VĨ GIAN PHONG

Edit: Tiểu Vũ

Đêm hôm qua Kiều Tích không thể nào ngủ yên được, cứ mơ suốt một đêm.

Bởi vậy nên lúc này ở trên máy bay đi HongKong, Kiều Tích dựa vào vai Minh Ngật ngủ gần như suốt cả hành trình.

Minh Ngật câu được câu không nói với cô----

"Đừng ở KTX, anh đã tìm được nhà rồi."

Hai năm trước chỉ có một mình anh ở bên đó, một người đàn ông chẳng cần phải chú trọng gì cả thế nên ở đâu với anh cũng được.

Nhưng giờ thì không giống rồi, cô sắp tới sẽ sang bên đó, anh đương nhiên phải chuẩn bị thật tốt đón cô sang.

Minh Ngật đã ở Mỹ 2 năm, tự nhiên là biết cho dù ở trong trường thì cũng có rất nhiều những chuyện không tốt.

Anh không muốn đồ mít ướt của anh học thói hư đó, cũng không muốn cô bị dọa, cho nên hai người ở cùng một chỗ là sự lựa chọn đúng đắn nhất.

Chuyện này anh đã tính toán rất lâu, trước cả khi mua nhà ở Bắc Kinh anh đã suy nghĩ xong rồi.

Anh lo cô sẽ không bằng lòng, thế nên đã phải dốc sức tìm được một căn nhà ở gần trường học.

Ngẫm nghĩ một lúc, anh liền đưa cho cô nhìn hình anh căn nhà cho Kiều Tích xem, "Căn nhà này còn rất mới, có tất cả 3 tầng. Cùng thuê còn có 1 cặp đôi và một người độc thân, đều học cùng trường với chúng ta."

Đồ mít ướt rất yên tĩnh nhìn, không nói một tiếng.

Minh Ngật thầy thế liền có mấy phần khẩn trương.

Dù sao thì chuyện anh khuyến khích cô sống chung thế này quả thực lộ rõ ý đồ rành rành ra đấy.

Suy nghĩ một lúc, anh lại tăng thêm điều kiện để cân bằng: "Về sau anh sẽ nấu cơm."

Ngoài dự đoán, nghe đến anh nhận nấu cơm rồi mà cô cũng không nổi giận.

Loại trầm mặc này khiến anh càng khẩn trương hơn.

Anh chột dạ ho nhẹ một tiếng, sau đó bổ sung thêm: "Việc nhà anh cũng sẽ làm hết."

Cô vẫn như cũ không hề lên tiếng.

... Nhưng đầu cô càng ngày cúi sâu vào hõm vai anh.

Minh Ngật khiếp sợ cúi đầu nhìn xuống, lúc này mới phát hiện ra tiếng hít thở đều đặn của cô, cô đã ngủ rồi.

Minh Ngật cắn chặt răng, tâm tình rất không vui, không nói thêm tiếng nào nữa.

Chẳng qua...

Vừa rồi anh nói anh nấu cơm cùng với làm việc nhà, một chữ Kiều Tích cũng không nghe được.

Vừa nghĩ như thế, Minh Ngật liền thoải mái hơn rất nhiều.

Tiếp viên hàng không đi qua thấy đôi tình nhân này liền lập tức lấy cho họ một cái gối tới.

Minh Ngật nhận lấy, sau đó yên lặng cẩn thận nhét gối vào sau lưng Kiều Tích, điều chỉnh lại ghế ngồi của mình đề cô dựa vào thoải mái hơn.

Quả nhiên, giấc ngủ này của Kiều Tích thật sự là vô cùng thoái mái, nước miếng chảy ra gần như là khiến áo anh ướt nhẹp luôn.

Mãi đến khi chỉ còn một lúc nữa là hạ cánh thì cô mới nhấp nháy mắt, mơ mơ màng màng ngồi thẳng dậy.

Minh Ngật hơi hoạt động vai một chút, sau đó hỏi cô: "Có đói bụng không?"

