đề hàm số thay đổi em có nhiều chỗ muốn hỏi anh... Có thể ở trên đường về cùng anh nói không?"

Minh Ngật không mặn không nhạt đáp lại, "Đi thôi."

Cửa trước của phòng học mở rộng, một trận gió tràn vào.

Giang Nhã Đồng ôm vai, lẩm bẩm: "Lạnh quá đi... "

Nói xong cô ta chỉ chỉ vào áo khoác đồng phục đang vắt trên ghế của Minh Ngật,"Minh sư huynh áo khoác của anh có thể cho em mượn mặc một chút không? Em có chút lạnh... "

Nghe vậy, lực chú ý đang tập trung ở nơi khác của Minh Ngật được kéo lại.

Anh từ chỗ ngồi đứng dậy, gọi lại Hàn Thư Ngôn vừa lúc đi qua trước mặt mình: "Chờ một chút."

Hàn Thư Ngôn mờ mịt quay đầu lại.

Minh Ngật lời ít ý nhiều: "Đưa áo của cậu cho cô ấy."

Hàn Thư Ngôn: "???"

Minh Ngật chỉ chỉ Giang Nhã Đồng, lặp lại lần nữa: "Cô ấy."

Tùy rằng vẫn không hiểu tại sao, nhưng Hàn Thư Ngôn từ trước đến này vẫn luôn quan tâm chiếu cố các bạn nữ.

Cậu cũng không hỏi thêm cái gì, chỉ là lặng lẽ cởi áo khoác đồng phục của mình ra, đưa cho Giang Nhã Đồng.

GiangNhã Đồng cười có chút miễn cưỡng, nhưng vẫn quay sang nhận lấy rồi cảm ơn Hàn Thư Ngôn, sau đó khoác áo lên người.

Minh Ngật cũng thu dọn bút và sách của mình, anh cài bút vào túi ngực áo sơ mi đồng phục, tay trái cầm quyển sách, còn tay phải thì mang theo áo khoác đồng phục, sau đó bước ra khỏi chỗ ngồi.

Chỉ là... lúc đi ngang qua cửa phòng học, Minh Ngật đem áo khoác đang cầm trên tay khoác lên người Kiều Tích.

Thình lình bị áo khoác bao lấy người, Kiều Tích vô cùng hoảng hốt.

Thân hình của anh cao to, Kiều Tích mặc áo của anh giống như trẻ con mặc quần áo của người lớn vậy, vạt áo khoác dài đến tận bắp đùi của cô luôn rồi.

Kiều Tích ngẩn người, chờ cô nhỏ giọng thốt ra được mấy chữ "Em không lạnh mà" thì Minh Ngật đã sớm bước đi xa rồi.

Cứ như vậy, Kiều Tích không thể giải thích được một đường khoác áo của Minh Ngật về tới KTX.

Cô vừa mở cửa vào phòng, Thịnh Tử Du đang nằm lỳ trên giường xem hoạt hình thấy cô về liền thò đầu ra, trong giọng nói có thêm vài phần ý tứ làm nũng: "Cậu sao bây giờ mới về, tớ để phần cậu nửa quả dưa hấu mà mãi không thấy cậu về!"

Kiều Tích quay đầu sang một bên liền nhìn thấy trên bàn học của mình có đặt nửa quả dưa hấu, lập tức nói câu xin lỗi: "Xin lỗi, tớ không biết cậu chờ tớ, tớ đi dự thính ở trại hè Toán Olympic."

"Toán Olympic?" Thịnh Tử có chút kinh ngạc, sau đó liền tặc tặc lưỡi, "Cậu là ma quỷ sao?"

Cô ấy để laptop đang xem phim hoạt hình sang một bên, ở trên giường thoải mái trở mình một cái, sau đó lại mở miệng lần nữa: "Là dưa dấu khó ăn? Hay là nằm trên giường không thoải mái? Hay là tại phim hoạt hình nhạt nhẽo? Tại sao một người như cậu lại muốn lãng phí thời gian ở trên lớp Toán Olympic hả?"

Trải qua vài ngày ở chung, Kiều Tích đối với gia thế của Thịnh Tử Du cũng hiểu đôi chút.

Ở trong lớp nếu buồn chán, lấy một lọ mực mấy nghìn tệ ra vẩy chơi, làm bẩn túi bút hơn 1 vạn và bộ quần áo hơn mấy vạn tệ, đây chính là việc mà Thịnh Tử Du có thể làm được.

Mà cô ấy đối với mấy việc đó cũng chỉ là cau mày một chút mà thôi.