Kiều Tich sờ sờ bụng, sau đó lắc lắc đầu, giọng nói vô cùng mềm mại: "Cơm trên này khó ăn lắm... chúng ta để dành bụng, chờ hạ cánh rồi tìm cái gì ngon ngon ăn."

Bọn họ xuống đến sân bay HongKong là 1 giờ chiều, mà Diệp Gia Nghi ohari 5 giờ mới tới hội họp với Kiều Tích được, bởi vậy nên lát nữa hai người sẽ được ở cùng nhau một khoảng thời gian.

Chỉ là chờ xuống máy bay, Kiều Tích mới phát hiện sự khác thường.

Anh họ thuận tay trái, nhưng vừa rồi lại luôn dùng tay phải kéo hành lý.

Anh không chút do dự giải thích với cô: "Tay trai muốn để dành để dắt Tích Tích."

Con người này...

Kiều Tích không nhịn được cong môi cười, nhưng lại rất nhanh thu lại.

... Anh họ nói lời ngon tiếng ngọt cũng quá thuần thục rồi?!

Kiều Tích kéo tay cánh tay anh.

Minh Ngật không nhịn được cau chặt lông mày.

Chỉ là một động tác rất nhỏ thế nhưng lại không trốn được tầm mắt của Kiều Tích.

Kiều Tích nhạy bén phát hiện ra, sau đó lập tức hỏi: "Là bị sái tay à?"

Cô vừa rồi ngủ hơn hai tiếng trên máy bay, và đều lấy vai anh làm gối.

Kiều Tích rất hổ thẹn, nhưng lại tức giận đánh anh: "Sao anh không gọi em dậy!"

Chỉ là cô không dám chạm đến cánh tay anh, rất sợ khiến anh bị đau.

Cô tự trách mình: "Đều tại em! Em không đi chơi nữa, em muốn ở lại với anh!"

Minh Ngật không chút lưu tình vạch trần cô: "... Em chính là không muốn đi, lấy anh ra làm cớ."

Bỗng chốc liền bị vạch trần.

Kiều Tích rất chột dạ cúi đầu xuống.

"Đừng lấy anh ra làm bình phong nhé." Minh Ngật cúi người ôm cô vào lòng, nâng cằm cô lên rồi hôn, sau đó nói: "Cho anh hình tượng tốt trước mặt mẹ vợ, được không?"

Kiều Tích phồng má không nói câu nào.

Lúc đi ăn cơm, Kiều Tích liền ngồi chung một bên với anh, nói là tay trái anh không tiện để cô đút cơm cho anh.

Trở về được mấy ngày rồi, Minh Ngật đã sớm muốn sai sử cô một chút, chẳng qua là anh vẫn luôn luôn không dám.

Bây giờ thấy cô hiền lành như vậy, trên mặt anh tuy không có biểu cảm gì nhưng trong lòng đang hết sức vừa lòng thỏa dạ.

Ăn cơm xong, hai người dắt tay nhau đi dạo trong cửa hàng miễn thuế.

Bọn họ đã sớm mua xong quà cho Chúc Tâm Âm và Uyển Uyển ở cửa hàng miễn thuế tại sân bay Bắc Kinh rồi, lúc này chỉ đơn thuần là đi dạo cho vui thôi.

Chẳng qua, lúc đến quầy son môi, Kiều Tích vẫn có một chút dừng bước ngắm nhìn.

Cô từ nhỏ đã được nhận sự giáo dục là luôn luôn cố gắng học tập chăm chỉ thế nên cô chưa từng nghiêm túc suy nghĩ đến chuyện trang điểm.

Đến tận lúc tốt nghiệp trung học, các bạn học nữ xung quanh đều đã quang minh chính đại trang điểm rồi làm tóc hết, thế nhưng cô vẫn để mặt mộc như cũ.

Thịnh Tử Du kéo cô đi nhuộm tóc cũng bị cô từ chối: "Bạn trai tớ không có ở đây, tớ làm đẹp cho ai xem?"

Lúc đó Thịnh Tử Du đã cười nhạo cô, nói cô là một nữ tu sĩ.

Chỉ là lúc này, trước quầy bán son, Kiều Tích vẫn là không nhịn được cầm mấy thỏi lên ngắm.

Minh Ngật đứng cạnh ngay lập tức nói: "Thích không? Chúng ta đều mua nhé."

Kiều Tích nhanh chóng kéo lại con người đang muốn cầm son đi thanh toán, "Em thấy mấy thỏi này đều có màu gần giống nhau, em chọn một thỏi trong đấy là được rồi."

"Ai nói là mấy thỏi này màu gần giống nhau?" Minh Ngật nhíu mày, "Anh thấy các thỏi này mỗi thỏi đều có màu khác nhau, có hồng có đỏ có cam."

???

Kiều Tích không thể tin được người đứng trước mặt mình lúc này lại là một trực nam không hiểu sự đời.

Từ khi nào mà anh đã phân biệt được màu sắc son của phụ nữ rồi?

Ngay lập tức trong đầu Kiều Tích vang lên một tiếng chuông cảnh báo.

Còn có "hồng, cam, đỏ" nữa?

... Là ai dạy anh nhận biết những màu son này?

Ngay cả cô cũng còn không phân biệt được nhé!

Đương nhiên, Kiều Tích không manh động gân cổ hỏi tội anh mà cố gắng bình tĩnh xuống.

Ngẫm nghĩ một lúc, cô từ trong quầy son chọn ra một thỏi, lại tìm tìm một hồi nữa rồi lấy ra thỏi thứ hai, sau đó cùng đưa lên cho Minh Ngật xem, hỏi anh----

"Hai thỏi này thỏi nào đẹp hơn?"

Minh Ngật: "Đều đẹp hết, lấy cả hai đi."

Kiều Tích mở to mắt nhìn anh, "Chính là hai thỏi màu sắc cũng hơi từa tựa nhau."

"Nơi nào giống chứ?" Minh Ngật nhíu mày.

Nói xong anh liền nâng mặt cô lên, nghiêm túc nói: "Bên trái sexy, bên phải thanh thuần... Đi, đừng chọn nữa, chúng ta mua cả hai."

"Loảng xoảng" một tiếng, khối đá lớn trong lòng Kiều Tích lúc này cuối cùng cũng rơi xuống.

Hai thỏi son trong tay cô lúc này đều là cùng màu với nhau.

Trực nam không hiểu sự đời vẫn là trực nam không hiểu sự đời mà thôi, hơn nữa... anh họ thật sự là vô cùng, vô cùng ngu xuẩn luôn.

Cái gì mà bên trái sexy bên phải thanh thuần... Rõ ràng đều là muốn lừa cô mua cả hai thỏi.

Anh còn nói được rất nghiêm túc nữa chứ, mấy từ vừa rồi chắc là phải suy nghĩ lâu lắm mới ra.

***

Kiều Tích cùng Diệp Gia Nghi ở Puerto Rico 5 ngày.

Không ỉu xìu giống Kiều Tích, Diệp Gia Nghi trông rất là vui vẻ, 5 ngày ở Puerto thì 4 ngày đều đi lặn.

Chẳng biết tại sao, Diệp Gia Nghi trông luôn rất vui vẻ. Ngày thường ở chung với Kiều Tích thì nói được mấy câu đã cau có mặt mũi, nhưng lúc này thì lại khác hoàn toàn. Cho dù Kiều Tích tỏ ra không hề vui vẻ nhưng bà ta vẫn không hề đi so đo với cô mà đều cười tít mắt.

Kiều Tích cũng không phải là người không biết điều, thấy dáng vẻ này của Diệp Gia Nghi cô liền có chút hổ thẹn.

Cô cùng bà ta cùng nhau ra ngoài, nhưng chỉ có bà ta vui vẻ... Có lẽ bác Chúc nói đúng, trên đời này mẹ nào chả thương con.

Tuy rằng vẫn chưa thể quen được với bà ta, nhưng Kiều Tích cũng cố gắng thuyết phục chính mình, phải đối với bà ta tốt một chút.