Lúc còn ở Tây Kinh, Kiều Tích đã biết được người với người có sự khác biệt.

Đi tới thủ đô này, tới trường Trung học phụ thuộc này, cô đã phải chuẩn bị tâm lý rất lâu rất kỹ để có thể đối mặt với các bạn học mới.

Nếu như có thể ước ao một điều gì đó, cô ước gì mình có thể giống như Thịnh Tử Du, ngây thơ đơn thuần và vô ưu vô lo.

Suy nghĩ một chút, Kiều Tích mở miệng cười nói: "Cá nhỏ (*), tớ kể chuyện xưa cho cậu nghe nhé."

(*) Cá nhỏ: Hán Việt là Tiểu Ngư, trong tiếng Trung Ngư với tên Du của Thịnh Tử Du là đồng âm, thế nên Tích Tích gọi tên thân mật của Thịnh Tử Du là Cá nhỏ.

"Được, được, được!" Vừa nghe cô nói như vậy, Thịnh Tử Du lập tức nhảy từ trên giường chạy tới.

"Ngày xửa ngày xưa, có một người đốn củi và một người chăn dê gặp nhau ở trên núi, hai người này mới quen đã thân, trò chuyện vô cùng ăn ý, bất tri bất giác liền hàn huyên cả ngày."

"Đợi đến khi mặt trời xuống núi, hai người đều phải về nhà, người đốn củi mới phát hiện ra, trong lúc hai người nói chuyện, dê của người chăn dê đã ăn cỏ no đủ rồi, thế nhưng trên lưng hắn lại rỗng tuếch."

Thịnh Tử Du ngay xong liền sửng sốt, một giây sau liền cười rộ lên: "Người đốn củi này thật là ngốc mà!"

Kiều Tích bất lực day day trán.

Thấy cô không nói gì nữa, Thịnh Tử Du liền ngờ vực lên tiếng: "Sau đó thì sao? Hết rồi à? Người đốn củi không có đập người chăn dê kia sao?"

Kiều Tích: "..."

Kiều Tích cố gắng kết thúc đề tài này, "Chúng ta nói chuyện khác đi."

"A?" Thịnh Tử Du đột nhiên nhớ ra, "Cậu không ăn dưa hấu tớ để phần sao? Nhập từ Nhật Bản đấy! Rất đắt tiền!"

Kiều Tích ngẩn người, sau đó nói: "Xin lỗi, tớ bị đau bụng, không thể ăn đồ lạnh ------"

Nói đến đây, Kiều Tích đột nhiên bừng tỉnh.

Cô kéo áo khoác to đùng trên người xuống, sau đó như một làn khói chạy thẳng vào nhà tắm.

Thịnh Tử Du nhặt cái áo khoác bị cô ném lại lên, tìm được họ thêu trước ngực, bát quái mở miệng lẩm bẩm: "Ming (*)? Oa, đây là áo của người đàn ông hoang dã nào nhỉ?"

(*) Phiên âm họ Minh của Minh Ngật là Ming mọi người ạ.

Cùng lúc đó, trong nhà tắm.

Kiều Tích phát hiện ra không biết quần đồng phục của mình đã bị bẩn từ lúc nào, chính là bị dính một chút máu nhàn nhạt.

Ánh đèn sáng ngời trong phòng tắm chiếu xuống, một chút vết máu nhàn nhạt đó vào trong mắt Kiều Tích lại phá lệ vô cùng gai mắt.

Trong đầu một tiếng "Đùng" vang lên, khuôn mặt vốn trắng nõn của cô trong nháy mắt đỏ bừng như ăn phải ớt.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình.

Người đàn ông hoang dã?

Cá mè hoa thật là không biết tìm đường sống mà.

Lại nói:

Nếu như đem thẳng nam anh họ nhảy dù sang "Tai tiếng" thì chỉ sợ không sống nổi qua nửa chương nữa...

Kiều Tích (giả khóc): Em vừa ngốc lại vừa xấu xí, một điểm cũng không bằng Giang Nhã Đồng kia!

Anh họ (an ủi): Không sao, anh chính là thích vừa ngốc vừa xấu!

Minh Ngật, được lắm.

Tiểu Vũ: Chương sau sẽ được đăng vào chiều thứ 6 nha.

SOS: Có ai biết design, photoshop các kiều ko??? Làm hộ tớ cái bìa truyện với, please! Hãy cứu giúp con không biết gì như tớ đi mà.

Bình luận

Truyện đang đọc