Bởi vì ở Peurto Rico không có chuyến bay thẳng về Bắc Kinh, thế nên hai người phải quá cảnh ở Atlanta rồi mới về đến Bắc Kinh.

Trước khi lên máy bay, Kiều Tích gửi tin nhắn đến group gia đình họ Minh-----

"Cháu và mẹ chuẩn bị lên máy bay đến Atlanta, ở đấy một ngày rồi sẽ về nước, buổi tối hôm đó sẽ về đến Bắc Kinh. Mọi người ai cũng có quà nhé!"

Chỉ là, không ai trả lời lại tin nhắn của cô hết. Đây là chuyện cực kỳ hiếm thấy,

Ngay cả Uyển Uyển cả ngày đều ôm theo điện thoại cũng không hề đáp lại một tiếng.

Kiều Tích tính toán một chút, lúc này trong nước mới là buổi chiều thôi mà.

Lạ quá..., không biết mọi người đang làm gì?

Chẳng qua, Kiều Tích cũng bận đến sứt đầu mẻ trán nên không suy nghĩ được nhiều.

Vừa đến Atlanta, Diệp Gia Nghi liền bị bệnh phải vào bệnh viện.

Tha hương nơi đất khách, lại gặp phải chuyện này nên Kiều Tích rất hoang mang. Tiếng Anh ngày thường tốt là thế mà bây giờ không biết phải sử dụng như thế nào.

May mà Diệp Gia Nghi cho cô số của văn phòng tập đoàn Lan Đức thế nên mới coi như giải quyết xong tình trạng khẩn cấp.

Diệp Gia Nghi là bị viêm dạ dày cấp tính, Kiều Tích không nghe hiểu lời bác sĩ lắm, nhưng mà bà ta phải ở lại bệnh viện một ngày.

Ngày hôm sau, bà ta mang theo Kiều Tích đến Boston, chở lại nhà của bà ta ở đây,

Kiều Tích đối với sự sắp xếp này không hiểu được, nhưng nghĩ tới bà ta vừa bị bệnh nên có lẽ muốn trở lại đây nghỉ ngơi ít hôm thế nên Kiều Tích cũng không có nóng lòng giục về nước.

Chỉ là, đến ngày thứ ba, sự bất an trong lòng Kiều Tích càng ngày càng lớn,

Bởi vì lúc trước quá hoang mang bận rộn lo cho Diệp Gia Nghi nên bây giờ cô mới phát hiện ra... đã mấy ngày cô không thể liên lạc được với Minh Ngật rồi.

Trước đó mỗi ngày bọn họ đều gọi video cho nhau.

Trước đó cô bận ở bệnh viện rồi lên máy bay nên không nhắn tin cho anh, thế nhưng Minh Ngật cũng không hề nhắn tin hỏi thăm cô.

Không chỉ là Minh Ngật, còn có tất cả mọi người trong Minh gia cũng thế. Cô không thể liên lạc được với bất cứ ai.

Kiều Tích cực kỳ bất an, cô gọi điện thoại cho Thịnh Tử Du, nhờ cô ấy giúp cô đi Minh gia hỏi thăm.

Thịnh Tử Du đồng ý rồi nhưng lại vẫn chưa hề báo lại cho cô tin tức nào.

Kiều Tích càng lúc càng bất an, cơ hồ là khủng hoảng luôn rồi.

Cô bất chấp việc thân thể của Diệp Gia Nghi có tốt hay không, ngay lập tức yêu cầu muốn về nước.

Diệp Gia Nghi đứng yên tại chỗ nhìn cô một lúc lâu, sau đó gật đầu nói, "Mẹ đưa con đi ra sân bay."

Giờ phút này Kiều Tích không rảnh bận tâm cảm xúc của bà ta, cô chỉ mong mình có thể về nước sớm được chút nào hay chút ấy. Cô muốn biết người nhà Minh gia có bình an hay không.

Chỉ là... trên đường đến sân bay, Kiều Tích đột nhiên phát hiện không thấy hộ chiếu của mình đâu.

Cô hoảng hốt lật tung balo của mình ra, nhưng cũng không tìm thấy.

Kiều Tích vội vàng kêu dừng xe: "Bà có thể đưa tôi trở về không? Hộ chiếu của tôi không thấy đâu cả, có thể là bị rơi rồi."

Diệp Gia Nghi vẫn nhìn về phía trước, ngữ khí lạnh nhạt, nhưng lời nói vào đến tai Kiều Tích thì lại giống như là hàng loạt tia sấm chớp.

Bà ta hơi hơi mỉm cười: "Không cần tìm đâu. Ngày đầu tiên tới Mỹ tôi đã xé hộ chiếu của cô rồi."

Kiều Tích không thể tin được trừng mắt nhìn bà ta.

Diệp Gia Nghi chậm rãi cong khóe môi, quay đầu nhìn con gái ruột của mình, cất giọng nói-----

"Còn muốn trở về sao? Kiều Tích, cô không trở về được nữa đâu."

Kiều Tích nghĩ, nếu như không phải Diệp Gia Nghi điên, thì chính là cô bị điên rồi.

"Bà đang nói cái gì thế? Bà thả tôi xuống xe!"

Nói xong Kiều Tích liền muốn cửa xe.

Nhưng Diệp Gia Nghĩ đã nhanh hơn cô một bước, trực tiếp khóa cửa xe lại.

"Cô muốn trở về không phải là lo lắng Minh gia gặp phải chuyện gì sao?"

"Tôi hiện tại có thể nói với cô, cô không liên lạc được với người Minh gia, đại khái là bởi vì... cả nhà bọn họ, hiện tại đều bị quân đội cách ly thẩm tra rồi."

Quân đội gì cơ, cách ly thẩm tra gì cơ...

Bác Minh là đúng là quân nhân, thế nhưng bác ấy luôn luôn làm tốt nhiệm vụ cơ mà, sao lại bị cách ly thẩm tra chứ?

Nếu như lời của Diệp Gia Nghi là đúng thì tại sao bà ta lại có thể biết được chuyện của quân đội Trung Quốc?

Lúc này vừa khéo xe gặp phải đèn đỏ.

Diệp Gia Nghi gõ gõ ngón tay trằng ngần mềm mại của mình lên vô lăng.

Bà ta đột nhiên cười lên, "Kiều Tích, cô ngu xuẩn thế này, sao lại là con gái tôi được chứ?"

"Hai đời người của không quân, tốn mất hơn 20 năm tâm huyết mới nghiên cứu ra được hệ thống đó, nhưng đã bị tôi lấy đi rồi."

"Nhớ lần cô bị ngộ độc thức ăn không? Minh gia thấy vậy đều nháo nhào hết lên thế nên tôi mới có cơ hội vào thư phòng Minh Tuấn gắn thiết bị nghe lén. Tích Tích, ồ, thật ra cô đúng là con gái ngoan của tôi đấy."

"Đương nhiên, không phải là thông qua Minh gia đâu... Dù sao thì Minh Tuấn cũng không ngu xuẩn như vậy, sẽ đem tài liệu mật về nhà nói chuyện."

"Nhưng mà có ai để ý đâu chứ? Hai năm vừa qua, tôi thường xuyên ra vào Minh gia, mỗi người đều nhìn thấy tận mắt, biết tôi có quan hệ tốt với Minh gia. Cho nên cô xem, quân đội vừa thấy mất tài liệu mật thì người đầu tiên bị nghi ngờ sẽ là Minh Tuấn."

Giọng nói của Kiều Tích đã bắt đầu run rẩy: "... Bà tới cùng là ai?"

"Tôi là ai?" Đèn đỏ chuyển xanh, Diệp Gia Nghi lẫn nữa khởi động xe, giọng nói rất nhẹ nhàng, "Tôi là người của cục tình báo Most Wanted."

Nói xong, bà ta quay đầu nhìn Kiều Tích, "Và cô cũng giống như tôi, chúng ta đều là người của Most Wanted."

Kiều Tích cơ hồ không thể tin được vào tai mình nữa, cô cảm thấy tất cả mọi chuyện đều vô cùng hoang đường, cực kỳ hoang đường, giống như một câu chuyện cười vậy-----

"Bà, bà là.... "

Bà ta là gián điệp.

Bà ta ẩn núp bên cạnh cô, ẩn núp ở Minh gia làm gián điệp!

Diệp Gia Nghi thờ ơ như không mở miệng: "Kiều Tích, cô thật sự cho rằng tôi tới tìm lại cô sao?"

"Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không? Mục tiêu của tôi không phải là cô mà là bạn của cô, Hàn Thư Ngôn. Vì bố cậu là là quan chức ngoại giao, là người dễ bị xúi giục nhất."

"Nhưng mà tôi lại phát hiện ra cô. Tôi không hề nghĩ tới cô lại tới Bắc Kinh đó. Ngoại trừ Minh Tuấn thì làm gì còn ai sẽ đón cô đến Bắc Kinh đâu."

"Cô là con gái của tôi, muốn tiếp cận cô, tiện hơn so với tiệp cận Hàn Thư Ngôn nhiều. Có ai lại hoài nghi mẹ ruột chứ, đúng không?"

Kiều Tích toàn thân đều đang phát run, hai hàm răng bị cô nghiến chặt.

Ngay từ lúc đầu đã là giả.

Nhận nhau là giả, về sau chung sống với nhau cũng là giả, muốn vãn hồi tình cảm mẹ con cũng là giả.

Bà ta chẳng qua là muốn thông qua cô tiếp cận Minh gia mà thôi.

Hai mắt của cô giờ phút này đỏ rực như máu, cô nghiến răng nghiến lợi hỏi người phụ nữ độc ác này, "Vì sao... vì sao lại muốn làm như vậy?! Bọn họ đã làm điều gì có lỗi với cô sao? Vì sao chứ?!"

"Vì cái gì sao?" Diệp Gia Nghi khing thường nhìn cô, "Không phải là bố cô từng cứu Minh Tuấn một mạng sao? Hiện tại như vậy, không phải là vừa khéo sao?"

Bà ta vừa nói vừa nhìn Kiều Tích, "Cô là con gái tôi, nếu cô ngoan ngoãn nghe lời tôi thì tôi sẽ không bạc đãi cô."

Kiều Tích chỉ cảm thấy tất cả các bộ phận trên cơ thể cô đều đang phát run.

Tất cả mọi chuyện đều quá hoang đường.

Thật sự là quá mức hoang đường.

Trên đời này sao lại xảy ra chuyện buồn cười như thế này cơ chứ?

Loại người này là mẹ của cô, cư nhiên là mẹ của cô?

Bà ta sinh cô ra không bao lâu liền vứt bỏ cô. Mười mấy năm sau lại quay lại tìm, nguyên nhân không phải là muốn nhận lại cô mà là muốn lợi dụng giá trị cuối cùng từ cô, muốn vắt cạn tất cả những gì mà cô có.

Kiều Tích cảm thấy cực kỳ buồn cười.

Hồi nhỏ bác dâu cả nói cô là sao chổi, bây giờ nhìn lại, quả thật là không sai chút nào.

Bố cô yêu thương cô, cô lại mang đến vận rủi cho bố.

Minh gia đối với cô như con gái ruột, thế nhưng cô lại ngu xuẩn, bị người ta lợi dụng rồi mang đến vận rủi cho Minh gia.

Kiều Tích đột nhiên cất tiếng cười to, trong mắt cơ hồ muốn chảy ra máu, "Đúng, chúng ta là mẹ con... "

Nói xong cô liền nghiêng người qua, nhào lên cướp vô lăng trong tay Diệp Gia Nghi.

"Chúng ta cùng chết chung đi, thế thì sẽ chẳng ai có thể đi hại người khác được nữa!"

Bình luận

Truyện đang đọc